Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sách Lược Quyến rũ

Lạp Lệ Sa lái xe mang theo Phác Thái Anh trở về nhà của mình, ở gara nhìn Phác Thái Anh ngủ say, khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ. Cảm thấy phi thường đáng yêu, liền đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ kia một cái nhẹ nhàng. Phác Thái Anh cảm giác có người ở trên mặt mình làm mấy chuyện xấu, cho rằng là mẹ mình, rất khó chịu nói rằng: "Mẹ, người đừng nắn mặt của con, lại nắn mặt con sẽ trở về Mỹ, cũng không quay về đây nữa."

Lạp Lệ Sa nhìn người này thật tiểu khả ái, nàng dĩ nhiên coi mình thành mẹ của nàng. Đứa nhỏ này ngửi ngửi mùi vị cũng phải biết đây không phải là mùi vị của mẹ mình chứ.

Xuống xe đem Phác Thái Anh vẫn còn ngủ say, hai người liền như vậy ngã trái ngã phải tiến vào thang máy. Đến tầng 16 thang máy mở ra, Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh ra thang máy, móc ra chìa khoá mở cửa, sau đó đem Phác Thái Anh vứt tại trên ghế salông, miệng thở hổn hển. Nàng cảm giác mình gần thật sự thiếu rèn luyện thể lực, dìu một người lên lầu liền mệt thành như vậy, vậy sau này làm sao đi chinh phục tên tiểu tử này.

Thu thập xong đem Phác Thái Anh thả trong bồn tắm giúp nàng rửa ráy, nhìn nàng thân thể xinh đẹp, Lạp Lệ Sa có một loại kích động chính là muốn ngày hôm nay liền đem tên tiểu tử này ăn sạch sẽ, nhưng là lại sợ người này ngày mai tỉnh rồi sẽ giật mình. Bản thân nhẫn nhịn, ở một bên không ngừng mà nuốt nước miếng.

Tắm xong kéo Phác Thái Anh tới phòng ngủ, không kéo nàng ấy cũng không có cách nào a, Lạp Lệ Sa đã mệt đến không xong rồi, đây cách duy nhất cô nghĩ có thể đem Phác Thái Anh tới phòng ngủ.

Nghỉ ngơi một hồi chính mình lại đi rửa ráy, tắm xong lại đi thổi tóc, chân chính làm xong tất cả đã là mười hai giờ khuya.

Bò lên giường nhìn đang ngủ say Phác Thái Anh đầy bụng oan ức, mình mệt mỏi một buổi tối, người này lại được mình hầu hạ như thế. Nghĩ những oan ức này, Lạp Lệ Sa cảm thấy lần sau nàng nhất định phải gấp bội đòi lại.

Phác Thái Anh bỗng nhiên xoay người, trực tiếp đem Lạp Lệ Sa đặt ở dưới thân. Lạp Lệ Sa vẫn đang rất thanh tĩnh, cảm giác cái người đang nằm trên người cô như bạch tuộc không thành thật chút nào, nàng hiển nhiên nhoài người nằm trên ngực của mình, hai cái tay đặt ở hai khỏa mềm mại của mình mà nắm. Đây rốt cuộc là tình trạng gì, Lạp Lệ Sa hiện tại cuối cùng cũng coi như biết được Phác Thái Anh chính là một côn đồ lưu manh.

Phác Thái Anh đúng là đem hai cái mềm mại của mình ra chơi đùa, nhìn nàng hăng hái trêu đùa, trong miệng còn thỉnh thoảng truyền ra âm thanh cười khúc khích. Trên người mình lại vui vẻ như vậy, Lạp Lệ Sa hoàn toàn không cao hứng nổi, người này đã đem cô làm cho thân thể bắt đầu khô nóng, lửa nhiệt bắt đầu bốc lên, lửa bắt đầu bùng phát nhưng không có ai để dập lửa, cô không phải tự tìm khổ sao? Quyết định nhanh lên một chút ngăn cản mọi hành động của người này lại, nếu không mình thật sự sẽ không nhịn được thừa dịp người này say rượu đem nàng ăn sạch sẽ.

Lạp Lệ Sa dùng tay bắt lấy bàn tay dê xồm của người nào đó, đem chúng ném qua một bên, sau đó kéo đầu Phác Thái Anh sang, trực tiếp đem người từ trên người mình dời xuống dưới.

Phác Thái Anh dưới thân không có đệm lót có mềm mại, cảm giác rất không thoải mái, liền hướng về Lạp Lệ Sa nhào đến, Lạp Lệ Sa không cách nào, cô lập tức dùng chăn đem người này tách ra. Cuối cùng Phác Thái Anh ôm chăn mềm mại thoải mái ngủ, cảm giác thật tốt nha.

Lạp Lệ Sa nhìn tư thế ngủ bất nhã của Phác Thái Anh, bắt đầu ở trong lòng gào thét, cô đây là thích cái người này hay sao a. Ngoại trừ tướng mạo, cái khác thật không có gì để người ta khen tặng. Dù gì cô cũng đường đường là chủ tịch tập đoàn bậc nhất, làm sao sẽ như vậy muốn chinh phục nữ nhân này, nói ra có chổ không thích hợp, thật sự sẽ rất mất mặt.

Phác Thái Anh một người ôm chăn ngủ, Lạp Lệ Sa không cách nào, không thể làm gì khác hơn là cầm chăn mỏng của mình đắp lên, bất đắc dĩ nhìn trần nhà một hồi, chậm rãi ngủ.

Buổi sáng mặt trời chói chang đã chiếu khắp toàn bộ cảnh vật xung quanh, trong phòng ngủ xuất hiện hai cỗ thân thể linh lung giao chồng lên nhau như một bức tranh duy mỹ khiến lòng người say mê.

Phác Thái Anh hơi mở mắt ra, cảm giác dưới thân mình đặc biệt mềm mại, rất là thoải mái, còn có nhàn nhạt hương vị. Nàng thật sự không nghĩ tới muốn rời giường đi làm, nếu không phải vì tiền lương, nàng sẽ không như vậy ủy khuất chính mình.

Dưới thân quá thoải mái, mắt nhắm mắt mở cũng không có cẩn thận nhìn sự vật dưới thân của mình, lưu luyến loại mùi vị này, cảm giác chuông báo thức vang lên, còn muốn lại ngủ thêm một lát.

Lạp Lệ Sa sớm tỉnh rồi, nhìn cái tên này ở trên người mình đang ngủ ngon, không có ác đến nỗi đem nàng đẩy xuống, mà cái tên này dường như rõ ràng tỉnh rồi, nhưng dáng vẻ không muốn rời giường, chẳng lẽ còn muốn nằm nhoài trên người mình ngủ tiếp sao? Thật sự cần phải nhắc nhở, cô bị đè ép một buổi tối, thực sự có mệt mỏi một chút.

"Cô còn định tiếp tục trên người của tôi ngủ thêm bao lâu?" Âm thanh có chút chuyện cười ý vị, lại có chút mê hoặc lòng người.

Đột nhiên truyền ra âm thanh, Phác Thái Anh thật sự thật tò mò, mình rõ ràng ngủ rất ngon, nơi nào truyền tới giọng của nữ nhân, hơn nữa âm thanh còn như vậy ỏn à ỏn ẻn.

Phác Thái Anh hiếu kỳ mở mắt ra nhìn chung quanh một chút, không có ai a, cúi đầu nhìn dưới thân, ư, thật một gương mặt yêu diễm a, bất quá thế nào cảm giác như vậy quen thuộc a. Người này tại sao ở dưới thân mình, dưới thân? Phác Thái Anh cuối cùng đã rõ ràng rồi chính mình nghĩ cái gì. Sợ hãi "A" một tiếng từ trên giường lăn xuống.

"Cô, cô làm sao, sao ở nhà tôi?" Phác Thái Anh không hiểu, vì sao mình tỉnh lại thì có một mỹ nữ dưới thân, hơn nữa nữ nhân này không phải người khác mà là ngày hôm qua mình vừa đụng vào -Tổng tài phu nhân.

"Tiểu nha đầu, cô xác định đây là nhà của cô?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh vẻ mặt thất kinh, liền cảm thấy buồn cười, người này có thể nào đáng yêu như thế a. Hào phóng ngồi dậy, chăn mỏng trên người theo thân thể duyên dáng uốn quanh đường cong từ từ tuột xuống. Nếu như là đàn ông nhìn thấy cảnh tượng hiện thời, nhất định sẽ nhào tới đem Lạp Lệ Sa mà áp. Bộ dáng này muốn bao nhiêu yêu mị có bấy nhiêu yêu mị, chỉ là đối tượng là Phác Thái Anh liền không giống nhau.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa hiển nhiên như thế, tâm trạng không bình tĩnh nữa. Nàng dò xét bốn phía một lần, ư? Nơi này thật sự không phải là nhà mình, không phải là nhà mình, lẽ nào là nhà yêu nữ kia? Còn có dáng vẻ vừa rồi của yêu nữ kia ? Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến hai chữ này, lại cúi đầu nhìn chính mình, lại rít lên một tiếng từ dưới đất bò dậy đến, thẳng đến giường lớn, nắm lên một cái mền liền đem mình che lại. Âm thanh có chút khàn khàn nói rằng: "Chuyện gì thế này, tôi vì sao lại xuất hiện ở nhà cô?"

Lạp Lệ Sa buồn bực, cái tên này là thật sự không nhớ nổi một chút nào chuyện phát sinh ngày hôm qua sao? Mang theo nghi vấn, ánh mắt nhìn Phác Thái Anh: "Cô thật sự không nhớ rõ ngày hôm qua chúng ta phát sinh chuyện gì?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu dùng sức ngẫm lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhưng là ở trong não sưu tầm một lần, vẫn không có điểm nào liên quan đến nữ nhân yêu nghiệt này, một chút cũng không có.

"Không nhớ rõ." Phác Thái Anh thành thật trả lời.

Ừ, người này dĩ nhiên không nhớ nổi một chút nào ngày hôm qua các nàng phát sinh những chuyện thú vị kia, nghĩ tới chỗ này, Lạp Lệ Sa cảm thấy đặc biệt thú vị, cô liền dùng âm thanh thật ủy khuất nói với Phác Thái Anh: "Lẽ nào, chuyện phát sinh giữa hai chúng ta, cô cũng hoàn toàn không nhớ rõ?" Cố ý tăng thêm âm lượng hai chữ "Phát sinh", sau đó dùng dư quang bắn phá nhìn xem phản ứng của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe xong Lạp Lệ Sa "Phát sinh", các nàng lẽ nào phát sinh quan hệ? Liên quan với les Phác Thái Anh có biết đến, ở nước ngoài thường xuyên gặp được, hơn nữa nhà mình có một mẫu rồi, chính là chị gái của mình, một hình mẫu les sống động, hơn nữa đối tượng còn là người đứng đầu nhà họ Hoàng, Hoàng Hạc Lâu, tổng giác đốc tập đoàn Hạc Thiên.

"Cái kia, cái kia chúng ta có thể xảy ra chuyện gì? Ha ha." Phác Thái Anh không nhớ rõ phát sinh cái gì, nàng thật sự không muốn thừa nhận, nàng thẳng nha. Bây giờ nữ nhân hay lấy loại hình này để đùa vui, nàng không phải loại người như vậy, nàng không muốn thừa nhận.

"Cô thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?" Lạp Lệ Sa giả ra dáng vẻ thương tâm rơi nước mắt.

"Chịu trách nhiệm?" Phác Thái Anh mông lung nửa tin nửa ngờ lay động nhìn Lạp Lệ Sa, "Lẽ nào chúng ta thật sự phát sinh cái gì?" Tiết mục ăn thịt người sao, Phác Thái Anh cảm thấy chuyện như vậy không phải nàng có thể làm được. Nhìn yêu nữ này thương tâm rơi lệ, dáng vẻ thống khổ, đột nhiên cảm thấy chính mình có phải là thật hay không đối với cô ấy làm cái gì.

"Cô nói xem? Cô thật sự không có lương tâm, cô không muốn chịu trách nhiệm vậy cô đi đi." Lạp Lệ Sa làm ra vẻ mặt thương tâm gần chết mời Phác Thái Anh rời đi.

Nữ nhân này thương tâm thành bộ dáng như vậy, Phác Thái Anh không tin cũng phải tin tưởng. Đã lấy đi thân thể của người ta, nàng cũng không thể không một lòng a, huống chi mình vẫn là nữ nhân, hơn nữa yêu nữ kia còn kết hôn, cuộc sống sau đó thì phải làm sao a. Hai nữ nhân thì chịu trách nhiệm thế nào a, lẽ nào như chị gái của mình ra ngoại quốc đăng kí kết hôn? Cô ấy đã có lão công, hơn nữa lão công còn đẹp trai như vậy, làm sao có khả năng sẽ cùng mình ra ngoại quốc đăng kí kết hôn.

"Vậy cô nói làm sao phụ trách đi, tôi đều nghe lời cô." Làm sai sự liền muốn phụ trách, Phác Thái Anh là đứa trẻ tốt, chủ động gánh chịu sai lầm.

"Cô thật sự đồng ý chịu trách nhiệm với tôi sao?" Lạp Lệ Sa nhìn tiểu ngốc tử kia bắt đầu mắc câu, trong lòng từ lâu đã hoa nở nhạc vang. Nàng cảm thấy người này thật sự quá dễ lừa, thời đại này làm gì còn có người đơn thuần như tiểu cô nương đây.

"Ân, Cô nói đi, Cô tôi làm sao phụ trách." Phác Thái Anh cảm giác mình làm sai liền phải chịu trách nhiệm tới cùng, phá huỷ sự thuần khiết của người ta, mình chẳng lẽ còn muốn làm phụ lòng người ta nữa, loại chuyện kia nàng tuyệt đối làm không được. Nàng đã từng bị thương tổn quá nhiều, vì lẽ đó biết trong đó thống khổ ra làm sao.

"Vậy cô chuyển tới nhà của tôi ở đi." Đã có người đồng ý phụ trách, Lạp Lệ Sa sao có thể từ chối.

"Cùng cô ở một chổ?" Phác Thái Anh nghe xong Lạp Lệ Sa yêu cầu, sửng sốt, lẽ nào nàng là để cho mình trở thành "Tiểu Tam" sao, chuyện như vậy nàng lại làm không được.

"Cái kia, cô có thể hay không yêu cầu cái khác đi, chúng ta làm sao có thể ở cùng nhau, huống hồ tổng giám đốc biết rồi, vậy cũng làm sao bây giờ?" Phác Thái Anh không muốn trở thành hung thủ phá hoại gia đình của người khác.

"Tôi cùng hắn ly hôn, hắn ở bên ngoài có người khác, chuẩn bị trở về nước Mỹ cùng người kia kết hôn." Lạp Lệ Sa tận lực nói vô cùng ủy khuất, còn có Tiêu Kinh Thiên phản bội thật thương tâm thống khổ.

"Được rồi, cô đừng khóc, tôi chuyển tới là được rồi, cô nói đi, khi nào thì chuyển đến được?" Phác Thái Anh thật sự rất đau lòng Lạp Lệ Sa, nữ nhân tốt như vậy, tổng giám đốc của mình lại không muốn, còn muốn đi bên ngoài tìm người, thật là xấu xa. Nguyên lai trước đây đối với tổng giảm đốc cũng có hảo cảm, lúc này nghe Lạp Lệ Sa nói xong, từ lâu ở trong lòng phỉ nhổ một trăm lần không thôi.

"Ân, đêm nay đi." Sớm làm quyết định, sớm một chút được, sợ đến tiểu tử ngốc này bỗng nhiên đổi ý.

"Được, tôi buổi tối sẽ chuyển tới." Phác Thái Anh rất nhanh đáp ứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com