Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Tia Sáng Trong Địa Ngục

Những ngày tháng bị giam cầm trong biệt thự của Doãn Mặc Đình là chuỗi địa ngục trần gian đối với Lâm Diệp Chi. Cô không còn là cô bé hồn nhiên, ngây thơ, cũng không còn là thiếu nữ ẩn nhẫn với khao khát tự do âm ỉ. Giờ đây, Diệp Chi chỉ là một cái bóng, tồn tại trong sự vô vọng, với đôi mắt thường xuyên vô hồn và cơ thể mệt mỏi. Mỗi sáng thức dậy, cô lại thấy Doãn Mặc Đình ngồi cạnh giường, ánh mắt cô ấy dán chặt vào mình, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự kiểm soát tuyệt đối. Những cái vuốt ve, những nụ hôn, những lời thì thầm đầy ám thị của Doãn Mặc Đình không còn mang đến cảm giác ngọt ngào mà chỉ là sự ngột ngạt, ghê tởm đến tận cùng. Diệp Chi sống như một con búp bê, mất đi ý chí và quyền được là chính mình.

Thế nhưng, ngay cả trong những nhà tù kiên cố nhất, đôi khi vẫn có những khe hở để ánh sáng lọt vào. Định mệnh, hay một thế lực nào đó, vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Lâm Diệp Chi.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Doãn Mặc Đình nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp từ tập đoàn. Một hợp đồng quan trọng trị giá hàng trăm tỷ đô đang gặp trục trặc nghiêm trọng, và chỉ có sự xuất hiện của cô mới có thể giải quyết được. Doãn Mặc Đình do dự. Cô ấy không muốn rời xa Diệp Chi dù chỉ một phút, nhưng tình hình công việc quá cấp bách. Cuối cùng, cô ấy đành phải rời đi, nhưng không quên để lại hàng loạt lời dặn dò cho quản gia và đội ngũ vệ sĩ bí mật, đảm bảo rằng Diệp Chi không thể bước ra khỏi biệt thự dù chỉ một bước.

Sự vắng mặt của Doãn Mặc Đình, dù chỉ trong vài giờ, đã mang đến một cảm giác khác lạ cho Diệp Chi. Cô bé cảm thấy một sự trống rỗng, nhưng đồng thời cũng là một sự nhẹ nhõm đến bất ngờ. Không còn ánh mắt theo dõi, không còn những lời thì thầm ám ảnh.

Diệp Chi đi lang thang trong biệt thự rộng lớn, đôi mắt vô hồn nhìn quanh. Cô ấy đi đến phòng làm việc của Doãn Mặc Đình, nơi cô ấy chưa bao giờ dám bước vào. Cánh cửa phòng không khóa. Một sự tò mò mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Diệp Chi, một khao khát muốn biết thêm về thế giới của người phụ nữ đã giam cầm mình.

Cô bé bước vào phòng. Căn phòng rộng lớn, sang trọng, với bàn làm việc chất đầy tài liệu và máy tính. Diệp Chi chạm tay vào bàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của mặt gỗ. Ánh mắt cô ấy lướt qua một cuốn sổ da cũ kỹ nằm khuất dưới chồng tài liệu. Cô ấy cầm cuốn sổ lên, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Đó là một cuốn nhật ký. Không phải của Doãn Mặc Đình hiện tại, mà là của Doãn Mặc Đình khi cô ấy còn rất trẻ, có lẽ là ở độ tuổi mười tám đôi mươi. Diệp Chi do dự. Cô ấy biết mình không nên đọc trộm, nhưng một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn đã đẩy cô ấy. Đây là cơ hội hiếm hoi để cô hiểu thêm về người đã giam cầm mình, về những góc khuất trong tâm hồn của Doãn Mặc Đình.

Diệp Chi mở cuốn nhật ký. Những trang giấy đã ngả màu ố vàng, với nét chữ nghiêng và đầy cảm xúc. Cô bắt đầu đọc.

Những dòng đầu tiên nói về tuổi thơ cô độc của Doãn Mặc Đình, về áp lực từ gia đình, về việc cô ấy luôn phải sống theo sự sắp đặt của người khác, phải luôn hoàn hảo trong mắt mọi người. Doãn Mặc Đình từng là một cô gái trẻ đầy tài năng, nhưng cũng đầy nội tâm, và sự cô độc luôn bủa vây cô ấy.

Rồi đến những trang viết về việc Doãn Mặc Đình đã phải trải qua một mối tình đầu tan vỡ, một mối tình mà cô ấy đã dồn hết tâm huyết nhưng lại bị phản bội một cách tàn nhẫn. "Hắn ta đã rời đi, đã bỏ mặc ta một mình, giống như tất cả mọi người khác. Ta sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa. Ta sẽ không bao giờ để bất kỳ ai rời xa ta một lần nữa," Doãn Mặc Đình viết, nét chữ nguệch ngoạc vì tức giận và đau khổ. Diệp Chi cảm thấy một sự đau lòng mơ hồ. Cô bé bắt đầu hiểu được một phần lý do cho sự chiếm hữu của Doãn Mặc Đình. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi đã ăn sâu vào tâm hồn cô ấy, biến thành bản năng kiểm soát mọi thứ xung quanh.

Và rồi, Diệp Chi đọc đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký. Đó là những dòng viết khi Doãn Mặc Đình đã trở thành một nữ tổng tài quyền lực, nhưng vẫn đầy cô độc. Cô ấy viết về sự trống rỗng trong tâm hồn, về việc cô ấy không tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống dù đã đạt được mọi thứ.

"Ta vẫn cô độc. Ta vẫn sợ hãi. Ta khao khát một sự kết nối, một ai đó sẽ mãi mãi ở bên ta, không bao giờ rời đi. Một ai đó sẽ hoàn toàn thuộc về ta, không bị ai khác xen vào..."

Đột nhiên, những dòng chữ cuối cùng khiến Diệp Chi giật mình.

"Và rồi, ta đã tìm thấy ánh sáng trong bóng tối của ta. Ta đã tìm thấy Lâm Diệp Chi."

Kèm theo đó là một bức ảnh cũ của Diệp Chi khi còn bé, được kẹp cẩn thận trong cuốn nhật ký, một bức ảnh chụp lén từ xa. Doãn Mặc Đình đã nhìn thấy Diệp Chi ở trại trẻ mồ côi từ rất lâu trước khi cô ấy quyết định nhận nuôi Diệp Chi.

Diệp Chi cảm thấy một sự bàng hoàng. Cô bé nhận ra rằng, sự chiếm hữu của Doãn Mặc Đình không chỉ là một hành vi độc đoán, mà còn là kết quả của những tổn thương sâu sắc và nỗi sợ hãi bị bỏ rơi tột cùng. Doãn Mặc Đình đã tìm thấy ở Diệp Chi một giải pháp cho sự cô độc của mình, một cách để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô ấy, bất chấp mọi hậu quả. Sự giam cầm này là biểu hiện của một tình yêu bệnh hoạn, xuất phát từ một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc.

Tiếng còi xe của Doãn Mặc Đình vang lên từ bên ngoài, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Chi. Cô bé giật mình, vội vàng đặt cuốn nhật ký trở lại vị trí cũ, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của Doãn Mặc Đình, tim đập thình thịch.

Khi Doãn Mặc Đình bước vào, cô ấy nhìn thấy Diệp Chi đang ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn còn chút hoảng loạn. Doãn Mặc Đình khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô ấy tiến đến gần Diệp Chi, vòng tay ôm lấy cô bé một cách mạnh mẽ.

"Con đã ở đâu vậy? Ta vừa về nhà, không thấy con đâu."

Diệp Chi không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Mặc Đình.

"Con... con chỉ ở đây thôi ạ."

Doãn Mặc Đình ôm chặt lấy Diệp Chi, như muốn khảm cô bé vào trong cơ thể mình.

"Tốt. Con phải luôn ở đây, bên cạnh ta. Không được đi đâu cả."

Giọng cô ấy trầm ấm, nhưng lại vang lên như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự giam cầm.

Đêm đó, Diệp Chi nằm trên giường, không ngủ được. Cuốn nhật ký của Doãn Mặc Đình đã mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí cô bé. Cô hiểu được nỗi đau của Doãn Mặc Đình, nhưng sự hiểu biết đó không làm giảm đi khao khát tự do của cô. Thay vào đó, nó lại khiến Diệp Chi nhận ra rằng, để thoát khỏi sự giam cầm này, cô không chỉ cần sức mạnh của bản thân, mà còn cần phải tìm cách chữa lành cho Doãn Mặc Đình, hoặc ít nhất là giúp cô ấy đối mặt với những nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mình.

Một tia sáng hy vọng nhỏ bé đã lóe lên trong địangục của Diệp Chi. Cô bé không còn chỉ muốn thoát khỏi, mà còn muốn phávỡ xiềng xích của tình yêu bệnh hoạn này, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vìchính Doãn Mặc Đình, người đã từng cứu rỗi cô, nhưng cũng là người đãgiam cầm cô trong lồng son.



💌 Cảm ơn bạn đã đọc đến tận cuối chương nhaaa!
Nếu bạn thấy truyện hay hay một xíu, nhớ để lại bình luận, thả tim hoặc bình chọn ủng hộ mình nhéee 🥺💖
Mỗi lượt tương tác của bạn là vitamin tinh thần giúp mình có thêm sức mạnh để viết tiếp những chương sau thiệt hấp dẫn đó~ ✨

Thương lắm luôn á, hẹn bạn ở chương kế tiếp nhaaa<333333333 🐰📚 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com