Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh đã trang điểm, thay quần áo tại nhà, sau đó dẫn theo Y Y ra ngoài.

Tuy rằng hành trình của Y Y chỉ là từ nhà mình xuất phát đến nhà Thẩm Tang Lạc, nhưng Phác Thái Anh vẫn không nhịn được để lão Bắc trang điểm cho con bé, lại uốn tóc lên.

Cô dắt Y Y đi tới trước cửa nhà Thẩm Tang Lạc bấm chuông cửa, Thẩm Tang Lạc mở cửa ra, nhất thời kinh ngạc, "Hai người muốn đi dự lễ đăng quang của Vương phi nước Anh sao?"

Phác Thái Anh dẫn Y Y vào nhà trước, sau đó mới tự mình đi vào, "Y Y nhà chúng ta chính là tiểu công chúa, không cần tham gia lễ đăng quang của người khác."

Y Y rất thích kiểu tóc mới của mình, mặc dù chỉ là tạo hình dùng một lần nhưng con bé vẫn cẩn thận ở khắp mọi nơi, sợ làm rối tóc của mình.

Khi ôm lấy đùi Thẩm Tang Lạc, con bé cố ý di chuyển một chút, để tránh tạo hình mái tóc đẹp của mình bị đè hỏng.

Thẩm Tang Lạc ôm Y Y lên, Phác Thái Anh đếm ngón tay nói với cô: "Chín giờ phải cho con bé ngủ, thời gian xem phim hoạt hình không thể liên tục hơn một tiếng, một tiếng sau phải nghỉ ngơi, sau tám giờ đừng cho con bé ăn nữa, đồ ngọt cũng không thể ăn nhiều, cậu đừng nuông chiều với con bé, nếu con bé quậy phá thì lập tức gọi cho mình, mình sẽ ngay lập tức quay lại cứu cậu."

"Biết rồi, mình lớn như vậy còn không thể trông một đứa trẻ sao, yên tâm đi, ngày mai khi mình dắt con bé về, chắc chắn ngay cả một sợi tóc cũng không thể thiếu."

Phác Thái Anh không nói dài dòng nữa, cô đặt cốc nước nhỏ, iPad, và hai bộ quần áo để thay của Y Y xuống, sau đó đi vòng vòng trong phòng, thăm dò nhìn vào giường phòng ngủ, "Buổi tối đi ngủ, nhớ để cho con bé ngủ bên trong, đôi khi con bé ngủ không yên, có thể lăn xuống."

Thẩm Tang Lạc đáp ứng, Phác Thái Anh suy nghĩ một lát, cảm thấy mình hẳn là cái gì cũng nói hết rồi, "Vậy mình đi trước, ngày mai khi nào cậu đưa con bé về?"

"Sau khi ăn cơm trưa xong, " Thẩm Tang Lạc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Y Y, "Mình dẫn Y Y ra ngoài chơi một lát, sau đó đưa con bé về cho cậu."

Phác Thái Anh đi hai bước tới cửa, "Vậy cậu nhất định phải giám sát kỹ con bé, bây giờ con bé hay chạy lung tung, thấy cái gì cũng muốn chơi, căn bản không quan tâm người lớn ở đâu."

"Biết biết, mình chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi con bé đâu."

Phác Thái Anh vẫn không yên tâm lắm, cô quay đầu lại, nhớ xem mình còn có cái gì chưa nói không, tầm mắt đảo qua trong phòng khách, chú ý đến một chút gì đó không ổn, cô lại dời tầm mắt trở về.

Cửa phòng sách mở ra nửa khe hở, Phác Thái Anh híp mắt lại cũng không thấy rõ chữ treo trên tường trong phòng sách viết cái gì.

Độ cận thị của cô có thể lại tăng thêm rồi = =

Cùng với sự tò mò, Phác Thái Anh buông tay đã đặt lên tay nắm cửa, khi thấy cô đi về phía phòng sách, Thẩm Tang Lạc đột nhiên nhớ tới mình quên cất một thứ gì đó, vội vàng thả Y Y xuống, bước nhanh qua, Phác Thái Anh đang cau mày đọc: "Một đêm lưu tình..."

Câu phía sau cô không đọc ra, cạch một tiếng liền đóng cửa lại, Phác Thái Anh bỗng đỏ bừng mặt, cô nhanh chóng quay người lại, chỉ thấy Y Y đứng bên cạnh mình, cũng tò mò nhìn phòng sách, thấy cửa phòng sách bị đóng lại, con bé liền hỏi Phác Thái Anh, "Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?"

Phác Thái Anh cười ha hả, "Nhìn con én nhỏ ngoài cửa sổ, Y Y, con đi xem phim hoạt hình đi, mẹ phải đi rồi."

"Tạm biệt mẹ nha." Y Y nhón chân lên, Phác Thái Anh vội vàng cúi xuống, để con bé hôn lên má mình một cái.

Y Y chạy đến phòng khách nghiên cứu điều khiển từ xa, Phác Thái Anh một tay túm lấy Thẩm Tang Lạc đang chột dạ cúi đầu, cả người căng thẳng, nhỏ giọng xin lỗi với cô: "Mình sai rồi, mình muốn đem cất chữ kia đi, nhưng bận quá nên mình quên mất!"

Phác Thái Anh không nói gì, "Cái thứ đó cậu viết ra thì thôi, lại còn treo lên nữa! Hơn nữa còn treo trên tường phòng sách, thế nào, cậu rất muốn khoe nó sao!"

Thẩm Tang Lạc vì mình kêu oan, "Đó không phải là mình viết, cũng không phải mình treo, là Giang Linh Nhạn nhất định muốn treo lên á!"

Giọng điệu của hai người đều rất kích động và tức giận, nhưng thanh âm so với muỗi thì không lớn hơn bao nhiêu, chỉ sợ bị Y Y trong phòng khách nghe thấy, Phác Thái Anh nghi ngờ nhìn cô, "Cô ấy viết? Tại sao cô ấy lại viết cái này?"

Nghe Thẩm Tang Lạc nói như thế, cô nhớ lại một lần nữa, quả thật, chữ đó không giống chữ viết tay của Thẩm Tang Lạc, Thẩm Tang Lạc viết đẹp hơn, uyển chuyển hơn, mà chữ trên tường cũng rất đẹp, nhưng đó là so với Phác Thái Anh thôi.

So với chữ như cua bò của Phác Thái Anh thì chữ của Giang Linh Nhạn cũng được coi là tác phẩm của mọi người.

Thẩm Tang Lạc gãi gãi tóc, không hề lo lắng nói: "Những gì mình đã viết trước đây đã bị cô ấy phát hiện rồi."

Biểu tình Phác Thái Anh giãn ra, Thẩm Tang Lạc thấy trong mắt cô bốn chữ, ra là như vậy.

...

Đỡ tường, Phác Thái Anh không nhịn được cười một tiếng, "Giang Linh Nhạn còn rất văn nghệ."

Một đêm lưu tình sai lầm suốt đời, những lời này một khi nghe đã làm cho người ta suy nghĩ liên miên không thôi.

Thẩm Tang Lạc yên lặng mở cửa phòng sách, "Bây giờ mình sẽ cất chữ này, cậu có thể đi rồi."

Phác Thái Anh, "Không vội, mình muốn phỏng vấn cậu một vài câu hỏi trước."

Thẩm Tang Lạc quay đầu, không rõ nhìn cô ấy, cảm xúc vui sướng khi người khác gặp họa trên mặt Phác Thái Anh đều sắp tràn ra, "Vấn đề đầu tiên, Giang Linh Nhạn không có ở đây, sao cậu vẫn treo bức thư pháp chung chung kia?"

Thẩm Tang Lạc: "Cái này..."

"Câu hỏi thứ hai, làm sao Giang Linh Nhạn nhìn thấy được những thứ cậu viết trước đó, cậu chủ động đưa cho cô ấy xem, hay là cô ấy đến nhà cậu?"

Thẩm Tang Lạc: "Cái kia..."

"Câu hỏi thứ ba, sao nhà của cậu lại sạch như vậy, hơn nữa mình thấy một số đồ nội thất đã được đổi rồi, không phải là cậu muốn tiết kiệm tiền để mua ngôi nhà nhỏ của riêng mình sao? Làm sao có tiền để đổi máu tập thể đồ nội thất của mình vậy, không nói đâu xa, cái tủ đầu giường kia của cậu, hình như là bộ sưu tập chính của Van Dusin năm nay, mình còn không mua được, cậu mua ở đâu?"

Thẩm Tang Lạc: "Thật ra..."

Phác Thái Anh tựa vào tường, dù vội nhưng vẫn ung dung chờ đáp án của cô, ánh mắt Thẩm Tang Lạc nhìn loạn khắp nơi, tay vẫn luôn sờ lung tung, Phác Thái Anh cười hai tiếng, rất săn sóc hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, có phải cậu muốn tìm một cái gì đó để móc không?"

Thẩm Tang Lạc không nói một tiếng cúi đầu xuống, nửa ngày sau cô vươn tay ra, ầm một tiếng, cửa phòng sách bị Thẩm Tang Lạc đóng lại từ bên trong.

...

Phác Thái Anh ở bên ngoài không khỏi nở nụ cười, hơn nửa ngày mới thong thả đi ra, vẫy tay tạm biệt với Y Y, sau đó mới rời khỏi nhà Thẩm Tang Lạc.

Cô chỉ nán lại mười phút, nếu không phải sợ đến muộn buổi sự kiện thì cô không muốn rời đi nhanh như vậy đâu, nghĩ đến Thẩm Tang Lạc vắt hết óc nhưng vẫn không biết làm thế nào để nói dối cô, cô không nhịn được mà muốn cười.

Đến địa điểm bữa tiệc của ngôi sao, nụ cười trên khuôn mặt của Phác Thái Anh vẫn không dừng lại, trong toàn bộ ngôi sao nữ thì nụ cười của cô là chân thành nhất, giống như trúng giải thưởng lớn năm triệu vậy.

Thấy cô đến, Khắc Lạc Y – Chloe đi tới và lấy cho cô một ly cocktail, "Hôm nay có chuyện vui sao?"

Phác Thái Anh nhận được ly rượu vang và nói, "Cô mời tôi đến bữa tiệc, đây không tính là chuyện vui sao?"

Khắc Lạc Y – Chloe mỉm cười nhẹ nhàng, "Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu lúc 8 giờ 30, nếu không có thích cái gì thì về sớm một chút, lúc tàn cuộc thì có rất đông paparazzi, chú ý một chút, đừng để họ theo dõi."

Phác Thái Anh sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô tham gia vào một sự kiện, hơn nữa là nhà tổ chức sự kiện nói với cô rằng cô có thể ra về sớm.

Nói xong những lời đó, Khắc Lạc Y – Chloe liền xoay người đi xã giao với người khác, Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía Trọng Viên Viên, hai người nhìn nhau, đối phương cũng là không hiểu ra sao, cô ấy suy đoán nói: "Có lẽ người ta đang khách khí với chị thì sao?"

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không, chị cảm thấy, cô ấy là một người đặc biệt tốt."

Trọng Viên Viên: "..."

Phác Thái Anh vô cùng cao hứng đi tìm người quen nói chuyện phiếm, Ân Gia Hà, Trì Thu đều ở đây, cô cũng có một khoảng thời gian không gặp họ rồi, đang muốn cùng họ nói chuyện nhiều hơn.

Lạp Lệ Sa đến sớm hơn cô, vẫn còn trong hội trường thong thả đi xung quanh, thỉnh thoảng còn cùng người khác nói chuyện một phen.

Cô nhìn về phía Khắc Lạc Y – Chloe, phát hiện ra thái độ của cô ấy đối với Phác Thái Anh cũng giống như đối với người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy không đúng, chỉ tiếc là vừa rồi cô cách quá xa, không nghe thấy được Khắc Lạc Y – Chloe nói những gì, cũng không thể nhìn thấy biểu hiện của hai người.

Lam Trúc vẫn luôn đi theo phía sau cô, thấy cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tổng biên tập mới của Marie Claire, Lam Trúc cũng nhìn thêm một lát, nhìn nhìn, cô chọc chọc vào lưng Lạp Lệ Sa, "Chị Lệ Sa."

"Sao?"

"Chị có cảm thấy tổng biên tập mới này có chút quen mắt không."

Lạp Lệ Sa lại nhìn về phía Khắc Lạc Y – Chloe, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Lam Trúc, "Không thấy vậy, em thấy quen à? Chẳng lẽ em đã gặp qua cô ấy rồi?"

Lam Trúc vội vàng lắc đầu, "Không, chính là cảm giác, giống như đã từng gặp qua ở đâu."

Trong mắt Lam Trúc, tất cả người nước ngoài đều trông giống nhau, cô vỗ mạnh vào lòng bàn tay, "Em biết rồi! Cô ấy nhìn rất giống Lena Milano, đó là người mẫu nổi tiếng của những năm 60 thế kỷ trước!"

Lạp Lệ Sa: "..."

Cô còn nghĩ rằng Lam Trức đã từng gặp Khắc Lạc Y – Chloe, làm cô kích động theo đối phương một trận.

Ân Gia Hà nhìn thấy Phác Thái Anh, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, Phác Thái Anh đều quen rồi, cô nhìn sang bên cạnh một chút, quả nhiên, Dư Thính Tuyết ở gần đó, cô ấy đang nói chuyện với người khác, dư quang chú ý tới Phác Thái Anh đang nhìn mình, cô ấy giơ ly rượu lên, khẽ gật đầu với cô.

Dư tổng chủ động chào hỏi mình, Phác Thái Anh cũng vội vàng giơ ly rượu của mình lên, lấy lòng cười cười với cô ấy.

Chờ Dư Thính Tuyết thu hồi tầm mắt, Phác Thái Anh im lặng, quay đầu nhỏ giọng hỏi Trọng Viên Viên, "Sao chị nhìn thấy Dư Thính Tuyết là cứ muốn cười ấy, còn không phải là cười thân thiết, mà là loại cười lấy lòng nịnh nọt."

Trọng Viên Viên ngẩng đầu lên, một phần giúp Phác Thái Anh quét qua toàn hội trường, xem có ai nên để cô ấy đi qua nói chuyện một phen, phần còn lại không yên lòng trả lời: "Có phải mỗi lần nhìn thấy cô ấy, biểu tình của chị sẽ trở nên vừa khách khí vừa xa cách không, tuy nụ cười rất chân thành, nhưng ý nghĩa bên trong thật ra là để cô ấy tránh xa chị một chút?"

"Đúng đúng đúng, " Phác Thái Anh điên cuồng gật đầu, giống như gặp phải tri âm của mình, "Em cũng có cảm giác này à?"

"Không ạ" Trọng Viên Viên bình tĩnh trả lời, "Bất quá em nhìn thấy biểu tình của Dư Thính Tuyết, giống y như đúc lúc chị Lương nhìn Lạp Lệ Sa, nên em đoán đoán là biết."

Phác Thái Anh: "...Vì sao chị Lương sợ Lạp Lệ Sa như vậy, chị ấy đối với chị Lương rất tốt mà."

Trọng Viên Viên giống như nghe được truyện cười, cô đang uống rượu, kết quả cười thiếu chút nữa sặc rượu vào trong mũi, ho hai tiếng, cô khoát tay nói: "Chị về mà đi hỏi chị Lương đi, để chị ấy sẽ mô tả cho chị mọi thứ về mặt tối của Lạp Lệ Sa."

Trọng Viên Viên nói rất khoa trương, Phác Thái Anh nhíu mày, không tiếp tục đề tài này nữa, cô nhìn xung quanh một chút, Lạp Lệ Sa đang nói chuyện với một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, thấy bọn họ tán gẫu rất hăng say, cô do dự một lát vẫn không đi qua, liền đứng tại chỗ.

Phác Thái Anh cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Ân Gia Hà đứng bên cạnh cô, lạnh nhạt nói: "Tôi đi nói chuyện với đạo diễn Trương một chút, gặp lại sau."

Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, đáp lại cô ấy một tiếng, ở đây cô không quen biết nhiều người lắm, tất cả mọi người đều là người hỗ trợ hợp tác của các công ty, Phác Thái Anh tự mình mở một studio, trong giới cơ bản không có bạn bè, cảm thấy không có ai có thể đi khách sáo, chuẩn bị đi về phía trước tìm một chỗ ngồi xuống.

Đi nửa chừng, đột nhiên có người gọi cô một tiếng, "Chị Thái Anh!"

Giọng nói này có chút quen tai, Phác Thái Anh xoay người, phát hiện là tiểu thịt tươi Cao Trường Tú.

Nửa năm không gặp, tiểu thịt tươi ngoại trừ kiểu tóc có thay đổi, những nơi khác vẫn như cũ, khi thấy Phác Thái Anh, cậu nhịp nhẹ chân đi tới, "Chị Thái Anh, lần này chúng ta phải hợp tác rồi."

Phác Thái Anh vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, Cao Trường Tú thấy thế, nhắc nhở: "Trong《 Người ngủ say》, em diễn Cao Thiên."

Phác Thái Anh lúc này mới hiểu được,《Người ngủ say》 tổng cộng có sáu nhân vật chính, Cao Thiên là một trong những nhân vật cuối cùng, cũng là sự tồn tại ngây thơ nhất trong toàn bộ bộ phim, mặc dù làm cảnh sát hình sự, nhưng lại tốt bụng đến khiến người ta giận sôi máu, sáu nhân vật chính mỗi người đều có bất hạnh riêng, nhưng những bất hạnh của năm nhân vật chính khác đều là của quá khứ, chỉ có bất hạnh của Cao Thiên là đang diễn ra ở hiện tại.

Vốn dĩ nhân vật này vẫn chưa chắc chắn ai sẽ diễn, vậy mà hai ngày trước Lạp Lệ Sa đã nói cuối cùng cũng tìm được diễn viên phù hợp, nhưng không nói cho cô biết người đến diễn là Cao Trường Tú.

Phác Thái Anh kinh hỉ nhìn cậu ta, "Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim điện ảnh phải không? Ôi, thật tốt quá, có thể diễn chung với tiểu thị tươi, biết bao nhiêu cô gái đều ghen tị đến chết tôi."

Cao Trường Tú ngại ngùng cười cười, "Toàn bộ đoàn làm phim đều là tiền bối của em, em chính là một người mới không hiểu gì cả, chị đừng chê cười em nữa."

"Ai mà không có lần đầu tiên, điều kiện vốn có của cậu rất tốt, chắc chắn có thể nổi tiếng mà."

Cao Trường Tú cho Phác Thái Anh cảm giác chính là một em trai hàng xóm, Phác Thái Anh trời sinh có thiện cảm với loại người nhút nhát thẹn thùng này, Cao Trường Tú cũng thích diễn viên chuyên nghiệp khiêm tốn như Phác Thái Anh, cậu muốn cùng Phác Thái Anh học diễn phim, cũng muốn cùng Phác Thái Anh trở thành bạn bè tiền bối hậu bối.

Cả hai đều rất ăn ý, đứng trò chuyện với nhau thêm một lát, Lạp Lệ Sa từ xa nhìn thấy, Lam Trúc ở phía sau cô nói: "Chị Lệ Sa, không đi qua sao?"

"Không cần" Lạp Lệ Sa cảm thấy cho Phác Thái Anh có mấy người bạn khác giới là rất tốt, cô có hiểu về Cao Trường Tú, càng yên tâm hơn, "Chúng ta đi qua bên kia."

Lạp Lệ Sa chỉ một phương hướng, Lam Trúc đuổi theo, lại thấy cô ấy càng đi càng lệch, bên kia không có bao nhiêu người, đa số là người các cô đều không biết, người duy nhất quen biết, vẫn là Phác Y Nhân.

Cho dù xảy ra sự việc cướp trang bìa thì Chloe vẫn mời Phác Y Nhân, cách làm của cô ấy rất thâm độc, Phác Y Nhân lại còn thâm độc hơn, cô ta vẫn tham dự với bộ dạng như chưa từng có gì xảy ra, sau khi đến bữa tiệc còn cùng Chloe hàn huyên hai câu, ngay cả khi hai người không ai nhận ra ai.

Xong đêm nay, ấn tượng của Chloe với cô ta đã thay đổi, cô đánh giá cao một cô gái như vậy, nhưng sự đánh giá cao chỉ đơn giản là đánh giá cao, cũng không phải là thích.

Thấy Lạp Lệ Sa đi tới, có người cười đi qua, muốn nói chuyện với cô, Lam Trúc thập phần tinh mắt, tất cả đều giúp Lạp Lệ Sa ngăn cản, Lạp Lệ Sa không coi ai ra gì mà đi tới bên cạnh Phác Y Nhân, cười cười với cô ta, "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?"

Phác Y Nhân cũng cười cười, "Cũng không tệ lắm, cám ơn chị Lệ Sa đã quan tâm."

Lạp Lệ Sa đi về phía cô ta hai bước, khoảng cách với cô ta chỉ còn lại chưa tới hai mươi cm, Lạp Lệ Sa hơi cúi đầu nhìn Phác Y Nhân, "Đương nhiên tôi phải quan tâm đến cô, món quà đầu tiên tôi tặng cô, cảm giác thế nào, công ty các cô có lấy lại nguyên khí chưa?"

Phác Y Nhân ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, "Nhờ phúc của chị, đã không sao rồi."

Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Thông thường, Thường phu nhân và tôi là cùng một loại người, tất cả chúng tôi đều không thích gióng trống khua chiêng*, cũng không thích lãng phí sức lực của mình vào những người hay những việc dư thừa.

Đối với cô ấy, cô không phải là người tình bên ngoài đầu tiên ảnh hưởng tới cô ấy, cũng không phải là người cuối cùng, vì vậy chỉ đạp đổ công ty của cô mà không làm gì với cô hết."

*Gióng trống khua chiêng: Làm rùm beng ầm ĩ để phô trương.

Cũng là nói "Khua chiêng đánh trống" hay "Khua chiên gõ mõ"

Lạp Lệ Sa rũ mắt, nghiêng đầu về phía bên trái, tầm mắt rơi vào trên người Phác Thái Anh ở phương xa, giọng điệu của cô càng thêm nhẹ nhàng, "Tôi thì khác, người khiến tôi cảm thấy khó ưa có rất ít, mỗi một người đều là hiếm có, và cái hiếm thì rất đắt, khó khăn lắm mới xuất hiện một người, tôi muốn chiêu đãi thật tốt mới phải, cô nói đúng không?"

Phác Y Nhân cúi đầu và mỉm cười, "Tùy cô muốn làm gì thì làm."

"Tôi không phải cái loại rác rưởi Khổng Thi kia, sẽ không bị cô đả kích một chút liền sợ tới mức mặt như đất, chạy chối chết."

Âm thanh của cô ta cũng rất thấp, chỉ đủ để Lạp Lệ Sa nghe rõ, "Tôi biết cô còn muốn đối phó tôi, vậy tôi cũng không khách khí với cô.

Tôi sẽ nhanh chóng phát triển, chờ đến ngày nào đó, chúng ta cùng nhìn lại, xem cô có thể loại bỏ tôi ra khỏi giới giải trí này giống như đã từng làm với Khổng Thi không."

Nói xong, Phác Y Nhân xoay người rời đi, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Phác Y Nhân rời đi, Lạp Lệ Sa híp mắt lại.

Thấy cô ta đi rồi, Lam Trúc đi tới bên cạnh Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị Lệ Sa, sao chị không dạy cô ta một trận, còn để cho cô ta nhảy nhót cái gì, lần trước cướp nhân vật, cướp trang bìa, lần sau còn nói không chừng sẽ cướp cái gì."

Lạp Lệ Sa lắc lắc ly rượu, "Chị cảm thấy cô ta rất thú vị, không cần phải bắt cô ta vào ngõ cụt nhanh như vậy."

Lam Trúc trợn to hai mắt, "Chị Lệ Sa, chị sẽ không..."

Lạp Lệ Sa mặt đen quay đầu, làm một cử chỉ muốn ném rượu lên người cô, Lam Trúc vội vàng né tránh, kỳ thật ly rượu của Lạp Lệ Sa cũng không nâng lên ba mươi độ, "Chị thấy lá gan của em càng lúc càng lớn, thật nghĩ chị không dám sa thải em à?"

Lam Trúc mặt dày cười, "Chị chính là không dám, đuổi em đi, Y Y không bỏ qua cho chị đâu."

Lạp Lệ Sa liếc cô ấy một cái, Lam Trúc ở cùng cô càng lâu, lá gan lại càng lớn, mặc dù thỉnh thoảng nói ra những lời kinh người, nhưng Lạp Lệ Sa thích sự thay đổi này, Lam Trúc đối với cô mà nói giống như em gái, quan hệ càng ngày càng tốt, đó là chuyện tốt.

"Con người là động vật sống theo nhóm, con người sống một đời, luôn luôn tạo ra các mối quan hệ khác nhau với tất cả các loại người, người thân, bạn bè, người yêu là không thể thiếu trong cuộc sống, và trong con đường trưởng thành, thứ không thể thiếu chính là đối thủ."

Lạp Lệ Sa giải thích một chút, Lam Trúc nhẹ nhàng chớp mắt, "Ồ, em hiểu rồi, chị muốn Phác Y Nhân truyền cảm hứng cho Phác Thái Anh."

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, "Không sai biệt lắm đi, tuy rằng Tiểu Anh biến thành dáng vẻ gì chị đều thích, em ấy lười biếng cũng không sao, nhưng cuộc sống như vậy rất dễ trở nên nhàm chán, chị muốn cho cuộc sống của Tiểu Anh thêm một chút khó khăn, không nhiều, một chút là được, để em ấy cũng cảm nhận được một chút niềm vui chiến thắng."

Những lời này làm sao cứ thấy kỳ quái, Lam Trúc nhíu mày, "Có đối thủ, thật sự vui vẻ như vậy sao?"

"Đương nhiên" Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Bằng không em cho rằng vì sao trước kia chị lại liều mạng như vậy? Chính là vì có thể sớm vượt qua Lâm Y."

Lam Trúc nhỏ giọng chép miệng, "Liều mạng nhiều năm như vậy, không phải vẫn không vượt qua người ta sao?"

Giọng nói của Lạp Lệ Sa trầm xuống, "Em vừa nói gì."

"Khụ, không nói gì cả.

Nhưng chị Lệ Sa, chị không sợ một chút khó khăn này, cuối cùng biến thành một cái hố khổng lồ sao? Nếu Phác Thái Anh ngã vào thì làm sao bây giờ."

Lạp Lệ Sa không có cảm xúc gì cười một tiếng, "Em quá coi thường Tiểu Anh, cũng quá coi thường chị."

Lam Trúc: "..."

Phụ nữ phàn nàn thường là các bà nội trợ, lý do là cuộc sống của họ quá nhàm chán, mỗi ngày ngoài trừ cha mẹ thì mục tiêu để cố gắng cũng không có, thời gian rảnh rỗi quá nhiều, thời gian để nghĩ về cuộc sống của họ quá nhiều, và con người là động vật tham lam, ngay cả khi suy nghĩ, họ cũng nghĩ về những thiếu sót của họ, chứ không phải nghĩ về điểm mạnh của họ.

Phác Thái Anh không phải là oán phụ, nhưng quá khứ của cô luôn không vui, cho dù có Y Y, cảm xúc của cô cũng không cao lên được, hiện tại nhớ lại một phen, lúc Phác Thái Anh vui vẻ nhất chính là lúc cô còn đang quay phim.

Con người luôn phải đứng lên đi ra ngoài, nhìn ra thế giới nhiều hơn, tầm nhìn rộng, tiếp xúc rộng rãi, đôi mắt sẽ không chỉ dừng lại ở một nơi.

Lạp Lệ Sa thật sự rất muốn cố gắng làm người vợ tốt, trước kia cô không có kinh nghiệm, rất nhiều chỗ đều bỏ qua, còn tưởng rằng chỉ cần duy trì trạng thái yêu đương là được, nhưng không ai có thể vĩnh viễn duy trì trạng thái yêu đương, từ người yêu đến người thân, đây là một sự thay đổi thầm lặng.

Mọi người luôn luôn đòi hỏi rất nhiều từ người bạn đời của họ, nhưng lại không có nhiều yêu cầu với con cái, cha mẹ, anh chị em, đó là sự khác biệt cơ bản giữa người yêu và người thân.

Lạp Lệ Sa trước kia chỉ tập trung vào một thân phận, lại quên mình còn có một thân phận khác.

Là người yêu, cô phải luôn quan tâm đến thế giới cảm xúc của Phác Thái Anh, cho cô ấy sự đồng hành và an ủi, còn là người thân, cô sẽ giúp Phác Thái Anh lấp đầy mọi khoảng trống trong cảm xúc, có thể tự mình làm, hoặc nếu bản thân không thể thì cho người khác thay thế.

Làm vợ là một môn học, Lạp Lệ Sa đọc một loạt các cuốn sách hôn nhân, đến gặp một số nhà tâm lý học hôn nhân, cuối cùng đã tìm ra một số cách.

Phác Thái Anh vẫn đang trò chuyện với Cao Trường Tú, nhìn khóe miệng cô ấy nhếch lên độ cong, Lạp Lệ Sa từ xa nhìn thấy cũng bị cô ấy lây nhiễm, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên.

Đột nhiên, cô nhớ lại những phán đoán ban đầu của Chung Nhã về cô trên bàn ăn, "Trên thực tế, dì không hi vọng nhiều về con và tiểu Anh.

Các con còn trẻ, cũng không hợp pháp, con gái mà, tâm trí nhạy cảm, hai người nhạy cảm ở với nhau luôn xuất hiện đủ loại va chạm.

Tuy nhiên, con là một người thông minh, Tiểu Anh cũng không ngốc, bất kỳ cặp vợ chồng nào vấp ngã đều dựa vào nhau cho đến cuối cùng, các con chắc cũng như vậy."

Khi Chung Nhã nói những lời này, ý cười ngâm nga, giống như đang tùy ý nói về thời tiết vậy.

Bây giờ nhìn lại, thực sự bị bà nói trúng rồi..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com