Chương 2: Hạ Tướng Quân Về Kinh
Tiếng trống trận vang dội từ sáng sớm, khắp doanh trại quân đội cách kinh thành vài dặm. Không gian rộn ràng, từng binh lính xếp hàng nghiêm chỉnh, cờ phướn tung bay trong gió lạnh. Trên lưng một chiến mã trắng như tuyết, Hạ Cẩn Du phi nhanh qua các dãy quân, ánh mắt sắc bén quan sát từng động tác của các binh sĩ. Mái tóc đen dài được búi gọn, lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng đầu đông, cùng bộ giáp bạc bóng loáng khiến nàng trông như một chiến thần bước ra từ truyền thuyết.
Chiến trường biên giới vừa qua vẫn in hằn trong tâm trí Cẩn Du. Nhiều tháng liền chỉ có trời, gió, và chiến địa; mùi máu, mùi đất, mùi khói thuốc súng luôn bám chặt lấy nàng. Nhiều đồng đội đã ngã xuống, nhưng nàng, bằng mưu lược và sức mạnh của mình, đã dẫn quân thắng trận, giành lại vùng đất trọng yếu và bảo vệ biên cương. Thành tích hiển hách ấy khiến nàng được mệnh danh là "Chiến Thần" của triều đình.
Dẫu vậy, đôi mắt Cẩn Du lúc này không hề tỏa ánh sáng chiến thắng. Thay vào đó là mệt mỏi sâu sắc, một nỗi mỏi mệt đến từ cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng dừng chân, tay chống lên cương ngựa, hít một hơi dài, và tự nhủ rằng sẽ sớm về phủ nghỉ ngơi, dù trong lòng biết rõ: nghỉ ngơi cũng không thể xóa đi gánh nặng trước mắt.
Phủ Hạ Nguyên soái vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm vốn có. Khi Cẩn Du bước vào, không gian tĩnh lặng, chỉ tiếng bước chân nàng dội vào nền gạch lạnh. Hạ Nguyên soái đứng bên bàn giấy, đôi mắt lấp lánh sự phức tạp. Ông đưa tay ra, gật đầu chào con gái:
—Cẩn Du, con về rồi.
Cẩn Du cúi đầu lễ phép, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiêu hãnh. Nàng tiến về phía thư phòng, tháo găng tay, hít một hơi sâu. Không khí nơi đây khiến nàng cảm thấy một phần nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở nàng về trách nhiệm khổng lồ.
Hạ Nguyên soái lộ vẻ nghiêm trọng, giọng trầm xuống:
—Hoàng đế đã biết về chiến công của con, nhưng cũng đồng thời nghi kỵ. Người ban một thánh chỉ, buộc con phải kết hôn với nữ nhi của gia tộc thương buôn Lạc gia.
Cẩn Du nhíu mày, cười khẽ mà cay đắng:
—Cha, người biết rõ thân phận của con. Hôn sự này...
Nàng dừng lại, cả hai đều hiểu ý nhau. Đây không chỉ là một gánh nặng, mà còn là một sự sỉ nhục. Một nữ nhi thương buôn, dù gia tộc giàu có, cũng không hề ngang hàng với Cẩn Du về thế lực, về binh quyền, về danh tiếng. Và Hoàng đế, bằng thánh chỉ này, như muốn nhắc nhở rằng, quyền lực nàng nắm trong tay vẫn phải tuân theo mệnh lệnh triều đình.
Cẩn Du bước quanh phòng, đôi tay buông lỏng, ánh mắt dõi theo những bức họa treo trên tường. Họa tiết hoa mai, hoa đào tinh xảo, nhưng trong tâm nàng lại thấy trống rỗng. Từng bước đi đều vang lên như nhắc nhở nàng về sự thay đổi không thể tránh khỏi: một cuộc hôn nhân chính trị, một bước đi ép buộc, và một tương lai nàng không thể chủ động.
—Cha, liệu Hoàng đế... có biết con là nữ? —Cẩn Du hỏi, giọng trầm và lạnh.
Hạ Nguyên soái trầm ngâm, ánh mắt lóe lên nỗi buồn:
—Người biết. Nhưng con hiểu mà, Hoàng đế không quan tâm đến giới tính. Với triều đình, con là chiến thần. Và giờ, Người muốn lợi dụng chiến thần ấy để trấn áp các thế lực thương tộc, và đồng thời... kiểm soát binh quyền của Hạ gia.
Cẩn Du ngồi xuống ghế, hít một hơi sâu, suy nghĩ về tình hình. Mọi thứ đều quá rõ ràng: nàng đang bị đặt vào vị trí vừa quyền lực vừa hạn chế. Một con người cầm quân như nàng, uy danh dường như vô đối, giờ phải tuân theo một mệnh lệnh cưỡng bức, mà người đồng hành lại là một tiểu thư nhung lụa, băng thanh ngọc khiết, dịu dàng nhưng chưa từng trải qua khắc nghiệt của chiến trường.
—Cha... con hiểu, —nàng thốt lên, giọng trầm nhưng chắc— nhưng con không muốn điều này.
Hạ Nguyên soái lặng im, đôi mắt chợt mềm lại. Ông biết, con gái mình không phải loại người dễ dàng chấp nhận áp lực. Cẩn Du kiêu hãnh, dứt khoát, nhưng nội tâm nàng luôn gánh một nỗi cô đơn và gánh nặng chiến đấu từ nhỏ. Việc phải kết hôn với một nữ nhi thương buôn đối với nàng là một trò hề, nhưng là trò hề mà nàng không thể từ chối.
—Con cần chuẩn bị tinh thần. Khi gặp tiểu thư Lạc gia, con phải giữ phong thái của một tướng quân, nhưng cũng phải biết... kiềm chế bản thân. Đây là ván cờ, Cẩn Du. Không phải tình yêu, không phải cảm xúc cá nhân. Mà là quyền lực. —Hạ Nguyên soái nhấn mạnh, giọng trầm ấm nhưng sắc bén.
Cẩn Du nhắm mắt lại, hình dung cảnh tượng khi lần đầu gặp An Nhiên. Nàng biết, tiểu thư Lạc gia không hề yếu đuối như vẻ ngoài. Những người sống trong nhung lụa đôi khi sắc sảo hơn bất kỳ chiến binh nào, chỉ là họ giấu đi mà thôi. Một phần nàng tò mò, phần khác lại cảm thấy khó chịu. Sự kết hợp này—dù ép buộc—sẽ tạo ra một mối quan hệ đầy phức tạp: vừa chiến lược, vừa có thể nảy sinh cảm xúc, nhưng cũng đầy rủi ro.
Ngày hôm sau, Hạ Cẩn Du dẫn quân vào kinh thành trong tiếng reo hò và kính nể của dân chúng. Dọc theo con đường chính, lá cờ Hạ gia tung bay trong gió, tạo ra hình ảnh uy nghiêm đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải sững sờ. Các quan lại triều đình cúi đầu, nhường đường. Một phần kính phục chiến tích, phần khác e dè trước quyền lực bẩm sinh của nàng.
Cẩn Du cưỡi ngựa, ánh mắt quét qua từng mái ngói, từng tòa nhà cổ kính. Kinh thành giờ đây không chỉ là nơi quyền lực chính trị, mà còn là đấu trường mà nàng phải khôn ngoan để tồn tại. Một chút sơ suất thôi, cả Hạ gia và bản thân nàng đều có thể rơi vào rủi ro.
Khi về tới phủ Hạ gia, nàng được dẫn vào phòng thư phòng riêng. Nơi đây đã chuẩn bị sẵn mọi thứ: bản đồ, giấy tờ triều đình, báo cáo chiến trận... nhưng ánh mắt Cẩn Du lại hướng ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết rơi nhẹ nhàng. Trong lòng nàng, nỗi cô đơn vẫn âm ỉ. Dù được kính nể, dù là chiến thần, nàng vẫn chỉ là một cô gái, mang thân phận nam trang, phải gánh chịu áp lực không ai thấu hiểu.
Đêm đó, Hạ Cẩn Du không ngủ. Nàng ngồi bên bàn giấy, viết thư cho phụ thân, nhưng không gửi. Những chữ viết ra trên giấy đều là sự giằng xé: giữa trách nhiệm và quyền lực, giữa tự do cá nhân và gánh nặng gia tộc. Mỗi nét bút đều chứa đầy mệt mỏi và kiên định.
Ngày tiếp theo, Hạ Cẩn Du nhận được thư mời từ triều đình: gặp tiểu thư Lạc gia. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy bức chân dung tiểu thư An Nhiên trong giấy mời. Khuôn mặt băng thanh ngọc khiết, đôi mắt dịu dàng nhưng tinh anh, khiến Cẩn Du không thể không chú ý. Một phần tò mò, một phần cảnh giác, nàng tự nhủ:
"Người này... sẽ là đối tác, cũng có thể là thách thức. Nhưng một khi đã là ván cờ, phải chơi tới cùng."
Cẩn Du đứng dậy, vươn vai, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định: nàng sẽ bước vào mối quan hệ này với toàn bộ sự chuẩn bị của một chiến thần. Không có chỗ cho cảm xúc yếu đuối. Không có chỗ cho sai lầm.
Khi ánh bình minh chiếu rọi kinh thành, Hạ Cẩn Du cưỡi ngựa đến Lạc gia. Trước mắt nàng là bức tường hoa mai phủ tuyết, và hình ảnh một tiểu thư đang đứng lặng nhìn ra khoảng không. Hai con người, hai thế lực, lần đầu nhìn thấy nhau. Không lời chào hỏi, không biểu cảm rõ ràng, nhưng cả hai đều nhận ra: đây sẽ là khởi đầu cho một cuộc đời hoàn toàn khác—nơi quyền lực, mưu lược, và cả trái tim sẽ bị thử thách.
Ánh mắt của Cẩn Du dừng lại trên tiểu thư Lạc An Nhiên, cảm giác vừa lạ vừa quen. Nàng biết rằng, số phận đã đặt cả hai vào cùng một ván cờ, và không ai có thể rút lui. Trong lòng Cẩn Du, một quyết tâm âm thầm nảy nở: dù là chiến thần, dù là nữ cải nam trang, nàng sẽ giữ vững quyền lực, và sẽ không để bất kỳ ai, kể cả số phận, khuất phục mình.
Và như thế, Hạ Cẩn Du bước vào kinh thành, bước vào cuộc hôn nhân chính trị ép buộc, nhưng cũng bước vào một ván cờ mới—nơi An Nhiên, nàng tiểu thư nhung lụa, sẽ là đối thủ, đồng minh, hoặc thử thách không thể đoán trước. Số phận của cả hai, như tuyết rơi ngoài cửa sổ, trắng xóa, tinh khôi, nhưng cũng lạnh lẽo và đầy nguy cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com