Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cái Nhìn Định Mệnh và Khát Vọng Chiếm Hữu

Đèn đường của thành phố lớn rực sáng, vẽ nên những vệt dài trên kính xe trong đêm. Bên trong chiếc Maybach sang trọng, Doãn Mặc Đình tựa lưng vào ghế da êm ái, ngón tay khẽ gõ nhịp lên chiếc máy tính bảng. Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài mười hai tiếng đồng hồ vừa kết thúc, cô vừa chốt được một dự án tỷ đô, mang về lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn. Ở tuổi hai mươi tám, Doãn Mặc Đình đã là một nữ tổng tài quyền lực, tài giỏi, với khối tài sản kếch xù và cái đầu lạnh lùng, sắc bén đủ để thống trị bất kỳ thương trường nào. Thành công được đánh đổi bằng sự cô độc, nhưng Doãn Mặc Đình chưa bao giờ bận tâm. Cô đã quen với việc sống một mình, với những con số khô khan và những bản hợp đồng bạc tỷ.

Chiếc xe lướt êm trên con đường vắng, cắt ngang qua một khu phố cổ kính, nơi những mái nhà ngói rêu phong chen chúc bên cạnh những tòa nhà cao tầng hiện đại. Bất chợt, ánh đèn pha hắt vào một góc sân rộng, khuất sau những bức tường cũ kỹ. Đó là một trại trẻ mồ côi. Theo bản năng, Doãn Mặc Đình liếc nhìn qua. Phía sau cánh cổng sắt đã gỉ sét, một khung cảnh quen thuộc như bao trại trẻ khác hiện ra: những đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng cười nói hồn nhiên vang vọng trong màn đêm se lạnh. Nhưng rồi, ánh mắt của Doãn Mặc Đình bỗng dừng lại ở một bóng dáng nhỏ bé, co ro một mình trong góc sân, đối lập hoàn toàn với sự sôi nổi xung quanh.

Đó là một cô bé. Mái tóc đen nhánh xõa che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, long lanh như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao. Cô bé không chơi đùa với những đứa trẻ khác, chỉ ngồi yên lặng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía khoảng không vô định, đầy vẻ cô đơn và lạc lõng. Dáng vẻ nhỏ bé, yếu ớt của cô bé giữa cái sân rộng lớn, cùng với ánh mắt chất chứa nỗi buồn ấy, bỗng chạm đến một thứ gì đó sâu thẳm trong lòng Doãn Mặc Đình. Một cảm xúc kỳ lạ, mạnh mẽ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô, đột ngột trỗi dậy. Đó không chỉ là sự thương hại thoáng qua mà một người bình thường có thể cảm nhận, mà còn là một khát khao chiếm hữu mãnh liệt, một sự thôi thúc không thể giải thích, như thể cô bé đó sinh ra là để thuộc về mình, là một phần đã mất mà cô chưa từng biết đến sự tồn tại. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Doãn Mặc Đình: Cô bé này, phải là của mình.

Không chần chừ, một quyết định được đưa ra nhanh chóng, dứt khoát như cách cô ra lệnh trên thương trường.

"Dừng xe,"

Doãn Mặc Đình lạnh lùng ra lệnh cho tài xế, giọng nói mang theo sự kiên quyết không thể chối từ. Tài xế ngạc nhiên, nhìn qua gương chiếu hậu nhưng vẫn tuân lệnh. Chiếc xe phanh lại nhẹ nhàng bên lề đường.

Doãn Mặc Đình mở cửa xe, bước xuống. Ánh đèn đường hắt lên bóng hình cao gầy của cô, tôn lên vẻ thanh lịch nhưng đầy quyền lực. Cô tiến thẳng đến cánh cổng sắt của trại trẻ mồ côi. Một nữ nhân viên đang trực ca đêm ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ sang trọng như Doãn Mặc Đình xuất hiện vào giờ này.

"Cô cần gì ạ?" Nữ nhân viên hỏi, giọng điệu đầy thận trọng.

"Tôi muốn tìm hiểu về một đứa trẻ."

Doãn Mặc Đình nói, giọng cô ấy trầm ấm nhưng mang theo sự uy quyền khó cưỡng. Cô chỉ tay về phía cô bé đang ngồi co ro trong góc sân.

"Cô bé đó."

Nữ nhân viên nhìn theo hướng tay Doãn Mặc Đình, rồi thở dài một tiếng.

"À, đó là Lâm Diệp Chi. Một trường hợp đáng thương. Cha mẹ bé vừa mất trong một tai nạn giao thông cách đây vài tuần. Bé vẫn còn sốc lắm."

Doãn Mặc Đình không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát Lâm Diệp Chi. Cô bé vẫn ngồi đó, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào khoảng không, không có một giọt nước mắt nào, nhưng lại toát lên một nỗi cô đơn tận cùng. Trái tim Doãn Mặc Đình như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Không phải là đau lòng, mà là một sự khao khát chiếm đoạt, một mong muốn mạnh mẽ được bao bọc, được sở hữu hoàn toàn nỗi cô đơn ấy, biến nó thành của riêng mình.

Ngay lập tức, Doãn Mặc Đình quyết định. "Tôi muốn nhận nuôi cô bé."

Nữ nhân viên trợn tròn mắt ngạc nhiên. "Dạ? Cô... cô có chắc không ạ? Chuyện này cần phải làm rất nhiều thủ tục, và phải được sự chấp thuận của cấp trên..."

"Tôi hiểu."

Doãn Mặc Đình lạnh lùng ngắt lời, giọng nói không cho phép sự nghi ngờ.

"Cứ nói với cấp trên của cô rằng Doãn Mặc Đình của tập đoàn Hoàng Kim muốn nhận nuôi cô bé đó. Tôi sẽ lo liệu tất cả các thủ tục cần thiết."

Sự ảnh hưởng của cái tên "Doãn Mặc Đình""tập đoàn Hoàng Kim" là quá lớn. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Doãn Mặc Đình. Nữ nhân viên run rẩy gật đầu, vội vàng vào trong báo cáo. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, các thủ tục sơ bộ đã được hoàn tất một cách nhanh chóng đến khó tin. Ngay cả giám đốc trại trẻ mồ côi cũng phải tự mình ra tiếp đón Doãn Mặc Đình, gương mặt đầy vẻ khúm núm.

Trong đêm đó, Lâm Diệp Chi được đưa đến phòng của Doãn Mặc Đình. Cô bé vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt to tròn nhìn quanh căn phòng sang trọng, xa lạ. Doãn Mặc Đình ngồi xuống trước mặt cô bé, quỳ gối xuống ngang tầm mắt cô. Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen nhánh của Lâm Diệp Chi.

"Chào con, Lâm Diệp Chi."

Doãn Mặc Đình nói, giọng cô ấy không còn lạnh lùng như khi ra lệnh, mà trở nên trầm ấm một cách lạ thường, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn ẩn chứa một sự khao khát kiểm soát, một nỗi tham lam muốn ôm trọn đứa trẻ này vào lòng, mãi mãi không buông.

"Từ giờ, con sẽ sống với ta. Ta sẽ là người chăm sóc con."

Lâm Diệp Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Doãn Mặc Đình. Ánh mắt non nớt ấy không hề sợ hãi hay đề phòng, chỉ có sự hồn nhiên và một chút tò mò. Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Doãn Mặc Đình dành cho Diệp Chi đã ẩn chứa sự chiếm hữu rõ rệt, không phải của một người mẹ đối với con gái, mà là của một người muốn nắm giữ tất cả, muốn khắc sâu hình bóng cô bé vào tận tâm can mình. Đó không chỉ là sự thương yêu, mà là một sự sở hữu, một sự kiểm soát tuyệt đối từ cái nhìn đầu tiên. Cô bé này, từ giờ, sẽ là của riêng cô.

Doãn Mặc Đình khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng lại mang theo một vẻ bí ẩn. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Diệp Chi vào lòng. Cô bé nhỏ nhắn, yếu ớt lọt thỏm trong vòng tay Doãn Mặc Đình. Hơi ấm từ cơ thể Lâm Diệp Chi, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô bé, tất cả như một dòng điện chạy dọc sống lưng Doãn Mặc Đình. Cô cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc, một sự hoàn thiện mà cô chưa từng trải qua.

Từ giờ phút này, cuộc đời của Lâm Diệp Chi đã gắn chặt với Doãn Mặc Đình, theo một cách mà cả hai đều không thể ngờ tới. Một tình yêu cấm kỵ, một sự chiếm hữu điên cuồng, đã được "nuôi dưỡng" ngay từ cái nhìn đầu tiên. Doãn Mặc Đình biết, cô sẽ không bao giờ để Lâm Diệp Chi rời xa mình. Mãi mãi về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com