Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc

"Thái Anh, Thái Anh..."

Thấy Phác Thái Anh lao ra, Lục Nhĩ Nhã hết sức hoảng sợ. Nàng không biết Thái Anh lại hành động như vậy, sau khi ngây người, Lục Nhĩ Nhã hướng Phác Thái Anh hô to.

"Nhĩ Nhã, cô chạy qua bên Đường Mạc Dao đi, lẹ lên."

Phác Thái Anh vồ tới giật lấy súng lục trong tay của Đường đại thiếu, nàng biết bằng sức mạnh của chính mình căn bản không đánh lại người đàn ông này, nàng chỉ là muốn tranh thủ thời gian để Lục Nhĩ Nhã an toàn trở về bên cạnh Đường Mạc Dao.

Nghe Phác Thái Anh giọng nói khó nhọc, Lục Nhĩ Nhã khóc. Nàng biết Phác Thái Anh vì muốn tốt cho nàng, vì thế nàng nhanh chóng chạy tới chổ Đường Mạc Dao.

"Nữ nhân ngu si, lại dám tập kích tao."

Đường đại thiếu tức giận mắng to, hắn vừa cùng Phác Thái Anh giành giật vừa mắng người. Súng lục trong tay hắn tuy bị Phác Thái Anh cướp đi, nhưng Phác Thái Anh bị mình áp chế cũng không có cơ hội nổ súng.

"Mạc Dao, Mạc Dao, nhanh cứu Thái Anh, nhanh đi."

Lục Nhĩ Nhã cầm lấy tay Đường Mạc Dao hô lớn, mà ở một bên Lạp Lệ Sa không biết phát sinh cái gì, cô chỉ biết là Phác Thái Anh đang gặp nguy hiểm.

Từ lúc vừa bắt đầu, trong đây đã thành hai nhóm người đối lập. Người của Phác Thái Anh và Đường Mạc Dao một bên, người của Đường đại thiếu một bên.

Song phương giơ súng chĩa vào nhau, đôi mắt mỗi người không hề dám lay động.

"Mạc Dao, Thái Anh làm sao? Nàng bị làm sao?"

Lạp Lệ Sa cau mày, hoang mang níu tay Đường Mạc Dao. Giọng nói như khóc, cô rất sợ Phác Thái Anh xảy ra chuyện, sợ nàng sẽ không bao giờ quấn quít lấy mình nữa, không được ăn những món khó ăn của nàng nữa. Sợ không hơi ấm của nàng, còn có hương vị riêng của nàng.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ tốt cho Thái Anh, mọi người..."

Chưa nói hết câu, mọi người liền nghe thấy "Đùng" một tiếng súng vang, tất cả mọi người tập trung ánh mắt về phía kia, nghi hoặc, sợ hãi, còn có khủng hoảng.

"Thái Anh, Thái Anh..."

Lục Nhĩ Nhã như phát điên chạy tới bên cạnh Phác Thái Anh, lúc này xuất hiện một nhóm người khác đi vào trực tiếp chế phục người của Đường đại thiếu.

Ôm Phác Thái Anh ngã trên mặt đất, Lục Nhĩ Nhã không biết làm sao, tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột.

"Thái Anh, cô sẽ không có chuyện gì, chúng ta đi bệnh viện, liền đi bệnh viện."

Lục Nhĩ Nhã dùng hết sức lực ôm lấy Phác Thái Anh gầy yếu, chỉ là bản thân mình cũng nhỏ bé, căn bản không ôm nổi Phác Thái Anh.

Đường đại thiếu nhìn thấy trước ngực Phác Thái Anh máu tươi chảy ồ ạt, súng trên tay bất động từ khi nào, ánh mắt đầy sợ hãi. Hắn đã giết người, giết Phác gia tam tiểu thư. Hắn vốn chỉ muốn lợi dụng chuyện này hù dọa bọn họ để chiếm đoạt Đường Thị, hiện tại không chỉ giết người, hơn nữa mạng của mình có khi sẽ không còn.

"Cheng" một tiếng, súng rơi trên mặt đất, Đường đại thiếu vô lực quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, hắn như tội phạm chờ ngày ra tòa phán quyết.

Tất cả mọi chuyện diễn biến nhanh khiến người ta quá mức bất ngờ, Lạp Lệ Sa phải một hồi sau mới phản ứng kịp. Phác Thái Anh trúng đạn rồi, người con gái cô yêu trúng đạn rồi.

"Tiểu Anh Anh, emi ở đâu, em ở đâu?"

Lạp Lệ Sa gào khóc từng tiếng nức nở. Cô muốn chạy về hướng phát ra tiếng súng nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy gì, từng bước rối loạn lung tung như một kẻ điên.

"Lệ Sa, bình tĩnh lại, tôi đưa cô đến đó." Thấy Lệ Sa hoảng loạn, Đường Mạc Dao chạy đến nắm lấy tay Lạp Lệ Sa. Cô biết, nếu Phác Thái Anh thật sự xảy ra chuyện, Lệ Sa sẽ điên mất, chắc chắn là sẽ điên.

"Tôi phải tìm được Anh Anh của tôi, nàng có phải là xảy ra chuyện rồi không, có phải hay không?" Lạp Lệ Sa níu chặt cánh tay Đường Mạc Dao như níu lấy nhánh cỏ cứu mạng.

"Tôi dẫn cô đến gặp nàng, đi." Đường Mạc Dao đỡ Lạp Lệ Sa mỏng manh đến bên Phác Thái Anh, bác sĩ đang giúp nàng cầm máu, phải chờ tới đội bác sĩ cấp cứu đến.

"Lệ Sa, Lệ Sa..."

Nhìn thấy gương mặt người kia trắng bệch vì lo lâu, Phác Thái Anh trong lòng đau lắm. Lần này nếu mình thật sự chết đi, Lệ Sa phải làm sao, phải làm sao?

"Tiểu Anh Anh, tiểu Anh Anh, em không có chuyện gì đâu phải không, em sẽ khỏe lại, em không phải muốn kết hôn sao? Tôi đồng ý, bây giờ tôi đồng ý."

Lạp Lệ Sa quỳ trên mặt đất, ôm chặt Phác Thái Anh hơi thở yếu ớt vào trong lồng ngực, Lạp Lệ Sa cảm giác thế giới này đến cả ánh sánh duy nhất của cuộc đời cô cũng sắp tắt, ngay cả thở cũng muốn ngừng lại.

"Em không có chuyện gì, bị thương một chút thôi, sẽ không có chuyện gì. Sa đừng khóc có được hay không, khóc rất xấu, thật sự rất xấu."

Phác Thái Anh dùng một chút sức lực ít ỏi cuối cùng nở nụ cười trên môi, nàng muốn người con gái đang rơi nước mắt này được an lòng. Chỉ là lời nói này quá yếu, chìm lặng trong hơi thở nhỏ nhoi.

"Tiểu Anh Anh, em là một tên lừa gạt, một tên lừa đảo, chảy nhiều máu thế kia làm sao không có chuyện gì được. Em đừng có bất trắc gì, tôi van xin em, nếu như em có chuyện gì rồi thì tôi phải làm sao, tôi làm sao bây giờ, em là sinh mệnh của tôi, là sự sống của tôi."

Lạp Lệ Sa lúc này mới ý thức được, Phác Thái Anh này nếu như thật sự biến mất trên cõi đời này, thế giới của mình một đời sẽ không có ánh sáng. Ngoại trừ màu đen u ám, đến cả một chút màu xám cũng đều không có.

"Lệ... Lệ Sa, như... nếu em ra đi... đi rồi, Sa nhất định phải khỏe mạnh... Khỏe mạnh sống tốt..." Muốn nói thật nhiều, cánh tay giơ lên muốn giúp Lạp Lệ Sa lau nước mắt bỗng vô lực buông xuống, bất động.

"Tiểu Anh Anh... Tiểu Anh Anh... em làm sao rồi, em nói chuyện đi."

Lạp Lệ Sa dùng sức lay lay Phác Thái Anh, lớn tiếng gào khóc, nhưng không có âm thanh nào đáp lại .

"Bác sĩ, nàng đến thế nào rồi? Ngài nói nhanh đi?" Lục Nhĩ Nhã nắm lấy cổ áo một vị bác sĩ gặng hỏi. Nàng sợ sẽ không còn được gặp lại cái người mình thích 15 năm, sau 15 năm trở thành bạn bè thân thiết, nhưng giờ có thể sẽ xa cách nghìn trùng, người và người không còn thấy nhau nữa.

"Phác tiểu thư mất máu quá nhiều ngất đi. Đội cứu viện vừa đến, lập tức tiến hành giải phẫu."

Một đội nhân viên y tế khẩn trương đi vào, trông trang phục họ mặc tựa hồ thân phận đều không đơn giản.

Sau khi vào, họ mang Phác Thái Anh nhấc lên xe cứu thuơng. Người của Đường đại thiếu bị người của Đường Mạc Dao dẫn đi, mà hắn - Đường Đại Thiếu lại bị người của Phượng gia trực tiếp áp giải.

Tất cả mọi người chạy đến bệnh viện, Phác gia khi nhận được tin tức cũng lập tức đến bệnh viện, thời điểm đó Phác Thái Anh đang phẫu thuật bên trong.

"Lệ Sa, Anh Anh của chúng ta thế nào rồi?"

Mẹ Phác luống cuống nhìn Lạp Lệ Sa đang ngồi dưới đất nức nở, con gái của bà lại vào cánh cửa kia, mười năm trước đã qua một lần, nhớ lần đó bà khóc đến không còn nước mắt. Lần này lại con gái bà lại phẫu thuật, bà nên làm như thế nào đây? Muốn khóc lắm, nhưng nhìn đến Lạp Lệ Sa không chút huyết sắc, bà đành nhịn xuống.

"Dì, Anh Anh chảy thật nhiều máu, nàng chảy thật nhiều máu." Cảm nhận được mẹ Phác bên cạnh, Lạp Lệ Sa ào vào lòng bà khóc thất thanh. Có thể vì khóc quá lâu đến nỗi giọng nói không phát thành tiếng.

"Sẽ không sao, Anh Anh của chúng ta mệnh rất tốt, Diêm Vương Gia không dám thu nhận nó đâu."

Bà thật sự muốn an ủi cô gái nhỏ này, giờ đây chính bà cũng không biết nên làm như thế nào. Bà so với bất luận người nào đều lo lắng Phác Thái Anh hơn ai hết, đó là con gái của bà, chính bà mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra, bà vẫn chưa chăm sóc yêu thương nàng thật tốt, nàng sao nỡ bỏ bà mà đi.

Bên ngoài phòng giải phẫu chật ních người, trên mặt mỗi người lo lắng không yên. Ai nấy đều giương mắt lên nhìn chằm chằm vào đèn trước phòng giải phẫu.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 giờ, rốt cuộc cũng xong. Lúc cửa mở ra, mọi người chạy đến.

"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"

Mẹ Phác là người chạy đến đầu tiên, bà nắm lấy tay bác sĩ hỏi. Tay vẫn còn đang run rẩy.

"Phu nhân, tiểu thư giải phẫu rất thành công. Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể tiểu thư lúc trước cũng yếu, cần phải vượt qua giai đoạn nguy hiểm trong 3 ngày sắp tới mới được."

Bác sĩ kiên trì giải thích, người cũng hi vọng bệnh nhân qua được nguy kịch, nhưng tiểu thư bên trong thật sự quá yếu.

"Giai đoạn nguy hiểm, không phải giải phẫu thành công sao, làm sao còn gặp nguy hiểm ?"

Lạp Lệ Sa không chấp nhận câu nói này, Phác Thái Anh vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, cô làm sao có thể chịu đựng.

"Tiểu thư, Phác tiểu thư vì thân thể của nàng quá kém. Giai đoạn nguy hiểm sẽ là 3 ngày, nhưng nếu như trong vòng nửa tháng vẫn chưa tỉnh lại, nàng có thể biến thành người thực vật."

Bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức, cứu sống người đó là chức trách của lương y, huống hồ đây là Phác gia tiểu thư, ai cũng có thể đắc tội, chỉ có Phác gia không được.

"Cái gì mà thực vật? Tiểu Anh Anh mới không thành người sống thực vật, ngài nói dối, ngài lừa gạt người." Lạp Lệ Sa nắm lấy áo khoát màu trắng của bác sĩ bắt đầu lôi kéo như trên truyền hình cảnh một người phụ nữ chanh chua cố tình gây sự.

"Lệ Sa, bồ bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đã." Cơ Huyền Ngọc ôm lấy Lạp Lệ Sa đang phát rồ, cố gắng khiến cô ấy tỉnh táo lại.

Mẹ Phác nghe bác sĩ nói xong trực tiếp ngất xỉu. Phác Tuấn Anh ôm bà đi tới phòng bệnh. Ngoài hành lang phòng phẫu thậut là một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng người an ủi lẫn nhau, còn có tiếng bước chân vội vàng qua lại.

Phác Thái Anh được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cách ly 3 ngày,3 ngày này đối với Phác gia và Lạp Lệ Sa là một thử thách.

Lạp Lệ Sa ngồi ngoài phòng bệnh, cô muốn thật gần với nàng, sợ cách nàng xa qua, khi nàng tỉnh lại sẽ không thấy mình.

Đây là lần đầu cô cảm thấy tuyệt vọng, lúc đôi mắt không thấy gì cô cũng chưa từng sợ hãi như bây giờ, lần này, cô thật sự tuyệt vọng.

Đã từng nghĩ rằng chỉ cần dõi theo nàng là được, cô bị mù đối với nàng đó là gánh nặng. Mà hiện tại nàng đang nằm bất động bên trong, chỉ có cách nhau một bức tường nhưng lại không thể với tới. Mình rốt cuộc có bao nhiêu ngốc, ai là gánh nặng của ai? Chính mình chỉ vì tự ái mà chối từ người con gái mình yêu thương nhất. Có phải ông trời đang trừng phạt mình hay không, ông trời thật muốn mang nàng đi hay sao.

Dựa lưng vào bức tường lạnh, hiện rất muốn khóc, mà nước mắt đã khô từ lâu, buồn cười, đến nước mắt nó cũng không thèm bố thí cho mình giọt nào.

"Lệ Sa, đừng ngồi đây, con bị cảm rồi làm sao." Lạp Dĩ Mạt thấy Lạp Lệ Sa tiều tụy, trong lòng càng thương hơn.

"Cô cô, con muốn ở đây với nàng, con sợ đi rồi nàng sẽ không tìm được con. Nàng hay lạc đường, thường xuyên lạc đường, con muốn ở gần nàng, khi nàng tỉnh lại sẽ nhìn thấy con."

"Con cứ như thế này, Anh Anh chưa tỉnh lại thì con đã ngã bệnh. Nếu thấy con ốm nàng sẽ thương tâm."

Đứa con gái ngu ngốc này, si tình như vậy, Lạp Dĩ Mạt không biết nên nói cái gì cho phải.

"Chúng ta lên ghế ngồi được không?"

"Được."

Lạp Dĩ Mạt dìu Lạp Lệ Sa ngồi lên ghế, đem nàng ôm vào trong lòng của mình, những lời muốn nói, giờ khắc này không biết nói làm sao. Khi đau thương quá mức, ngôn từ dường như cũng trở nên bất lực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com