Chương 34
Hóa ra là người một nhà
Thực đơn cho Thu Tâm cô nương hôm nay ---
Một ấm trà nóng hổi, một bát rượu hoa cúc ấm sực, sáu miếng bánh vân phiến tan ngay trong miệng, và bốn chiếc bánh trứng thơm ngậy khiến Tử Đàn ăn xong nước mắt giàn giụa.
Chuẩn bị xong xuôi, đợi Thu Tâm tới, nàng và Tử Đàn sẽ ra ngoài bán điểm tâm sáng.
Càng ngày càng vào đông, trời càng lúc càng lâu sáng, lúc Đường Kiến Vi và Tử Đàn tới Cảnh Dương phường bắt đầu bày hàng thì chân trời mới hửng sáng.
Không có gió lạnh, cũng chẳng mưa hay tuyết, nhưng Tử Đàn mặc hai lớp áo bông dày cộm gần như thành một quả bóng vẫn cảm thấy lạnh cóng, không kìm được run lên.
"Cái vùng Đông Nam chết tiệt này, khí hậu sao mà kỳ quặc thế chứ." Tử Đàn thở ra một hơi trắng xóa. "Rõ ràng ta đã mặc áo dày thế này rồi mà sao vẫn lạnh cóng tay chân, ta còn chẳng cảm nhận được ngón chân của mình nữa...."
Đường Kiến Vi cũng lạnh đến mức môi trắng bệch: "Chúng ta đã quen với cái lạnh khô ở Bác Lăng và những gian phòng có lò than, cái lạnh ẩm ướt ở Túc huyện này thật sự có chút không chịu nổi. Nhưng không sao, lát nữa có người đến, vận động một chút là sẽ ấm hơn. Đợi mặt trời lên nữa thì còn bận đến toát cả mồ hôi. Nhưng nên nhớ, dù có đổ mồ hôi cũng không được cởi áo, nếu không sẽ bị bệnh đấy."
"Yên tâm đi Tam nương, ngươi bảo ta làm gì, ta sẽ làm theo."
Bếp than đỏ rực, chảo dầu đã ổn định, Đường Kiến Vi vừa chờ dầu nóng, vừa chuẩn bị miếng bột.
Tử Đàn lấy tám chiếc bát xếp thành hai hàng, tay cầm muôi, sẵn sàng múc đậu nành nóng hổi vào. Sau vài ngày, nàng đã luyện được kỹ năng múc một muôi đầy một bát, không lãng phí nửa giọt.
Dần dần có vài người qua đường đến mua điểm tâm, lúc trời sáng rõ, Tử Đàn phát hiện tám chiếc bát trước mặt vẫn chưa dùng hết.
Điều đó có nghĩa là họ đã bận rộn hết một nén nhang mà vẫn chưa bán được tám suất ăn sáng.
Điều này chưa từng xảy ra.
Mặt trời vừa ló dạng, trên đường người đi lại thưa thớt, Tử Đàn có vẻ sốt ruột:
"Tam nương, hôm nay sao lại ít người như vậy?"
"Trời lạnh rồi, người ra ngoài ít, buôn bán tự nhiên bị ảnh hưởng. Chúng ta mở quầy ngoài trời như thế này là sống nhờ trời. Bây giờ chỉ là trời bắt đầu lạnh, nếu gặp mưa thì còn thê thảm hơn, đừng nói là trong thời gian một nén nhang, mà cả buổi sáng bán được tám phần cũng là nhờ hàng xóm chiếu cố." Đường Kiến Vi dường như đã nghĩ đến điều này từ sớm, "Hơn nữa quẩy đã bán được một thời gian, dù là hương vị mới mẻ hay lão bản mới đến, mọi người đều đã trải nghiệm qua, cũng không còn hiếm lạ nữa, người tự nhiên sẽ ít đi."
Tử Đàn nhanh chóng cảm nhận được nguy cơ: "Vậy phải làm sao bây giờ?!"
"Chỉ bán quẩy thôi thì quá đơn điệu, bây giờ có ngươi giúp ta, chúng ta có thể bổ sung thêm thực đơn rồi."
"Sẽ bán món mới sao? Bán gì bán gì!" Nghe Đường Kiến Vi nói vậy, Tử Đàn vô cùng phấn khích, "Bán lòng lợn hầm hay bánh bao? Trước đây ngươi làm bánh trôi nước mặc váy hoa cũng rất ngon!"
"Cái gì mà mặc váy hoa, đó là há cảo."
"Đúng đúng đúng, há cảo! Còn có bánh nướng giòn nữa! Đều ngon! Đều muốn ăn!"
Đường Kiến Vi bị vẻ mặt hấp tấp của nàng chọc cười: "Nếu ngươi muốn ăn thì ta sẽ làm cho ngươi ăn ở nhà. Hôm qua ngươi còn bảo ta đừng làm đồ ăn ngon cho ngươi nữa mà? Bụng sắp nổ tung rồi? Giờ lại có một đống thứ muốn ăn sao?"
"Đó không giống nhau. Con người rồi cũng phải chết, thà chết vì no bụng còn hơn chết đói!"
"Nghe cũng không phải lời hay ý đẹp gì, chúng ta đừng chết, hãy sống thật tốt." Đường Kiến Vi thong thả chiên quẩy, "Ta định bán bánh trứng cuộn."
"Bánh trứng cuộn?" Tử Đàn nói, "Hình như trước đây ngươi chưa làm bao giờ."
"Ừm, đây cũng là một trong những món điểm tâm được ghi lại trong [Tạp Thực Ký]. Theo tác giả nói, vào thời đại mà tác giả sống, bánh trứng cuộn rất thịnh hành, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy những quầy bán bánh trứng cuộn. Ngoài những người đi làm buổi sáng thích ăn, bữa trưa và bữa tối cũng có thể thấy bóng dáng của nó, vừa tiện lợi bổ dưỡng lại rất no bụng."
"Bánh trứng cuộn, nghe tên thôi đã thấy không đơn giản. Ngoài việc quấn trứng, có thể nhồi thêm thứ gì vào trong không?"
"Chỉ có trứng mới nhồi vào bánh được thôi, hà cớ gì làm khó chiếc bánh. Nhưng gấp bánh lại thì có thể kẹp thêm nhiều nguyên liệu phong phú, điều này trong [Tạp Thực Ký] cũng có đề cập tới."
"Vậy thì để các loại nguyên liệu tự do kết hợp, cho khách hàng tự chọn! Như vậy không chỉ làm phong phú món ăn, mà mỗi chiếc bánh trứng cuộn đều là món ăn độc nhất theo khẩu vị của khách nhân! Hay lắm!"
"Tử Đàn của chúng ta biết suy luận, càng ngày càng thông minh. Ngoài ra ta còn định thêm trứng trà và cháo kê, đến lúc đó mấy món ăn kết hợp, bán theo kiểu món chính kèm đồ uống, vừa mới lạ, mùa đông cũng có thể ăn đồ ăn sáng nóng hổi, chắc là bán chạy."
Lời nói của Đường Kiến Vi khiến Tử Đàn tràn đầy năng lượng, như thể nàng đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng đầy bạc.
Đây là cải tiến tốt nhất mà nàng có thể làm được với khả năng tài chính hiện tại. Nếu bán chạy, bước tiếp theo nàng dự định sẽ sắm thêm vài cái bàn ghế, làm một mái che chắn gió che mưa, như vậy sẽ ổn định hơn lượng khách.
Mặt trời càng lên cao, khí lạnh bị xua tan, nhiệt độ cũng dần ấm lên. Công việc buôn bán dường như cũng theo sự tăng lên của nhiệt độ mà dần phá tan sự lạnh lẽo, người qua đường bắt đầu đông hơn, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Lúc đông khách nhất, Đường Kiến Vi đang thoăn thoắt thả quẩy vào chảo dầu, một giọng nói không mặn không nhạt vang lên từ giữa đám đông:
"Quẩy này nhiều dầu quá, ăn một miếng như uống cả thìa dầu, không sợ ăn ra bệnh à? Hơn nữa dầu này chiên đi chiên lại, dùng bao lâu rồi? Dầu dùng đi dùng lại là có độc đấy! Uống nhiều vào miệng lưỡi sẽ lở loét, nặng thì sẽ lở từ miệng đến tận bụng! Làm cái nghề buôn bán hại người thế này, không thấy áy náy à!"
Giọng người này không lớn cũng không nhỏ, nhưng quầy ăn sáng của Đường Kiến Vi chỉ có một chiếc xe đẩy, những người muốn mua đồ ăn sáng đều vây quanh, người kia vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.
Tử Đàn ngẩn người, Đường Kiến Vi không ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, thấy Lục tẩu sau đám đông, nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại chảo dầu, động tác lật que chiên không bị ảnh hưởng chút nào, cười nói:
"Vị a tẩu này lần đầu tiên đến quầy ăn nhỏ của ta, cẩn thận một chút cũng có thể hiểu được. Nhưng dầu của ta không phải là dầu bẩn dùng đi dùng lại. Mặc dù không phải thay mỗi ngày, nhưng ba ngày thay một chảo vẫn có thể đảm bảo."
Lục tẩu "Ôi chao" một tiếng: "Ba ngày thay một chảo, khẩu khí thật lớn. Ai mà không biết dầu khó ép, một chảo lớn như của ngươi ba ngày thay một lần, thay ra thì đi đâu? Cứ như vậy đổ đi? Chẳng phải lỗ nặng sao? Ngươi là người làm ăn, không phải đến đây để làm từ thiện, đừng nói là người làm ăn, ngay cả người bình thường như chúng ta cũng hiểu một đạo lý, người làm ăn sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, một nồi dầu nóng như vậy của ngươi dùng ba ngày rồi đổ xuống cống, ai mà tin?"
Lời của Lục tẩu không phải là không có lý, mọi người nghe xong những gì nàng nói, không khỏi nhìn về phía chảo dầu đang sôi sùng sục, âm thầm suy nghĩ, động tác đưa tiền cũng chậm lại vài phần.
Tử Đàn thấp giọng nói với Đường Kiến Vi: "Chó điên từ đâu tới đây?"
Đường Kiến Vi vẫn bình tĩnh: "Điều gì đến cũng phải đến thôi, ngươi không cần lên tiếng, ta sẽ giải quyết."
Lục tẩu chính là muốn dùng những lời cay nghiệt nhất để chọc giận Đường Kiến Vi, để cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật của hồ ly tinh này.
Một người bán quẩy suốt ngày chỉ lo tô son điểm phấn, chẳng biết là muốn hại ai đây? Rõ ràng không phải là người buôn bán đàng hoàng!
Người làm ăn chân chính, đương nhiên phải giống như Lục tẩu nàng, đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên món ăn, đặt lên kinh doanh, thời gian đâu mà quan tâm đến nhan sắc?
Đã sớm nhận thấy họ Đường này tâm tư bất chính. Từ khi quầy điểm tâm Đường thị mở ra tới nay, quầy bánh bao của Lục tẩu chuyện làm ăn đều bị nàng quấy tung!
Ngoại trừ quầy bánh bao, những tiểu thương chung quanh chuyện làm ăn cũng bị ảnh hưởng, cái này không phải là yêu pháp của hồ ly tinh thì là gì?
Lục tẩu ưỡn thẳng người, như cười như không, mỗi câu nói của nàng đều có lý lẽ, hồ ly tinh này chỉ có một miếng da đẹp mắt, có thể mê hoặc người, chân chính đấu lý vẫn còn kém xa nàng một đoạn dài.
Hôm nay cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận yêu nghiệt này.
Nếu họ Đường chịu cúi đầu nhận lỗi, hứa sau này không còn mở quầy quấy nhiễu việc buôn bán ở Túc huyện nữa, Lục tẩu cũng không phải người được đà lấn tới, hôm nay sẽ nể mặt mà tha cho ả một lần.
Nếu như họ Đường vẫn không biết ăn năn hối cải, vậy cũng đừng trách nàng nhổ cỏ tận gốc!
Đường Kiến Vi hỏi Lục tẩu: "A tẩu chắc là người mở quầy bán bánh bao trước cửa nha môn ở Sùng Huệ phường, chẳng trách lại hiểu được đạo làm ăn, nói ra cũng rất có lý lẽ."
Lục tẩu không nghĩ tới hồ ly tinh này lại biết mình.
Nàng mới đến Túc huyện bao lâu, đã hỏi thăm được ra tới Sùng Huệ phường? Qủa nhiên là lưu manh có chuẩn bị mà đến!
Mặc dù chỉ là mở một quầy điểm tâm nho nhỏ, Đường Kiến Vi cũng không thể không tùy ý mở bán mà không có chút chuẩn bị gì.
Nàng chắc chắn sẽ tìm hiểu tình hình của tất cả các quầy bán điểm tâm ở Túc huyện trước khi đưa ra quyết định.
Trước khi mở quầy, nàng đã đi khắp Túc huyện, nếm thử tất cả các món điểm tâm ở đó, cuối cùng mới quyết định bán món quẩy với sữa đậu nành.
Trước đây, nàng đã từng đến quầy bánh bao của Lục tẩu để mua bánh bao, nhưng vì bánh bao của Lục tẩu có vỏ dày, ít nhân thịt, hương vị lại có điểm không đúng, nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Đường Kiến Vi.
Mà Lục tẩu luôn ỷ vào việc bánh bao của mình không thiếu người mua, nên không quan tâm đến khách hàng, ngay cả khi Đường Kiến Vi từng xuất hiện trước mặt, nàng cũng chỉ cúi đầu đưa bánh bao và nhận tiền, không hề nhìn kỹ.
Đương nhiên, khi Đường Kiến Vi tiếp lời của Lục tẩu, ý của nàng không chỉ dừng lại ở bề nổi.
Nàng vạch trần thân phận đồng liêu của Lục tẩu, khiến khách khứa hiểu rõ mục đích của nàng ta, không thực sự xem Lục tẩu như một người qua đường bất bình.
Như vậy, dù Lục tẩu có nói gì đi nữa, lời nói cũng sẽ bị giảm giá trị.
Đường Kiến Vi tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, ta được Thiên tử ban hôn gả đến Túc huyện, tuy chưa chính thức qua cửa, nhưng nhờ Đồng gia rộng lượng giúp đỡ, hiện tại đã ở tại Đồng phủ. Đồng gia người đối với tiểu nữ chiếu cố, tiểu nữ vô cùng cảm kích, chỉ có tài nấu nướng còn coi như là có thể đem ra. Mỗi ngày đưa hai ba món ăn qua hiếu kính vẫn là làm được. Ngoài những món ăn đưa đi hiếu kính, bản thân ta còn có ba miệng ăn cần ăn cơm. Trong tất cả các phương pháp nấu ăn, tiểu nữ lại giỏi nhất là "Xào".
"Như mọi người đều biết, xào nấu thì cần phải dùng dầu. Có dầu thì món ăn mới thơm mới ngon miệng. Nếu ngươi thắc mắc rằng dầu ăn thay ba ngày một lần đi đâu, thì tất nhiên là không đổ xuống cống rồi. Cả nhà chúng ta ăn còn chẳng đủ, làm sao có thể lãng phí được chứ?"
Những lời Đường Kiến Vi nói đều là sự thật, lại rất hợp tình hợp lý, cũng phù hợp với những gì mọi người đã biết, sau khi nghe xong mọi người đều gật đầu lia lịa.
Ai cũng biết làm bếp là công việc vất vả, từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến nấu nướng, toàn bộ quá trình đều phải đứng chứ không được ngồi, lại còn đặc biệt cay mắt khi xào nấu, khói mù mịt rất khó chịu.
Hơn nữa Đường Kiến Vi còn chưa chính thức thành thân với Đồng Thiếu Huyền mà đã bắt đầu xuống bếp vì Đồng gia. Đường Kiến Vi có thể làm đến mức này vì Đồng gia, thật là một tức phụ tốt, thấu tình đạt lý.
Nghĩ đến đây, mọi người đều bỏ đi vẻ mặt nghi ngờ, thay vào đó là sự tán thưởng.
Lục tẩu nhận thấy không khí thay đổi, thầm mắng một câu, hồ ly này thật là có bản lĩnh! Nàng không muốn dồn người ta vào chỗ chết, vậy mà lại bị người ta cưỡi lên đầu!
Lục tẩu cười khẩy một tiếng: "Đây đều là do ngươi tự nói, có ai nhìn thấy đâu? Ai mà chẳng nói bậy được?"
"Ta nhìn thấy."
Một giọng nói lạnh lùng xen vào lời của Lục tẩu, ngang nhiên cắt ngang nàng.
Đường Kiến Vi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Đồng Thiếu Huyền.
Theo sau Đồng Thiếu Huyền là cừu nhỏ với những vòng bánh xe quay, vẫn đáng yêu như mọi khi. Nhưng Đồng Thiếu Huyền hôm nay lại không còn vẻ dịu dàng như mọi ngày, khuôn mặt u ám, lạnh lùng đến đáng sợ.
"Ngươi là ai?" Lục tẩu hoàn toàn không quen biết nàng.
"Ta họ Đồng, là người hàng ngày ăn món xào mà nàng nấu, ta có thể chứng minh rằng tất cả dầu ăn của nàng đều được thay ba ngày một lần, không hề lãng phí một chút nào."
Đồng Thiếu Huyền trên đường đến thư viện tình cờ nhìn thấy cảnh này, vốn không muốn can thiệp, nhưng Lục tẩu càng nói càng chọc tức người, ngang ngược không nói lý lẽ, rốt cuộc là ai đang nói bừa, Lục tẩu trong lòng không biết sao?
Nếu bây giờ nàng không đứng ra nói đỡ cho Đường Kiến Vi, thì còn đợi đến khi nào?
Đồng Thiếu Huyền lạnh lùng nhìn Lục tẩu, đạn hoa tiêu đã nắm trong tay.
Đường Kiến Vi không ngờ Đồng Thiếu Huyền lại đứng trước mặt bao nhiêu người nói đỡ cho nàng, thừa nhận quan hệ của hai người...
Phải biết rằng Đồng Thiếu Huyền luôn là người da mặt mỏng như tờ giấy.
"Ồ, hóa ra là người một nhà." Lục tẩu cười khẩy hai tiếng, "Chẳng trách, người một nhà mà, nói dối trắng trợn cũng là điều dễ hiểu."
Lục tẩu lớn lên nơi chợ búa, từ nhỏ đã lăn lộn ở đó, gả cho trượng phu làm nghề đồ tể ba năm thì thành quả phụ, còn phải nuôi hai đứa con khôn lớn, ma quỷ nào mà chưa từng thấy? Không chỉ thấy, mà còn đối đầu với không ít.
Nàng giống như lăn lộn trong bùn đất, dính đầy bụi trần và khí thế chiến đấu, kinh nghiệm dày dặn, bất kể đối phương nói gì nàng cũng có thể đối phó.
Đối với Lục tẩu, cản trở con đường làm ăn của nàng cũng như muốn lấy mạng nàng, đây là điều nàng tuyệt đối không cho phép!
Đồng Thiếu Huyền nói: "Ta có nói dối hay không, những người đã từng ăn quẩy của Tam nương tự nhiên sẽ hiểu. Dầu bẩn đã hỏng có một mùi hôi đặc trưng, không thể che giấu được. Xin hỏi mọi người," nàng chắp tay hành lễ với mọi người xung quanh, "Mọi người ăn quẩy những ngày qua, có cảm nhận được mùi gì bất thường không?"
Mọi người lắc đầu: "Không có, ngoài mùi thơm giòn ra thì không có mùi gì khác."
"Đúng vậy, ta không cảm nhận được."
Lục tẩu cao giọng "Hừ!" một tiếng: "Đây chính là chỗ cao minh của hồ ly tinh kia! Mới đến Túc huyện bao lâu, đã có thể làm ăn phát đạt, khí thế hừng hực! Xin hỏi chư vị, các ngươi có từng gặp ai làm ăn mà lại có kỳ ngộ như vậy? Có bản lĩnh như vậy, hà tất phải ở Túc huyện buôn bán? Lại còn làm ăn nhỏ lẻ? E rằng đã sớm lên kinh thành mở tửu lâu rồi? Hơn nữa, món quẩy mà chưa ai từng thấy, nàng ta học từ đâu ra?"
Lục tẩu vừa lắc lắc chiếc quẩy trong tay vừa nói: "Mọi người đều ăn rồi chứ? Cái vị của quẩy này thật là lạ lùng! Giòn tan, làm gì giống đồ làm từ bột! Chư vị đã ăn món bột nào có cái vị như thế này chưa? Hơn nữa ăn xong là ghiền, ngày nào cũng muốn ăn đâu có ít người? Chư vị hương thân, mọi người không thấy lạ sao? Mọi người đã từng vì một cái quẩy mà ngày nhớ đêm mong chưa?! Chuyện này hễ cứ nghĩ nhiều, thật là khiến người ta sởn hết cả tóc gáy!"
Lời của Lục tẩu cực kỳ kích động, những người đang cầm bánh quẩy nóng hổi định ăn đều tạm thời dừng lại, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đồng Thiếu Huyền phát hiện người này cố tình đến gây sự, hôm nay nếu không cho nàng ta biết thế nào là lợi hại, sau này nhất định sẽ quấn lấy không buông, Đường Kiến Vi sợ là không làm ăn được nữa.
Đồng Thiếu Huyền nắm trong tay đạn hoa tiêu đã sẵn sàng, bị Đường Kiến Vi nhìn thấy.
Mặc dù không biết Đồng Thiếu Huyền đang cầm gì trong tay, nhưng Đường Kiến Vi đã chứng kiến tài năng của nàng trong lĩnh vực cơ xảo, hiểu rằng đó chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Nàng bước tới nắm lấy tay Đồng Thiếu Huyền, lắc đầu với nàng ta.
"Yên tâm, ta có chừng mực." Đồng Thiếu Huyền thì thầm vào tai nàng.
Đương nhiên, Đồng Thiếu Huyền sẽ không công khai tấn công Lục tẩu trước mặt nhiều người như vậy, làm như vậy không những không giúp được Đường Kiến Vi mà còn khiến khách hàng bỏ đi.
Đồng Thiếu Huyền chỉ muốn tiếp cận Lục tẩu, khiến nàng vô tình hít phải hạt tiêu, cay đến mức sống không bằng chết. Sau này, mỗi khi nàng đến, Đồng Thiếu Huyền sẽ cho nàng nếm thử một đạn hoa tiêu, để nàng ta không dám đến gần quầy điểm tâm của Đường Kiến Vi nữa.
"Ta sẽ tự giải quyết." Đường Kiến Vi cũng đáp lại nàng bằng giọng điệu và cách nói tương tự.
Thực ra, Đường Kiến Vi nói câu này với một nụ cười dịu dàng, biết ơn Đồng Thiếu Huyền vì đã sẵn sàng đứng ra bênh vực nàng. Tuy nhiên, những lời này nghe có vẻ hơi lạnh lùng, vẻ mặt kiên định của Đồng Thiếu Huyền có chút dao động và xấu hổ khi nghe những lời này.
Đường Kiến Vi lập tức nói thêm: "Nếu ta thực sự không địch lại nữ nhân đanh đá kia, ta nhất định sẽ cầu cứu ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ không ngại làm phiền ngươi."
Những lời này của Đường Kiến Vi rất hiệu quả, sắc mặt Đồng Thiếu Huyền lập tức tươi tỉnh trở lại.
Lục tẩu chống nạnh, lắc đầu nhìn chằm chằm Đường Kiến Vi, xem thử ranh con này còn có thể nói gì nữa.
Đường Kiến Vi gắp những chiếc quẩy vừa chiên xong ra khỏi chảo dầu, thở dài:
"Tiểu nữ thật có mắt như mù, không ngờ đại tẩu lại là người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, thật đáng khâm phục."
Lục tẩu nheo mắt lại: "Yêu nhân nhà ngươi, chẳng lẽ muốn dùng yêu thuật hại ta sao? Mọi người đều nghe thấy lời nàng nói rồi đấy, nàng ta muốn lấy mạng ta!"
Đường Kiến Vi thản nhiên nói: "Mạng của a tẩu, ta không có bản lĩnh lấy đâu. Nhưng nếu a tẩu nhất quyết muốn xông vào cửa địa ngục, ai có thể ngăn cản?"
"Lời ngươi là có ý gì?"
Đường Kiến Vi chậm rãi phân tích: "Nếu đúng như lời ngươi, dầu là dầu bẩn, ta lại biết yêu pháp, ăn quẩy sẽ mất mạng, ruột gan lộn tùng phèo, vậy chẳng phải ngươi vừa cắn một miếng là tự tay kết liễu mạng sống của mình sao? A tẩu, ngươi quả là một dũng sĩ. Đây chẳng phải là địa ngục không cửa mà a tẩu vẫn đâm đầu vào hay sao?"
Lục tẩu bị nàng nhanh mồm nhanh miệng chặn họng, dưới ánh mắt của mọi người, không biết nên tiếp tục ăn nửa chiếc quẩy còn lại hay ném thẳng xuống đất.
Người nông dân thường xuyên mua điểm tâm ở đây cũng đến, hắn ta cầm lấy chiếc quẩy cắn một miếng lớn, rồi cầm nửa chiếc còn lại huơ huơ trước mặt Lục tẩu:
"Ta ăn ở đây lâu rồi, có thấy bệnh tật gì đâu! Ngày nào cũng khỏe như vâm! Rốt cuộc là ai ở đây tung tin đồn nhảm, mọi người đều nghe thấy hết rồi đấy!"
Một người khác cũng nói: "Đúng đấy Lục tẩu, ta cũng đã ăn bánh bao nhà ngươi rồi, nhưng nó quá khó ăn, ngươi đang ghen tị vì việc làm ăn của Đường lão bản tốt hơn phải không? Nhưng quẩy của người ta ngon thật, mọi người cũng không ngốc, ai lại bỏ đồ ngon không ăn, đi ăn mấy cục bột nhão lừa gạt người của nhà ngươi chứ?"
Lục tẩu tức giận: "Ngươi nói ai lừa gạt người?!"
"Có phải lừa gạt người hay không, trong lòng ngươi rõ ràng!" Hồ Nhị lang không biết từ lúc nào đã đến, chen qua đám đông đang hóng chuyện, tức giận đứng trước mặt Lục tẩu, "Lục tẩu, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa, về nhà làm cho tử tế mấy cái bánh bao của ngươi đi, bánh bao thịt thì ít nhất cũng phải có chút thịt chứ? Ngươi xem, ngươi đã ép nha môn chúng ta đến mức nào rồi? Dù tiệm của ngươi có mở ngay trước cửa nha môn, chúng ta cũng không thèm ăn, thà chạy đến Cảnh Dương phường để mua hàng của Đường lão bản. Tại sao? Chẳng phải vì bánh bao của ngươi thiu sao!"
Có người tò mò: "Cái gì? Nàng ta còn bán bánh bao thiu sao?"
Hồ Nhị lang lớn tiếng nói: "Không phải sao? Đốc công đã tìm đến tận quầy của nàng! Tiền bánh bao trả lại hết không nói, còn phải bồi thường cho người ta một lượng bạc! Đều làm người ta ăn đau bụng rồi!"
Mọi người đồng thanh kêu lên, Lục tẩu chỉ vào Hồ Nhị lang, tay run lên:
"Ngươi đồ heo chó này, nói bậy bạ gì mà oan uổng lão nương!"
"Sao, dám làm không dám nhận à? Đồng liêu của ta đi ngang qua đều nghe thấy hết. Nếu ngươi không thừa nhận, ta không ngại đi gọi đốc công đến, chúng ta đối chất xem sao?"
Lục tẩu tức giận đến mức mặt biến đổi mấy sắc thái. Lúc này kể chuyện tiên sinh cũng ra góp vui, ngay tại chỗ kể một đoạn "Lục tẩu bán bánh bao thiu", còn miêu tả sinh động cảnh Lục tẩu bị bôi nhọ.
Lục tẩu nhổ nước bọt vào đám đông, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, lắc lư miếng mỡ trên mặt, vội vã bỏ đi.
"Lục tẩu này dám chạy đến đây quậy phá, thật là mất mặt!" Hồ Nhị lang hừ một tiếng, quay đầu cười với Đường Kiến Vi, "Đường lão bản, nếu nàng còn đến gây sự, cứ việc báo quan! Ta nhất định sẽ cho nàng nếm thử mùi vị còn khó nuốt hơn cả bánh bao nàng bán!"
Đường Kiến Vi mỉm cười: "Cảm ơn Hồ thúc quan tâm. Có mọi người bênh vực, chắc lần sau nàng cũng không dám đến nữa."
Hồ Nhị lang nghĩ bụng, lại gọi ta là "Hồ thúc", ta già đến vậy sao? Trước đây không phải đều gọi là ca ca sao?
Hồ Nhị lang chợt phát hiện Đồng gia nữ nhi cũng ở đây, lập tức hiểu ra vì sao mình bỗng dưng già đi, cười sảng khoái:
"Phụ nhân đanh đá đó luôn như vậy, mấy năm trước có một gia đình bán bánh bao đến Túc huyện kiếm sống, cũng làm ăn chân chính, chỉ vì là đồng liêu với nàng nên đã chọc giận nàng, sau đó đã nghĩ đủ mọi cách để đuổi họ đi. Lục tẩu này không có tài cán gì khác, chỉ giỏi hại người sau lưng. Đường lão bản, các người bị nàng để ý, phải cẩn thận."
Đồng Thiếu Huyền thấy tay Đường Kiến Vi vô thức đưa vào xe đẩy, liếc mắt nhìn, hả, trong xe đẩy lại giấu một thanh kiếm!
Xem ra Hồ Nhị lang và hương thân không phải đến giải vây cho Đường Kiến Vi, mà là cứu mạng Lục tẩu.
Đường Kiến Vi nói với Hồ Nhị lang: "Đa tạ quan gia nhắc nhở, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận, không để nàng có cơ hội."
Hồ Nhị lang quyết định vẫn nên nhanh chóng lấy quẩy rồi đi thôi, từ ca đến thúc rồi đến gia, nói chuyện tiếp không chừng sẽ sắp xếp cho hắn xuống mồ.
Hồ Nhị lang mang quẩy rời đi, quầy điểm tâm dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, mọi người trò chuyện vài câu chờ quẩy sữa đậu nành, Tử Đàn nhanh nhẹn làm việc, Đồng Thiếu Huyền vẫn đứng bên cạnh Đường Kiến Vi chưa đi.
"Sao vậy, hôm nay không cần đến thư viện sao?" Đường Kiến Vi liếc nhìn con cừu nhỏ nhồi đầy sách.
"Đi chứ."
"Giờ này rồi mà còn chưa đi? Lỡ mà đến muộn, tiên sinh mà cáo trạng tới gia nương ngươi thì đừng có trách ta đấy."
Thực ra Đồng Thiếu Huyền có chút lo lắng, sợ ác phụ kia lại đến gây phiền phức cho nàng.
"Chỉ có hai người, thật sự ổn không?"
"Ngươi không thấy kiếm của ta sao? Nàng dám quay lại thử xem?" Đường Kiến Vi "Cheng" một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên suýt làm Đồng Thiếu Huyền hoa mắt.
Con gà không đầu đã bay ra khỏi lòng nàng từ lâu lại có ý định bay trở về, Đồng Thiếu Huyền vội vàng cáo từ.
Đường Kiến Vi và Tử Đàn vừa nói vừa cười, không lâu sau thấy Đồng Thiếu Huyền quay lại, còn ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông rất khó chịu.
"Sao vậy?" Đường Kiến Vi hỏi nàng.
Đồng Thiếu Huyền lắc đầu, quay về phủ.
Đường Kiến Vi thấy hơi lo lắng, vừa hay là đã bán gần hết điểm tâm, liền vội vàng thu dọn, cùng Đồng Thiếu Huyền trở về nhà.
Đồng Thiếu Huyền về đến phủ, thấy a nương không có ở đó, liền đến phòng ngủ của Đồng Thiếu Tiềm tìm nàng.
Kết quả Đồng Thiếu Tiềm cũng không có ở đó.
Thảm rồi... Đồng Thiếu Huyền càng lúc càng lo lắng, lúc này bị Đường Kiến Vi từ phía sau chạy tới đỡ lấy, lo lắng hỏi nàng:
"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com