Chương 1
Trường trung học Nguyễn Du dãy hành lang mùa thu trầm mặc như ký ức đang mốc thếch. Lá me bay lả tả ngoài ô cửa lớp, tiếng giảng bài của Yên Khuê vang lên như một giấc mộng cũ – đều đặn, nhẫn nại, không thăng không trầm. Cô vẫn đứng đó, như suốt bao năm qua, trong chiếc áo dài trắng nhạt dần theo thời gian, với mái tóc xoã bồng nhẹ nhàng và đôi mắt trũng sâu, lặng lẽ như một mặt hồ không gợn sóng.
Khuê đứng bên cửa sổ lớp học, lặng lẽ nhìn ra sân trường. Tiết dạy cuối cùng vừa kết thúc. Học sinh lớp Ban C (đệ nhị tức lớp 11 hiện tại) rời đi nhanh chóng, như thể chúng sợ cái không khí quá im ắng mà cô vô tình để lại. Không ai chào cô. Hoặc có lẽ có, nhưng cô không nghe thấy. Gần đây, tai cô như muốn rời xa tiếng gọi của đời sống: tiếng gọi của người tình không nghe nữa, tiếng tương lai cũng không thèm lắng lại. Chỉ còn tiếng gió, tiếng bước chân mình, và đôi khi, tiếng tim đập rời rạc như những con chữ viết sai chính tả.
Trên bảng vẫn còn vài dòng bài giảng dang dở. Cô để yên. Tự dưng không muốn xóa. Có lẽ vì nó là thứ duy nhất còn sót lại hôm nay mà cô tạo ra.
Cô xoay người, cầm lấy xấp bài kiểm tra trên bàn. Lưng cô đau ê ẩm. Cả ngày đứng lớp, gồng mình trong khuôn mẫu một giáo viên chuẩn mực, một người phụ nữ "ổn định" – cái từ mà người ta thường hay dùng cho những ai họ chẳng còn điều gì hay ho để nói đến nữa.
Về nhà, nấu cơm. Ăn một mình. Rửa chén. Chuỗi hành động đó đã qua đi quẫn lại suốt 3 tháng trời, vẫn cô đơn lẻ loi
Lịch trình như một cái đồng hồ hỏng, cứ lặp lại đến mức vô nghĩa. Không có nỗi buồn nào để bật khóc. Chỉ có sự trống rỗng kéo dài dai dẳng, như một nốt ngân lạc điệu.
---
Thạc đã cưới vợ.
Và Khuê không đến đám cưới.
Không phải vì sĩ diện. Cũng không hẳn vì tổn thương. Chỉ đơn giản, cô biết mình không còn vai trò gì trong đời anh nữa. Không phải bạn bè, không là người thân, càng không thể là người cũ. Cô là một người dưng từng lỡ tay đi vào cuộc đời người khác quá lâu – đủ lâu để nghĩ rằng có thể ở lại mãi mãi.
Yêu nhau bảy năm. Từ thời còn là sinh viên sư phạm, chật vật với những buổi thực tập đầu tiên, đến lúc bước vào đời thực với một đồng lương nhà giáo khiêm tốn. Thạc không hào nhoáng. Nhưng anh từng đủ kiên nhẫn. Họ đi qua những mùa giông, những lời xì xào, cả những buổi chiều mỏi mệt bên nhau mà không nói gì. Cô từng tin, nếu có một nơi nào trên đời để mình dừng lại, thì đó chính là vai anh.
Cho đến khi Thạc chọn buông. Không vì hết yêu. Mà vì anh quá mệt. Mệt với việc chờ đợi một tương lai không có gì chắc chắn. Mệt với việc yêu một người phụ nữ luôn do dự, không dám vượt qua "nguyên tắc nghề nghiệp", "khuôn phép đạo đức", hay "môn đăng hộ đối". Mệt vì khi tình yêu đi quá lâu, nó trở thành gánh nặng.
Anh đi, mang theo phần đời đẹp nhất của cô. Và để lại phía sau một người phụ nữ không biết mình là ai khi cái danh đi theo cô "người yêu của Thạc". Đã chìm vào quên lãng mấy mùa thu trước.
---
Chiều nay trời sầm sập tối sớm. Mùa thu như già trước tuổi. Lá rụng sớm. Mây thì xám. Người thì lạnh.
Khuê bước xuống cầu thang chậm rãi, bàn tay vẫn nắm nhẹ xấp bài kiểm tra như một cách cố để giữ lại hình ảnh mình là một người còn chức năng. Cầu thang xi măng cũ, có vài vết nứt chạy dài, bụi bặm nhưng quen thuộc. Cô không ghét nơi này. Cũng không thương. Nó giống như cuộc đời cô – không quá tệ để rời bỏ, nhưng cũng chẳng còn gì để ở lại.
Ngày đã tàn. Bước về nhà với những khoảng không, cô đặt những cái mệt mỏi lên trên bàn vẫn có những món đồ cô chẳng buồn nhìn đến, căn gác lạnh cũng không xua nổi cái suy nghĩ lạnh lùng của Khuê. Đêm phủ lên mọi thứ một lớp im lặng dày, không lời hỏi han, không tiếng người, chỉ có tiếng đài cũ rít nhẹ phát ra giọng hát Lệ Thu buồn đến ngột ngạt:
"Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ.
Nên thế gian quạnh cô mịt mờ.
Như ném ai vào cõi bơ vơ.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy người mơ."
Cô nằm đó, trong căn phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng loang lổ trên nền nhà. Mọi thứ mờ nhạt, không có ranh giới rõ rệt giữa đêm và lòng người. Khuê không rõ mình đã ngủ chưa. Cũng không biết bản thân cô có mơ được điều gì không. Đời sống của cô cứ thế – như tiếng hát ấy, lập lại, cũ kỹ, cô đơn đến mức chẳng có đủ sức để than phiền.
Rồi một ngày nữa lại đến, như hàng trăm ngày từng trôi qua trong câm lặng.
Buổi sáng Đà Lạt trùm sương mỏng, như một lớp ký ức phủ lặng lên mái nhà, ngọn cây, và những con đường chưa kịp tỉnh ngủ. Khuê thức dậy lúc sáu rưỡi, không chuông báo, không mộng mị. Chỉ là một sự tỉnh thức tự nhiên như lá rụng, như gió thổi, như ai đó vừa khẽ nhắc: "Tới giờ rồi."
Cô ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ nằm ở ven đồi. Từ đây nhìn xuống là thung lũng đầy hoa dại, nhà lợp tôn lấp ló, và mùi khói củi từ những bếp sáng sớm. Trường học nơi Cô dạy nằm cách đó chưa đầy hai cây số, chỉ cần đi bộ qua một đoạn dốc, qua con hẻm nhỏ đầy rêu.
Ly trà xanh đặt bên tay cô đã nguội từ lâu. Nhưng cô vẫn cầm, như một cái cô để giữ ấm cho đôi tay gầy héo khô theo năm tháng.
Không ai ở đây gọi cô bằng tên thân mật. Học sinh gọi là "Cô Khuê". Hàng xóm gọi "Cô giáo". Người quen cũ ở Sài Gòn đã mất hút vào cuộc đời riêng. Cô – Thạc – người duy nhất từng gọi tên mình bằng giọng trầm ấm nhất, đã thôi gọi từ ba mùa mưa trước.
---
Trường hôm nay im lặng lạ. Không phải vì học trò ít, mà vì không khí như chùng xuống bởi lớp sương không tan nổi. Khuê giảng bài văn về nỗi cô đơn trong Nửa Chừng Xuân của nhà văn Khải Hưng, nhưng tiếng lòng của cô đã bao năm khi áng văn đã họa lên "tình cảm ý nhị và nỗi đơn" của người trí thức và người phụ nữ trong xã hội cũ. Cô nói về "ánh sáng đẹp đẽ nhưng đau đớn", nói về "cái nhìn xa xăm của nhân vật", nói như thể đó là bài học dành cho riêng cô mà cô như khắc họa cái tình yêu khốn khổ của cô, trong khi mắt cô dừng lại ở một học sinh đang ngủ gục – một hình ảnh vừa đáng yêu, vừa thương hại.
Giờ ra chơi, Cô đứng nơi hành lang, nhìn mấy đứa Cô gái buộc tóc cho nhau, mấy thằng con trai chạy đùa dưới sân. Không ai để ý cô. Mà cô cũng không cần.
Tất cả đều trẻ. Tất cả còn được phép sống trong sự mong chờ điều gì đó đến.
Còn cô, mọi điều đã đến, đã qua, đã mất.
---
Tan học, Khuê tản bộ về nhà. Trời không mưa, nhưng ẩm lạnh. Lá thông rơi lặng lẽ, từng lớp, từng lớp như thở cùng nhịp với cô. Một cơn gió nhẹ lướt qua, đủ để áo cô lay động, đủ để lòng cô hơi buốt.
Về tới căn hộ, cô thấy đôi giày nam đặt trước cửa.
Giày da đen, cổ thấp, quen thuộc.
Cô chậm rãi mở cửa.
Đức đang ngồi trên ghế sofa, đầu hơi ngả ra sau, mắt khép hờ. Anh nghe thấy tiếng cửa nhưng không quay lại ngay. Căn phòng vẫn Cô thơm mùi cà phê. Trên bàn cô hai chiếc cốc, một đang bốc khói, một đã cạn.
"Em không khóa cửa," anh nói khẽ, giọng đều đặn.
"Đà Lạt hiền mà," Cô đáp, cởi khăn quàng, treo lên móc.
Anh quay sang, nhìn cô một lúc. "Em gầy đi nhiều rồi."
Khuê không phản ứng. Cô cởi áo khoác, rót nước ấm, ngồi xuống ghế đối diện. Căn phòng chật, chỉ đủ cho hai người, hai khoảng lặng, và rất nhiều điều không cần nói.
---
Đức là bạn của Thạc. Đã từng.
Cũng là người đã đi khỏi Sài Gòn nhiều năm. Rồi trở lại. Rồi tìm đến cô – không phải để thay thế ai, cũng chẳng vì thương hại. Đơn giản vì... giữa những người từng chia sẻ một ký ức, có một thứ ràng buộc mơ hồ không dễ gọi tên.
"Anh ghé Đà Lạt ba ngày," Đức nói. "Tự nhiên muốn lên thăm em."
"Anh có việc gì à?"
"Không. Chỉ là... nhớ."
Khuê mỉm cười. Một nụ cười rất nhỏ, chỉ nhếch nhẹ nơi khóe môi. Cô không hỏi "nhớ gì", không thắc mắc tại sao. Cô biết, giữa những người đã từng đi qua nhau, lời giải thích đôi khi chỉ làm mờ đi sự thật.
Thật ra, Đức hiểu cô. Đủ để không nhắc nhớ về Thạc. Ánh nắng hiếm hoi cuối ngày tràn qua lớp kính, đổ lên vai cô một màu vàng phai phôi như màu giấy ố. Cô đứng dậy, rút tấm chăn mỏng ra khỏi tủ, phủ lên vai anh.
"Trời lạnh rồi, anh đừng ngủ ở sofa. Lát nữa đi về đi."
Đức không nói gì. Anh ngồi im, hai tay đặt trên đầu gối. Mắt anh nhìn xa xăm qua cửa sổ – nơi trời đã tím sẫm. Một khoảng lặng rất dài trôi qua. Mỗi người ở một bên của điều gì đó không thành hình – như đứng hai đầu của một cây cầu chưa hoàn thiện.
"Em còn giận Thạc không?" – anh hỏi bất ngờ, không nhìn Cô.
Khuê thoáng khựng lại. Cô nhìn anh.
Một lúc, Cô trả lời:
"Không. Em chỉ giận chính mình. Vì đã tin rằng, chỉ cần đủ lâu thì mọi điều sẽ được đền đáp."
Anh gật đầu. Một cái gật đầu rất chậm, như thấu hiểu. Nhưng không đủ sức để nói gì thêm.
---
Bảy giờ tối. Đức đứng dậy. Anh khoác áo, đi đến cửa, rồi ngoảnh lại.
"Nếu em thấy cô đơn... đừng giấu. Anh vẫn ở đây."
Cô gật đầu. Không tiễn anh xuống.
Khi cửa đóng lại, Khuê đứng giữa phòng, nghe tiếng gió bên ngoài vút qua mái hiên, quẩn vào trong phòng như một lời thì thầm không mặt mũi.
Cô nghĩ:
"Đức hiểu mình. Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là đi cùng."
---
Cô ngồi xuống bên cửa sổ, tắt đèn. Ngoài trời, mây đen vần vũ. Thành phố lên đèn dưới thung lũng, ánh sáng lập lòe như ký ức chập chờn. Trên bàn, ly trà thứ hai của ngày vẫn còn ấm.
Cô cầm lên. Uống một ngụm. Đắng. Nhưng không hẳn khó chịu.
Một ngày trôi qua. Không Cô gì đáng nhớ. Nhưng cũng không hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ là, giữa những người từng bước vào đời cô như gió – có người quay lại. Nhưng cũng như gió – chạm khẽ rồi rời đi.
---
Đà Lạt tháng mười. Không khí lạnh không bằng lòng người.
Những người đến rồi đi, như lá thông cuối mùa – không rơi một cách dữ dội, chỉ âm thầm, lặng lẽ, rồi không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com