Hiện đại 3: Ta bị các ngươi coi như tiểu tình nhân play trong trò chơi thôi sao?
Lâu thật lâu, tĩnh mịch trầm mặc.
Lạp Lệ Sa mở miệng.
Phác Thái Anh tầm mắt cũng không tự chủ được tùy theo chuyển động, theo bản năng ngừng hô hấp.
Chỉ thấy Lạp Lệ Sa buông chiếc ly trong tay, sắc mặt nghiêm túc khiển trách nói: "Phác đồng học, xin ngươi đừng tùy tiện nói những lời đùa như vậy."
Phác Thái Anh: "......"
Không biết vì sao, thái độ như vậy của Lạp Lệ Sa lại khiến nàng nhẹ nhõm thở ra.
Nàng nói: "Ta không có nói đùa."
Lạp Lệ Sa nói: "Chúng ta mới gặp nhau một lần."
Phác Thái Anh phản bác: "Không phải một lần."
Đối diện với biểu tình của Lạp Lệ Sa, nàng dừng lại một chút, nói: "Hôm qua, hôm kia, cộng lại là ba lần."
Lạp Lệ Sa: "......"
Nàng vậy mà có chút muốn cười.
Lúc này mới thực sự ý thức rõ ràng, tuy tuổi tác chênh lệch không lớn, nhưng Lạp Lệ Sa và những người trẻ tuổi hiện tại khác biệt thật sự không nhỏ.
"Có gì khác nhau sao?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ: "Khác nhau ở chỗ 'nhất kiến chung tình' cùng 'tam kiến chung tình'."
Lạp Lệ Sa kéo kéo môi.
Nàng bỏ lại bữa sáng chưa ăn xong, thong thả đứng dậy, vừa thu dọn đồ trong tầm tay vừa nói: "Đáng tiếc ta chưa bao giờ tin dạng này."
"Nhưng ngươi không từ chối ngay lập tức, cũng hoàn toàn không sợ hãi," Phác Thái Anh nhấp nhấp môi, đột nhiên đứng lên, gọi nàng lại, "Có phải đại diện cho việc ngươi cũng thích nữ sinh?"
Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Ta không nói như vậy."
Phác Thái Anh nói: "Vậy, là có ý gì."
"Thời đại hiện tại, tình yêu đồng giới dường như cũng không hiếm thấy phải không?" Lạp Lệ Sa tự nhiên nói, "Ta dù chưa gặp qua, nhưng cũng không đến nỗi cổ hủ như vậy."
Phác Thái Anh: "Tức là nói, ngươi có thể cũng sẽ tiếp nhận tình ý của nữ sinh, đúng không?"
Lạp Lệ Sa hơi vi diệu nhìn về phía nàng.
Phác Thái Anh kỳ thật cũng rất xấu hổ, nhưng chính là không chịu lùi bước.
Nghĩ rằng nếu đã như vậy, chẳng lẽ còn có kết quả nào kém hơn sao, Phác Thái Anh bất động thanh sắc mà nắm lấy vạt áo, vành tai đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh không biết, biểu tình như vậy đi kèm gương mặt như vậy, có bao nhiêu lực sát thương.
Cái này làm Lạp Lệ Sa cảm thấy chính mình như đang khi dễ một bạn nhỏ miệng cọp gan thỏ.
Lạp Lệ Sa hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải."
"Cho dù có thích, cũng là thích nữ nhân."
Lạp Lệ Sa uyển chuyển mà liếc nàng một cái, đạm thanh nói: "Ta đối với 'nữ sinh' không có hứng thú."
Phác Thái Anh im lặng.
Lạp Lệ Sa tự cho là đã nói đủ rõ ràng, đồng thời cũng chiếu cố phần nào lòng tự trọng của đối phương.
Đây cũng không phải lần đầu tiên có người mới gặp không lâu liền nói thích nàng, nhưng lại là lần đầu tiên có nữ sinh thổ lộ với nàng.
Nếu đổi thành trước kia, đối mặt những nam nhân kia, Lạp Lệ Sa chưa chắc có được sắc mặt tốt như hiện tại.
Lạp Lệ Sa không nhiều lời nữa, xoay người đẩy vali chuẩn bị rời đi.
Phác Thái Anh bắt lấy cổ tay nàng, nói: "Chờ một chút."
"Vừa rồi ta nói nhất kiến chung tình...... À, tam kiến chung tình, kỳ thật là lừa ngươi."
Lạp Lệ Sa hơi hơi nhướng mày.
Phác Thái Anh nhìn mặt vẫn không đổi sắc, nhưng vành tai đã đỏ thấu: "Mặc kệ ngươi tin hay không, một năm trước ta đã biết ngươi...... Cũng vẫn luôn rất thích ngươi, chỉ là ngươi khẳng định không biết ta...... Ta sợ hiện tại mới chân chính quen biết chưa lâu, nói ra những lời này không quá thích hợp."
"Nhưng ngươi nói ngươi không tin nhất kiến chung tình."
Lạp Lệ Sa nhìn tay nàng nắm chặt lấy mình: "...... Cho nên?"
"Ta không muốn bị ngươi hiểu lầm." Phác Thái Anh buông tay ra, giọng nói thực nhẹ, "Ta hy vọng ngươi, cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi."
Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Ta không muốn tình yêu lão sư và học trò."
"Ta là nghiên cứu sinh, đã 24 tuổi, ngươi không cần cảm thấy ta còn nhỏ." Phác Thái Anh trấn tĩnh phản bác, "Hơn nữa ngươi chỉ là cùng khoa với ta, không phải là lão sư của ta."
Lạp Lệ Sa cứng họng.
Nàng một lời khó nói hết: "Ngươi......"
"Cầu xin ngươi."
Phác Thái Anh lông mi khẽ run, nhìn kỹ mà nói, nàng buông xuống mặt mày, dường như có chút ướt át, "Ta chỉ cần một danh nghĩa theo đuổi, có đáp ứng hay không là chuyện của ngươi."
Lạp Lệ Sa trầm mặc một lát.
Quay đầu đi.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Phác Thái Anh nghe thấy giọng nói nhẹ như lông chim của Lạp Lệ Sa: "Vậy hãy để ta xem, ngươi muốn theo đuổi ta như thế nào."
......
Từ khi được lời chấp thuận của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa phát hiện, Phác Thái Anh xuất hiện trước mặt mình với tần suất rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Ngày thường nàng cũng không chú ý học sinh nào ở lớp công khai của mình, nhưng hiện tại lại luôn có thể liếc mắt thấy bóng dáng Phác Thái Anh.
Khi sắp tan học, đối phương lại luôn rời đi trước, rồi đúng thời điểm bắt đầu tiết học tiếp theo, xách trên tay một ly trà sữa nhiệt độ vừa vặn, chờ ở cửa đợi nàng ra.
Nghiễm nhiên một bộ tư thái bạn gái.
Lần đầu tiên Lạp Lệ Sa cự tuyệt, lý do là: "Ta không thích uống trà sữa."
Phác Thái Anh cũng không tức giận, chỉ như suy tư gì: "Vậy ngươi thích uống cái gì?"
Lạp Lệ Sa muốn nói ta cái gì cũng không uống, nhưng Phác Thái Anh lại hơi ngẩng cằm, ủy khuất ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa: "Chính ngươi đáp ứng ta, cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi, không thể từ chối được."
Lời này kỳ thật có chút không đúng lắm.
Nhưng Lạp Lệ Sa nhất thời nghẹn họng, thật sự nói không nên lời cự tuyệt.
Lúc này Lạp Lệ Sa còn không biết, khi tâm động, chính là bắt đầu từ việc dung túng đối phương tới gần.
Nàng chỉ quay đầu, không nhìn đối phương, tiện thể cũng đưa một bàn tay ra, vặn đầu đối phương hướng về phía mình, tránh ánh mắt tò mò của đám học sinh sau cửa sổ phòng học.
"Tự mình đoán."
Phác Thái Anh nói: "Cái này làm sao mà đoán được?"
Lạp Lệ Sa nhàn nhạt: "Chứng minh ngươi theo đuổi không đủ thành tâm. Loại chuyện như vậy sao còn hỏi, ngươi phải tự mình nghĩ. Ngươi hỏi thì không còn gọi là theo đuổi nữa, mà là ta giúp ngươi gian lận."
"Phải vậy không?"
Lạp Lệ Sa đi đến con đường nhỏ ít người, lúc này mới buông tay ra, mặt không đổi sắc nói: "Đúng vậy."
Phác Thái Anh lén nhìn nàng, cảm thấy một bên má vừa mới tiếp xúc hơi ấm, tim đập nhanh hơn, máu dường như cũng nóng lên.
Nàng nghĩ, một ngày nào đó, nàng muốn Lạp Lệ Sa cam tâm tình nguyện trong trò chơi tình cảm này, giúp nàng gian lận.
Ngày hôm sau, Phác Thái Anh liền bắt đầu mang các loại đồ uống khác nhau.
Mỗi ngày khác nhau, cũng không lặp lại, có khi quan sát Lạp Lệ Sa thích loại nào hơn, cách vài ngày liền sẽ mang một ly giống vậy.
Lạp Lệ Sa nói ngọt, Phác Thái Anh liền lại bắt đầu mang đồ ăn vặt, quả thực coi nàng như hamster mà nhét đầy đồ ăn.
Điều này còn chưa kể, rốt cuộc mượn danh nghĩa học ké, Lạp Lệ Sa có thể làm ngơ trước sự tò mò của học sinh, đối mặt với việc các lão sư trong văn phòng bát quái dò hỏi, cũng có thể mơ hồ lừa qua được.
Nhưng nàng thậm chí ở quán cà phê làm thêm cuối tuần cũng có thể thấy Phác Thái Anh!
Thấy Phác Thái Anh ngồi ở vị trí bên cửa sổ hướng mình mỉm cười vẫy tay chào, Lạp Lệ Sa nhắm mắt, cũng có chút nghi ngờ đối phương đã gắn máy định vị lên người mình.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Ánh mắt Lạp Lệ Sa lướt qua cái túi màu trắng đặt trên bàn —— bên trong rõ ràng là hộp cơm giữ nhiệt.
Chẳng lẽ Phác Thái Anh là cố ý đến đưa cơm cho nàng?
Lạp Lệ Sa nhớ đến việc mỗi lần làm việc ở quán cà phê, có khi vội vàng căn bản không có thời gian lo ăn cơm.
Trong lòng nàng vậy mà lại có chút chờ mong.
Phác Thái Anh giơ tay, đưa tờ menu cà phê đã chọn tới trước mặt Lạp Lệ Sa, vừa vặn che đi tầm mắt của nàng.
"Ta hiện tại là khách hàng."
Nàng cười nói: "Lạp lão sư, sao lại hỏi khách hàng tại sao muốn đến quán cà phê?"
Lạp Lệ Sa im lặng, tiếp nhận menu, thấy Phác Thái Anh gọi hai ly latte.
Hai ly?
Lạp Lệ Sa không hỏi nhiều, quay người trở về quầy bar, giao cho nhân viên đi làm.
Nhưng cà phê lên xong, Phác Thái Anh vẫn một mình ngồi ở đó đợi khá lâu, ôm tablet của mình vẽ tranh lựa chọn màu sắc.
Cuối cùng, chuông gió ở cửa quán cà phê vang lên hai tiếng.
Ngay sau đó, một tiểu nữ sinh chạy vào, hướng thẳng đến vị trí bên cửa sổ.
"Thái Anh!"
"Cuối cùng ngươi cũng đến."
Phác Thái Anh đứng lên, Dao Đài đã hung hăng lao vào lòng nàng, cho nàng một cái ôm thật chặt: "Mệt chết ta rồi! Giáo sư hướng dẫn chuyên ngành chúng ta hôm nay không biết phát điên cái gì, muốn chúng ta nộp luận văn vốn định ngày mai mới nộp thành hôm nay liền phải nộp, ta quả thực chạy đua với sinh tử, cơm trưa cuối tuần cũng chưa ăn......"
Dao Đài oán giận lải nhải, Phác Thái Anh bị Dao Đài ôm chặt, cứ thế mà cùng Lạp Lệ Sa bên quầy bar nhìn nhau.
Không khí quỷ dị trầm mặc hai giây, Lạp Lệ Sa mặt không biểu tình quay đi.
Dao Đài lải nhải nói một đống, phát hiện Phác Thái Anh không lên tiếng, vừa ngẩng đầu, thấy nàng đang nhìn về phía sau mình, không khỏi cũng theo tầm mắt nàng nhìn qua.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, bên môi còn mang theo ý cười chính mình cũng chưa ý thức, bất động thanh sắc che đậy.
Nhưng Lạp Lệ Sa cũng đã mặc bộ đồng phục màu đen của quán đi tới.
Lạp Lệ Sa biểu tình bình tĩnh, cũng không để ý bị người biết chính mình ở đây làm thêm: "Hai vị, latte nguội rồi, có cần hâm nóng một chút không?"
Dao Đài trước tiên ngạc nhiên về ngoại hình nàng, rồi lại ngạc nhiên về lời nàng: "Còn có dịch vụ đun nóng sao?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không phải chuyện phiền toái." Dù sao lão bản cũng không ở đây.
Chờ nàng đi rồi, Dao Đài mới ngẫm ra có gì đó không đúng: "Không phải, Lạp lão sư sao lại ở đây? Ngươi hẹn ta tới chỗ này, không phải là bởi vì nàng làm việc ở đây đi?"
"Không phải," Phác Thái Anh ra hiệu cho nàng nói nhỏ tiếng chút, rồi đẩy hộp cơm qua, "Chỉ là ăn xong cơm trưa đi ngang qua —— nè, ngươi không phải chưa ăn cơm sao, ta đoán được nên mang cho ngươi."
"Cảm ơn bảo bối!" Dao Đài vô cùng kiểu cách tặng nàng một cái hôn gió, còn định dang tay qua bàn để ôm nàng.
Phác Thái Anh vất vả đưa tay chặn lại, liền thấy Dao Đài bỗng nhiên cứng người.
"Làm sao vậy?"
Dao Đài thu hồi tay, lạnh toát rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi quay đầu lại......"
Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn.
Lạp Lệ Sa đang ở sau quầy bar, thần sắc đạm nhiên dặn dò nhân viên mới bên cạnh điều gì đó.
Đúng lúc này là thời điểm cuối tuần đông khách, trong quán chỉ có hai nhân viên đều bận rộn.
Căn bản không có chuyện gì bất thường.
Dao Đài không dám tin, nhỏ giọng thì thầm: "Ngươi không thấy sao, biểu tình vừa nãy của nàng, giống như ta đoạt lão bà của nàng vậy......"
Lạp Lệ Sa?
Đoạt lão bà?
Phác Thái Anh hoài nghi nàng đang chọc ghẹo mình.
Nhưng không cách nào khống chế, tim đập vẫn nhanh thêm vài nhịp.
Dao Đài lại nói, rồi chợt phản ứng: "Ai, không đúng, ngươi thành thật khai đi, các ngươi rốt cuộc tiến triển tới bước nào rồi?"
Từ lần trước nàng dạy Phác Thái Anh chiêu kia, đối phương rốt cuộc cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ nói là đang theo đuổi người.
Phác Thái Anh cười cười: "Cách mạng chưa thành, còn đang nỗ lực."
"Không phải ta nói," Dao Đài đã hạ thấp giọng xuống vài phần, "Ta cũng từng học lớp của Lạp lão sư, trên lớp đủ dọa người, sao ngoài đời giống như càng hung......"
Phác Thái Anh nói: "Không có đâu, nàng không hung."
"Này còn không hung?" Dao Đài nói, "Bất quá nói đến kỳ lạ, ngươi xem bộ đồng phục làm việc của nàng, người khác mặc hoặc là ôn nhu nhỏ nhắn hoặc là phong tình vạn chủng, chỉ có nàng...... lại toát ra một loại vừa thẳng vừa cong, vừa soái vừa đẹp —— à, dùng từ trong giới các ngươi nói, có phải gọi là 'A cơ' không?"
Phác Thái Anh cười liếc nàng một cái, đứng dậy cầm latte rời đi.
"Ai, đi đâu vậy?"
"Ngươi ăn đi, ta nhớ ra có việc."
"À? Không phải nói buổi chiều cùng nhau đi dạo phố sao? Ngươi đi đâu mà không dẫn ta đi nữa ——"
"Ai bảo ngươi nói bậy về Lạp lão sư," Phác Thái Anh hừ một tiếng, ngạo kiều vô cùng, "Nên không dẫn ngươi theo nữa."
Dao Đài: "......"
Mẹ nó!
Đồ "bé liên" lắm mưu nhiều kế!
Ta cũng chỉ là bị các ngươi coi như tiểu tình nhân play trong trò chơi thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com