Chương 14
Trời rạng sáng, cửa sổ vẫn mở toang từ tối qua, tấm rèm mỏng phất phơi theo gió sớm lướt qua khuôn trang xinh đẹp ấy. Như Ý ngủ vùi trong chăn ấm, mái tóc ôm trọn gương mặt sắc sảo kia của nàng.
Nàng khẽ động mi tâm, trong đầu từ từ xử lí mọi thông tin vừa qua. Rồi nàng bỗng mở to mắt bật ngồi dậy, ngó nhìn xung quanh lại chẳng thấy người đâu nữa. Một thoáng Như Ý ngẫm lại, nàng cũng đang ngủ ở phòng của mình, đưa tay lên sờ cơ thể thì cũng thấy đã mặc đồ ngủ từ lúc nào. Đầu nàng nhức đến điếng người, đưa tay lên mà xoa xoa hai bên thái dương, một loạt kí ức đêm qua hằn rõ lên trong đầu nàng, như một thướt phim lướt qua một cái. Như Ý dời hai tay xuống tự che mặt mình, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ không thôi.
Như Ý tắm rửa vệ sinh xong, nàng mở cửa đi ra ngoài, căn phòng bên cạnh vẫn im bặt. Nàng chợt dừng chân nhìn cánh cửa gỗ ấy, đi tới nắm hờ lên tay cửa nghĩ ngợi một lúc rồi lại thôi.
Nàng đưa tay xuống xoa xoa đùi trong của mình vì cơn đau ở hạ thể vẫn không thuyên giảm, Như Ý chỉ có thể lê từng bước chậm rãi xuống nhà.
Tiểu Tâm một mình dọn bàn ăn ra nhưng lại chẳng thấy lão phu nhân ngồi ở đây như thường ngày. Vừa thấy chủ tử, nó liền cúi đầu cung kính chào nàng
- Thiếu phu nhân, mợ dậy rồi.
- Mọi người đâu hết rồi?
- Dạ lúc trời chưa sáng người của quân đội nói có việc gấp nên đã triệu tập nhị gia đi Nam Kinh rồi ạ, lão phu nhân cũng đưa nhị gia ra nhà ga chắc cũng sắp về rồi ạ.
Nàng nheo mắt nhìn Tiểu Tâm ngơ ngác, từ sớm đã không thấy người đâu nào ngờ lại có việc khi mặt trời còn chưa chiếu tới.
- Có nói là khi nào sẽ về không?
- Dạ không ạ. Mợ đến ăn sáng đi kẻo nguội đấy ạ.
Như Ý thở hắt một hơi rồi ngồi xuống đúng chỗ thường ngày của mình mà ăn sáng.
Cũng chẳng có việc gì làm nàng cùng Tiểu Tâm ra hoa viên phía sau cho cá ăn để đỡ phải nhàm chán. Trời gần vào thu nhưng vẫn còn vương lại trận mưa nhỏ lắt rắt, lá hoa khẽ động, hứng lấy những giọt nước yếu ớt.
- Thiếu phu nhân, đã mưa rồi ạ chúng ta vào trong thôi.
Như Ý ngước lên nhìn vùng trời trắng xoá, những giọt mưa nhỏ cứ lần lượt rơi trên tóc, trên da nàng. Nàng đưa tay ra Tiểu Tâm tự hiểu ý mà đỡ lấy dìu nàng ngồi dậy.
Cổng lớn nặng nề dần được ra, chiếc xe hơi bóng loáng từ từ lăn bánh vào khuôn viên của biệt phủ. Nàng nghĩ mẹ chồng mình đã về nên cũng nhanh chân ra đón bà. Thập Cửu ra xe trước chạy vào nhà lấy ô rồi mở ra che cho bà từ trong xe bước ra.
- Mẹ về rồi ạ.
- Ừ mẹ về rồi.
Như Ý đứng bên trong ngạch cửa, trên người choàng thêm khăn lụa mỏng mà Tiểu Tâm đã lấy cho nàng từ trước vì sợ chủ tử sẽ lạnh. Nàng bước ra đỡ lão phu nhân vào bên trong, từ lúc về vẻ mặt bà cũng không thấy sắc hỉ như thường lệ, vừa ngồi xuống ghế đã thở dài một hơi làm nàng cũng không an lòng mà thăm hỏi
- Con nghe Tiểu Tâm nói mẹ đi tiễn nhị gia ra nhà ga đi Nam Kinh ạ? Có việc gì gấp hay sao ạ?
- Haiz từ sáng sớm đã có người bên quân đội nhận lệnh đến báo cáo với Hải Lan đi Nam Kinh, quân Nhật chúng chiếm được Thượng Hải rồi nên đã đánh vào Nam Kinh. Đại gia và nhị gia nhận nhiệm vụ đến đó để tác chiến chống bọn chúng.
- Đại gia ạ?
Nghe nhắc đến Diệp Hải Bình cũng phải đi, Như Ý không khỏi bàng hoàng nhìn mẹ chồng, trên mặt bà hiện rõ nỗi lo lắng sốt ruột.
- Nhưng, sao lại có đại gia nữa ạ?
- Cha con nói đây là lệnh của cấp trên, điều ai thì người đó đi. Đêm qua chồng con nó đã tới đó trước rồi, sáng nay khi nhận lệnh thì mẹ cũng gấp rút đưa Hải Lan ra ga tàu.
Không biết lệnh phép thế nào lại cử cả hai anh em họ Diệp đi cùng một cuộc chiến, quân Nhật đánh chiếm được Thượng Hải thì còn có hi vọng gì Nam Kinh sẽ được yên ổn, còn không phải đẩy hai anh em họ vào mồ chôn tập thể sao?
Tay nàng bất giác mà run cầm cập, mồ hôi cũng đổ ra ướt cả. Lão phu nhân nhìn vẻ mặt sợ hãi của con dâu bà cũng cố trấn an nàng.
- Con dâu à, con đừng lo quá Hải Bình cầm quân giỏi lắm nó sẽ không có chuyện gì đâu con.
- Có nói khi nào về không ạ?
Đáy mắt nàng đã ánh lên hàng nước long lanh nhìn lão phu nhân, bà cũng chẳng dám nhìn Như Ý mà chỉ cúi mặt lí nhí đáp
- Đánh giặc mà con, sao có thể nói được chính xác ngày về chứ? Nhưng con đừng lo quá không sao cả, đây cũng không phải lần đầu Hải Bình ra trận không sao cả.
- Nhưng... Nhưng nhị gia chưa từng đánh giặc lần nào mà đúng không mẹ?
Bỗng Như Ý nghiêng về an nguy của Hải Lan một cách bất chợt khiến bà cũng có chút ngơ ra nhìn nàng.
- Hải Lan? Hải lan nó... Nó có Hải Bình đi theo chỉ bảo, với cả nó cũng tháo vát nhanh nhẹn. Haiz mẹ cũng mong trời cao độ cho anh em chúng nó bình an quay về.
_____
Lão phu nhân mỗi ngày chỉ đều nhốt mình trong phòng thờ, tay cầm chuỗi trầm hương mà miệng không ngừng đọc kinh niệm Phật cầu bề trên bảo vệ cho hai đứa con mình.
Còn Như Ý nàng cũng không thể lặng tâm mà quỳ trong phòng thờ với mẹ chồng hàng giờ để cầu nguyện với bà, nàng chỉ nán lại sau bữa sáng và chiều tối chỉ ngồi lại niệm Phật tầm nửa tiếng hơn.
Cửa phòng của Diệp Hải Lan được mở từ lâu, bên trong là hai nha hoàn đang bê chậu nước dọn dẹp, lau dọn phòng cho cô. Lão phu nhân có dặn từ đây đến khi nào nhị gia về cứ thi thoảng thì vào dọn dẹp phòng ốc cho cô không được để bám hạt bụi nào.
Nghe tiếng chân tới gần, hai nha hoàn dời tầm nhìn ra cửa, thấy đại thiếu phu nhân đang đứng đó cả hai liền dừng tay, khúm núm gập người thưa Như Ý. Nàng không mấy bận tâm cũng không tiện đi vào nền gỗ đã được lau bóng lưỡng, chỉ đứng từ xa nhìn cả căn phòng. Cũng to ngang ngửa phòng nàng với Diệp Hải Bình, đồ đạc không nhiều không ít nhưng Hải Lan rất biết cách sắp xếp chúng theo sở thích cho thật gọn gàng.
Cây đàn piano nặng nề ở góc phòng đã được chùm vải từ lâu, chắc sẽ lâu lắm nàng mới được nghe lại chủ nhân của nó chơi vu vơ mấy bản nhạc cổ điển.
Khi trở xuống nhà, Như Ý thấy một cô gái lạ mặt ngồi ở phòng khách, nhìn thì biết cô ấy là con gái nhà phú hào giàu có, ăn vận cũng rất thời thượng và sang trọng.
Ánh mắt nàng một giây cũng không rời cô gái rồi cũng dần đi tới gần bộ bàn ghế giữa phòng.
- Đại thiếu phu nhân.
Thập Cửu tay bưng đĩa điểm tâm đi ra từ phía sau, lảnh lót gọi nàng. Cả hai người theo giọng của Thập Cửu mà quay đầu lại nhìn cùng một lúc.
- Đại thiếu phu nhân, vị này là Hứa tiểu thư bảo là đến có việc ạ.
Cô đưa tay hướng về Hứa Cảnh Cảnh ở đối diện, lúc này mới biết danh tính của nhau nên cũng dễ dàng cho một cái gật đầu chào hỏi
- À, Hứa tiểu thư. Mời cô ngồi.
- Vâng thưa chị.
Nàng cũng đi tới ngồi ở cách đó một khoảng, Thập Cửu đặt đĩa bánh lên bàn rồi rót trà ra hai tách sứ rồi để ngay ngắn trước hai vị chủ tử.
- Lão phu nhân đang bận niệm Phật rồi, Hứa tiểu thư đến để tìm ai?
- À vâng, em đến không phải gặp lão phu nhân ạ. Em muốn gặp nhị gia, hai hôm trước em có làm mẻ bánh quy theo công thức của Đức mà em đã từng học, nên hôm nay muốn mang sang cho nhị gia dùng thử ạ.
Nghe cô gái nói vậy lúc này Như Ý mới hạ mắt nhìn xuống hộp thiếc tròn tròn mà Hứa tiểu thư đẩy qua, bề mặt còn có hình thù hoa lá các thứ, nhìn là biết không phải đồ trong nước và rất mắc tiền.
- Hứa tiểu thư có lòng rồi, trời mưa gió thế này lại phải để tiểu thư nhọc lòng đến đây.
- Không sao ạ. Thiếu phu nhân là?
- Tôi là phu nhân của đại gia, chị dâu của nhị gia.
Ban nãy nghe Thập Cửu gọi nàng, trong đầu Hứa Cảnh Cảnh cũng tự ngầm tra cứu thân phận của nàng. Cô gái gật gù cười tươi chào nàng lần hai.
- Hứa tiểu thư đây là, bạn của nhị gia nhà tôi sao?
- Dạ phải ạ, chúng em từng học cùng thời với nhau.
- Vậy chắc thân với nhị gia lắm nhỉ?
Hai mắt Như Ý tròn xoe nhìn quý cô trước mặt, Hứa Cảnh Cảnh chớp chớp mắt, hàng mi cong có hơi cụp xuống, môi nhỏ cũng mấp máy mấy lời
- Dạ... Không hẳn ạ, do em học dưới chị Hải Lan một khoá với cả lúc đó em cũng chẳng nổi bật gì mấy nên chị ấy không ấn tượng em lắm.
"Vậy sao lại nói là bạn chứ?"
Chân mày thanh tú của nàng vội xô vào nhau vài giây khi tự mình thắc mắc về câu chuyện mâu thuẫn này.
- Nhưng mà, nhị gia đã đi Nam Kinh được hơn ba ngày nay rồi. Cũng không biết khi nào sẽ quay về.
Khi nói xong, nàng cũng thả một hơi thở nặng nề, cứ hễ nhắc tới lòng lại thêm bồn chồn hơn. Hứa Cảnh Cảnh trân trối nhìn đối phương, thấy biểu cảm thất thần ấy dù Như Ý chưa nói đi Nam Kinh làm gì, nàng không khỏi lấy làm lạ.
- Đi được ba ngày rồi ạ?
- Phải. Haiz anh em họ cũng chẳng gửi thư từ gì về cả.
Thư tín là thứ mà hậu phương lúc này mong chờ nhất, hàng ngày trông ngóng tin tức ở nơi khói lửa ấy nhưng cũng chẳng lấy nỗi một lá thư. Vẫn còn đang tự chôn mình vào dòng suy nghĩ kia thì Hứa Cảnh Cảnh đã tự động đứng lên, máy móc chào nàng rồi đi phăng phắc ra cửa.
[Hứa gia thị]
Hứa Cảnh Cảnh đùng đùng tới thư phòng của người đàn ông quyền lực nhất trong nhà này - ông nội cô. Cảnh Cảnh mở toang cửa, người bên trong nhìn không rõ mặt, nghe tiếng kinh động đó cũng chẳng làm nét lãnh đạm trên gương mặt nhăn nheo đó biến đi.
- Sao ông nội lại điều anh em Diệp gia đi Nam Kinh thế?
Cô cau có, lớn tiếng chất vấn ông nội mình. Qua màn khói thuốc đang toả ra từ điếu xì gà, một ông lão với chùm râu dài qua cằm, cùng màu muối tiêu với tóc hớt cao, mặc quân phục xanh rêu đầy quyền hành. Gương mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, ông vẫn cứ xem tờ nhật báo trên bàn mà như chẳng nghe thấy lời của đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất đang nổ khí ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com