Muốn có trái tim một người.
Trong chiếc túi sách luôn níu giữ bóng hình ai đó
Cùng tôi mỗi chặng đường vượt đại dương xa xôi
Búp bê hình nộm lưu giữ lại một thời ngây ngô khờ khạo của tôi
Đã từng nghĩ rằng tương lai sẽ làm mọi thứ vì người mình yêu
Tắt đèn đi, bóng hình ấy vẫn đứng cạnh chiếc bàn sách
Biến thành rất nhiều nỗi nhung nhớ trong tôi
Đánh mất đi người ấy, cũng chẳng thể quay lại được thời thanh xuân
Luôn hoài niệm về tình yêu đã qua mới có thật lòng đối diện với quá khứ
Muốn có được trái tim một người, trọn đời không xa cách
Lời nói thật đơn giản nhưng cần dũng khí mạnh mẽ
Không muốn mất đi chị nhưng vẫn luôn lừa dối chính mình
Đến phút cuối cùng tôi vẫn luôn cất giấu trong những lời ca
Muốn có được trái tim một người, trọn đời không xa cách
Lời nói thật rõ ràng tự cười nhạo cô đơn của bản thân
Mong muốn được gặp chị nhưng vẫn luôn lừa dối chính mình
Chỉ tiếc chị không nghe được khúc ca em hát
Khúc ca đã nhiều lần em muốn hát tặng chị
________..._______...________
Trái tim của Hiểu Mộng như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé. Nàng nhìn bóng Chị Ngọc dần xa mà chỉ hận không thể níu kéo.
Đối với Cố Hiểu Mộng thật cũng như mơ mà mơ cũng như thật. Hiện tại nàng không biết bản thân là đang trong hoàn cảnh nào. Tại sao người nàng luôn nhung nhớ luôn yêu thương giờ đối với nàng chỉ là xa lạ.
Gặp lại Lý Ninh Ngọc thì Hiểu Mộng chỉ muốn có thể ôm nàng vào lòng. Mong muốn giữ nàng chặt trong vòng tay cảm nhận hơi ấm từ thân thể gầy gộc có chút yếu đuối mong manh đó. Giống như cái đêm duy nhất Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc trong lòng ở Cầu Trang.
Nàng đi rồi thật sự đã đi rồi. Hiểu Mộng cũng như chết lặng đi. Cảm giác lo sợ bất lực y như cái đêm mà Long Xuyên đưa Lý Ninh Ngọc vào ngục tra khảo. Vẫn phong thái điềm đạm đó. Vẫn bóng lưng mảnh khảnh đó. Một đi và không bao giờ trở lại. Bao năm nay Cố Hiểu Mộng nghĩ mình sẽ bình tĩnh sẽ không có gì có thể khiến nàng lo sợ nữa. Nàng đã sống cũng đã chết. Nàng đã trãi qua cả một đời thương đau. Hà cớ gì chỉ vì cái quay lưng rời đi của Lý Ninh Ngọc mà lại biến thành bộ dạng như lúc này.
Hiện tại những ký ức bi thương khôn xiết đó lại ùa về như dòng thủy triều cuộn trào cuốn trôi hết mọi thứ xung quanh. Hiểu Mộng bị vây hãm bởi quá khứ năm xưa. Gặp lại người là niềm mong mỏi bấy lâu nay. Thế nhưng niềm vui không trọn vẹn. Người đã từng biến mất đã từng không từ mà biệt dù bây giờ có xuất hiện trước mắt thì Cố Hiểu Mộng vẫn là không tin vào thực tại.
Nỗi đau nỗi cào xé tâm can này thì không một ai có thể thấy cũng không một ai có thể hiểu.
Cố Dân Chương nhìn con gái từ xa. Con gái đứng ngây ngốc từ nãy giờ không chút lay động. Từ ngày con gái bệnh khỏi đến giờ Cố Dân Chương cảm thấy Cố Hiểu Mộng như hoàn toàn thay đổi. Con gái không còn cười đùa hay làm nũng. Cũng không chủ động trò chuyện với mình. Kể cả cô Triệu người mà vừa là thầy vừa là bạn vừa là chị luôn có thể tâm sự bảo ban Hiểu Mộng thì cũng không tiếp cận được nội tâm con bé. Hôm nay nhìn Hiểu Mộng có quá nhiều hành động bất thường Cố Dân Chương càng thêm lo lắng.
Cố Hiểu Mộng vẫn đứng đó không cử động cũng không nói năng gì. Gương mặt thất thần như gặp điều gì đó rất đáng sợ.
Cố Dân Chương vẫn là kiềm lòng không đặng mở lời gọi cô Triệu:
" Cô Triệu đi gọi tiểu thư vào phòng sách. Ta có chuyện muốn nói với tiểu thư."
" Vâng tiên sinh."
" Tiểu thư. Tiên sinh gọi cô vào phòng sách có việc muốn nói."
Cô Triệu tiến gần đến Cố Hiểu Mộng truyền đạt lời của Cố Dân Chương. Thế nhưng Hiểu Mộng vẫn ngây người không phản ứng.
Cô Triệu lo lắng lớn tiếng gọi thêm một lần nữa kèm theo hành động lay nhẹ Cố Hiểu Mộng .
" Tiểu thư . Tiểu thư. Người không sao chứ."
Cố Hiểu Mộng giật mình như có người kéo nàng trở về thực tại.
" Có chuyện gì sao? "
Câu trả lời nhàn nhạt không chút sinh lực của Cố Hiểu Mộng.
" Tiên sinh dặn dò mời cô vào phòng sách có chuyện muốn nói. "
" Tôi biết rồi. "
Sau đó Cố Hiểu Mộng liền bình tĩnh lại. Sải bước đi tìm Cố Dân Chương.
Phòng sách Cố gia bốn bức tường trưng bày rất nhiều sách quý hiếm và đồ cổ. Một góc tường Cố Dân Chương treo rất nhiều đồng hồ các nước. Mỗi đồng hồ là một giờ của những quốc gia đang đóng tô giới tại Trung Quốc. Phía sau một trong những bức tường là nơi thảo luận và làm việc bí mật riêng tư của Cố Dân Chương. Một căn phòng kín yên tĩnh và cách âm. Cố Dân Chương hiện tại là một gián điệp hai mang. Cô Châu của Quân Thống và Lão Thương của Đảng Cộng Sản.
Bản thân Cố Dân Chương đã là người luôn sống trong ranh giới sống chết nguy hiểm. Bất kỳ thân phận nào bị phanh phui đều là đẩy người thân vào chỗ chết chung. Cố Dân Chương chỉ muốn Hiểu Mộng của ông có cuộc sống vô lo vô nghĩ. Sống trong một thời đại không còn chiến tranh không còn sợ sệt.
Từ ngày con gái được sinh ra, ông luôn yêu thương bảo bọc con bé chỉ sợ con mình bị tổn thương. Ông đi theo lý tưởng của Đảng Cộng Sản đều vì Hiểu Mộng. Thậm chí sau cái chết của vợ, ông càng mong muốn đưa Hiểu Mộng đi xa khỏi nơi chết chóc lọc lừa và nguy hiểm này. Ông định đưa Hiểu Mộng ra nước ngoài sinh sống để con bé luôn được an toàn. Chỉ tiếc rằng con bé chưa đi được thì quân thống đã mò đến tận nhà. Ông càng không ngờ rằng con gái lại không nghe lời mình. Con bé quyết tâm đi huấn luyện và còn làm cho quân thống.
Càng ngày con bé càng khó hiểu càng thu mình. Ngươi cha này không thể khuyên can cũng không thể ép buộc.
Ông nghĩ mãi tại sao con gái lại không nghe lời. Không chịu ra nước ngoài. Cứ cố chấp ở lại trong nước cố chấp tự làm theo ý mình.
Lý do gì để một đứa trẻ trãi qua một đêm lại biến thành một người khác hoàn toàn như vậy.
Cố Hiểu Mộng gõ cửa bước vào. Cố Dân Chương bị ngắt quãng dòng duy nghĩ.
Ông nhìn con gái trước mắt mà như xa tận chân trời. Đây có còn là đứa con gái bảo bối mà ông luôn muốn bảo vệ hay không.
Ánh mắt nghiêm nghị. Gương mặt nghiêm trang. Tư thế thẳng đứng. Toàn thân toát lên dáng vẻ như một quân nhân thật sự chứ không còn là Hiểu Mộng ngày nào.
Nhìn con gái trước mặt Cố Dân Chương chỉ biết nén lòng. Con bé bây giờ đã không cần một người cha để dựa dẫm. Cố Dân Chương bất lực thầm nghĩ.
" Baba có điều gì cần nói với con vậy? "
" Ta thấy biểu hiện tối nay của con có chút kỳ lạ. Con sao lại gọi Lý Thượng Hiệu là chị Ngọc. Con và cô ấy quen biết thân thiết sao ta chưa từng nghe con nhắc tới."
" Dạ không. Con và Lý Thượng Hiệu không quen không biết. Chỉ là con muốn thân thiết với chị ấy. Con biết chị ấy là thiên tài trong toán học cũng là thiên tài trong giải mã điện mật. Con lại biết chị ấy không phải dạng người dễ thân thiết với người khác. Một người lạnh lùng kiêu ngạo và thông minh. Con rất thích những người như vậy.
Baba con muốn mau chóng vào bộ tư lệnh khoa giải mã điện mật dưới trướng của Lý Ninh Ngọc. Con nghĩ nên thân thiết với chị ấy thì vẫn tốt hơn. "
" Khoa điện mật của Lý Ninh Ngọc là không dễ được vào. Vả lại ta càng không muốn con vào nơi đó. Trong bộ tư lệnh cũng có nhìu nơi trọng yếu lấy được tin tức. Sao cứ phải là vào khoa giải điện mật."
" Nhưng nơi đó có Lý Ninh Ngọc. "
Thanh âm dứt khoát to vang lên. Làm Cố Dân Chương cũng có cảm giác rùng mình.
Cảm giác mình đã hơi kích động. Cố Hiểu Mộng lại lảng qua lý do khác.
" Hơn nữa muốn nắm bắt thông tin của nhiều bên cộng với bảo toàn cho vị trí gián điệp của baba. Con nghĩ là ở chỗ Lý Ninh Ngọc vẫn tốt hơn. Có thể nhanh chóng giải mã điện mật nắm tin quan trọng có lợi cho công tác gián điệp. Cha không nghĩ như thế sao?"
" Nếu con đã quyết định như vậy thì sáng mai ta sẽ điện cho Trương Tư Lệnh sắp xếp khóa kiểm tra tuyển dụng cho con. Còn vào được khoa giải điện mật hay không còn tùy thuộc năng lực của con. Ta biết con thông minh nhưng nơi này toàn những con người thông minh xảo quyệt. Kim Sinh Hỏa là một ví dụ điển hình. Ông ta là một con cáo già không thấy được đuôi. Lý Ninh Ngọc cũng không dễ đối phó. "
" Baba yên tâm. Con là Hiểu Mộng con gái của Cố Dân Chương. Con sao có thể vì một vài người trong bộ tư lệnh mà phải dè chừng đây. "
Cái gan của Cố Hiểu Mộng với cách nói chuyện tự phụ này thì Cố Dân Chương cũng không ngờ được.
Ông cũng hết cách khuyên giải. Con gái lớn rồi đúng là không sợ trời không sợ đất. Ông đã bị con gái dùng lời nói mà thu phục.
Sáng mai, ông sẽ làm theo ý định của Hiểu Mộng mà gọi điện cho Trương tư lệnh.
Đêm đã khuya. Cố Hiểu Mộng trở lại về phòng. Vừa đóng cửa phòng. Nàng mệt mỏi tựa vào cửa. Nước mắt nàng lăn dài trên má.
Nàng đã chịu đựng cả một buổi tối. Nàng vẫn là không thể thoát khỏi bóng hình của Lý Ninh Ngọc. Nàng nhớ chị Ngọc đến tâm can như ai bóp nghẹn khó thở. Nàng cô đơn trong căn phòng tối mịt. Nàng nhớ tới hơi thở nhớ tới giọng nói nhớ tới ánh mắt bóng hình của Lý Ninh Ngọc.
Đêm nay Cố Hiểu Mộng lại không thể chợp mắt. Nỗi nhớ điên cuồng Lý Ninh Ngọc làm nàng không chợp mắt được.
Người ấy hiện tại không biết nàng cũng không còn yêu thương nàng nữa. Người ấy và nàng hiện tại là hai người xa lạ. Cảm giác này là quá sức chịu đựng của Hiểu Mộng.
Hiểu Mộng đặt quyết tâm muốn có được trái tim của Lý Ninh Ngọc. Phải là truy tinh Lý Ninh Ngọc đến khi nào nàng ấy yêu thích mình mới thôi. Cái ý nghĩ này bỗng chốc nung nấu trong lòng của Hiểu Mộng. Ý nghĩ này làm Hiểu Mộng vơi bớt buồn đau.
" Kiếp trước có thể dành lấy tình cảm của chị Ngọc. Kiếp này Hiểu Mộng cũng sẽ không thất bại. Chị Ngọc chị là của Cố Hiểu Mộng."
___________..___________
Chuyện bên lề :
Cố lão của chúng ta là mặt dày từ kiếp trước rồi. Chỉ cần là Lý Ninh Ngọc thì sẽ đeo bám không buông. Thả thính đủ trò. Kiếp trước làm được thì kiếp này chắc cũng thành công. Người ta bảo gừng càng già càng cay. Hiểu Mộng 24t cưa đổ được sếp Lý. Hiểu Mộng 86t sao có thể để thua được. Vẫn là nên lót dép hóng những màn cưa cẩm mất hết liêm sĩ của Cố lão nha. Văn vẻ mình không hay. Trình cua gái cũng không có. Vẫn là không biết viết sao cho hấp dẫn. Có bạn nào có ý kiến vẽ vời bối cảnh của đôi bạn Ngọc Mộng thì cứ góp ý giúp mình. Cho mình ý tưởng nhỏ cũng được. 😅😅😅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com