Nghịch Cảnh
[TÍCH! Nhiệm vụ phụ tuyến được cập nhật: Kiếm Ý Sống Còn.]
[Mục tiêu: Dưới sự áp chế của Kiếm Ý Cực Hàn, duy trì ý chí không bị Tà Huyết lấn át và sinh tồn không để Tà Huyết bộc phát hoàn toàn hoặc bị kiếm ý thanh tẩy.]
[Thưởng: Linh Dược sơ cấp, giúp ổn định cơ chế phản diện.]
[Hình phạt: Tẩu hỏa nhập ma và bị Ứng Tư Huyền chém đầu.]
Tang Nghi nhìn thấy thông báo của hệ thống, sau lớp mặt nạ nàng lập tức méo mặt. Hình phạt quá đáng sợ, hệ thống này đúng là ép người quá mức.
Nàng tăng tốc, miễn cưỡng theo kịp Ứng Tư Huyền.
Sau khoảng nửa canh giờ nữa, họ cuối cùng cũng đến được đỉnh núi. Hàn Tuyệt Đỉnh là một cao nguyên băng giá, với một thanh kiếm khổng lồ cắm sâu vào trung tâm. Kiếm khí phát ra từ thanh kiếm đó tạo thành một lớp màn bảo vệ trong suốt, và cũng chính là nguồn áp lực khủng khiếp mà Tang Nghi đang cảm nhận.
Ứng Tư Huyền đi đến một căn nhà đá nhỏ, nằm nép mình bên cạnh thanh kiếm "Ngươi sẽ ở đây." Nàng mở cửa căn nhà đá, bên trong chỉ có một chiếc giường đá. "Ta sẽ ở bên ngoài. Đừng cố gắng trốn thoát, ta không đảm bảo được ngươi sẽ không bị Kiếm Khí của ta chém bay đầu."
Nàng đặt một bình ngọc nhỏ lên giường đá.
"Đây là Linh Tuyết Hoàn. Ngươi có thể dùng nó để giảm bớt đau đớn, nhưng đừng lạm dụng. Ta sẽ không bao giờ cung cấp nó nữa."
Ứng Tư Huyền đóng sập cửa, khóa chặt căn phòng bằng một kết giới linh lực đơn giản nhưng kiên cố.
Tang Nghi nhìn ra cửa sổ, thấy Ứng Tư Huyền ngồi thiền cách đó không xa, thanh kiếm của nàng đặt ngang gối, Kiếm Ý của nàng như một lưỡi dao vô hình, luôn chĩa thẳng vào căn phòng.
Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy Ứng Tư Huyền ngồi thiền cách đó không xa, thanh kiếm của nàng đặt ngang gối, Kiếm Ý của nàng như một lưỡi dao vô hình, luôn chĩa thẳng vào căn phòng. Từng luồng kiếm ý băng giá xâm nhập qua khe cửa, qua lớp tường đá, cắt vào da thịt và linh hồn Tang Nghi "Đúng vậy, ta không thể sử dụng linh lực, Tà Huyết đã khóa Đan Điền của ta. Ứng Tư Huyền biết rõ điều này. Nàng muốn ép Tà Huyết tự bộc phát, hoặc bị kiếm ý này thanh tẩy đến chết."
Tang Nghi nuốt nước bọt, cầm lấy bình ngọc và nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang cắm ở trung tâm Hàn Tuyệt Đỉnh "Được rồi, Tang Nghi. Chiến đấu hay chết. Sinh tồn thôi mà. Phải làm được!"
--
Mặc Vãn Chi đỡ Thời Lăng, nhẹ nhàng lướt đi qua những con đường núi đá. So với sự lạnh lẽo của Hàn Tuyệt Đỉnh, Tâm Pháp Phong như một chốn bồng lai tiên cảnh, phủ đầy cây xanh và sương mù ấm áp.
Thời Lăng, dù cảm thấy sự xoa dịu từ linh khí của Mặc Vãn Chi, vẫn giữ nguyên sự cảnh giác và lạnh lùng. Nàng là người có ý chí sắt đá, không dễ dàng bị cảm động bởi lòng tốt "Đây là một cái bẫy khác" Thời Lăng tự nhủ.
Mặc Vãn Chi dẫn Thời Lăng đến một căn phòng nhỏ ấm cúng, lát gỗ mun, có hương trầm nhẹ nhàng "Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi." Giọng Mặc Vãn Chi dịu dàng "Ta đã nói với Ứng Tư Huyền rằng ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi, nên ngươi hãy an tâm. Ta sẽ cố gắng tìm cách chữa trị Tà Huyết cho ngươi."
Thời Lăng đứng thẳng người, dù bị Tà Huyết hành hạ "Không cần." Giọng nàng lạnh lùng, phũ phàng. "Ta không cần sự thương hại của ngươi. Đừng lãng phí thời gian!"
Mặc Vãn Chi thoáng ngạc nhiên trước sự gay gắt này, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ôn nhu. Nàng đặt một chiếc bình sứ trắng lên bàn "Đây là Hồi Xuân Dịch. Ngươi uống đi. Nó sẽ giúp ngươi hồi phục sinh lực và ổn định mạch máu."
"Ta đã nói rồi, ta không cần." Thời Lăng phớt lờ chiếc bình. Nàng nhìn thẳng vào Mặc Vãn Chi, ánh mắt ẩn chứa sự thách thức vô hình.
"Có lẽ, việc tốt nhất của ngươi chính là diệt trừ ta ngay bây giờ!" Nàng cố ý nói ra những lời tàn nhẫn và phũ phàng nhất để buộc Mặc Vãn Chi phải quay lưng lại với mình.
Mặc Vãn Chi chậm rãi bước tới, không hề nao núng trước lời nói và vẻ lạnh lùng của Thời Lăng. Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Thời Lăng để kiểm tra mạch đập, hành động tự nhiên như đang khám bệnh cho một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Sự giận dữ và căm hận của ngươi," Mặc Vãn Chi nói, giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, "không phải dành cho ta, mà dành cho chính mình. Ta có thể cảm nhận được. Tà Huyết đang nói, không phải là ngươi."
Linh lực ôn hòa, thuần khiết của Mặc Vãn Chi chạm vào mạch đập của Thời Lăng, xoa dịu Tà Huyết. Khoảnh khắc này, Thời Lăng cảm nhận được một sức mạnh tinh thần không thể lay chuyển của Mặc Vãn Chi, không phải bằng kiếm, mà bằng lòng trắc ẩn tuyệt đối.
[TÍCH! Phát hiện cơ chế phòng thủ tâm lý của Nữ chủ Mặc Vãn Chi. Mặc Vãn Chi tin tưởng Lòng Tốt của mình có thể thanh tẩy Mọi Ác Tính.]
[TÍCH! Phản Diện Thời Lăng đã bị áp chế tâm lý. Điểm Thiện Cảm của Nữ chủ Mặc Vãn Chi đối với Thời Lăng: +4.]
[Lý do: Khẳng định lòng tin vào bản chất của Phản Diện.]
Thời Lăng bàng hoàng "Đây là nữ chủ kiểu gì vậy?!"
Mặc Vãn Chi nhẹ nhàng rút tay về. Nàng mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nàng lại ánh lên sự quyết tâm "Ngươi không cần phải tin ta. Nhưng ngươi cần phải chữa trị. Ngươi có thể ở đây, và ta sẽ chăm sóc ngươi. Ta sẽ là người giám sát ngươi, và ta tin rằng, lòng tốt của ta mạnh hơn bất kỳ Tà Huyết nào."
Sau đó, Mặc Vãn Chi lấy ra một cuộn Phù Triện màu vàng nhạt. Nàng không đưa nó cho Thời Lăng, mà dán nó lên khung cửa sổ và góc phòng.
"Dù ta tin ngươi, nhưng ta cũng phải có trách nhiệm với Tông môn, phải không?" Nàng bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa, để lại Thời Lăng một mình trong căn phòng ấm áp nhưng lại có cảm giác bị giam cầm hơn cả Kiếm Đài lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com