Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Hảo tâm hảo ý

Âu Dương Tuyết Tự trở thành đồng nghiệp của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đối với người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng cũng không phải là không để ý.

Hai người lần trước đã gặp một lần, lần này lại xuất hiện trong công ty, trong lòng Phác Thái Anh có phần hiếu kỳ. Nàng biết nàng ngu si nhưng dù gì cũng không đến nỗi hết thuốc chữa. Nhìn là biết Âu Dương Tuyết Tự không phải đơn giản, thân phận đặc biệt. Khí chất đâu thể lừa người, nữ nhân này trên người tỏa ra phong thái đoan trang hào phóng, ngoại trừ tiểu thư thế gia, không thể xuất thân trong gia đình bình thường được.

Ăn cơm trưa, Phác Thái Anh thích một mình ngồi ăn. Gần đây do bận rộn công việc nên gọi thức ăn bên ngoài, hôm nay nàng giúp Tuyết Tự gọi thức ăn bên ngoài vào.

"Đã quen thuộc chưa, thức ăn này có được không?" Phác Thái Anh nhìn món ăn nàng gọi cho Âu Dương Tuyết Tự, nàng không phải là thân thiện gì, lần đầu phải trông chừng người khác, cảm giác có tí khó chịu.

Âu Dương Tuyết Tự nhìn thức ăn, này không phải thiếu a mà là biến mình thành heo. Cô ăn không nhiều nhưng Phác Thái Anh thì lại mua rất nhiều, làm sao ăn hết đây.

"Không, đủ ăn. Tôi ăn không hết, cô ăn chung với tôi đi" Cô không thể một mình ăn hết lượng cơm bằng hai bữa thế này. Phác Thái Anh thật biết cách chăm sóc a.

Âu Dương Tuyết Tự lần đầu cùng Phác Thái Anh thân thiết, hai người vừa dùng cơm vừa nói chuyện.

Đã từng tưởng tượng ra cảnh cùng Phác Thái Anh thân mật, tiếp xúc rồi lại thấy vô cùng thân thiết. Nghe tiếng nàng nói, nhìn nàng thơ ngây. Nàng từ bỏ đàn dương cầm, đây là chuyện mà Âu Dương Tuyết Tự không nghĩ đến. Đàn dương cầm so với mạng của nàng còn trọng yếu hơn, tại sao lại từ bỏ, đến cuối cùng là gặp sự cố gì. Cô vốn muốn vận dụng quan hệ trong nhà đi điều tra một chút chuyện Phác Thái Anh, cuối cùng vẫn không có làm. Có thể vì yêu nàng nên sợ nàng biết mình điều tra nàng, nàng sẽ không chú ý đến mình nữa.

"Cô ăn không hết sao? Không thể nào? Nhìn thân thể của cô so với tôi khỏe mạnh hơn nhiều, hẳn là ăn cơm phải nhiều hơn tôi chứ." Phác Thái Anh nhìn đồ ăn, lại nhìn Âu Dương Tuyết Tự. Lạp Lệ Sa trông khỏe mạnh, cô ấy ăn nhiều cơm hơn so với mình. Vậy Âu Dương Tuyết Tự cũng phải ăn rất nhiều mới đúng.

Âu Dương Tuyết Tự nghĩ Phác Thái Anh lý luận không phải người bình thường có thể hiểu được, cái gì mà nhìn thân thể thì biết ăn nhiều hay ăn ít. Âu Dương Tuyết Tự không biết Phác Thái Anh đây là đề cao mình hay châm biếm mình nữa, cô vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, vóc người của cô trong mắt Phác Thái Anh rất kém cỏi sao?

Nhìn lại mình, dáng người này đủ để đi thi tuyển hoa hậu thế giới, không phải Âu Dương Tuyết Tự khoe khoang chứ dáng của cô ở cái công ty này hẳn là không mấy người so bì được. Ngày hôm nay Phác Thái Anh nói như thế, bản thân cô cũng có chút thiếu tự tin rồi, chính mình vóc dáng này xấu xí sao? Phác Thái Anh thích người đẹp. Vậy ở Lạp Tuyệt ngoại trừ biểu tỷ ra hẳn là không ai so được với cô.

"Không có, tôi thật sự ăn không được nhiều như vậy, bình thường lượng cơm ăn cũng bằng phân nữa chổ này thôi." Âu Dương Tuyết Tự cười khổ nhìn Phác Thái Anh, mỗi lần cô và Phác Thái Anh trò chuyện, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Phác Thái Anh.

"Vậy sao, Lệ Sa và cô dáng người gần như nhau, Lệ Sa ăn nhiều hơn cô." Phác Thái Anh dùng sức ăn của Lạp Lệ Sa so sánh với Âu Dương Tuyết Tự, tỏ vẻ nghi hoặc. Ở trong ý thức của nàng, cao to bằng nhau thì sẽ ăn cơm nhiều như nhau.

Nghe Phác Thái Anh xưng hô tên của biểu tỷ một cách thân mật, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng dậy lên một luồng khó chịu không tên. Là nhân viên nhưng nàng ấy gọi thẳng tên của tổng giám đốc, lại mang theo ý nhị dịu dàng, lại còn biết biểu tỷ ăn cơm nhiều hay ít, đến cùng là hai người quan hệ ra sao?

Âu Dương Tuyết Tự thắc mắc vô cùng, cô nghĩ biểu tỷ và Phác Thái Anh chỉ đơn giản là hàng xóm, bây giờ nghĩ lại hình như không có đơn giản như vậy.

"Cô đều dựa vào vóc dáng để đoán lượng cơm hay sao?" Nghe xong Phác Thái Anh giải thích, Âu Dương Tuyết Tự kỳ thực cảm thấy rất buồn cười. Người này tư duy thật đơn giản, chỉ có lúc nàng đàn dương cầm mới có phong thái cực phẩm.

Nhớ lần đầu tiên nghe Phác Thái Anh đàn, thanh lịch váy lụa trắng, dùng kẹp tóc đơn giản kẹp lên tóc dài. Ngây thơ, thanh nhã.

Lúc nàng đàn, cả người hoàn toàn rơi vào không gian âm nhạc. Phảng phất thân thể theo tiết tấu nốt nhạc như đang nhảy múa, ngón tay tinh tế không ngừng gõ nhẹ lên từng phím trắng đen. Nàng như một nữ thần mặt trăng biểu diễn, hòa sinh mệnh vào trong tiếng đàn, trực tiếp thâm nhập vào tâm hồn của tất cả những người ở hội trường khi lần đầu nghe nàng đàn, ngay cả những nhà phê bình cũng bị hút vào trong đấy. Kết thúc biểu diễn một phút, tiếng vỗ tay mới vang vọng toàn bộ hội trường.

Đó là một bản đàn tạo cảm hứng cho cả trường học, cuối cùng nó trở thành một ca khúc được các giáo viên dạy cho sinh viên của mình. Có người nói nàng là thiên tài, cũng có người nói nàng là ma quỷ. Mặc kệ là thiên tài hay là ma quỷ, những tên gọi này đối với nàng mà nói đều là không quan trọng. Dù là vì một ca khúc mà nổi tiếng khắp toàn trường, nàng vẫn bình tĩnh tựa hồ sự kiện kia không quan hệ gì đến nàng, vẫn sống cuộc sống đời thường không tranh đoạt.

Âu Dương Tuyết Tự đối với Phác Thái Anh có nhiều nghi vấn, những nghi vấn này không phải người khác dễ dàng có thể giải đáp.

"Cũng không phải, tại cảm thấy cô và Lệ Sa có rất nhiều chỗ tương tự, nên mới nghĩ rằng cô cũng giống cô ấy." Nhìn Lạp Lệ Sa và Âu Dương Tuyết Tự, Phác Thái Anh không hiểu vì sao nàng lại mang Tuyết Tự đi so sánh với Lệ Sa. Hai người dù là tính cách hay phương diện, vừa nhìn chính là hoàn toàn khác nhau, vậy mà Phác Thái Anh còn mang ra so sánh, nàng đúng là trúng tà.

"Cô và tổng giám đốc quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Tuyết Tự không tự chủ hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Biểu tỷ là người cá biệt, không dễ dàng tiếp nhận ai, Phác Thái Anh xưng hô như vậy nói rõ quan hệ của hai người rất tốt. Coi như là hàng xóm, quan hệ tốt như vậy cũng là hơi quá rồi.

"Ừ, làm sao? Cô cũng biết tổng giám đốc?" Phác Thái Anh nghĩ Âu Dương Tuyết Tự hỏi mình như vậy, vốn cho là hiếu kỳ mà thôi, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy cô đơn, vẻ mặt như thế, đây không phải chỉ đơn giản là hiếu kỳ. Lẽ nào Âu Dương Tuyết Tự thích Lạp Lệ Sa? Nhưng mà hai người có dung mạo từa tựa nhau, lại cảm thấy điều này không thể nào.

Chuyện hôm nay quá nhiều, Phác Thái Anh cảm giác đầu óc mình hò hét loạn lên. Ăn một bữa cơm mà sanh ra thật nhiều vấn đề, trong lòng thở dài.

Âu Dương Tuyết Tự đáp: "Ân, có biết. Đúng rồi, tôi ăn không hết, nếu không cô ăn thêm chút nữa đi, nếu lãng phí sẽ tiếc." Âu Dương Tuyết Tự đem hộp đồ ăn đưa tới trước mặt Phác Thái Anh, Âu Dương gia người nào cũng tiết kiệm.

"Được rồi, cảm ơn cô." Phác Thái Anh đẩy cơm của mình vén qua một bên sau đó múc cơm của Tuyết Tự thêm vào, thế là phần của nàng đầy ú ụ, Phác Thái Anh thật khổ não. Mình là một người tiết kiệm, lãng phí đồ ăn là một loại tội ác. Nhưng chính mình không muốn ăn nhiều như vậy, một hồi tiêu hóa không thông lại phải trực WC cả ngày.

Cuối cùng Phác Thái Anh vẫn cố ăn hết thảy đồ ăn, lãng phí lương thực đáng thẹn, đây là giáo huấn của Phác gia, Phác Thái Anh chấp hành thật tốt a.

Ba giờ chiều, cái bụng Phác Thái Anh liền bắt đầu sôi ùng ục. Không có cách nào khác ngoài việc trốn trong WC mãi đến năm giờ. Phác Thái Anh cứ tới tới lui lui chạy vô WC năm, sáu lần, cuối cùng muốn ngất xỉu.

Âu Dương Tuyết Tự ngồi trên ghế uể oải nhìn Phác Thái Anh, đau lòng nói rằng.

"Thái Anh, tôi mua cho thuốc cho cô uống nha. Buổi trưa có phải đã ăn gì không thích hợp hay không?" Âu Dương Tuyết Tự thật sự rất đau lòng, Thái Anh người ta khả ái như vậy mà bị tào tháo dằn vặt đến sắc mặt tiều tụy. Nhớ tới buổi trưa hai người rõ ràng ăn cơm như nhau, tại sao cô không có chuyện gì mà Phác Thái Anh lại biến thành như vậy.

"Không cần, tôi uống tí nước ấm, về nhà nghỉ ngơi là tốt rồi." Phác Thái Anh trong bụng 10 ngàn cái hối hận, nàng làm gì không làm lại tự tìm tội, ăn không được thì đừng ăn, lần này nguy hiểm đến mạng nhỏ của nàng rồi. Mấy ngày nay thân thể chị dâu không khỏe, nàng phải về nhà chăm sóc cháu yêu. Cũng còn tốt, hôm nay không cần về nhà, bằng không làm sao chăm sóc Thiên Thiên, mẹ sẽ càm ràm, thậm chí còn muốn cho mình ăn đại hình, trói mình ở nhà.

"Cô xem, đã suy yếu thành như vậy, làm sao uống nước nóng thì hết." Phác Thái Anh không quan tâm đến bệnh tình của nàng, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng khó chịu a, nhìn người mình thích giờ khắc này ốm yếu, trong lòng làm sao vui sướng cho được.

"Tuyết Tự, cô đừng lo lắng, đây là bệnh cũ, một hồi là hết thôi." Chính nàng làm bậy nha, không biết suy nghĩ, rõ ràng biết tình hình cơ thể hay bị rối loạn tiêu hóa lại còn muốn thể hiện.

Nghĩ đến tình hình hiện giờ, lại nhớ lúc cùng Lạp Lệ Sa ăn cơm Tây, lần kia suýt chút nữa thì toi mạng của nàng rồi. Phác Thái Anh trong lòng đang cầu khẩn, tuyệt đối không được để quằn quại như lần trước, bằng không Lạp Lệ Sa biết, nàng không còn cái mạng để về nhà a.

Phác Thái Anh nói bệnh cũ, Âu Dương Tuyết Tự càng khó chịu hơn. Người này căn bản là không tự chăm sóc chính mình, nhiều năm như vậy nàng ta còn sống thật là ơn trời. Cô xưa nay không biết hoàn cảnh nhà Phác Thái Anh ra sao, còn có nàng ấy vì sao không đàn dương cầm nữa. Nếu như là vì trong nhà phản đối, Âu Dương Tuyết Tự tuyệt đối không tin.

Phác Thái Anh ở trường học tuy không cố gắng hết sức nhưng có thể khiến nàng tốt nghiệp đại học. Một người xem dương cầm là lý tưởng, vì nguyên nhân gì làm cho nàng từ bỏ a? Nếu như bởi vì chia tay với Phạm An Nguyên biệt ly, lý do này quá kém cỏi, cô sẽ không tin. Phác Thái Anh một lòng với tình yêu, rất si tình, nhưng cũng không đến nỗi vì hắn mà từ bỏ ước mơ.

Nhìn thấy Phác Thái Anh nằm nhoài trên bàn, hai tay ôm bụng, một mặt khó, Âu Dương Tuyết Tự biết mặc kệ nói cái gì nàng cũng không nghe lời. Không thể làm gì khác hơn là liền như vậy ngồi bên cạnh nàng, hầu hạ cho nàng.

Phác Thái Anh nhìn thời gian trên điện thoại di động, nàng hiện tại cảm thấy trải qua mỗi một giây đều chậm chạp, con mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn nửa canh giờ rồi, chính là hi vọng nhìn thấy dãy số nào đó, sau đó sẽ cầm túi xách vọt thẳng ra khỏi văn phòng.

Vừa hết giờ làm, Phác Thái Anh một câu cũng không nói trực tiếp rời phòng làm việc. Đối với việc Phác Thái Anh manh động như thế mọi người không cảm thấy kinh ngạc gì.

Âu Dương Tuyết Tự lo lắng Phác Thái Anh, cô theo sát nàng đi xuống lầu. Vốn là cho rằng nàng sẽ đi bãi đậu xe, không nghĩ tới nàng vọt thẳng ra văn phòng đi tới trạm dừng.

Âu Dương Tuyết Tự đi bãi đậu xe, lái xe của mình chạy đến trước mặt Phác Thái Anh muốn đưa nàng về nhà.

"Thái Anh, tôi đưa cô về nhà đi." Thành ra như vậy rồi làm sao còn có sức lực ngồi xe buýt, người này quá ương bướng.

"Không cần, xe một hồi sẽ đến." Phác Thái Anh chống đỡ thân thể suy yếu, để Âu Dương Tuyết Tự đưa nàng về nhà, nếu để cho cô ấy biết quan hệ của nàng và Lạp Lệ Sa, thật không hay.

Nhìn Phác Thái Anh không nghe lời, Âu Dương Tuyết Tự cuống lên, trực tiếp xuống xe lôi nàng lên xe.

Ngồi ghế cạnh tài xế, Phác Thái Anh đầy đầu nghi hoặc nhìn Âu Dương Tuyết Tự, ủa, Tuyết Tự tức giận sao? mà mắc mớ gì cô ấy giận....?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com