Chương 5: Phủ Tướng Quân Cô Độc
Đêm tân hôn phủ kín một lớp sương mỏng, ánh trăng soi qua cửa sổ, nhuộm căn phòng tân hôn trong sắc bạc lạnh lẽo. Lạc An Nhiên ngồi co ro trên chiếc ghế bành, đôi tay khẽ cầm lấy chăn, ánh mắt dõi về cửa ra vào. Mọi thứ đều hoàn hảo về hình thức—bộ y phục cưới đỏ thắm, cánh cửa trạm trổ tinh xảo, trần nhà lộng lẫy với những chiếc đèn lồng đỏ rực. Nhưng trong lòng nàng, cảm giác trống rỗng và cô độc bao trùm toàn bộ.
Cẩn Du bước vào, bước đi nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm. Hắn đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào An Nhiên chỉ một cái rồi rời đi thẳng tới bàn trà. Giọng hắn lạnh lùng, không một chút cảm xúc:
—Nàng hãy nghỉ ngơi đi. Ta còn việc quân, cần phải xử lý.
Hắn rót trà, nhấp một ngụm, rồi quay lưng, bước ra ngoài. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn đã biến mất, để lại An Nhiên với căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo và im lặng.
An Nhiên thở dài, cảm giác hụt hẫng tràn ngập. Cô biết rằng, hôn lễ không mang lại niềm vui, không mang lại sự gần gũi. Đây là một cuộc hôn nhân chính trị, và từ giờ, nàng phải thích nghi với một cuộc sống xa lạ, nơi người chồng—chiến thần lạnh lùng—không hề quan tâm đến cảm xúc cá nhân.
Cả đêm đó, An Nhiên không thể chợp mắt. Cô nhìn bóng lưng của Cẩn Du khi hắn bước ra ngoài, cảm thấy một khoảng cách xa xôi đến tận cùng. Những tiếng gió rít qua khung cửa sổ, những tiếng lá xào xạc bên vườn, đều như nhấn mạnh sự cô độc của nàng trong thế giới mới này.
Ngày tiếp theo, An Nhiên thức dậy trong căn phòng tĩnh lặng. Ánh nắng buổi sáng len qua tấm rèm, tạo ra những vệt sáng nhạt trên nền gạch hoa văn. Cô đứng dậy, chỉnh lại bộ áo cưới chuyển thành y phục đơn giản hơn, rồi bước ra vườn. Không gian vườn phủ đầy hoa cỏ và cây xanh, nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác trống trải. Cô đi chậm rãi, tay khẽ chạm vào những bông hoa, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Ngày qua ngày, cuộc sống của An Nhiên trong phủ tướng quân chỉ xoay quanh việc đọc sách, thêu thùa và đi dạo trong vườn. Mọi sinh hoạt đều tĩnh lặng, như một nhịp sống lặp đi lặp lại, không có sự thay đổi hay biến động. Cô ít khi thấy Cẩn Du. Vị "phu quân" này bận rộn với công việc quân sự, quản lý binh lính, kiểm tra kế hoạch chiến trận và duyệt xét báo cáo. Ngay cả bữa cơm cũng hiếm khi hắn cùng ngồi chung bàn.
An Nhiên cảm giác mình giống như một người khách, lạc lõng trong ngôi nhà xa lạ. Cô luôn nhìn thấy những hành động, những cử chỉ nhỏ nhặt của Cẩn Du từ xa—cách hắn duyệt bản đồ, cách hắn nhấp một ngụm trà, cách hắn nhíu mày khi đọc báo cáo—nhưng khoảng cách giữa hai người không hề được rút ngắn.
Một buổi chiều, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, tay cầm quyển sách nhưng mắt không tập trung vào chữ nghĩa. Cô nhìn ra sân phủ, nơi những binh lính đang luyện tập, và nhận ra rằng, từ giờ, Hạ phủ không chỉ là nơi sống, mà còn là một trường học khắc nghiệt về quyền lực, mưu trí và sinh tồn.
Cô tự nhủ: "Phải học cách đứng vững. Phải tìm ra sức mạnh của bản thân. Dù bề ngoài yếu đuối, nhưng trong lòng, ta không thể gục ngã."
Một ngày nọ, khi An Nhiên đang dạo quanh vườn, cô thấy Cẩn Du đứng gần hồ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Hắn quay người khi nghe tiếng bước chân, ánh mắt sắc bén dừng lại trên cô. Cô khẽ cúi đầu, nhưng cảm giác trái tim mình nhói lên lạ lùng.
—Ngươi đã quen với Hạ phủ chưa? —Hắn hỏi, giọng lạnh nhưng có một chút tò mò ẩn sau.
—Tôi... vẫn đang học cách thích nghi, —An Nhiên trả lời, giọng run run nhưng kiên định.
Cẩn Du không nói gì thêm, chỉ quan sát cô một lúc lâu rồi quay đi. Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận được một điều: người đàn ông này, tuy lạnh lùng, nhưng không hề thờ ơ hoàn toàn. Có điều, để chiếm được sự chú ý của hắn, nàng cần thời gian và phải chứng minh bản thân.
Ngày hôm sau, Cẩn Du quyết định kiểm tra kiến thức và kỹ năng của An Nhiên. Hắn đưa cô đến phòng tập luyện, nơi những vũ khí cơ bản được chuẩn bị sẵn.
—Ở Hạ phủ, mọi thành viên, dù là phu nhân, cũng cần biết cách tự bảo vệ mình, —Cẩn Du nói— Ngươi sẽ học cách sử dụng kiếm cơ bản, cách phòng thủ, và cách quan sát đối phương.
An Nhiên cảm thấy áp lực, nhưng không hề lùi bước. Nàng cầm kiếm, tay hơi run, nhưng ánh mắt quyết tâm. Qua từng động tác, từng cú đánh, nàng dần quen với sự mạnh mẽ của bản thân. Cẩn Du đứng quan sát, thỉnh thoảng nhíu mày, thốt lên một lời bình luận ngắn nhưng sắc bén.
Qua những buổi tập luyện, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi, dù rất chậm. An Nhiên nhận ra rằng, để sống sót trong Hạ phủ, nàng phải học cách hiểu Cẩn Du: sự lạnh lùng, sự nghiêm khắc, nhưng ẩn sâu trong đó là một con người có nguyên tắc và lòng trung thành với gia tộc.
Còn Cẩn Du, thỉnh thoảng, hắn nhận ra tiểu thư Lạc gia tuy dịu dàng, nhưng thông minh và nhanh nhẹn. Nàng không dễ bị khuất phục, nhưng cũng không hề yếu đuối. Hắn bắt đầu quan sát nàng một cách cẩn trọng hơn, ghi nhớ từng cử chỉ, từng ánh mắt.
Thời gian trôi qua, An Nhiên dần học cách quản lý thời gian, tự chăm sóc bản thân, và dần hiểu thế giới của Hạ phủ. Cô nhận ra rằng, để sống sót, nàng không chỉ cần khéo léo trong lời nói, mà còn cần trí tuệ, sự nhẫn nại và khả năng quan sát.
Một buổi tối, khi ánh trăng soi chiếu qua cửa sổ phòng tân hôn, An Nhiên ngồi bên bàn thêu, bàn tay thoăn thoắt đưa kim qua từng mũi thêu. Cô nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Cẩn Du bước vào, không nói lời nào, chỉ đặt một tách trà nóng trên bàn trước mặt cô.
—Uống đi, —hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng có chút dịu dàng mà An Nhiên lần đầu cảm nhận được.
Cô khẽ cúi đầu, nhận tách trà, và trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp nhỏ bé len lỏi vào trái tim lạnh giá. Dù khoảng cách vẫn còn xa, nhưng lần đầu tiên, nàng cảm nhận được rằng, mối quan hệ này không hoàn toàn băng giá.
Ngày tiếp theo, An Nhiên tiếp tục học hỏi, vừa từ Cẩn Du, vừa từ những người hầu, binh lính trong phủ. Mỗi ngày là một thử thách, mỗi bước đi là một cơ hội để nàng học cách đứng vững trong thế giới quyền lực.
Và như thế, phủ tướng quân cô độc không còn hoàn toàn là nơi trống rỗng. Dù vẫn cô đơn, nhưng An Nhiên bắt đầu tìm thấy sức mạnh bên trong mình, học cách quan sát, học cách nhẫn nại, và dần hiểu rằng, từ giờ, nàng và Cẩn Du, dù xa cách hay gần gũi, đều đang bị ràng buộc bởi cùng một số phận, cùng một cuộc chơi quyền lực và trách nhiệm.
Khoảng cách giữa họ vẫn còn, nhưng những ngày tiếp theo sẽ bắt đầu thử thách, kéo họ lại gần nhau, hoặc tạo ra những xung đột sâu sắc hơn—điều mà cả hai đều chưa thể lường trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com