Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Khoảnh Khắc Thấu Hiểu


Đêm đó, Hạ phủ chìm trong một tĩnh lặng kỳ lạ. Ánh trăng chiếu qua những tán cây, vẽ lên nền gạch những hình thù lấp lánh. Gió nhẹ thổi, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng, và trong không gian ấy, mọi âm thanh dường như đều trở nên rõ rệt: tiếng lá xào xạc, tiếng nước từ hồ nhỏ trong vườn rơi tí tách, và cả nhịp tim An Nhiên đang đập dồn dập.

An Nhiên bước ra khỏi phòng tân hôn, mặc bộ y phục lụa trắng giản dị, tóc buông nhẹ trên vai, đôi mắt vẫn còn ánh lo lắng sau vài đêm không ngủ. Nàng đi dạo trong khu vườn, nơi những cây cổ thụ tạo bóng rợp cả lối đi. Mỗi bước chân đều cẩn trọng, nàng quan sát xung quanh, nỗi tò mò về người bảo vệ âm thầm vẫn tràn đầy.

Bỗng, một bóng đen lướt qua giữa tán cây, nhanh như chớp. An Nhiên nhíu mày, nhưng thay vì hoảng sợ, trái tim nàng lại dường như bình tĩnh lạ thường. Nàng tự hỏi: "Người đó... là ai? Liệu có phải... phu quân của ta?"

Cẩn Du đứng phía xa, lặng lẽ quan sát nàng. Hắn nhận ra rằng tiểu thư Lạc gia không còn run rẩy trước những nguy hiểm nhỏ. Thay vào đó, nàng đang học cách quan sát, học cách phán đoán tình hình, và hơn hết, đang dần thích nghi với Hạ phủ—nơi không có chỗ cho sự yếu đuối.

Hắn bước ra khỏi bóng tối, từng bước chắc chắn, nhưng không làm nàng sợ hãi. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước, nhưng dường như cả thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn ánh trăng và đôi mắt của nhau.

—Ngươi... đã biết có người theo dõi mình chứ? —giọng Cẩn Du lạnh lùng nhưng không còn sắc bén như trước, thay vào đó là một chút tò mò.

An Nhiên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó nàng cúi đầu, giọng nhỏ:
—Vâng... ta cảm nhận được... một bàn tay âm thầm bảo vệ.

Cẩn Du nhíu mày, đôi mắt thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tiểu thư Lạc gia không sợ hãi, không run rẩy, mà nhìn thẳng vào hắn với sự tỉnh táo, sự nhận thức về môi trường xung quanh và cả sự hiện diện của hắn.

Hắn tiến gần hơn, đôi mắt nhìn thấu tâm lý nàng:
—Ngươi không sợ sao?

An Nhiên lắc đầu, ánh mắt quyết đoán:
—Ta không còn sợ nữa. Ta biết mình phải tự bảo vệ bản thân, và cũng biết rằng... nếu có người âm thầm bảo vệ, ta sẽ nhận ra.

Cẩn Du nhìn nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng: vừa tự hào, vừa thấy thích thú. Hắn chưa từng thấy ai, nhất là một tiểu thư Lạc gia, vừa dịu dàng, vừa kiên cường, vừa tinh tế như vậy.

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên chợt hít sâu, mắt ánh lên sự bối rối lẫn tò mò:
—Ngươi... là người đã bảo vệ ta sao?

Cẩn Du khẽ gật đầu, giọng trầm và lạnh lùng:
—Đúng. Ta đã bảo vệ ngươi. Nhưng không phải để ngươi cảm ơn. Ngươi cần hiểu rằng, trong Hạ phủ, mọi bước đi đều có thể nguy hiểm. Sống sót, quan sát, và thích nghi là trách nhiệm của chính ngươi, không ai có thể làm thay.

An Nhiên im lặng một lúc, rồi khẽ cười:
—Vậy là... ta cũng phải học cách quan sát và bảo vệ chính mình.

Cẩn Du nhíu mày, nhưng sâu trong mắt hắn là sự ngạc nhiên và ngầm thừa nhận. Lần đầu tiên, hắn thấy tiểu thư Lạc gia không còn là một con người yếu đuối, mà là một cá thể có khả năng tự đứng vững trong môi trường nguy hiểm.

—Đúng. Ngươi phải tự bảo vệ mình, —hắn nói, giọng lạnh lùng nhưng không còn xa cách—. Và nếu ngươi đủ tinh tế, có thể nhận ra cả khi ta bảo vệ ngươi, cũng như khi ta không xuất hiện.

An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Cẩn Du, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên quyết:
—Ta sẽ học. Ta sẽ quan sát và hiểu ngươi, và cũng sẽ bảo vệ bản thân.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận một sự thay đổi tinh tế nhưng mạnh mẽ. Khoảng cách băng giá giữa họ, vốn tồn tại từ những ngày đầu hôn lễ, giờ đây dường như tan chảy một chút. Không lời tỏ tình, không nụ cười, chỉ là ánh mắt và sự thấu hiểu lặng lẽ, nhưng lại đủ sức mạnh để tạo nên bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.

Cẩn Du khẽ thở dài, giọng lạnh nhưng không còn căng thẳng:
—Ta đã không lường rằng tiểu thư Lạc gia... lại có thể nhanh chóng thích nghi và hiểu được điều này.

An Nhiên nhíu mày, ngạc nhiên:
—Ngươi... coi ta là thông minh sao?

Hắn chỉ đáp bằng ánh mắt sắc bén, sâu thẳm, khiến nàng vừa sợ vừa tò mò. Trong mắt hắn, nàng hiện ra vừa là người cần bảo vệ, vừa là một đối tác tinh thần mà hắn phải cân nhắc.

—Không chỉ thông minh, —hắn nói, giọng trầm, —mà còn kiên cường. Ta cần người như ngươi... ở bên cạnh, nhưng không phải để che chở, mà để cùng tồn tại trong thế giới này.

An Nhiên lặng im, tim đập dồn dập. Đây là lần đầu tiên, nàng nghe hắn nói lời mà không phải là ra lệnh hay mệnh lệnh. Đó là sự thừa nhận, vừa kín đáo, vừa sâu sắc, mở ra một cánh cửa nhỏ trong trái tim băng giá của hắn.

Cả hai đứng đó, dưới ánh trăng và mưa nhẹ, không cần lời nói thêm. Sự thấu hiểu giữa họ được hình thành qua ánh mắt, qua những khoảnh khắc lặng yên, qua cả những hành động âm thầm trước đó. Mối quan hệ giờ đây không còn đơn thuần là hôn nhân chính trị, mà là sự thấu hiểu lặng lẽ, một bước khởi đầu cho những cảm xúc sâu sắc hơn.

An Nhiên thầm nghĩ: "Nếu ta tiếp tục kiên nhẫn, quan sát và học hỏi, có lẽ... sẽ hiểu được hắn nhiều hơn, và cũng khiến hắn hiểu ta."

Còn Cẩn Du, đứng nhìn nàng từ xa một lúc trước khi rút vào bóng tối, nhận ra: tiểu thư Lạc gia không còn là một người cần bảo vệ đơn thuần nữa. Nàng đã bắt đầu hiểu hắn, và chính sự hiểu biết ấy, dù nhỏ bé, đã khiến hắn phải thừa nhận một điều: người này sẽ là đối tác, đồng hành, và có thể... một ngày nào đó, là người duy nhất bước vào trái tim hắn.

Đêm ấy, Hạ phủ vẫn tĩnh lặng, nhưng ánh trăng và những bóng cây đã chứng kiến một khoảnh khắc quan trọng: lần đầu tiên An Nhiên và Cẩn Du thực sự hiểu nhau, không lời ra lệnh, không sự ép buộc, chỉ là ánh mắt và sự thấu cảm âm thầm—một bước ngoặt mở ra chương mới cho mối quan hệ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com