Chương 41
Một câu nói vu vơ ấy tiết lộ một sự thật rằng Phác Thái Anh đã xem qua rất nhiều bộ phim.
Trong lúc vẫn còn đang mơ hồ liền đi theo Lạp Lệ Sa trở về phòng ngủ, hai người nằm trên giường một lúc, Phác Thái Anh vốn dĩ nhắm hờ mắt, một luồng sáng lóe lên, cô mở mắt ra phát hiện ánh sáng phát ra từ đèn chùm trên trần nhà.
Chiếc đèn chùm này được làm từ hàng chục viên pha lê sáu mặt, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện có rất nhiều hình ảnh của mình được phản chiếu trên đó, má cô ửng đỏ cùng những gợn nước lưu chuyển.
Phác Thái Anh: "..."
Cô trở mình rồi ngồi dậy, Lạp Lệ Sa cũng ngồi dậy theo, ánh mắt mơ màng mà nhìn đối phương.
Sau khi nuốt nước bọt, nàng chỉ vào phòng tắm: "Chị đi tắm rửa trước đi, mùi rượu nồng quá."
Lạp Lệ Sa lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi quay người định bỏ đi, nét mặt lanh lợi của Phác Thái Anh ngay lập tức thay đổi, liền bò trên giường định tiến ra bên ngoài, cố gắng nhân cơ hội trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị giữ lại bằng một bàn tay mảnh khảnh, khớp xương kia rõ ràng cầm chặt mắt cá chân của mình.
—— Là cái gì, đang nắm chặt gót chân của mình.
Lạp Lệ Sa tùy ý túm lấy kéo thẳng chân đối phương ra, lúc này cô đã hoàn toàn nằm sấp trên giường, Phác Thái Anh gục xuống vùi đầu vào giường, sau ba giây, cô chậm rãi bò lại, hết sức rối rắm mà cúi đầu.
Lạp Lệ Sa nói đúng, cô quả thực không thể uống được rượu Whiskey, chỉ cần vừa ngửi thấy liền say, nhất thời bị kích thích đi theo Lạp Lệ Sa về phòng, hiện tại mới bước chân vào cô liền cảm thấy hối hận.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy mình là người vô trách nhiệm...
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, bản thân cũng chưa từng nói ra chuyện yêu đương, thậm chí ngay cả xem người khác yêu đương cũng chưa từng, nhiều lắm cũng chỉ là xem qua mấy bộ phim không thể miêu tả rõ ràng được.
Lạp Lệ Sa không khỏi than thở, than thở cũng chia ra rất nhiều loại, nhưng Phác Thái Anh không nghe thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Lạp Lệ Sa đang bất lực nhìn nàng, thấy đối phương ngẩng đầu liền nói: "Nếu em không muốn..."
"Không phải là không muốn." Phác Thái Anh nhanh chóng ngắt lời cô, sau đó giọng nói của nàng lại dần nhỏ xuống: "Chỉ là, vẫn chưa chuẩn bị tốt..."
Lần cuối cùng làm loại chuyện này đã từ ba tháng trước, Lạp Lệ Sa thực sự không nhịn được, chớp chớp mắt: "Thật sự, không phải không muốn?"
Phác Thái Anh khẽ nhún vai, nhỏ giọng nói: "Thật sự không phải."
Đây cũng là một loại nghĩa vụ, nàng hiểu rõ, trong tiểu thuyết tống tài đều nói mấy câu như vậy, cô gái đây chính là nghĩa vụ của cô.
Phác Thái Anh đối với chuyện này cũng không kháng cự, có thể nguyên nhân là do thân thể, cũng có thể là nguyên nhân do tâm lý, dù nghĩ mình vẫn còn ít tuổi, nhưng sự thật nàng đã hai mươi sáu tuổi, cũng đã kết hôn được sáu năm, bản thân có thể bình tĩnh chậm rãi đem cảm xúc của mình điều chỉnh phù hợp với tuổi thực.
Lạp Lệ Sa mỉm cười, nghiêng người: "Vậy thì, em tới giúp chị đi."
Phác Thái Anh:??? Thật, chị xác định, không sợ bị trúng độc???
Đương nhiên sẽ không trúng độc, kiếp này không thể trúng độc.
Sau khi sự việc xảy ra, Phác Thái Anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cho dù cái gì cũng chưa làm, như thế nào đều có cảm giác phạm lỗi...
Trong đêm khuya yên tĩnh và oi bức, Phác Thái Anh đột nhiên có cảm giác muốn chơi violin.
...
Ngày hôm sau, trước khi đồng hồ báo thức kêu thì Lạp Lệ Sa đã tự động mở mắt, cô ngồi dậy, nhìn ánh nắng mặt trời tràn ngập bên ngoài cửa sổ, bất giác mỉm cười.
Cảm giác thức dậy sớm vào một buổi sáng đẹp trời, thật sự đã lâu rồi chưa từng cảm nhận.
Phác Thái Anh dậy sớm hơn cô, hai người sẽ đến vườn Bách thảo Bắc Kinh dự lễ khai mạc lúc 8 giờ, sau khi cô xuống lầu thì thấy Phác Thái Anh đang ngồi ở bàn ăn, đối phương nhìn thấy mình, câu đầu tiên là: "Chị có biết đàn của em để ở chỗ nào không?"
Lạp Lệ Sa, người sắp nói một lời chúc buổi sáng tốt lành đầy yêu thương với vợ mình: "..."
Lạp Lệ Sa thầm nghĩ một chút rồi nói: "Ở biệt thự Hoa Thúy, em muốn dùng sao? Tôi sẽ nhờ người mang tới cho em."
Biệt thự Hoa Thúy là nơi nào, là nhà cũ của nhà họ Lạp? Nhưng không phải nơi ông nội Lạp Lệ Sa sống là một mảnh đất rộng lớn để ông ấy sử dụng, không có người phát triển, vậy cái tên đó bắt nguồn từ đâu?
Nghĩ đến đây, nàng cũng hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa lấy siro cây phong, dùng dao ăn xoa một lớp mỏng lên bánh mì: "Phòng cưới ở Hoa Thúy là nơi trước đây chúng ta từng ở, cũng chỉ là phòng tân hôn mà thôi.
Sau khi chuyển đi, nó vẫn luôn để trống.
Bây giờ, chỉ có quản gia ở lại đó với hai người giúp việc, số điện thoại của quản gia chắc em cũng có, nếu cần cái gì có thể nói cho ông ấy một tiếng để ông ấy đem tới."
Phác Thái Anh im lặng: "Không cần, chỉ là nhất thời nhớ ra mà thôi."
Tôi hôm qua thật sự là nàng cần, nhưng hiện tại không cần nữa.
Có bốn địa điểm quay phim《 Phượng trở về 》: Đồng cỏ Chahannur ở Trương Gia Khẩu, Vườn Ngự uyển nhà Minh – Thanh ở Hoành Điếm, Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Tam Quốc Thủy Hử ở Vô Tích, còn có Vườn Bách thảo Bắc Kinh.
Địa điểm quan trọng nhất là ở Hoành Điếm.
Xét cho cùng, hầu hết các cảnh quay của bộ phim đều ở bên trong hậu cung.
Đồng cỏ được sử dụng để quay cuộc chinh phạt ba lần của hoàng đế đối với bộ tộc Cát Nhĩ.
Phim trường Tam Quốc Thủy Hử được sử dụng để quay ba lần nổi dậy.
Vườn bách thảo Bắc Kinh có ít cảnh quay nhất, chỉ cần ba cảnh quay, hơn nữa còn dựa vào nội dung của bộ phim.
Sau khi các hoàng tử trưởng thành, Bát a ca được hoàng đế giao nhiệm vụ bên ngoài hoàng thành, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được phong danh Bát Hiền Vương.
Đây là nơi hắn hoàn thành nhiệm vụ cũng chính là nơi hắn vạch ra kế hoạch nổi dậy.
Vì quá vất vả, ngược từ Bắc Kinh đến Chiết Giang, đạo diễn Điền quyết định sẽ quay cảnh ở vườn Bách thảo trước rồi mới tới Chiết Giang, sau đó sẽ đưa thẳng một số diễn viên đến thảo nguyên, còn về phần thành phố Điện ảnh và Truyền hình Tam Quốc Thủy Hử, nó khá gần Chiết Giang, bất cứ lúc nào cũng có thể đến được, khi nào quay xong sẽ thu xếp sau.
Nghi thức khai máy cũng được tổ chức ở Vường Bách thỏa, còn có một nguyên nhân nhỏ nữa, đạo diễn Điền là người có chút mê tín, cảm thấy so với Giang Nam giàu có, Bắc Kinh lại càng cao quý hơn toàn bộ long khí đều tụ hội ở đây, cho nên ông ta mới đem nghi thức khai máy tổ chức ở nơi này.
Lần này hắn là đều chú ý tới từng chi tiết, nếu như phim không thể trở mình, nói không chừng đạo diễn Điền sẽ khóc lớn một hồi.
Các cảnh quay trong Vườn Bạch thảo hầu như không liên quan gì đến các diễn viên chính, chỉ có một số người diễn vai thần tử sẽ phải có mặt, vì vậy, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đi theo chỉ là đến thắp hương, chụp ảnh, sau khi chụp xong bọn họ có thể rời đi.
Lạp Lệ Sa dặn dò nàng: "Chiếc xe mà em mới mua tốt nhất lập tức cho người lái qua, trên đường có thể sẽ kẹt xe, còn không biết khi nào mới có thể đến nơi."
Chủ nhật bọn họ mới xuống máy bay, Phác Thái Anh lắc lắc bịch sữa trong tay: "Em biết rồi, chị Lương nói với em, chiều nay để trợ lý lái xe qua."
Lương của một trợ lý ngôi sao không nhất thiết phải cao, nhưng kỹ năng thì cần phải vững vàng giống như đi chiến đấu, mỗi người đều có những kỹ năng đặc biệt, chẳng hạn như Tiểu Nam mới được tuyển dụng, không những có bằng lái xe mà còn có thể nói được hai ngoại ngữ.
Không biết đang suy nghĩ gì, Lạp Lệ Sa cúi đầu khẽ cười, Phác Thái Anh kỳ lạ nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Không có gì đâu, chỉ nghĩ về biểu hiện của những người khác sau khi nhìn thấy chiếc xe kia của em mà thôi." Lạp Lệ Sa đưa tay ra bắt đầu đếm: "Sugar daddy, được bao dưỡng, gia thế thần bí, con của xã hội đen, còn có nhiều suy nghĩ khác nữa tạm thời chị cũng không thể nghĩ ra được, nói không chừng sẽ có tới bảy tám lời đồn đại."
Phác Thái Anh: "..."
Nàng hừ một tiếng: "Em cũng không quan tâm người khác nói gì, chỉ hưởng thụ thôi!"
"Được được, hưởng thụ." Lạp Lệ Sa đáp lại trong giọng nói mang theo vài phần sủng nịnh: "Chuyện kia, khi chụp ảnh xong, có thể không ở đó lái xe đi hưởng thụ được không?"
Phác Thái Anh xua tay: "Không thành vấn đề!"
Lạp Lệ Sa đứng dậy, đi tới bên người nàng cúi xuống, tự nhiên đặt lên thái dương đối phương một nụ hôn: "Đa tạ Nương Nương ban thưởng, tiểu nhân đi trước, người cũng mau ăn cơm đi, hôm nay không được về muộn."
Lạp Lệ Sa nói xong đi ra ngoài, Phác Thái Anh sững người, khẽ dời tầm mắt, phát hiện dì Lý không có ở đây, nàng mới yên tâm thở ra một hơi, sau đó cắn hai miếng thật to mà ăn hết chiếc bánh mì.
Chờ đến khi nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, dì Lý mới đi tới, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Xếp các đĩa lại với nhau, dì Lý cười thâm thúy: "người trẻ bây giờ ~"
...
Từ nhà bọn họ đến Vườn Bạch thảo mất gần một tiếng đồng hồ, nghi thức khai máy sẽ diễn ra vào lúc 9 giờ 30 sáng, Phác Thái Anh mới đến nơi, vì quên vào bằng cửa sau nên cô đành phải tuân thủ luật mà mua hai vé vào cửa.
Sau đó, cô nghe nói rằng các diễn viên và nhân viên có thể vào bằng cửa sau, cô lại phải vòng vo đi tìm cửa sau, thật vất vả mới có thể tìm nơi tổ chức.
Trọng Viên Viên đến sớm hơn cô, nên cô ấy chậm rãi chạy tới: "Tắc đường sao?"
"Không."
"Trên tay chị là cái gì vậy?"
"Vé vào cửa."
"..."
Cũng may giá vé vào cửa của Vườn Bách thảo không đắt, chỉ tốn 10 tệ cho hai người, cũng không phải thời gian diễn ra chợ hoa nếu không tiền vé sẽ bị đẩy lên gấp đôi.
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đứng chung một chỗ với Dư Thính Tuyết, Phác Thái Anh liếc mắt nhìn thấy hai người họ thì liền rơi vào trầm mặc.
Thực ra Lạp Lệ Sa không nói gì với cô ấy, hai người họ cũng chỉ trao đổi một vài câu, Dư Thính Tuyết trầm mặc ít lời nên ngoại trừ Ân Gia Hà ra thì cô ấy đối xử với tất cả mọi người như nhau.
Ân Gia Hà vẫn còn vì chuyện lần trước với Phác Thái Anh mà canh cánh trong lòng, nhưng sau khi Phác Thái Anh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện bản thân mình cũng chỉ quen biết với người này thì liền đi tới, chào hỏi đối phương một vài câu.
"Hai người đến sớm vậy."
Phác Thái Anh mặc một chiếc váy voan hoa rộng rãi.
Ân Gia Hà so với cô thì có phần ăn mặc mát mẻ hơn.
Phần thân trên của cô ấy là một chiếc áo phông xẻ sâu màu xanh da trời và vàng nhạt còn phần thân dưới là chiếc quần jean siêu ngắn, cũng giống như cách ăn mặc của cô ấy, thái độ của đối phương đối với Phác Thái Anh cũng vô cùng lạnh nhạt.
"Ừm, còn sớm."
Phác Thái Anh: "..." Nói như vậy thì nàng tiếp tục như thế nào?
Hai người bọn họ chỉ cùng xuất hiện trong bộ phim này với chương trình tống nghệ cùng Giang Linh Nhạn.
Phác Thái Anh liền tìm chủ đề nói chuyện: "Cô đã được thông báo về địa điểm quay phim tiếp theo chưa?"
"Nhận được rồi." Thanh âm vẫn như trước không thân thiện hơn chút nào, nhưng đối phương cũng nói thêm một câu: "Không phải ở Thượng Hải sao."
"Đúng vậy, tôi nghe nói đạo diễn Giang đã tìm vài nơi, cuối cùng chỉ có Liên đoàn phụ nữ Thượng Hải đồng ý để họ quay phim."
Nội dung của chương trình tiếp theo chính là Liên đoàn phụ nữ làm tình nguyện viên, muốn làm tình nguyện viên thì phải chụp ảnh nhân viên công tác cùng với quần chúng nhân dân, Giang Linh Nhạn bây giờ quá bận rộn thậm chí không thể trở về nhà, vì vậy cô ấy ở lại ở Thượng Hải với nhóm chương trình, tìm kiếm một cô gái sẵn sàng đứng ra chia sẻ câu chuyện của mình.
Mặc dù rất thích tung người nổi tiếng nhưng cũng không muốn gây sức ép với người bình thường, vì vậy ý tưởng của cô ấy là chỉ tìm hai đứa trẻ từng bị bắt cóc có ít chấn thương tâm lý, một đứa nhỏ từng bị xâm hại tình dục, để dùng nó làm tư liệu triển lãm.
Mặc dù cô ấy muốn biến vấn đề này thành một bộ phim tài liệu có ý nghĩa xã hội từ những thông tin cũ nhưng bản chất của chương trình chỉ là một chương trình tạp kỹ, mọi người đến với chương trình tạp kỹ để thư giãn chứ không phải để tâm trạng thêm phiền muộn.
Vẫn là nên dừng lại ở đó thôi.
Tất cả mọi người đều là người đã xem kịch bản của bộ phim nên đương nhiên có thể đoán được ý đồ của Giang Linh Nhạn, Phác Thái Anh không khỏi tán thưởng nói: "Đạo diễn Giang quả thật rất lợi hại." Cô ấy luôn chú trọng đến những thứ sâu xa hơn, không phải ham muốn vật chất bề ngoài.
Ân Gia Hà đồng ý với nàng, nhưng cô ấy có chút không hiểu: "Tại sao cô vẫn luôn gọi Giang Linh Ngạn là đạo diễn Giang?"
Phác Thái Anh sững sờ: "Hả?"
Ân Gia Hà nghi ngờ nói: "Cô đoạn tuyệt với Giang Linh Nhạn?"
...Đoạn tuyệt với Giang Linh Nhạn là có ý gì, khi nào cô có khoảng thời gian tốt với Giang Linh Nhạn vậy!
Ân Gia Hà là người gốc Thiên Tân, theo tiếng địa phương của họ, đoạn tuyệt nghĩa là kết bạn, thân thiết, Phác Thái Anh không biết cho nên mới hiểu lầm, Ân Gia Hà nhìn nàng: "Cô với cô ấy, vẫn còn qua lại với nhau chứ?"
Phác Thái Anh sững sờ hồi lâu: "Cô ấy là ai?"
"..."
Ân Gia Hà kinh ngạc nhìn cô: "Thật sao? Vậy thì hai người vẫn cùng nhau tham gia chương trình, không phải là rất khó xử sao?"
Phác Thái Anh cảm thấy hơi loạn: "Cô đang nói cái quái gì vậy, ai đoạn tuyệt với ai, tôi cùng ai ở một chỗ?"
Ân Gia Hà hất cằm lên ám chỉ về phía Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lúc này mới hiểu được, nàng lắc đầu: "Không có."
Ân Gia Hà không đặc biệt tò mò về những gì đã xảy ra giữa họ, vì vậy cô ấy chỉ hỏi hoặc nói chuyện về những gì mình quan tâm, ngay cả khi nó đã kết thúc rồi, cô ấy vẫn nhìn Phác Thái Anh mà bổ sung thêm một câu: "Có thể tìm được một người mình thích thật sự không dễ dàng, trong giới giải trí hỗn loạn này, có thể gìn giữ được trong hai năm cũng là thành tựu rất cao rồi, tôi thật sự rất nể phục hai người."
Phác Thái Anh có chút không rõ chuyện trước đây rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể làm theo lời cô ấy nói: "Ừm, vậy thì cô và Dư Thính Tuyết...Thế nào?"
Tạm dừng lại thật lâu, bởi vì trước giờ chưa từng nghĩ hai người ở cùng một chỗ bao lâu, nhưng sau khi suy nghĩ về nó, khi nghĩ về nó, căn bản chính mình cũng không biết.
Vì thế đành phải dùng một câu qua loa tắc trách quá khứ.
Ân Gia Hà nghe xong, trên mặt cũng không biểu hiện gì mà nhìn về phía xa xa: "Ừm, cũng được"
Phác Thái Anh: "..." Chỉ có hai chữ này, nàng thật sự không biết nói tiếp như thế nào!
Ánh mắt của Lạp Lệ Sa và Dư Thính Tuyết hết lần này đến lần khác đảo quanh cả hai người, Dư Thính Tuyết ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Lạp Lệ Sa: "Rõ ràng như vậy, sẽ sớm bị phát hiện."
"Tớ không sợ bị phát hiện." Lạp Lệ Sa thản nhiên đáp.
"Ồ." Cô ấy trầm giọng trả lời, đảo mắt nhìn thấy hai người họ vẫn đang nói chuyện, Dư Thính Tuyết cau mày: "Họ đang nói cái gì vậy, không phải trước đây quan hệ của hai người họ vẫn bình thường sao?"
Lạp Lệ Sa không biết họ đang nói gì, nhưng cô biết tại sao Phác Thái Anh lại trực tiếp đến gặp Ân Gia Hà.
Bởi vì Ân Gia Hà trông rất đẹp.
...
Dù thực sự không muốn thừa nhận nhưng Ân Gia Hà quả thực rất đẹp, trước kia cô chỉ biết, Phác Thái Anh là một nhan khống, nhất định là nhìn thấy như vậy nên mới muốn tiếp cận.
Nếu không có ai bên cạnh, hũ giấm của Lạp Lệ Sa sẽ lại bị lật ngược, nhưng bây giờ người bên cạnh lại là Dư Thính Tuyết, đừng nhìn cô ấy nhỏ nhắn yếu ớt thực ra khả năng khống chế dục vọng cực kỳ mạnh, hoàn toàn đối lập với mình, Lạp Lệ Sa đối với chuyện này không có cảm giác gì.
Đã gần chín giờ rưỡi, bàn thờ được dọn lên, đạo diễn Điền tươi cười bước tới, xem ra có vẻ rất tự tin.
Đầu tiên ông ta trò chuyện với nam chính một lúc, sau đó tìm thấy Lạp Lệ Sa liền vỗ vai cô khen ngợi, chú ý tới bên cạnh cô còn có Dư Thính Tuyết, nụ cười trên khuôn mặt của ông ta cũng trở nên chân thành hơn.
"Ồ, Dư tổng đến rồi! Cô xem, cô bận trăm công nghìn việc như vậy vẫn còn tự mình đến đây một chuyến.
Bộ phim này là nhờ sự đầu tư thêm của Dư tổng.
Nếu không, làm sao có thể bắt đầu quay sớm như vậy, sau khi quay xong cô cũng đừng đi vội tôi mời ngài ăn một bữa cơm, đến Shangri-La, Tiểu Lưu, nhanh chóng đặt bàn và gọi thêm vài món nữa, Dư tổng là một người bận rộn, không có thời gian để đợi họ, cứ để bọn họ tới đó trước!"
Phác Thái Anh không khỏi kinh ngạc, hóa ra không phải tổng tài nào cũng giống như trong tiểu thuyết, nam tổng tài cao 1,9 mét còn nữ tổng tài 1,7 mét.
Trong thực tế, cũng có những vị tổng tài mảnh mai tới nỗi cảm tưởng có thể bỏ được vào túi!
Trước kia đã từng nghe tới cách nói Mang vốn vào nhóm, không nghĩ tới hiện tại thật sự có thể thấy được, Phác Thái Anh vô thức nhìn Ân Gia Hà, chỉ thấy rằng Ân Gia Hà lạnh lùng thờ ơ nhìn về phía bên kia, nhận thấy được ánh mắt của Phác Thái Anh.
Cô ấy cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau, Ân Gia Hà giật giật khóe miệng, nụ cười này có chút xấu hổ.
Sau đó, họ không nói gì nữa.
Phác Thái Anh cảm thấy mình đã phá đám mà chuyện nhà người khác, im lặng cúi đầu, coi mình giống như người vô hình, đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng hoan hô.
Sự nổi tiếng của Lâm Y quá tốt, cho dù xuất hiện ở bất cứ đầu, mọi người cũng đều đổ xô đến, nhìn thấy cô ta bước ra khỏi xe, một nhóm người lập tức vây quanh và chào đón.
Lâm Y cười một cái coi như đáp lại, Phác Thái Anh bình tĩnh xem, nàng luôn cảm thấy cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc.
A, bữa tiệc rượu lúc trước mà Giang Linh Nhạn tổ chức, khi Lạp Lệ Sa xuất hiện cũng giống như vậy.
Tuy nhiên, vầng hào quang của Lạp Lệ Sa chỉ tỏa ra trong vòng tròn người nổi tiếng, nhân viên công tác đối với cô cũng có hảo cảm, nhưng cũng không đến mức vừa nhìn thấy cô xuất hiện sẽ ngay lập tức vây quanh, mà vầng hào quang của Lâm Y chính là 360 độ không có một góc chết, ngoại trừ Phác Thái Anh ở đây.
Nàng cũng có chút không biết phải làm thế nào, bởi vì không biết Lâm Y là ai ╮ (╯_╰) ╭
Sự chú ý của mọi người bị Lâm Y thu hút, Phác Thái Anh cũng nhân cơ hội rời khỏi nơi mà mình cảm thấy xấu hổ, nàng bước vài bước sang một bên, Lạp Lệ Sa thấy vậy liền bước tới.
Thấy cô đi tới, Phác Thái Anh lập tức thấp giọng hỏi: "Ân Gia Hà cùng em có quan hệ tốt lắm không?"
"Không tốt, chỉ là quen biết mà thôi."
"Vậy thì tại sao cô ấy lại quen em, hơn nữa còn hỏi em về chuyện của hai chúng ta!"
Lạp Lệ Sa quan sát sắc mặt nàng, phát hiện đối phương sắp sụp đổ: "Bởi vì chị, Giang Linh Nhạn và Dư Thính Tuyết đều là bạn học.
Sau khi tốt nghiệp, tụi chị đều sống ở Bắc Kinh, mối quan hệ vẫn rất tốt, cho nên cũng thường xuyên tụ tập với nhau vài lần, cô ấy cũng tham gia, tự nhiên cũng sẽ biết.
Như thế nào, em đã nói gì với cô ấy rồi sao?"
Phác Thái Anh trầm mặc: "Cô ấy hỏi em, em cũng chỉ bâng quơ hỏi lại một câu, nhìn cô ấy giống như không vui."
Hóa ra là như vậy, Lạp Lệ Sa an ủi nàng: "Không sao đâu, quan hệ giữa cô ấy và Dư Thính Tuyết có chút phức tạp, chúng ta cũng không thể tham gia vào chuyện của bọn họ, sau này đừng nhắc đến nó nữa là được."
Phác Thái Anh gật đầu, nàng sẽ không bao giờ hỏi chuyện riêng tư của người khác nữa, kể cả khi đối phương hỏi trước.
Lạp Lệ Sa muốn nói gì đó, lại phát hiện có người đi tới, ngẩng đầu liền phát hiện đó là Lâm Y.
Lạp Lệ Sa ngay lập tức bước vào trạng thái cảnh báo cấp độ một.
...
Lâm Y nhìn Phác Thái Anh trước, thái độ rất thân thiện: "Nếu sớm biết em cũng trở về, chị liền thương lượng trước với em một chút, cùng nhau quay về."
Phác Thái Anh chớp mắt mấy cái, tự nhiên trả lời: "Hahaha, không sao đâu, dù sao hiện tại cũng đã gặp được rồi."
Lâm Y cười cười: "Đúng vậy."
Sau đó, cô ta lại hướng ánh mắt về phía những người bên cạnh Phác Thái Anh, nhìn Lạp Lệ Sa không thay đổi nhiều, Lâm Y chậm rãi cười rộ lên, thanh âm như nước: "Lệ Sa, đã lâu không gặp, đêm nay có bận gì không, nếu không có, tối nay ra ngoài uống một chén?"
Lạp Lệ Sa cong môi miễn cưỡng nở nụ cười: "Tối nay tôi có hoạt động, nên tôi sẽ không đi."
"Nếu vậy, tối mai thì sao?"
"Tối mai tôi có đại ngôn."
"Ngày mốt?"
"Chụp bìa tạp chí."
"Ngày kia?"
"Bữa tiệc của công ty."
Lâm Y nheo mắt, liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Thật ra ngày mốt, tôi cũng không có việc gì, hôm đó sẽ gia nhập vào đoàn phim."
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Bởi vì sắp tới tôi phải làm việc liên tục trong năm ngày, cơ thể đã quá tải rồi, nên hôm qua tôi đã hẹn với bên trung tâm matxa Đông Dương vào buổi tối ngày mốt."
Phác Thái Anh: "..."
Những người khác: "..." Này tại sao trong không khí thuốc súng mùi nhàn nhạt?
Lễ khai máy bắt đầu muộn nửa tiếng, nhưng đạo diễn Điền cũng không tức giận, chỉ là phó đạo diễn biết đạo diễn Điền sợ có người đến muộn nên cố ý sắp xếp sớm nửa tiếng để mọi người tập trung đông đủ nhưng lễ khai máy lại bắt đầu lúc 10 giờ.
Đầu tiên là đạo diễn, sau đó là nhà đầu tư, tiếp theo là diễn viên chính, mọi người cúi đầu trước mâm đầu heo rồi thắp hương, Phác Thái Anh cắm nhang đang cháy vào lư hương rồi bước sang một bên.
Lâm Y không phải là diễn viên chính mà là diễn viên khách mời, cô ta đến đây chỉ có một vài cảnh, sau khi thắp hương xong liền bước đến bên cạnh Phác Thái Anh, hỏi: "Sống ở trong nước có thích ứng được không?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của Lâm Y rất tự nhiên, nàng gật đầu: "Tốt lắm." Đương nhiên là tốt rồi, nàng chưa từng ra nước ngoài bao giờ mà.
Vẻ mặt của Lâm Y hơi giãn ra: "Vậy thì chị cũng yên tâm, lúc trước chị ở Mỹ hai năm, sau đó trở về Trung Quốc nhất thời không thể thích ứng, cũng cảm thấy có chút không thích ứng kịp, chẳng hạn như bị lệch múi giờ, khẩu vị cũng không hợp.
Cũng rất lạ, rõ ràng bản thân đã sống ở Trung Quốc hơn hai mươi năm, kết quả chỉ ở Mỹ có hơn hai năm cơ thể rất nhanh thích ứng."
Không đợi nàng trả lời, Lâm Y đã hỏi lại: "Tại sao em lại nghĩ đến việc đóng phim truyền hình, chị đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lương Trữ trong văn phòng của đạo diễn Điền, không phải em là một diễn viên điện ảnh sao?"
"Thời kỳ mở cửa, hiện tại không tìm được kịch bản hay, cho nên trước tiên dùng tạm."
Lâm Y hiểu rõ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Em và cô ấy thế nào?"
Phác Thái Anh vừa mới bị hỏi qua vấn đề này, sự bối rối sau đó đã in rõ trong tâm trí nàng, sau khi im lặng, Phác Thái Anh quyết định mượn câu vàng của Ân Gia Hà.
Nàng khô khan nói: "Ừm, cũng được."
Lâm Y bật cười: "Thật sao? Chị cũng đã nói rồi, nhất định sẽ đúng, dù sao chị cũng là người từng trải.
Mà này, em đã dùng cách chị nói chưa, hiệu quả như thế nào?"
Phương pháp nào? Hiệu quả gì?
Phác Thái Anh có chút bối rối, nàng im lặng rồi lại nói: "Ừm, cũng được."
......Chao ôi.
Nàng chợt hiểu tại sao Ân Gia Hà lại thích nói câu này, bởi vì nói xong, nhất định sẽ nghiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com