Chương 7: Bảo Vệ Âm Thầm
Đêm đó, sau sự việc tấm gạch rơi từ mái, An Nhiên vẫn chưa hết hoảng loạn. Nàng đứng ở hành lang, ánh trăng soi qua, tạo những vệt sáng mờ trên nền gạch. Cô nhìn quanh vườn phủ, tim đập nhanh, cảm giác nguy hiểm vừa thoáng qua vẫn còn vương vấn. Nàng biết, Hạ phủ vốn nguy hiểm, nhưng không ngờ kẻ thù lại dám tấn công ngay giữa lòng phủ, nhắm vào nàng để ép Cẩn Du phải hành động.
Sáng hôm sau, khi đi dạo như thường lệ, An Nhiên cảm nhận một điều lạ: dường như có bóng người lẩn khuất theo sau, nhưng mỗi khi nàng quay lại, chỉ thấy khoảng trống. Cô tự nhủ: "Có người đang quan sát và bảo vệ ta." Một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trỗi dậy. Ai đó đang âm thầm bảo vệ nàng, nhưng lại không hề để lộ mặt.
Cẩn Du, ở một góc khuất trong phòng thư, quan sát mọi diễn biến. Hắn biết kẻ thù đã ra tay và không thể để sự việc lặp lại. Bởi vậy, hắn quyết định tăng cường bảo vệ An Nhiên, nhưng vẫn giữ khoảng cách, để nàng không biết được sự thật: rằng mọi hành động, mọi bước đi của nàng đều nằm trong tầm quan sát của hắn.
Buổi trưa hôm ấy, An Nhiên đi dạo trong khu vườn chính. Ánh nắng chiếu xuống từng bông hoa, tạo ra một cảnh tượng yên bình, nhưng tâm trí nàng không thể thanh thản. Cô thầm nghĩ: "Ai đó đang ở gần... nhưng không lộ diện. Tại sao không xuất hiện? Và tại sao lại bảo vệ ta?" Cô không biết rằng, người đó chính là Cẩn Du, đang đứng ẩn nấp sau một bụi cây, theo dõi từng bước chân của nàng.
Đến tối, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ phòng tân hôn, An Nhiên ngồi bên bàn thêu, tay khẽ đưa kim qua từng mũi thêu, nhưng ánh mắt lại dõi ra vườn. Cô nghe thấy tiếng lá xào xạc, ánh mắt bỗng lóe lên, cảm giác có người đang đi theo. Cô nhíu mày, nhưng không nói gì. Khoảnh khắc ấy, tim nàng đập nhanh hơn, nỗi tò mò lấn át cả sợ hãi.
Cẩn Du đứng bên bờ tường, đôi mắt dõi theo từng hành động của nàng. Hắn quan sát kỹ từng bước đi, từng ánh mắt, từng cử chỉ, chuẩn bị sẵn sàng can thiệp nếu có nguy hiểm xảy ra. Nhưng hắn cũng nhận ra một điều: tiểu thư Lạc gia không hề yếu đuối như hắn tưởng. Nàng bình tĩnh, quan sát xung quanh và dường như có linh cảm về những nguy hiểm tiềm ẩn. Hắn khẽ nhíu mày, vừa ngạc nhiên, vừa thấy thú vị.
Một buổi tối khác, khi trời mưa nhẹ, An Nhiên đi ra sân phủ, nơi các cây cổ thụ rợp bóng. Mưa rơi từng giọt, nhấn chìm khu vườn trong một màu xám u ám. Bỗng nhiên, một bóng người từ phía sau xuất hiện, định tiến gần. Trước khi kẻ đó kịp bước tới, một tay to lớn từ bóng tối hất mạnh, ngăn chặn. Kẻ thù ngã sấp xuống nền đất ướt sũng. An Nhiên quay lại, tim đập nhanh, nhưng không thấy ai—chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, nhẹ như gió.
Cô chợt hiểu rằng, có người đang bảo vệ mình, nhưng là âm thầm, kín đáo. Nỗi tò mò trong lòng nàng càng lớn. "Người đó là ai? Tại sao không để lộ mặt? Tại sao lại âm thầm bảo vệ ta?"
Cẩn Du quan sát từ xa, ánh mắt sắc bén, trong lòng vừa lạnh lùng vừa thầm cười. Hắn biết, nàng đã nhận ra sự hiện diện của mình, nhưng chưa biết rằng, người bảo vệ chính là hắn. Hắn vẫn chưa muốn để lộ bản thân, bởi sự thận trọng là cần thiết. Nhưng sâu trong lòng, hắn thấy một cảm giác kỳ lạ: việc theo dõi và bảo vệ tiểu thư Lạc gia không còn chỉ là trách nhiệm hay chiến lược, mà còn là sự quan tâm âm thầm, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
Ngày tiếp theo, Cẩn Du quyết định tạo cơ hội để An Nhiên tự nhận ra sức mạnh và khả năng quan sát của bản thân. Hắn cho phép một số tình huống giả nguy hiểm diễn ra, nhưng vẫn âm thầm can thiệp kịp thời. Ví dụ, một vài binh lính giả vờ sơ suất, khiến nàng phải phản ứng nhanh; một tấm vải rơi từ trên mái, khiến nàng phải tránh né. Mỗi lần như vậy, An Nhiên đều bình tĩnh xử lý, và đôi khi cảm thấy một bàn tay vô hình âm thầm bảo vệ.
Những trải nghiệm ấy khiến nàng dần tự tin hơn. Cô nhận ra rằng, mình có khả năng quan sát, khả năng phản ứng nhanh, và sức mạnh tinh thần để tồn tại trong Hạ phủ. Nàng không còn cảm giác mình là một con người yếu đuối bị đặt vào thế bất lực nữa.
Một buổi tối, khi An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra vườn phủ mưa lất phất, cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài và thầm nhủ: "Dù không biết người bảo vệ là ai, nhưng ta phải mạnh mẽ. Không chỉ để sống sót, mà còn để chứng minh bản thân. Nếu có thể, ta sẽ tìm ra người đó, và biết đâu... lòng ta sẽ hiểu hơn về người ấy."
Còn Cẩn Du, đứng trong bóng tối, nhìn nàng từ xa, đôi mắt thoáng ánh sáng lạ thường. Hắn biết rằng, tiểu thư Lạc gia đang dần thay đổi—không còn là cô gái yếu đuối, mà đang học cách quan sát, thích nghi, và tồn tại trong thế giới đầy nguy hiểm của hắn. Hắn cũng nhận ra, mối quan hệ giữa hai người, dù âm thầm, đang bắt đầu có sự gắn kết.
Từ những khoảnh khắc âm thầm ấy, sự quan tâm của Cẩn Du dành cho An Nhiên không còn là trách nhiệm đơn thuần nữa. Nó dần trở thành một sự bảo vệ tinh tế, vừa nghiêm khắc, vừa thầm lặng, nhưng vô cùng sâu sắc.
Và An Nhiên, qua từng trải nghiệm, từng khoảnh khắc nguy hiểm, học được rằng: để sống sót, nàng phải mạnh mẽ; để hiểu người đàn ông lạnh lùng này, nàng phải quan sát và thấu hiểu; và để bước vào trái tim hắn, nàng phải kiên nhẫn và thận trọng.
Trong sự âm thầm bảo vệ, mối quan hệ giữa họ bắt đầu có những sợi dây vô hình. Khoảng cách vẫn còn, nhưng từng hành động nhỏ, từng ánh mắt thoáng qua, từng sự quan sát thầm lặng đang tạo ra những rung động đầu tiên, âm thầm nhưng chắc chắn.
Bóng tối của đêm phủ, ánh trăng bạc, tiếng mưa rơi nhẹ... tất cả như chứng kiến một bước ngoặt tinh tế trong Hạ phủ: hai con người băng giá, cô độc, giờ đây bắt đầu bước những bước đầu tiên hướng về nhau, âm thầm, nhưng không thể phủ nhận.
An Nhiên biết rằng những thử thách còn ở phía trước, nhưng cô cũng nhận ra một điều quan trọng: trong bóng tối, luôn có người âm thầm bảo vệ mình—người ấy, dù chưa nói ra, nhưng đã bắt đầu quan tâm theo cách riêng của hắn. Và chính điều đó, vừa khiến nàng tò mò, vừa khiến trái tim nàng khẽ rung động lần đầu tiên trước người đàn ông lạnh lùng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com