Chương 23
Mùng một Tết, thăm hỏi người thân.
Khách đến thăm chật ních căn phòng, tất nhiên bao gồm cả gia đình Tiểu Tân. Chuông cửa vang lên, tôi vội vàng ra mở cửa, là bác Hầu, nhưng hai người phía sau lại nhìn rất quen, nhìn lại lần nữa, thì ra là Hàn Đông và Lão K. Tôi cũng không quá ngạc nhiên khi Lão K đến đây, dù sao hắn cũng hay đến nhà tôi ngồi chơi mỗi dịp Tết đến xuân về, nhưng Hàn Đông... tôi đối với hắn không được tính là thân quen, hắn đến nhà tôi làm gì?
"Hàn Đông muốn tìm Tiểu Tân nhưng mà không thấy, tôi sợ cậu ấy một mình buồn nên dẫn tới đây." Lão K giải thích.
"Ha ha, tự nhiên tới thăm, mạo muội rồi." Hàn Đông xem chừng cũng lịch sự.
"Không, không hề, mau vào nhà đi."
Ban đầu tôi còn thấy choáng váng, nhưng vẫn nhất quyết dùng những lời lẽ lịch sự mời họ vào chơi.
Tiểu Tân vừa nhìn thấy hai người họ, sắc mặt liền biến đổi, nhưng rất nhanh mây mù hoá trong xanh.
Tôi nói: "Sao hai cậu đến đây?"
"Tôi sang chúc tết cô chú. "Lão K đặt đống đồ trên tay xuống, vẻ mặt vui mừng nói: "Cô chú, chúc mừng năm mới, cháu đến chúc tết cô chú đây."
"Được được được."
Tôi nhìn Hàn Đông, sau khi chúc tết ba mẹ tôi, hắn quay sang tán ngẫu với ba mẹ Tiểu Tân.
Tôi ở bên cạnh quan sát lời nói sắc mặt bọn họ, chỉ thấy ánh mắt mẹ tôi nhìn Lão K và ánh mắt cô Lưu nhìn Hàn Đông sao mà giống nhau đến thế, hệt như vẻ mặt mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy vui.
Tôi thấy Tiểu Tân cũng bất lực nhìn mẹ tôi rồi lại nhìn sang mẹ nàng, tôi giật giật góc áo nàng, thì thầm nhỏ nhẹ: "Đi thôi, cao chạy xa bay khỏi nơi này." Sau đó hai đứa rất ăn ý mà đứng lên rời đi.
Tay trong tay Tiểu Tân đi dạo trên phố Phù Dung, mặc dù con phố cổ này đã không còn con đường phẳng lát đá xanh năm xưa, đã không còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nhưng thật may kết cấu của những con đường và ngõ hẻm vẫn vậy, con đường này vừa thịnh vượng vừa ê chề, vừa náo nhiệt vừa tịch mịch, thật giống tâm trạng hiện giờ của tôi và Tiểu Tân.
"Dương Dương, Lão K rất thích cậu đó." Bỗng Tiểu Tân nói.
"Có vẻ là vậy, nhưng hắn biết tớ có người trong lòng."
"Hả?"
"Ngốc sao, Lão K biết người tớ yêu chính là cậu, vậy nên cậu không cần lo."
"Cậu nói với hắn sao?"
"Không phải, là hắn tự nhìn ra, đôi lúc độ mẫn cảm của đàn ông cũng có thể sánh với phụ nữ."
"À, ra vậy, thực ra dù cậu với Lão K có gì đó cũng không sao, mắt tớ không nhìn thấy thì tim sẽ không đau!"
Tôi nghĩ người con gái như Tiểu Tân đây, không thể để nàng nói vậy: "Này, cậu có ý gì?"
"Đùa thôi mà, tớ đã biết Lão K thích cậu từ lâu."
"Thật là, nói cách khác, sở thích lớn nhất trong cuộc đời cậu là đánh mất tớ phải không?" Tôi bỗng trầm mặc: "Chỉ là, Hàn Đông..."
"Ha ha, hắn chỉ là đơn phương thích tớ, cậu cũng không cần lo lắng."
Tôi nắm chặt tay Tiểu Tân, thật ấm áp.
Về đến nhà, Lão K và Hàn Đông đã về rồi. Trong phòng chỉ còn 4 vị Phật chưa già với vũ khí gươm giáo là những lời lẽ có tính sát thương cao. Nhìn thấy chúng tôi đi vào, họ nở nụ cười thần bí, cười đến mức lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ tôi rất đắc ý, giọng điệu biến hoá y hệt cảnh Mai Siêu Phong khóc than người chồng đã mất của mình: "Ôi ~ mùa đông đến rồi, liệu mùa xuân có còn xa không? Chổi không đụng tới, bụi sẽ không rơi ~ "
Cô Lưu cũng lắc đầu nói: "Chị này, sao em cũng cảm thấy hạnh phúc ngất ngây như bỗng nhiên nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống nhỉ?"
Lúc đó ba tôi cũng đang hát một khúc ca cùng chú Diệp---
Ba tôi: "Mặt chú vì sao đỏ?"
Chú Diệp: "Tinh thần phơi phới!"
Ba tôi: "Sao mặt chú hồng hào?"
Chú Diệp: "Bôi nến đỏ nên hồng!"
...
Đôi mắt khô khốc của tôi và Tiểu Tân không thể nặn ra giọt nước mắt đắng cay nào, vậy nên chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau.
Tiểu Tân nắm chặt bàn tay, lạc quan hô hào: "Nói lời chào bằng tiếng súng nổ đi!"
Tôi cũng nắm chặt tay, tự lẩm bẩm: "Sống sót, phải sống dai như cờ hó! Nhất định phải sống sót trở về!"
Vì để trốn tránh tình cảnh "gia đình bất hoà" này, tôi và Tiểu Tân tự quyết định đẩy sớm kế hoạch đi Nhật Bản. Bốn vị Phật kia bĩu môi phản đối kịch liệt, nhưng vé máy bay đã đặt rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, chỉ có thể than trách chúng tôi "bất hiếu" rồi thôi.
Ba tôi cho rằng chúng tôi ở bên ngoài suốt ngày ăn chơi rượu chè, bỏ mặc bọn họ vườn không nhà trống đón cái tết này thật là có lỗi với bọn họ, bèn phất cờ khởi nghĩa khiến ba người còn lại cũng ra ngoài "tiêu hoang" một phen, chỉ không ngờ đề nghị này ai ai cũng hưởng ứng, đặc biệt là mẹ tôi, bà tỏ ra cực kỳ kích động: "Cái ông già này, già đến thế này rồi, sắp chết đến nơi mà còn muốn mời tôi hẹn hò lãng mạn, thật không phí hoài thanh xuân tôi dành bên ông lâu như vậy." nói xong mặt bà hiện lên một lớp ửng hồng.
Ba tôi cứ thấy mẹ tôi đỏ mặt lại không quen lắm, nói năng cũng trở nên lắp bắp: "Bà, bà thanh, thanh xuân cũng dài quá, mặt sắp, sắp nhăn nheo, tự, tự nhiên còn đỏ mặt!"
Tôi và Tiểu Tân sẽ đi Tokyo, 4 vị tai to mặt lớn thì bay đến Tam Á.
Thực ra tôi không hề thích ngồi máy bay chút nào, vì cho rằng bay trên trời cảm giác không thật, không cảm nhận được sự vững vàng của mặt đất, hơn nữa còn nhìn thấy tận mắt trận khủng bố 9-11 của Osama bin Laden gây ra, khiến tôi nghĩ cái trò đi máy bay này, tốt nhất đi càng ít càng tốt.
Nguyên tắc của tôi là cứ từ từ không việc gì phải vội, chỉ cần mạng sống giữ được là được. Vậy nên mỗi lần đi máy bay đối với tôi đều là những lần thí nghiệm sự sống chết của con người. Trước đó tôi đã thử thuyết phục Tiểu Tân rằng có thể đi thuyền không, vì xét cho cùng, những vụ đắm tàu như Titanic rất ít khi xảy ra, kết quả nàng nhìn còn không buồn nhìn tôi, chỉ phun ra hai chữ :"Không được!" Sau đó bổ sung thêm ba chữ: "Không thể được!"
Tôi biết khuyên nhủ kiểu gì cũng tốn công vô ích, chỉ đành quyết tâm liều chết: "Thích đi kiểu thì cũng được! Có chết thì chết cùng nhau!"
Cuối cùng cũng đến bước kiểm tra vé máy bay, tôi rón rén rụt rè đi vào khoang máy bay, cho dù mệnh làm thiên thần hay ác quỷ cũng mặc kệ, tôi khó mà kìm nén được sự kích động trong lòng khi ngồi xuống ghế ngồi, tim tôi bay lên theo đà máy bay cất cánh, lúc thì dùng ngón tay vẽ hình chữ thập trước ngực, lúc thì chắp lòng bàn tay cầu nguyện với Đức Phật. Tiểu Tân thấy tôi lo lắng như vậy, không thể nhịn được cười: "Cậu chỉ có thể tin vào một tôn giáo, cậu muốn Chúa Giêsu chiến đấu với Phật Thích Ca Mâu Ni hả, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu đi máy bay, có cần thiết phải làm vậy không! "
Tôi lầm bầm nói: "Máy bay có thể đi vô số lần, nhưng mạng sống chỉ có một mà thôi."
Tiểu Tân lấy MP3 ra, nhét một bên vào tai tôi: "Thôi được rồi, lát nữa sẽ đến nơi ngay thôi, cùng tớ nghe nhạc đi."
Tiểu Tân nắm tay tôi làm tôi yên tâm hơn phần nào, tiếng nhạc như khúc hát ru, chốc lát đã khiến mí mắt tôi díu lại, tôi nghiêng người, ngả vào bờ vai Tiểu Tân mà thiếp đi.
"Dương Dương, tỉnh dậy, đến nơi rồi."
Tiểu Tân lay tôi dậy, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Ồ, đến đâu rồi? Thiên đường hay địa ngục?"
"Ha ha, thật là." Tiểu Tân vỗ má tôi: "Đến Tokyo."
Đến sân bay quốc tế Narita một cách suôn sẻ thuận lợi, cuối cùng tôi cũng thở phào.
Vừa xuống thang máy đã nhìn thấy Odagi từ nơi xa đang ngó nghiêng tứ phía, tôi vẫy tay ra hiệu với cậu ấy, cậu ấy đi đến chỗ tôi và cúi đầu chào với kiểu Nhật Bản tiêu chuẩn: "Hoan nghênh mọi người."
Tôi vội vàng đáp lễ và giới thiệu: "Vị này là người bạn tốt của tôi, Tiểu Tân."
Ánh nhìn của Odagi dán chặt trên người Tiểu Tân như đóng đinh, tôi khẽ ho một tiếng, cậu ấy ý thức được hành động của bản thân, bèn vội vàng đưa tay ra: "Konbanwa" Cậu chàng ngừng một lát rồi đổi sang tiếng Anh: "Chào buổi tối, bạn rất xinh đẹp, hoan nghênh bạn."
Tiểu Thân gật đầu đáp rất thục nữ, sau đó cũng đưa tay ra bắt: "Konbanwa, konnichiwa."
Tôi ở bên cạnh nghe xong bỗng sương mù kéo đến đầy đầu... Tiểu Tân... thế mà biết nói tiếng Nhật... sao tôi không biết??
Odagi thấy Tiểu Tân biết nói tiếng Nhật, lập tức coi tôi như người vô hình, trực tiếp dùng tiếng Nhật đối thoại với Tiểu Tân. Tôi nhìn Tiểu Tân rồi lại nhìn Odagi, lúc này thực sự đã nếm mùi rào cản ngôn ngữ, tôi huých Tiểu Tân: "Chúng ta... có thể nói ngôn ngữ quốc tế thông dụng không? Tôi đến từ đất nước Trung Quốc, không hiểu các cậu đang nói gì."
Odagi mắt to mắt nhỏ không hiểu tôi nói gì, Tiểu Tân phì cười, nói với Odagi: "Chúng ta nói tiếng Anh đi."
Odagi gật đầu đồng ý.
Odagi lái xe đưa chúng tôi đến khách sạn mà cậu ấy đã đặt trước, trên đường đi tôi hỏi nhỏ cậu ấy: "Muốn dùng tiếng Nhật nói 'tôi yêu bạn' thì nói như thế nào?"
Odagi kinh ngạc: "Cậu cũng có người yêu sao?"
Tôi bĩu môi: "Sao tôi lại không có người yêu cơ chứ! Thế rối cuộc nói như nào?"
Odagi thầm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Nghe cho kỹ nha, Aishiteru."
"Cái gì cơ? A í chí dà lù*? Đậu má! Sao mà khó nghe vậy!" Tôi nhịn không được mà cảm thán bằng tiếng mẹ đẻ.
*A í chí dà lù phát âm theo Tiếng Trung nghĩa là: Bà dì cưỡi con lừa bự.
"Cậu cũng biết nói bậy à?"
"Hả? Tôi nói bậy gì cơ?"
"Cậu vừa nói đậu má? Ha ha, thật khó tin cậu cũng biết nói câu đó."
"Cái đó..." Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi... nhìn sang Tiểu Tân, nàng che miệng cố nhịn cười để giữ phong thái tiểu thư của mình, lúc đó tôi đã hiểu điều mà Trương Đình từng nói: người có cánh không nhất thiết phải là thiên thần, có khả năng nàng là người chim.
"Ha ha, cô Quan, xin đừng câu nệ, tôi hy vọng mọi người ở Nhật có thể tự nhiên như ở nhà, em gái tôi cũng hay nói đậu má."
"Em gái cậu cũng biết nói tiếng Trung sao?" Tiểu Tân tò mò hỏi."
"Đúng vậy, em ấy hay đi Trung Quốc, Tiếng Trung rất ổn. Em ấy rất vui khi nghe nói tôi có người bạn Trung Quốc đến chơi, rất muốn được làm quen với các cậu."
"A, được thôi, chúng tôi cũng hy vọng được làm quen với vài người bạn." Tiểu Tân rất hào hứng mà đồng ý.
Đến khách sạn, Odagi dẫn chúng tôi vào trong. Tôi vừa ra xe đã mất phương hướng, chỉ biết kè kè đi theo sau Tiểu Tân.
Nghe Odagi giới thiệu, khách sạn nơi chúng tôi ở là một phần cơ sở kinh doanh gia đình của một người bạn của cha cậu ấy, có lịch sử đã được N năm rồi. Sau khi bước vào, ấn tượng đầu tiên của tôi là khách sạn này quả thật hơi quá "lịch sử", có rất nhiều món "đồ cổ" ở đây đã có kha khá tên tuổi (có thể là đồ nhái), nhưng lại mang lại cảm giác rất thân thiện. Giao thông ở đây cũng tiện, nghe nói ga tàu điện ngầm 1-Chome Roppongi cách đây không xa, nhưng tôi nghĩ chuyện đó không có ích lợi gì cho tôi, vì tôi là một đứa mù đường, chưa kể ở đây đã có Odagi sẵn lòng làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng tôi.
Odagi dẫn chúng tôi đến phòng, hỏi han vài câu rồi rời đi ngay, nơi chúng tôi ở là một gian phòng kiểu Nhật Bản truyền thống, sạch sẽ khang trang, cơ sở vật chất khá đầy đủ. Tôi đóng cửa phòng lại, cởi áo khoác ngoài ra: "Cuối cùng cũng có thể dùng tiếng mẹ đẻ thân thương rồi. Này, Tiểu Tân, cậu học tiếng Nhật từ khi nào?"
Tiểu Tân nằm lên giường (thật ra cũng không nên gọi là giường, nên gọi là tấm phản): "Tớ có cần học à, đẻ ra đã biết rồi."
"Xì, lừa trẻ con cũng chẳng ai lừa như cậu."
"Ha ha, lúc trước có hợp tác với một công ty Nhật Bản, vậy nên học được một ít, lần này đến đây du lịch, cũng lại học thêm một ít, chỉ đủ giao tiếp cơ bản."
"Ò ~ tôi sáp vào bên nàng: "Hoá ra cậu học trộm nhiều thứ sau lưng tớ."
Tiểu Tân cọ mũi tôi: "Tớ trộm học đấy, thì sao nào."
"Tớ có làm sao được đâu." Tôi mỉm cười gian tà: "Cậu nói xem tớ làm sao có thể..."
Còn chưa nói xong Tiểu Tân đã hôn tôi đến mức hồn bay phách lạc, lại còn học theo kiểu cười gian tà của tôi: "Không phải cậu muốn điều này sao!"
Người này có thể đọc tâm ư? Còn chưa đợi tôi kịp thoát khỏi sự ngọt ngào vây bủa, nàng đã tỉ tê bên tai tôi: "Bạn học Dương Dương yêu dấu, giúp tớ pha nước tắm được không?"
Kiếp trước tôi có nợ ai? Khiến tôi kiếp này gặp phải người đòi nợ!
Nhân lúc Tiểu Tân đang tắm, tôi nghĩ tôi cũng cần phải học một ít tiếng Nhật, thế là tôi lấy ra cuốn sổ tay hướng dẫn khẩn cấp mà Lão K đã đưa cho tôi, tận tâm đọc rõ: "Lần đầu gặp mặt nên quan tâm lễ nghĩa, mặc quần Tây một cách thật lịch sự. Sáng ra gặp mặt cần chào hỏi, cười ô ha ô a (ohayō). Tối đến cần chúc ngủ ngon, trên miệng treo câu ô ya sì mì (oyasumi) ..."
Sau khi ăn sáng, chúng tôi bắt đầu chuyến thăm Nhật Bản dưới sự hướng dẫn của Odagi, Odagi giới thiệu em gái của cậu ấy là Oda Nayuki cho chúng tôi. Tính cách Oda Nayuki rất phóng khoáng cởi mở, ngoại hình cô ấy cũng rất xinh đẹp và thanh tú, cô ấy và anh trai đều là du học sinh từ Pháp, sau khi về nước họ cùng giảng dạy tại Khoa Mỹ thuật của Đại học Nghệ thuật Tokyo. Điều quan trọng nhất là cô ấy có thể nói tiếng Trung Quốc, bớt đi kha khá điều phiền toái.
Odagi là một hướng dẫn viên du lịch rất có trách nhiệm, cứ khi sắp đến hẹn mà cậu ấy bận việc, chắc chắn sẽ để em gái phụ trách giúp đỡ, vì điều đó mà tôi và Tiểu Tân cảm thấy biết ơn vô bờ bến. Đầu tiên chúng tôi đi bộ ở Ginza, sau đó leo lên tháp Tokyo, vào Hoàng cung Nhật Bản rồi đến chơi ở Disneyland, những hôm đó chúng tôi chơi vui đến quên cả lối về.
Điều khiến tôi tiếc nuối không thôi là khi chúng tôi đứng trên đỉnh núi Phú Sĩ đang háo hức mong chờ mặt trời mọc, bỗng trời đổ cơn mưa phùn khiến kế hoạch của chúng tôi hỏng bét.
Thành phố nơi đây rất sạch sẽ, không khí trong lành, trên đường không một bóng giấy rác, các cô gái ai nấy đều mảnh khảnh xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa hầu như họ đều trang điểm, cách họ ăn mặc và trang điểm rất thời thượng, làm tôi không kìm được mà nhìn lâu hơn một chút, cái giá phải trả là bị Tiểu Tân cấu tay không biết bao nhiêu lần, may thay tôi mặc đồ hơi dày, bằng không cả cánh tay này sẽ bị phế. Thật ra ai cũng có tâm hồn yêu cái đẹp, nhìn lâu một chút cũng là chuyện rất đỗi bình thường, khi tôi phát hiện Tiểu Tân cũng trố mắt nhìn trai xinh gái đẹp, tôi rất tức giận mà nói: "Dựa vào cái gì mà cậu được nhìn mà tớ không được nhìn!"
"Tớ là đang nghiên cứu xem họ mặc quần áo kiểu gì, còn cậu đang nghiên cứu xem họ trông như thế nào, làm sao mà giống nhau được!" Sau đó nàng chỉ vào lưng một cô gái trước mặt: "Này, Dương Dương, tớ thấy chiếc áo của cô gái này rất cá tính, đi mua một cái với tớ đi."
Đầu tôi ong ong: "Cậu đã mua N bộ áo quần cơ mà, có mặc đến đâu?!"
Tiểu Tân hừ một tiếng: "Là mua cho cậu!"
Mua cho tôi ư? Vậy tất nhiên là được, tôi không hề trốn tránh trước ánh mắt đoan chính của nàng, khiêm tốn: "Đi thôi, chúng ta đi cửa hàng mua quần áo!"
"Sao tự nhiên tớ nghĩ đến một câu trong bộ phim mà tớ từng xem nhỉ?"
"Câu gì?"
Tiểu Tân dùng khoé mắt quét một lượt trên người tôi: "Tại sao bình thường một người có tính cách yên ổn như vậy, lại luôn tỏa sáng vào những thời điểm quan trọng chứ?"
Trước ngày về hai ngày, Odagi và Oda Nayuki mời chúng tôi ở lại căn nhà nhỏ của bọn họ, tôi và Tiểu Tân cung kính không bằng tuân mệnh, vui vẻ nhận lời.
Nhà của họ là một biệt thự phong cách Châu Âu cách thành phố không xa, đó chính là một khoảng sân ngập tràn xúc cảm thiên nhiên, toàn bộ công trình đều hướng về phía ánh nắng mặt trời, trong nhà như phiên bản thu nhỏ của toàn bộ phong cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ, có thể thấy gu thẩm mỹ của gia chủ thật không tầm thường. Nội thất trong nhà được trang trí tinh tế với những đường nét đơn giản, những chiếc cửa sổ rộng và những tấm bình phong lớn tạo cho người nhìn cảm giác gần gũi mà thanh lịch.
Cha mẹ của họ vẫn ở lại Pháp, trong nhà chỉ có một bà lão Đài Loan và một người giúp việc.
Bà lão Đài Loan này vừa gặp đồng bào đến thăm đã tỏ ra cực kỳ phấn khởi, kéo tay tôi và Tiểu Tân nói chuyện không dứt, thực ra tôi vừa nhìn thấy bà ấy cũng rất xúc động, dẫu sao gặp được đồng hương tại nơi đất khách quê người là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Dù vậy, tôi không hiểu nổi lão Đài Loan nói những gì, bởi thứ tiếng bà lão nói là tiếng Nam Min! Chúa ơi, lại là một sự giày vò khả năng nghe hiểu.
Tiểu Tân mặt không biến sắc mà cười cười nói nói với người bà lão, tôi nhỏ giọng hỏi nàng: "Cậu nghe hiểu sao? Công ty các cậu cũng có khách người Nam Min?"
Tiểu Tân lườm tôi: "Vì không để người ta mất hứng, nghe không hiểu cũng phải giả vờ hiểu!"
Tôi không kìm được mà thốt ra lời cảm thán: "Đúng là người suốt ngày đi giao tiếp có khác, rất biết giả vờ!"
Odagi dẫn chúng tôi đi tham quan tất cả các bức tranh và các đồ mỹ nghệ quanh nhà, trong số đó có một chiếc bát gốm từ thời nhà Minh chúng tôi, vừa nhìn thấy chiếc bát ấy mà máu trong lòng tôi sục sôi, thứ đồ quý như ngọc này của Trung Quốc tự nhiên lại bị Nhật Bản cất giấu, người Trung Quốc lấy gì mà ăn?
Odagi vô cùng niềm nở với Tiểu Tân, Oda Nayuki lén nhìn hai người họ rồi quay sang nói với tôi: "Cuối cùng anh tôi cũng hoa mai nở lần hai*
*Hoa mai nở lần hai: (Mai khai nhị độ – 梅开二度*) là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong trường hợp trên chỉ việc kết hôn lần hai.*
Tôi lắc đầu lia lịa: "Ủa, thế cậu ấy hoa mai nở lần một từ khi nào?"
Oda Nayuki thở dài: "Từ rất lâu rồi, anh ấy từng yêu đương sâu đậm với một cô gái khi vẫn còn ở Pháp, quả là một chàng trai si tình."
Tôi trộm nghĩ, si tình mà vẫn có thể hoa mai nở lần hai sao? Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không ngờ anh cô si tình đến vậy, yên tâm đi, anh cô là người ưu tú đến thế, nhất định hoa mai sẽ nở ba bốn năm sáu bảy tám lần!"
"Ha ha." Oda Nayuki nhìn về phía Tiểu Tân đang thưởng thức những bức tranh: "Tôi hy vọng anh tôi sẽ tìm được hạnh phúc lần hai, cô không nghĩ hai người họ rất xứng đôi sao?"
Tôi nhìn Tiểu Tân và Odagi sánh vai tán ngẫu thì thầm to nhỏ, tôi chợt hoảng hốt: "Đừng mà, Tiểu Tân nhà tôi có đối tượng rồi."
"Tiểu Tân nhà cô? Có đối tượng?" Trên đầu Oda Nayuki toàn dấu chấm hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy." Tôi liến thoắng giải thích: "Tôi và Tiểu Tân cùng nhau ăn cùng một nồi cơm mà lớn lên, coi nhau như người trong nhà, với cả cậu ấy cũng đã có người yêu."
"Ồ, ha ha." Oda Nayuki cười rộ lên, cô ấy khoác chặt lấy tay tôi, dựa nửa thân vào người tôi: "Vậy cô thì sao?"
Tôi muốn rút tay ra để duy trì khoảng cách với cô ấy, nhưng cô ấy dính chặt tôi như keo con chó vậy, làm thế nào cũng không nhúc nhích, thôi hết cách, dính thì dính đi: "Sao thế, tôi cũng có, hê hê."
"Ôi, thật đáng tiếc, tôi định giới thiệu một người cho cô."
"Giới thiệu ai?"
"Cô thấy tôi thế nào?"
"Hả?" Mồm tôi há hốc không ngậm lại nổi.
"Ha ha, đùa chút thôi."
"Dương Dương, lại đây xem bức tranh này nè, đẹp lắm đó." Tiểu Tân cười tít mắt, vẫy tay về hướng tôi.
Tôi vội vàng buông ra, tiến lại gần Tiểu Tân: "Ừ ừ, thật đẹp... oái!"
Tiểu Tân lén cấu một nhát ở cánh tay tôi, làm tôi đau đến chết đi sống lại.
Odagi và Oda Nayuki đồng thanh một người nói tiếng Anh một người nói tiếng Trung hỏi tôi: "Sao thế??"
"Không, không có gì." Tôi cười ngượng: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bức tranh đẹp như thế này, nhịn, nhịn không được nên cảm thán ấy mà."
Đến tối, sau khi trở về tắm gội một lượt, tôi trèo lên giường nằm cạnh Tiểu Tân: "A Tân nè, tớ có chuyện cần bàn bạc với cậu."
"Chuyện gì?" Tiểu Tân đang ngồi sấy tóc, không quay đầu lại nhìn tôi.
"Chúng ta về nước sớm nột chút đi."
"Ơ, sao tự nhiên lại muốn về nước sớm?"
"Tớ..." Đề phòng bất trắc, tôi lùi về sau hai bước: "Tớ sợ cậu với Odagi hoa mai nở lần hai."
"Hoa mai nở lần hai?"
"Đúng... đúng là cái đó, Odagi... khả năng đã tìm thấy tình yêu chân chính hoa mai nở lần hai với cậu."
"Dương Dương à." Tiểu Tân đặt máy sấy tóc xuống, vừa cười vừa nhíu mày rướn tới, quấn chặt lấy cổ tôi: "Sao tớ thấy cậu cũng hoa mai nở lần hai nhỉ?"
Nói xong nàng cắn mạnh vào vai tôi, mắt nàng long lanh chớp chớp: "Dương Dương, cậu không nên trách tớ, tớ chỉ đang tuân theo lời dặn dò của cha chúng ta, bất luận là nam hay nữ cũng phải duy trì khoảng cách trên nửa mét đối với người Nhật!"
Tôi đau không tả được. Theo đuổi chân lý đời mình? Cũng giống như bị cắn vào vai một nhát vậy, chỉ cảm thấy duy nhất một điều là đau.
Để phòng tránh "hoa mai nở lần hai", hai người chúng tôi về nước sớm hơn so với kế hoạch.
Cảnh ly biệt luôn khiến người ta nhớ mãi không quên, tôi thấy Tiểu Tân và Odagi lưu luyến không rời, nhịn không nổi tức giận mà đá Tiểu Tân một cái; Tiểu Tân thấy tôi cùng Oda Nayuki ôm ấp thâm tình, vượt quá mức hơn nửa mét, cũng nhịn không được mà đá tôi một cước.
Trời ơi! Quá bất bình đẳng! Tôi đi giày lười bệt, còn Tiểu Tân đi giày cao gót nhọn vút! Hai người khập khiễng một cao một lùn cùng ngồi lên máy bay, chúng tôi cứ nhìn nhau chằm chằm, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, sau đó không thể nhịn được mà cười ha ha thành tiếng, khiến những người xung quanh tràn ngập vẻ khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com