Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Cuối cùng người giành chức vô địch là Cốc Chi Quy và Phác Y Nhân, hai người bọn họ vừa vặn là một tổ hợp, ban đầu đội tuyên truyền của Giang Linh Nhạn đã viết xong các phiên bản văn bản khác nhau, bất kể ai giành chức vô địch, bọn họ đều có thể trước tiên phát lời dẫn ra, Quan Bác tiểu muội không xem trực tiếp, cô liền ngồi trong văn phòng, sau đó nhận được thông báo chương trình đã kết thúc, cô vội vàng đi xem ai được hạng nhất, sau đó lấy văn án trước đó đã viết phát ra.

Sau đó, Quan Bác tiểu muội liền bị các loại bình luận chửi rủa che mất màn hình livestream.

...

Fan của Phác Thái Anh và Ân Gia Hà vừa mắng chương trình, vừa mắng Phác Y Nhân, còn fan của Cốc Chi Quy cũng đang mắng Phác Y Nhân, các nàng mãnh liệt yêu cầu Phác Y Nhân rút lui, bất kể đổi thành Phác Thái Anh hay Ân Gia Hà cùng nam thần nào đó hợp tác đều mạnh hơn cái việc cà phiếu này nhiều.

Phác Y Nhân mới vừa xuống đài liền vội vã cùng người đại diện đi mất tiêu, Phác Thái Anh không vội vàng, cô ở đây tẩy trang, thay quần áo, nghỉ ngơi một chút, ăn một bữa cơm rồi sẽ đến sân bay sau.

Lúc này biểu tình của tất cả mọi người trong hậu trường đều rất đặc sắc, chỉ có Giang Linh Nhạn là vẻ mặt đen nhánh.

Cô tức giận tìm Lạp Lệ Sa đang nói lời tạm biệt với Đoàn Vị Ương, Giang Linh Nhạn căn bản không quản cô có nói chuyện với người khác hay không, trực tiếp kéo cô sang một bên, thấp giọng chất vấn: "Là cậu làm đúng không, Lạp Lệ Sa! Cậu sao phải làm đến mức này, đúng thực là trọng sắc khinh bạn? Hiện tại cả nước đều cho rằng đây là vấn đề của tổ tiết mục của mình!"

Giang Linh Diên răm rắp đi theo phía sau lưng chị mình, bình thường đối tượng chị tức giận đều là cô, hôm nay rốt cục đổi thành Lạp Lệ Sa, nàng đương nhiên phải đi theo xem náo nhiệt.

Liếc mắt nhìn Giang Nhị tiểu thư phía sau Giang Linh Nhạn, giọng điệu của Lạp Lệ Sa bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Lần này cậu có thể tìm nhầm người rồi, không phải mình làm."

Giang Linh Nhạn trầm mặc trong nháy mắt, tiếp tục giận dữ quát: "Tề Vũ làm cùng cậu làm có gì khác nhau?"

"..."

"Cũng không phải Tề Vũ làm, là Tiểu Anh, ý tưởng của chính cô ấy, cũng là do chính cô ấy tự mình thực hiện, không có nửa điểm quan hệ với mình."

Đối với Lạp Lệ Sa, Giang Linh Nhạn có thể rống lên, nhưng đối với Phác Thái Anh, cô không có lá gan đó, bởi vì nếu cô gầm lên Phác Thái Anh, cô sẽ đắc tội với ba người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Giang Linh Nhạn cảm giác mình chính là bị một quyền đánh vào ngực, nhìn bộ dáng tươi cười tươi cười của Lạp Lệ Sa, cô liền tức giận, nghiêng đầu không nhìn cô, kết quả muội muội phía sau cũng là vẻ mặt không hổ là biểu tình kiêu ngạo của người tôi thích.

...!Tức giận aaa.

Đứng tại chỗ sinh ra một hồi buồn bực, đột nhiên, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Lạp Lệ Sa: "Thật sự không liên quan gì đến cậu sao?"

Lạp Lệ Sa chân thành gật đầu: "Một chút quan hệ cũng không có, biện pháp thông minh như vậy chỉ có Tiểu Anh nghĩ ra, mình không có bản lãnh kia."

Được rồi được rồi, biết rằng cậu rất thích tâng bốc vợ của mình, có thể dừng lại.

Giang Linh Nhạn híp mắt lại: "Nếu như không có quan hệ gì với cậu, vậy xin hỏi, làm sao cô ấy mua được nhiều giám khảo như vậy ở đoàn giám khảo của mình, danh sách những giám khảo kia, cô ấy lấy từ đâu?"

Sau một trận im lặng, bên cạnh có một nhân viên đẩy móc áo di chuyển qua, Lạp Lệ Sa nhấc chân đuổi theo: "Chờ đã, anh có đi phòng thay đồ không? Tôi cũng đi, xin lỗi bây giờ có quá nhiều người, tôi có chút lạc đường...."

Vừa nói, bóng dáng của cô liền chìm trong đám đông, biến mất.

Giang Linh Nhạn: "..."

Tuyệt giao!

Thanh mai bên này thế như nước lửa, còn thanh mai bên kia đang cấu kết với nhau làm việc xấu.

Thẩm Tang Lạc rốt cuộc cũng đem bó hoa đưa đến tay Phác Thái Anh, hai người thừa dịp loạn lạc, cùng nhau chạy trở về phòng trang điểm của Phác Thái Anh, đóng cửa lại, Trọng Viên Viên canh gác ở cửa, nghe Phác Thái Anh nói xong tất cả ngọn nguồn, Thẩm Tang Lạc cười ha ha: "Được rồi! Giáo dục bắt buộc không phải là vô ích!"

Phác Thái Anh đắc ý nâng cằm lên: "Hừ, dám bôi đen mình, đây chính là cái giá cô ta phải trả!"

Thẩm Tang Lạc: "Kịch bản Bá tổng cậu đã diễn xong rồi, không cần phải nói những lời thoại nóng bỏng này nữa."

"...!Ồ, phải."

Thẩm Tang Lạc có chút đáng tiếc thở dài: "Chính là đáng tiếc cơ hội này, không phải cậu rất thích kịch bản này sao, lại vì nó tham gia ba tháng show tống nghệ, bây giờ lại chắp tay tặng người khác."

Phác Thái Anh kéo kéo tay áo, không biết chiếc váy này là tổ tiết mục từ đâu lấy được, sau một thời gian mặc khuỷu tay vị trí đó liền trở nên nhăn nheo.

"Không phải chắp tay đưa người" Phác Thái Anh cúi xuống, thuận tiện trả lời: "Từ những gì cô ta làm rất nhiều trước đây, có thể thấy tính tình và cách làm việc của cô ta, cô ta có thể bôi nhọ mình, còn có thể trả tiền mua tài liệu để gây rắc rối cho mình, mình cảm thấy mình đã trở thành kẻ thù trong tưởng tượng của cô ta rồi.

Cậu suy nghĩ một chút, cô ta đã có thể làm những điều này trước khi mình giành chiến thắng rồi, đã vậy cô ta sẽ để cho mình thắng cô ta? Cô ta chưa có điên tới vậy."

Thẩm Tang Lạc im lặng: "Cho nên cậu đã sớm biết mình không thể giành được hạng nhất?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Không tính là sớm biết đi, chính là tối hôm trước mình đoán có 80% khả năng cô ta sẽ mua ban giám khảo, hoặc ký hợp đồng trước với đạo diễn, bất kể tình huống nào, cô ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng quan hệ công chúng khẩn cấp, tự tẩy trắng mình, nếu như vậy, không bằng mình đẩy cô ta một cái, bất ngờ không kịp đề phòng để cô ta bay lên thần đàn."

Thẩm Tang Lạc cười một tiếng: "Vừa bay lên liền ngã xuống, hơn nữa bộ dáng miệng gặm bùn bị tất cả mọi người nhìn thấy, điều này thật mất mặt nha."

Phác Thái Anh nhịn không được nhếch khóe miệng: "Đáng đời.

Mình biết cô ta sẽ ra tay như vậy, vì vậy khi mình yêu cầu Vi Tầm liên lạc với ban giám khảo, chỉ để anh ta liên lạc với sáu mươi người, và chỉ có 52 người cuối cùng đã đồng ý, nhưng hãy nhìn vào số phiếu cuối cùng của cô ta xem, ít nhất một nửa trong số họ đã được cô ta mua lại."

Thẩm Tang Lạc nghe câu này sững sờ một chút: "Ý của cậu là, trong này còn có người thu hai phần tiền?"

"Chắc chắn có." Phác Thái Anh chắc chắn nói.

Thẩm Tang Lạc kinh hãi: "Cậu không sợ bọn họ vạch trần cậu sao, chỉ có một mình cậu đi mua, bọn họ còn có thể cho rằng cậu là người của Phác Y Nhân, nhưng nếu như cậu chân trước mua xong, chân sau người của cô ta đi tới, suy nghĩ kỹ, liền biết là cậu muốn hãm hại cô ta a!"

"Không sợ" Phác Thái Anh dửng dưng nói: "Mình đã dặn dò, để Vi Tầm nho nhỏ biến hóa một chút giọng điệu, tuy rằng không trực tiếp nói rõ thân phận của mình, nhưng nếu người khác nghi ngờ, cẩn thận nhớ lại, sẽ cảm thấy Vi Tầm là được một người đặc biệt giàu có phái tới đây."

Tạm dừng nửa giây, cô nói thêm một câu: "Hơn nữa là một người đặc biệt có tiền, thưa phu nhân."

Thẩm Tang Lạc không hiểu rốt cuộc cô muốn nói gì: "Người phụ nữ đặc biệt giàu có...!Đó không phải là cậu sao?"

"Phác Y Nhân bọn họ lại không biết mình đã kết hôn a" Phác Thái Anh cười: "Người phụ nữ mà Phác Y Nhân sợ nhất cũng không phải là mình, mà chính là vị chánh cung bên kia."

Vợ của Thường Hạo tự điều hành một công ty, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ thủ đoạn lão luyện, chồng ở bên ngoài làm rối tung lên, cô luôn biết, nhưng hiếm khi đi quản, chỉ khi cô nhìn không thuận mắt, cô mới có thể dạy cho những tiểu tam, hơn nữa đảm bảo một lần để cho các nàng không dám làm yêu nữa.

Thẩm Tang Lạc thần sắc phức tạp nhìn cô: "Thì ra lúc cậu 16 tuổi chính là đức hạnh này, mình còn tưởng cậu gặp Lạp Lệ Sa sau đó mới gần mực thì đen."

...

Cái này gọi là gì, Phác Thái Anh hắc tuyến nói: "Mình vẫn luôn như vậy có được hay không, chỉ là khi 16 tuổi không có ai chọc mình, nếu lúc đó có người chọc mình, mình vẫn hung hăng trị bọn họ."

Lại trò chuyện một hồi, Thẩm Tang Lạc rời đi, Phác Thái Anh thu dọn mọi thứ, lại một lần nữa chạy tới sân bay, ngồi trên máy bay nửa đêm, Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa: "Giang Linh Nhạn có phải rất tức giận không?"

"Có, nhưng không quan trọng, cậu ấy không dám làm gì với em."

Phác Thái Anh nở nụ cười: "Lúc ấy liền nghĩ đến việc báo thù, quên mất chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng xấu đến chương trình của chị ấy, chờ lại trở về, em đích thân đi xin lỗi chị ấy."

Lạp Lệ Sa nghĩ không cần thiết, nếu cô có thể kết hợp trưởng phòng Thẩm và Giang Linh Nhạn ăn một bữa cơm, đừng nói mang lại ảnh hưởng xấu đến chương trình của cậu ấy, chính là mang lại ảnh hưởng xấu đến bản thân, cậu ấy sẽ không quan tâm.

Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng, liền nghe Phác Thái Anh nhỏ giọng vỡ vụn: "Tặng cái gì tốt nhỉ, đúng rồi, chiếc xe chống đạn của Dư Thính Tuyết vẫn còn đặt trong gara của công ty, chị Lương vẫn không có thời gian lái nó về nhà, vừa vặn, không cần lái về nhà, liền đưa cho Giang Linh Nhạn đi!"

Vừa dứt lời, Phác Thái Anh trầm mặc ba giây, sau đó quay đầu lại, nhìn Lạp Lệ Sa: "Hình như em biết tại sao Dư Thính Tuyết luôn đưa người khác xe chống đạn rồi."

Lạp Lệ Sa cũng rơi vào im lặng: "Bởi vì thứ này đối với ai cũng vô dụng."

Phải, ước tính trong công ty của Dư Thính Tuyết, đây là một sản phẩm ế ẩm khó bán.

Phác Thái Anh đêm nay cơ bản không có thời gian rảnh rỗi, hồi nãy vội vàng nói chuyện phiếm với Thẩm Tang Lạc trong chốc lát, sau đó vẫn bận rộn lên máy bay, sau khi lên máy bay mí mắt cô cũng sắp mở không mở được, nằm trên ghế rất nhanh ngủ ngọt ngào, ngủ hai tiếng, máy bay liền hạ cánh.

Trên đường trở về, Phác Thái Anh mới có thời gian để xem những gì đang diễn ra trên mạng.

Tình hình đã được nâng cấp một lần nữa, tên của Phác Y Nhân không còn là tìm kiếm nóng đầu tiên, mà #Đạo diễn Giang nổi giận# tag này thành công chen lấn đi lên.

Sau khi chuyện của Phác Y Nhân kết thúc, Lương Trữ liền trở về Hoành Điếm.

Chuyện là cho dù bây giờ người dân trên khắp cả nước biết rằng nhân vật Phác Y Nhân lấy được đến từ việc làm không chính đáng, là để cướp cơ hội của người khác, nhưng cô ta vẫn phải diễn nó, diễn không cát-xê.

Lương Trữ không biết từ đâu hỏi được tình báo này, ngày đó liền vui sướng khi người gặp họa truyền cho mấy người bạn cùng làm người đại diện, cô tìm một loại người đặc biệt bát quái, không bao lâu, cơ hồ cả giới trí đều biết chuyện này, trên mạng cũng truyền, Phác Y Nhân lập tức ngồi vững chắc danh tiếng Cà vé hạng nhất.

Lương Trữ bất đắc dĩ lặp đi lặp lại: "Em bảo chị tìm kịch bản cho em, hay là em đi xem《 Người ngủ say 》 trước đi, Lạp Lệ Sa hỏi chị hai lần, em vẫn chưa chắc chắn với chị, chị cũng không dễ trả lời, rốt cuộc em nghĩ sao?"

《 Phượng trở về 》 còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ hoàn thành, còn《 Tôi là diễn viên chính 》 sau khi kết thúc, Phác Thái Anh vẫn chưa tìm được nhà sản xuất tiếp theo, bây giờ Lương Trữ đã nhận cho cô ba đại ngôn, một bìa tạp chí, một cuộc phỏng vấn trang tạp chí, một kịch bản thực sự vẫn chưa nhận được.

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút: "Vậy để em xem 《 Người ngủ say 》trước đi."

Nghe vậy, Lương Trữ đứng dậy: "Vậy chị đi tìm Tề Vũ lấy kịch bản, anh ấy đã in ra, chị khỏi in thêm một bản nữa."

"À, không cần" Phác Thái Anh lấy điện thoại di động ra, tìm nửa ngày, tìm được một liên lạc tên là Độc Cô, cô giơ điện thoại lên, hỏi Lương Trữ: "Đây có phải là đạo diễn Độc Cô Việt Hoa không?"

Nhìn vào hình đại diện trong điện thoại, Lương Trữ im lặng: "Ừ, em muốn tự mình tìm anh ta?"

"Em thấy trong vòng bạn bè của mình thì ông ấy đang ở Tượng Sơn, ông ấy dường như là nhà sản xuất của bộ phim ở đó.

Em muốn gặp ông ấy và cho ông ấy nhìn xem em như thế nào."

Lương Trữ cười: "Có cái gì để nhìn, trước kia em cũng là một trong những nữ chính của ông ấy a, để Lạp Lệ Sa đi nói chuyện, gặp lại nhau là có thể trực tiếp ký hợp đồng, chuyện này còn phải đi nhiều hơn một chuyến, phiền toái nhiều hơn."

Phác Thái Anh ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Em muốn tự mình đi tìm đạo diễn, chị đừng nói với Lạp Lệ Sa."

Lương Trữ sửng sốt, Phác Thái Anh dừng một chút, lại nói: "Em không muốn mọi chuyện đều dựa vào cô ấy, nếu em muốn diễn, em hy vọng bộ phim đó là do em lấy được, chứ không phải người khác đưa đến trước mắt em."

Sau khi trở về từ Bắc Kinh, Lương Trữ cảm thấy Phác Thái Anh không giống như trước kia, cô cân nhắc một phen, thăm dò hỏi: "Em đột nhiên có ý nghĩ này, có liên quan gì đến Phác Y Nhân không?"

Phác Thái Anh suy nghĩ một lúc: "Một chút quan hệ, em đã từng không có ý kiến về việc trở thành một diễn viên không phù hợp, có diễn hay không đối với em chỉ là một công việc, nhưng bây giờ, em đặc biệt muốn làm tốt công việc này."

Lần đầu tiên trong đời bị người ta phỉ báng, lần đầu tiên trong đời bị người ta hãm hại, lần đầu tiên trong đời bị người ta coi là bước đệm, khi không biết những sự thật này, Phác Thái Anh không cảm thấy điều đó, bởi vì rất nhiều người đã nói, khi làm ngôi sao chắc chắn sẽ bị bôi đen.

Phác Y Nhân không phải là đối thủ của cô, cô ta không đủ điều kiện để trở thành đối thủ của cô, nhưng cô không thể chịu đựng được việc cô ta dùng cô làm thủ đoạn để đạp lên rồi càng ngày càng đi lên, trong khi cô vẫn còn tụt lại ở phía sau, dừng bước không tiến lên.

Trước đây Phác Thái Anh không nghĩ đến kế hoạch nghề nghiệp của mình, đều là Lương Trữ kêu cô làm gì, cô liền làm cái đó, bây giờ cô cũng sẽ nghĩ về con đường phát triển của mình, Độc Cô Việt Hoa của 《 Người ngủ say 》, chính là người sẽ mang cô trở lại màn ảnh lớn một khởi đầu tốt đẹp.

Lúc Phác Thái Anh đi quay phim, Lương Trữ lén tìm được Lạp Lệ Sa, đem những lời này của Phác Thái Anh chọn lựa đơn giản kể lại một lần, Lạp Lệ Sa cười khẽ: "Tôi biết cô ấy sẽ có thái độ như vậy, yên tâm, Độc Cô Việt Hoa, tôi còn chưa chào hỏi ông ấy, để Tiểu Anh tự mình liên lạc đi."

Tám năm trước, khi Phác Thái Anh vừa quay phim 《 Phồn hoa kinh mộng 》, cô còn chưa ở bên cạnh Phác Thái Anh, cô nửa đường gia nhập, mấy năm nay cũng không gặp lại Độc Cô Việt Hoa, Lương Trữ có chút lo lắng: "Cô ấy sẽ không bị gạt đi chứ?"

Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Đừng nói là chị đang lo lắng Tiểu Anh sẽ không vào được đôi mắt của Độc Cô Việt Hoa?"

Trong mắt Lạp Lệ Sa, Lương Trữ thấy một dòng tiếng Anh đậm.

——How dare you*!

*Sao cô dám!

Lương Trữ lập tức cười khan: "Làm sao có thể chứ, Tiểu Anh nhà ta lợi hại nhất, ha ha...!"

Lạp Lệ Sa trong lòng khẽ nhếch môi: "Tiểu Anh nhà chị?"

"Không, không, không, nhà của cô."

Lạp Lệ Sa lúc này mới hài lòng, cô nâng cằm: "Đến lúc đó chị cùng Tiểu Anh đi, giúp cô ấy một chút, mà tôi, tôi là một người không biết gì cả, hiểu không?"

Lương Trữ: "Hiểu."

Từ chiếc xe chuyên dụng của Lạp Lệ Sa đi ra, mặc cho mùa hè có nóng cỡ nào, Lương Trữ cảm giác trên người mình một thân mồ hôi lạnh.

Rõ ràng đã gần năm năm trôi qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, theo phản xạ cô vẫn sợ hãi.

Đứng dưới mặt trời chói chang phơi nắng, Lương Trữ híp mắt nhìn xa xa vừa từ sân phim đi ra, liền nhanh chóng xông về phía chiếc RV của Phác Thái Anh, không khỏi thở dài.

Nhờ cô ấy mà cô và Thẩm Tang Lạc đều bị Lạp Lệ Sa đoạt mạng truy vấn và quấy rối gần nửa năm, đến bây giờ cô cũng không rõ, Phác Thái Anh lúc ấy rốt cuộc trốn như thế nào, cư nhiên khiến Lạp Lệ Sa tìm lâu như vậy, gần một năm a, cô cứ như vậy biến mất, ai cũng không tìm được.

Phác Thái Anh vừa về nước, Lương Trữ thỉnh thoảng lấy chuyện này nói chuyện, Phác Thái Anh tự giác xin lỗi cô, về cơ bản cô không có điều kiện gì, cô hoàn toàn đồng ý, nhưng bây giờ, người ta vừa tỉnh dậy đã quên, cô cũng ngượng ngùng nhắc tới chuyện trong quá khứ.

Lương Trữ cùng Lạp Lệ Sa hai người, một người giả vờ là tôi không nói gì, một người giả vờ tôi không nghe thấy gì, ngược lại không lộ ra.

Phác Thái Anh đầu tiên trên WeChat cùng Độc Cô Việt Hoa tán gẫu, thấy Phác Thái Anh liên lạc với mình, Độc Cô Việt Hoa còn rất cao hứng, nghe nói cô muốn đến Tượng Sơn, nói chuyện với ông về bộ phim mới của mình, Độc Cô Việt Hoa một tiếng liền đáp ứng.

Chọn một ngày tương đối nhàn rỗi, Phác Thái Anh với người đại diện và trợ lý lên đường.

Giữa đường Phác Thái Anh ngủ thiếp đi, Trọng Viên Viên nhỏ giọng hỏi Lương Trứ: "Chị có cảm thấy cảm xúc gần đây của Phác Thái Anh không đúng lắm không?"

"Không có."

Trọng Viên Viên trợn to hai mắt: "Sao không có, lúc chị ấy quay phim càng nghiêm túc hơn, bình thường cũng không lướt weibo nhiều lắm, kinh khủng nhất, chị ấy cư nhiên bắt đầu xem phim tài liệu!?"

"...!Bộ phim tài liệu gì."

"Có vẻ như nó có liên quan đến tâm lý học" Trọng Viên Viên cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể nói một đại khái: "Chị ấy sẽ không phải bị kích thích bởi Phác Y Nhân, đúng không?"

Trọng Viên Viên cảm thấy cảm xúc của Phác Thái Anh không đúng, là bởi vì cô ấy không lười biếng như trước đây và hay chạy nhảy như trước nữa, Lương Trữ thích nghi tốt với tình huống như vậy, là bởi vì Phác Thái Anh từng như thế này, một bộ phim đã trở nên rất nghiêm túc, cũng không chơi trò chơi, đánh weibo, hoạt động giải trí nhiều nhất là xem những bộ phim kinh điển do người khác làm.

Lương Trữ đột nhiên sửng sốt một chút, cô quay đầu lại, nhìn về phía Phác Thái Anh đang ngủ ở ghế sau, nhìn một lát, cô lại quay đầu lại, Trọng Viên Viên nhìn cô một cái: "Sao vậy?"

Lương Trữ lắc đầu: "Không có gì, chính là cảm thấy Phác Thái Anh có chút gần gũi như trước khi em ấy mất trí nhớ."

Trọng Viên Viên cười: "Đó không phải là rất tốt sao, nói không chừng một ngày nào đó ký ức sẽ khôi phục lại.

Cho dù không khôi phục, con người cũng đang dần trưởng thành, sớm muộn gì cũng có một ngày, chị ấy vẫn sẽ trở về trạng thái trước đó."

Lương Trữ gật đầu, không nói gì nữa.

Đến nơi, Phác Thái Anh đi thẳng đến thời Xuân Thu và Chiến Quốc ở Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Tượng Sơn, nghe nói cô đã đến, Độc Cô Việt Hoa gửi cho cô một địa chỉ, để cô đi qua trước, chờ một lát, ông bên này xong việc, lại đi bàn bạc với cô.

Chờ khoảng một tiếng rưỡi, Độc Cô Việt Hoa mới tới, ngay khi bước vào, ông liền nói: "Để cô chờ lâu, không có biện pháp, bọn họ không có tôi thì chụp không tốt, bình thản mà nói, Hoàng Nhận là một đạo diễn tốt, người ta vẫn là sinh sau năm 95, thiên phú dị bẩm.

Nhưng anh ta cũng quá không hiểu chuyện, chính là một tên mới! Nếu không phải vì cha anh ta cùng tôi quan hệ không tồi, tôi mới không đến làm nhà sản xuất!"

Phác Thái Anh vội vàng đứng lên, khách khí nói: "Không sao, bọn tôi đợi ông là phải, ông ngồi bên này."

Vừa rồi thái độ của Độc Cô Việt Hoa còn rất thân thiết, ông đều đã khom lưng chuẩn bị ngồi xuống, nghe Phác Thái Anh nói, nhíu mày ngẩng đầu: "Cô thực sự thay đổi nhiều quá"

Phác Thái Anh quả thực muốn sụp đổ.

Cô nói sai điều gì sao, tại sao tất cả mọi người đến để hỏi cô những gì đã xảy ra, cô không phải chỉ nói khách sáo hai câu, điều này cũng có thể bại lộ?.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com