Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Cảnh cáo uy hiếp

Phạm An Nguyên nhìn vị mỹ nữ trước mặt mình, cao đến lộng lẫy, hắn cũng biết nữ nhân này không phải người bình thường. Ánh mắt kia sắc bén, hung ác nhìn con mồi. Một nữ nhân như thế, không phải người bình thường có thể với tới.

Lạp Lệ Sa nhìn gã đàn ông quen thuộc, hắn đây không phải người Phác Thái Anh quan tâm sao? Cô đã điều tra, hắn là bạn trai cũ của Phác Thái Anh, hơn nữ,a chính hắn đã tổn thương Phác Thái Anh.

Vừa nghĩ tới Phác Thái Anh chịu khổ, thâm tâm như hàng vạn con kiến cắn xé. Người con gái đáng thương ấy đã bị hủy trong tay người đàn ông này. Nếu năm đó có cô, cô sẽ phế bỏ hắn, làm sao hắn có được thành tựu như hôm nay.

Nhìn Lạp Lệ Sa trợn mắt, Phạm An Nguyên không rõ vì sao. Hắn không quen biết nữ nhân này, vì sao ánh mắt của nàng nhìn hắn như kẻ thù, hắn khi nào thì đắc tội với nàng?

Người đẹp đứng đối diện không nói gì, Phạm An Nguyên không thể tự kiềm chế, mở miệng hỏi trước. Đang định vòng qua người đẹp, mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy người đẹp nói chuyện, mà lời nói lại làm cho hắn phi thường khiếp sợ.

"Anh, sau này cách xa Phác Thái Anh một chút, nếu không chớ có trách tôi lòng dạ độc ác." Lạp Lệ Sa không cách nào nhịn được người đàn ông đã làm đau Phác Thái Anh, nay lại xuất hiện thêm lần nữa trong cuộc sống của nàng.

Cô đâu thể nào can thiệp vào quá khứ bảo vệ Phác Thái Anh, nhưng lần này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người phụ nữ của mình, mình phải bảo vệ.

Phạm An Nguyên dừng chân, xoay người kinh ngạc nhìn Lạp Lệ Sa, hắn không biết nữ nhân này vì sao cảnh cáo mình, đúng là Phác Thái Anh là bạn gái trước đây, nhưng vị mỹ nữ này vì sao phải cảnh cáo hắn, lẽ nào là mình đã làm gì chuyện quá đáng. Năm đó hắn đối với Anh Anh gây ra thương tổn rất lớn sao? Cho tới hôm nay gặp hai người phụ nữ đều đối với hắn như vậy, không phải bất mãn mà là phẫn nộ, phẫn nộ muốn giết chết mình.

Người này đến cùng là ai, lý do gì nàng nói những lời đó? Hắn lần này trở về nếu đã gặp Anh Anh, sẽ không có dự định buông tay lần nữa.

"Xin hỏi tiểu thư, tôi làm gì có lỗi với cô?" Phạm An Nguyên như trước lấy ra phong độ quý ông, nhiều năm trưởng thành, hắn biết phải cư xử thế nào.

"Anh không có đắc tội tôi, thế nhưng anh đắc tội với người phụ nữ của tôi." Lạp Lệ Sa đưa lưng về phía Phạm An Nguyên, cô không muốn nhìn thấy dung mạo của người đàn ông này, bằng không sẽ không thể kiên nhẫn thêm nữa mà giết chết hắn.

Mỹ nữ trước mặt đang nói cái gì, Phạm An Nguyên hoàn toàn không hiểu. Hắn đắc tội với người phụ nữ của nàng khi nào, hắn nhiều năm nay không có phát sinh quan hệ với ai, không có yêu đương với ai, cho dù một ít hành động thân mật dường như đều không có, tại sao đắc tội với người phụ nữ của nàng?

"Tôi không hiểu, tiểu thư nói như vậy là sao?" Phạm An Nguyên không cảm thấy mình là một người có thể làm cho hết thảy nữ nhân ngưỡng mộ. Hắn nhiều năm như vậy không có xung đột gì với phụ nữ. Vị này nói thế là sao, thật sự rất đau đầu? Cúi đầu ngưng mi, chợt nhớ người này đề cập tới Phác Thái Anh, ánh mắt sáng lên nói tiếp: "Cô nói đến Anh Anh phải không?"

Người đàn ông này có thể đoán ra được, thật hắn cũng không đến nỗi ngu ngốc, bất quá cảnh cáo nhất định phải cảnh cáo, sau này có gặp lại đỡ phải khó xử, vậy thì không tốt.

"Nếu đã biết, sau này cách xa nàng ra, nếu như anh dám đến gần nàng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh." Lần này cô phải bảo vệ Phác Thái Anh, mình và nàng thật vất vả mới có được mối quan hệ tiến triển như hôm nay, không thể bởi vì một người đàn ông mà mất hết.

Anh Anh là người phụ nữ của nàng, lời này Phạm An Nguyên nghe vào đặc biệt chói tai. Nếu như Anh Anh là người phụ nữ của nàng, vậy thì chứng tỏ Anh Anh là đồng tính. Đồng tính - cái từ này Phạm An Nguyên trong đầu chưa nghĩ đến, trong ánh mắt có một loại sợ hãi, hắn không nghĩ bản thân đã từng yêu một nữ nhân đồng tính.

Hắn tuy không bài xích đồng tính, nhưng cũng không thể nào tiếp thu được bản thân đã từng yêu một người đồng tính. Nhìn thấy Phác Thái Anh rõ ràng rất bình thường, căn bản không giống như dáng vẻ người đồng tính. Nàng vẫn như trước, ngây thơ ôn nhu, đồng tính sao, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra ở trên người nàng.

"Tiểu thư, cô nói chuyện nên có chừng mực. Tôi hiểu rõ Anh Anh, nàng không yêu thích nữ nhân." Phạm An Nguyên không cách nào quá chấp nhận chuyện này, còn có, hắn vẫn yêu Phác Thái Anh, không muốn thừa nhận nàng hiện tại đã có người yêu mới, hơn nữa còn là một cô gái.

Nghe xong lời tự cho là đúng của gã này, Lạp Lệ Sa trong lòng từ lâu đem hắn chém thành ngàn mảnh. Phác Thái Anh yêu thích nữ nhân có cái gì mà không tin, hắn hiện tại còn yêu Phác Thái Anh, không có nghĩa là hắn sẽ có năng lực mang người bên cạnh mình đi.

"Nàng có thích hay không, không cần anh nói, tôi hôm nay nói như vậy, anh nhớ rõ được rồi. Nếu anh dám đi trêu chọc nàng, tôi sẽ cho anh - hoàng tử dương cầm không còn đụng tới được cây dương cầm nữa." Lạp Lệ Sa không muốn cùng người đàn ông này phí lời, cô còn có việc cần hoàn thành, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.

Nữ nhân này từ lúc mới bắt đầu đã lấy khẩu khí uy hiếp để nói chuyện, thật sự khiến người ta rất khó chịu. Phạm An Nguyên trong lòng hậm hực, lần đầu tiên có người dùng thái độ đó nói với hắn. Nàng muốn hủy diệt hắn sao, điều này phải xem bản lĩnh của nàng đã. Hắn không phải là một người đàn ông sợ phụ nữ.

"Tiểu thư, tôi không biết cô vì sao phải làm như vậy, thế nhưng Anh Anh không phải vật trong tay cô, nàng có lựa chọn quyền chọn lựa hạnh phúc của mình, tôi mặc kệ cô và nàng có quan hệ gì, nếu là nàng muốn cùng với tôi, tôi cũng sẽ không buông tay." Đã bỏ lỡ một lần, làm sao còn khả năng lại bỏ lỡ lần thứ hai. Nhân sinh kỳ ngộ, không phải lần nào duyên cũng ở lại, nếu bỏ qua, chính là cả đời.

Lần này nếu như có cơ hội tìm lại tình yêu, hắn sẽ không nhu nhược nữa. Hắn muốn bảo vệ, chính mình sẽ tận lực cố gắng hết sức đi tìm.

Đối với cái gã lỗ tai cây này, Lạp Lệ Sa xoay người, gương mặt lạnh lẽo nhìn Phạm An Nguyên. Trong ánh mắt có phẫn nộ, còn có lửa giận có thể nuốt chửng mọi người.

"Tôi đã đã cảnh cáo anh, anh không nghe, nếu như sau này thân bại danh liệt, lúc đó đi năn nỉ Anh Anh giúp anh, coi như nàng mở miệng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Dám khiêu khích cô, gã này coi như là dũng cảm, nhưng đáng tiếc loại dũng khí này dùng sai chỗ rồi.

Nhìn ánh mắt khủng bố của mỹ nữ, Phạm An Nguyên trong lòng nát cả rồi, tựa hồ có món đồ gì rơi xuống. Khí thế quá mạnh, mình và nàng đối chiến căn bản không có cơ hội thắng. Không phải là hắn nhu nhược, mà là người này quá mạnh mẽ. Nàng như một con hồ ly nhìn chằm chằm con mồi, đôi mắt khôn khéo, không phải người bình thường có thể ứng phó.

Nữ nhân này thật lợi hại, nhưng cũng không thể vì vậy mà từ bỏ Phác Thái Anh. Hắn tìm nàng sáu năm, lần này gặp được, làm sao buông tay. Sáu năm qua hắn không ngừng tưởng niệm Anh Anh, mỗi ngày ngồi nhìn dây chuyền đờ ra. Nụ cười của Anh Anh giờ khắc này ở trong đầu của hắn rất rõ ràng. Ngẫm lại quá khứ, suy nghĩ thêm về năm tháng mình đã trải qua, Phạm An Nguyên không còn e ngại Lạp Lệ Sa uy hiếp.

"Tiểu thư, lời của cô tôi đã nghe được, nên làm như thế nào, tôi tự mình biết. Tôi còn có việc, tạm biệt." Nói xong Phạm An Nguyên xoay người rời đi.

Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng lưng của gã, hắn hiện tại còn yêu Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh kỳ thực đối với hắn vẫn còn cảm tình, chỉ là cảm tình đến cùng sâu bao nhiêu, cô cũng không biết. Ngày hôm nay, cơ bản không dự định đến đây, gia gia cứ một mực điện thoại gọi đến, bảo rằng chính mình phải đích thân tham dự. Cũng tốt, dù gì cũng đến rồi, không phải vậy thì sẽ không gặp người đàn ông này. Tuy rằng ra dáng quý ông, nhưng đáng tiếc lại gặp phải mình và Anh Anh, hắn sẽ không còn hào quang nữa.

Phác Thái Anh và Phác Hựu Anh tìm đến một góc bàn trong đại sảnh ngồi xuống.

Phác Hựu Anh lửa vẫn còn chưa tiêu tán, Phác Thái Anh nhìn cơn tức giận của tỷ tỷ, kéo cánh tay của nàng làm nũng.

"Tỷ tỷ, chị không nên tức giận, đã qua rồi, em cũng không nghĩ nữa, chị a, đừng tức giận nữa có được không?" Năm đó tỷ tỷ vì mình làm rất nhiều việc, Phác Thái Anh đều biết. Trong nhà mỗi người đều rất yêu nàng, mang nàng bảo vệ trong lòng bàn tay. Chuyện kia chỉ là bất ngờ, nhưng lại trở thành ác mộng của gia đình.

"Anh Anh, không nên ngăn chị, chị thật sự rất muốn nắm cổ của hắn, sau đó đánh một trận mới xả giận." Phác Hựu Anh phi thường tức giận, nói chuyện có chút lớn tiếng, người xung quanh tình cờ quay đầu lại đây nhìn nàng.

"Ha ha, tỷ tỷ, chị tính tình nóng nảy một chút cũng không sửa nha, làm mẹ người ta rồi, như vậy đối với cục cưng ảnh hưởng rất xấu." Nói đến cháu, Phác Thái Anh thở dài, cũng còn tốt đứa bé kia tính khí giống chị dâu, nếu như theo tỷ tỷ, phỏng chừng chị dâu không có tháng ngày yên ổn.

"Không có chuyện gì, chị ở nhà dễ tính lắm nha. Trong nhà, cục cưng là nhất rồi, cả ngày cùng Lâu Lâu bắt nạt chị, chị hoài nghi cục cưng có phải là hài tử trong bụng chị hay không?" Nói đến con gái mình, Phác Hựu Anh đầy bụng oan ức. Nàng hai năm trước thật vất vả sinh ra cục cưng béo múp, nhưng mà đứa bé kia lại thân thiết với vợ mình, hoàn toàn không để ý tới chính mình cực nhọc mang thai 9 tháng 10 ngày, có phải xung khắc gì với mình hay không a.

"Được rồi, đừng nóng. Tỷ tỷ, quá khứ em không thèm nhớ đến. Huống hồ em cũng bắt đầu cuộc sống mới, không thể sống mãi trong đó. Như vậy đối với Lệ Sa không công bằng." Cùng Lạp Lệ Sa quan hệ, tuy chưa có xác định, có phần tình cảm này đã tồn tại rồi, trốn không thoát. Đã từng trốn tránh, cuối cùng vẫn trở về bên Lệ Sa.

Cô ấy chấp nhất, nàng không biết là Lệ Sa ngốc hay là mình ngốc nữa. Chuyện tình cảm, nếu đến thì cứ vui vẻ đón nhận, như vậy cuộc sống sẽ tốt hơn, trong nhà cũng sẽ không vì chuyện của quá khứ mà trách móc bản thân nữa, đặc biệt là mẹ.

Cuộc đời phải bước về phía trước, nàng đã dậm chân tại chổ sáu năm rồi, lần này cũng nên thoải mái mà bước đi, tuy không biết con đường phía trước thế nào, nếu bắt đầu, vậy cứ dũng cảm bước tiếp.

Nghe em gái của mình gọi một tiếng." Lệ Sa" thân thiết, Phác Hựu Anh ngạc nhiên nhìn em gái.

"Anh Anh, cưng thật sự yêu người phụ nữ kia chứ?" Phác Hựu Anh tuy chưa gặp qua người phụ nữ kia, nhưng mà thanh danh của cô ấy vang dội như thế, không biết cũng không được. Em gái mình tính tình đằm thắm như vậy, thật có thể nắm được người phụ nữ kia sao?

"Ân, em cũng không biết, cũng có khả năng chứ sao không?" Phác Thái Anh cũng chưa rõ ràng, tình cảm lần này so với tình cảm trong quá khứ rất khác nhau, có rung động, cũng có đau khổ.

"Chính cưng cũng không biết? Chị biết cưng là người đạm nhạt, làm sao có khả năng biết những chuyện này." Chẳng lẽ nói em gái mình ngốc ngếch đi, Phác Hựu Anh không nói. Người của Phác gia trên dưới khôn khéo thông minh, vì sao sinh ra Phác Thái Anh khác người này.

"Được rồi, chị đi ra lâu như vậy, chị dâu sẽ lo lắng." Hoàng Hạc Lâu một canh giờ không thấy được tỷ tỷ, sẽ lật tung trái đất lên mà tìm, sợ, ai kêu người Phác gia khuyết điểm lớn nhất chính là hay lạc đường.

"Không có chuyện gì, nàng sẽ gọi điện thoại." Phác Hựu Anh khoát khoát tay, hoàn toàn không thèm để ý. Hoàng Hạc Lâu ở điện thoại di động của nàng đã cài định vị, mình đi tới chỗ nào nàng đều biết.

Tỷ tỷ không lo lắng, Phác Thái Anh cũng không hề nói gì.

Nhìn nơi này người người lui tới, đột nhiên một cái bóng quen thuộc ánh vào mắt nàng. Cô ấy cũng tới, không phải là nói không tới sao?

Phác Hựu Anh nhìn em gái của mình xuất thần, nhấc mặt theo hướng ánh mắt của nàng, chính mình cũng là cả kinh, oa, thật là đẹp, đây là yêu nghiệt a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com