Chương 34: Yêu tinh chiến tranh lạnh
Lúc Lạp Lệ Sa đến, phỏng chừng buổi giao lưu sắp kết thúc rồi. Lão gia tử nói nàng đến, nàng liền đến. Thời gian đi như thế nào lão gia tử lại không nói, ở nhà điểm trang xong rồi cô mới ra ngoài.
Khoảng thời gian sống chung cùng Phác Thái Anh phi thường vui vẻ, vốn cho là đã đến lúc chính thức yêu nhau, hôm nay bỗng dưng bạn trai cũ xuất hiện, làm cho cô không ứng phó kịp. Kỳ thực cô ở một bên quan sát Phác Thái Anh cùng người đàn ông kia nói chuyện một hồi lâu, cũng biết Phác Hựu Anh rất không thích người đàn ông kia, nhưng thái độ của Phác Thái Anh cô nhìn không thấu.
Đối mặt bạn trai cũ, Phác Thái Anh còn có thể bình tĩnh như vậy, không có dấu vết của sự bực tức, cũng không có một tia bối rối. Tình yêu đến vội vàng khiến chúng ta bất ngờ, nó cũng sẽ làm cho chúng ta thấy bất an.
Lạp Lệ Sa đến đây, cô kỳ thực là không biết Phác Thái Anh cũng đến. Bất ngờ là Lý Hoan dẫn nàng ấy đến đây, trong công ty có rất nhiều người năng lực nhỉnh hơn so với Phác Thái Anh, Lý Hoan lại mang theo Phác Thái Anh - người mới vừa đến công ty vài tháng, điều này làm cho Lạp Lệ Sa buồn bực.
Lạp Lệ Sa biết Lý Hoan đối với Phác Thái Anh rất tốt, nhưng tốt đến độ thế này thật là bất ngờ.
Ở đại sảnh nhìn một vòng, cuối cùng ở một góc tìm thấy được bóng người quen thuộc. Lạp Lệ Sa rất tao nhã đi tới, nụ cười trên mặt rất đẹp, lại như là cây anh đào tỏa ra hương khí kiêu sa.
"Lệ Sa, cô cũng tới?" Nhìn cái người xinh đẹp này, mặc kệ ở nơi nào, phong thái của cô ấy vẫn luôn rực rỡ.
"Ân, Tiểu Anh Anh, Lý Hoan đâu?" Hiện tại chỉ thấy hai người Phác Thái Anh và Phác Hựu Anh, Lạp Lệ Sa thắc mắc vì sao Lý Hoan mang Phác Thái Anh vào đây rồi để lại nàng ở trong này một mình?
"Quản lý Lý ở bên trong, đúng rồi, Lệ Sa, tôi giới thiệu cho cô đây là tỷ tỷ của tôi Phác Hựu Anh." Phác Thái Anh tay trái dùng sức lôi kéo vai Phác Hựu Anh ra hiệu làm cho nàng đứng lên, Phác Hựu Anh vẻ mặt thâm sâu khó lường, cười đứng dậy.
"Hóa ra là Lạp tổng a, trước đây nghe danh, hôm nay gặp mặt quả thật là danh bất hư truyền." Phác Hựu Anh đưa tay phải ra, ý này rất rõ ràng chính là muốn giao lưu với vị mỹ nữ tài danh này.
Lạp Lệ Sa nghe câu, "Nghe danh đã lâu", "Danh bất hư truyền", thấy kì lạ. Nàng không biết Phác Hựu Anh, nhưng mà tên thì có nghe qua.
Nhị tiểu thư Phác gia tính tình nóng nảy, ở xã hội thượng lưu cũng là nổi tiếng, không có mấy người không sợ chết mà đi tìm nàng, hơn nữa vợ của nàng là Hoàng Hạc Lâu cũng là danh môn vọng tộc, nàng sủng thê như mạng, không có ai dám đắc tội.
"Nhị tiểu thư khách khí, những thứ đó đều là hư danh thôi." Lạp Lệ Sa tao nhã đưa tay ra nắm, nhưng khi tay vừa mới nắm lấy thì có một nguồn sức mạnh truyền đến. Nhấc mặt nhìn Phác Hựu Anh, nụ cười trên mặt thấy thế nào thật quái dị. Mình và vị nhị tiểu thư này có thân thiết bao giờ, nàng vì sao lại hướng mũi nhọn vào mình? Nếu như nói có, khả năng duy nhất chính là Phác Thái Anh. Nhưng là Phác Thái Anh cùng mình quan hệ rất tốt, vậy cái gì dẫn đến nhị tiểu thư như thế a.
Lạp Lệ Sa chính là không nghĩ ra, Phác Hựu Anh vì sao khiêu khích cô.
"Lạp tổng khiêm tốn rồi." Lạp Lệ Sa ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, có cái gì để mẹ nói tốt chứ. Đôi mắt phượng kia chính là chuyên môn quyến rũ người khác, có gì đáng xem. Phác Hựu Anh nhìn Lạp Lệ Sa không vừa mắt, mẹ đem mình bỡn cợt không đáng giá một đồng, cũng bởi vì vị mỹ nữ này. Nghĩ tới những thứ này, một bụng hỏa lại như núi lửa bạo phát, muốn phun trào.
Lạp Lệ Sa rất muốn rút tay lại, Phác Hựu Anh lại nắm quá chặt, cô cũng không thể thất lễ. Tay bị nàng nắm có chút đau, như có sự phẫn nộ, cô có trêu ghẹo gì nàng ta sao.
"Nhị tiểu thư, cô là chị của Anh Anh, gọi tôi bằng tên là được rồi." Người này không phải dễ tính gì, Lạp Lệ Sa biết nếu muốn bắt Phác Thái Anh, nhất định phải qua ải của người này.
"Ha ha, như vậy được không. Dù sao Lạp tổng cũng là người có tiếng tăm, tôi xưng hô như vậy sợ không lễ phép?" Phác Hựu Anh nói chuyện quái gở, nàng bây giờ đối với Lạp Lệ Sa không có một chút xíu hảo cảm.
Phác Thái Anh nhìn tỷ tỷ và Lạp Lệ Sa, hai người bắt tay đã một hai phút, mắc chứng gì còn không buông ra. Coi như quan hệ tốt, cũng không có cần thiết nắm tay không tha. Nhìn chị gái mình vẻ mặt không được vui vẻ, nàng nghĩ chắc có nguyên nhân gì trong đó.
"Lệ Sa, tỷ tỷ, hai người ngồi xuống nói đi?" Phác Thái Anh lấy tay đặt ở trên tay hai người đang nắm chặt, không có chuyện gì mới là lạ.
Hai người nhìn Phác Thái Anh, nể mặt mũi của nàng vậy, tay chậm rãi buông ra, nhìn nhau nở nụ cười. Từng người ngồi xuống. Hai người xem ra rất bình thường, nhưng trong mắt Phác Thái Anh chính là cảm thấy nơi nào đó không đúng.
Chị gái lưu ý Lạp Lệ Sa, đơn giản là bởi vì mẹ nàng đem Lạp Lệ Sa bốc lên tậng mây xanh rồi nên trong lòng chị ấy kích thích, không thoải mái. Mà Lạp Lệ Sa đây là? Cô ấy đối với tỷ tỷ tựa hồ cũng có cái gì đó bất mãn? Lẽ nào bởi vì tính tình của chị ấy?
Nghĩ đến Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh phân vân, cô ấy cũng không phải là người thích chịu thiệt. Tỷ tỷ như thế đối với Lệ Sa, trong lòng Lệ Sa phỏng chừng tạo nên gút mắc. Vẫn khách khí như vậy, chắc là vì bận tâm mặt mũi của mình đi. Nhìn bề ngoài của cô ấy mà nói là biết không dễ gì trêu chọc.
Ba người ngồi xuống, không ai nói chuyện. Phác Thái Anh vốn ít lời, Phác Hựu Anh và Lạp Lệ Sa không ai vừa mắt ai, mặc dù vậy hai người cũng không có nói ra.
Phác Thái Anh nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nàng bị kẹp ở giữa thật là khổ quá đi. Vì giảm bớt bầu không khí bối rối này, Phác Thái Anh sờ sờ ly rượu trong tay, mềm nhẹ đối với Lạp Lệ Sa cười nói.
"Lệ Sa, cô nói là không đến mà, sao đột nhiên gấp gáp đến?" Người này mấy ngày trước còn nói không có đi, bất ngờ xuất hiện ở đây là thế nào?
Hai người thỉnh thoảng ở cùng một chỗ, chủ yếu là Lạp Lệ Sa lấy các loại lý do cổ quái khiến người ta lưu lại. Phác Thái Anh lại không cách nào từ chối người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ở lại. Vì tư thế ngủ xấu xa nên nàng phải đến nửa đêm mới ngủ. Mỗi lần Phác Thái Anh tỉnh lại hầu như là nằm ngược chiều so với Lạp Lệ Sa, ban đầu còn ngượng ngập không quen, sau này quen rồi nàng không thèm để ý nữa. Bất quá tư thế ngủ đúng là có tiến bộ, ít nhất không mang nguyên cái giường làm thành bộ dạng loạn thất bát tao.
"Gia gia buổi sáng gọi điện thoại kêu tôi đến đây. Tôi mười giờ rưỡi mới đến." Lạp Lệ Sa nhấp một miếng rượu đỏ, mùi của rượu này thật sự không thể uống, cách xa mùi vị rượu nhà mình đến 100 lần.
Buổi sáng gia gia gọi điện thoại, buổi trưa mới lại đây. Phác Thái Anh bĩu môi, người này đúng là không màng đến sự tình, kéo dài thời gian. Cô ấy giờ còn đến nơi này làm gì, buổi giao lưu sắp kết thúc rồi, đến đây để xem người ta ra về hay sao?
"Thật không, sắp xong rồi, nếu không cô vào xem một chút đi?" Nếu đến rồi thì cô ấy cũng nên vào một tí, làm như vậy để cho người ta biết là mình có đi. Phác Thái Anh nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, cảm thấy chuyện gì cần làm là phải làm liền, nói liền, đôi khi có chút cứng nhắc.
Lạp Lệ Sa tới nơi này không phải tham gia giao lưu, mục đích là để lão gia tử biết mình có tới, bên trong nhiều người như vậy, loạn chết được, mình mới sẽ không đi. Huống hồ ở đây có người phụ nữ của mình, đi vào đó làm gì, quá tẻ nhạt, mà cũng quá mất mặt đi.
"Ha ha, không đi, sắp kết thúc rồi, đi vào trở ra phiền phức." Lạp Lệ Sa cười ha hả, cô cũng không tiện nói mình không muốn đi, như vậy sợ Phác Thái Anh lại nghĩ mình không hay.
Tình yêu này vừa mới bắt đầu cô cẩn thận từng li từng tí một, sợ bản thân vì một chuyện nhỏ nào đó mà chọc giận nàng người yêu bé nhỏ. Cô làm thế không phải là thấp kém, mà là quá quý trọng, sợ cảm tình này ra đi. Mỗi người đều có cách đối xử với tình yêu khác nhau, thế nhưng mục đích chỉ có một, chính là cùng người đó đầu bạc răng long.
"Xì, không muốn đi thì nói không muốn đi, còn tìm lý do." Phác Hựu Anh một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu lung lay, một mặt xem thường. Nàng là người thông minh, Lạp Lệ Sa lòng dạ thế nào, nàng vẫn có thể đoán được. Kỳ thực Phác Hựu Anh và Lệ Sa điểm này rất giống nhau, bản thân không thích cái gì thì không muốn kéo dài, sau đó tận lực dứt khoát.
Lạp Lệ Sa nghe xong Phác Hựu Anh, trong lòng lửa cũng bốc lên rồi, nhị tiểu thư hôm nay nhất định phải cùng mình đối nghịch sao? Nếu không phải bận tâm Anh Anh, cô đã sớm cùng nàng đối đầu rồi. Cô nhường nàng, không có nghĩa là cô dễ bị ức hiếp.
"Nhị tiểu thư nói chuyện, một điểm tình cảm cũng không có a." Lời nói vẫn như trước, ôn hòa, nội liễm, trên mặt không xuất hiện điều gì bất mãn.
Lạp Lệ Sa không muốn cùng Phác Hựu Anh tính toán, cô cũng xuất thân là Đại tiểu thư có giáo dục. Không tính đến, không tính đến, cô tự nói thầm trong bụng.
"Tình cảm cái quỷ gì? Tôi không biết thứ đó, tôi ăn ngay nói thật mà thôi." Phác Hựu Anh một mặt xem thường, cả người toát ra thái độ ngạo mạn.
Phác Thái Anh nhìn tỷ tỷ miệng không tha, trong lòng vạn phần dày vò. Bản thân nàng không có mồm mép, trong tình huống này không biết nên nói như thế nào, chỉ sợ một câu không đúng, làm cho hai bên nhào vô đánh nhau.
Lạp Lệ Sa tao nhã, Phác Thái Anh biết cô ấy đang cực lực nhẫn nhịn. Tỷ tỷ mình trong lòng đang bức xúc, tỷ tỷ hiện tại chỉ cần thấy Lạp Lệ Sa là lửa trong lòng lại ngùn ngụt. Hai người đều mang theo đầy người hỏa khí, nàng bị kẹp ở giữa, lửa này chính là thiêu chết nàng a. Nàng chỉ là người phàm, làm sao có công năng dập lửa. Ngẫm lại trong lòng kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hôm nay là ngày gì a?
"Tỷ tỷ, thời gian không còn sớm, chị dâu hẳn là đang tìm chị đến cuống lên rồi, chị gọi điện thoại cho chị dâu đi, hỏi xem chị ấy ở đâu?" Muốn quản chị gái của mình phải tìm chị dâu - Hoàng Hạc Lâu. Đây là kết luận lâu nay nàng rút ra được.
Loại yêu nghiệt như tỷ tỷ chỉ có chị dâu trị được, nàng đã còng lưng chịu đựng tỷ tỷ 20 năm rồi, giờ có chị dâu mang bình hồ lô đến thu thập tỷ tỷ, nếu không có chị dâu, cuộc sống của nàng phỏng chừng càng khổ sở.
"Không có chuyện gì, chị dâu cưng có thể tự tìm tới." Phác Hựu Anh vừa nói vừa cười cho em gái an tâm, Hoàng Hạc Lâu cài đặt định vị cũng không phải tùy tiện mà cài. Nếu như không tìm được mình, mình chắc cả đời ngủ ở phòng khách, làm trưởng phòng khách luôn.
Phác Thái Anh thật vất vả nghĩ ra phương pháp ứng phó với tỷ tỷ nhưng chị ấy là không đi mà còn nhàn nhã tự tại ở lại. Nàng ăn ở làm sao, thế nào lại gặp hai vị đại thần này đây.
"Lệ Sa, cô đã đến rồi thì vào xem chút đi, sau này gia gia có hỏi cũng trả lời được." Nếu đối phó với tỷ tỷ không được vậy thì đổi sang Lệ Sa đi.
Phác Thái Anh tận lực phát huy sự thông minh, nghĩ làm sao hóa giải nguy cơ này. Hai người kia có thể không đơn giản nhưng nàng nghĩ đơn giản, phương pháp của nàng không thể nghi ngờ là không cần lãng phí tế bào não, vẫn giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
"Không đi vào, giờ này bên trong hẳn là kết thúc rồi, một vào một ra, mắc công người ta dị nghị." Phác Thái Anh muốn cô đi sao, cô không muốn đi a. Nếu như đi rồi, một hồi vợ mình theo người khác đi rồi làm sao, cô không đến nỗi ngu ngốc như vậy.
Nghĩ đến Phạm An Nguyên, Lạp Lệ Sa không cách nào bình tĩnh, hắn rất có thể ở ngay góc nào đó chờ Phác Thái Anh xuất hiện.
Hai đại yêu nghiệt đều không đi, Phác Thái Anh cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi nhìn chằm chằm hướng lối ra của hội trường.
Quá một hồi lâu, nhìn thấy mỹ nữ tóc ngắn, đẹp trai xuất hiện, trái tim của nàng cuối cùng cũng coi như thả xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com