Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50

Chu mẹ cùng Chu lão gia theo Tô mẹ tiến vào phòng khách. Chu lão gia vừa nhìn thấy Tô ba cùng Lạc Ngôn dáng vẻ đối chọi gay gắt , khuôn mặt già nua của ông càng chìm xuống, càng đen lại.

"Ông" Lạc Ngôn kinh ngạc nói.

Vừa nghe Lạc Ngôn kêu to, Tô Nhiễm ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo nước mắt: "Ông ơi!"

Tô ba cũng quay mặt xem, một thân quân trang thẳng tắp uy nghiêm, tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng không hề có một chút nào giảm bớt khí chất oai hùng, tóc hoa râm, những nếp nhăn sâu sắc như năm tháng lắng đọng xuống, khiến người ta không dám khinh thường.

Lòng Tô ba đột nhiệt có cảm giác nặng nề, nhận thấy có một loại bức bách khắp người, tay không tự chủ đem cây dù thả xuống. Chu mẹ đứng bên cạnh Chu lão gia xem điệu bộ ông ta, trong lòng căng thẳng, tuyệt đối không nên giận dữ , nếu phát hỏa trời cũng có thể sụp xuống. Chu mẹ ở trong lòng cầu khấn, trán chảy ra mồ hôi.

Chu lão gia tự đẩy xe đến trước mặt Tô ba, ngẩng đầu xem kỹ Tô ba, tên này rất khỏe mạnh, có khí thế đàn ông đông bắc. Ánh mắt sắc bén thâm thúy nhìn khiến cả người Tô ba không dễ chịu, lại nhìn quân trang trên người lão gia liền biết điều không thể vô lễ.

Không khí trong phòng khách như bị bịt kín, có mùi vị nguy hiểm khắp nơi.

Chu lão gia ánh mắt không thân thiện khiến Lạc Ngôn trong lòng cũng lau mồ hôi, ông mà khai hỏa thì cho dù có áo chống đạn cũng không ích lợi gì.

Hai người đối mặt nửa ngày, Chu lão gia đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay ra, nói : "Vị này chính là ba của Tiểu Nhiễm sao, ôi, thực sự là khỏe mạnh, tốt, khí phách này hơn ta năm đó thật nhiều rồi, thật sự là đáng ước ao "

Tô ba không dám thất lễ, vội vã nắm tay: "Ngài quá khen, quá khen "

"Không có không có, con người ta chỉ biết đánh nhau không biết nói lời hay , ta là ông của Lạc Ngôn, con dâu cùng ta với thăm đứa cháu này, ha ha" Chu lão gia cũng không khách khí, vừa mở miệng phần nào hóa giải không khí ngột ngạt.

Lão gia này vừa nói, như một bước ngoặt 360 thật lớn, Chu mẹ và Lạc Ngôn đều thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thực sự là căn thẳng a!

"Ngồi đi ngồi đi, mọi người đều ngồi nha, đừng bởi vì ông già này, gò bó "

Mọi người nghe lời ngồi xuống, chờ lão gia nói tiếp.

"Khụ khụ" Chu lão gia hắng giọng một cái: "Kim cái, chúng ta không mời mà tới, mong rằng bỏ qua cho ha "

"Không ngại không ngại, sao lại nói vậy " Tô mẹ mau mau vung vung tay. Tô ba cau mày, không nói lời nào.

Chu lão gia vừa nghe, liền biết Tô mẹ này nói chuyện được.

"Ta liền không nói lời khách sáo, ta hôm nay tới, là đến giúp cháu của ta cầu hôn, không biết nhà bên này thấy thế nào?" Chu lão gia nhìn thẳng Chu ba một chút chờ trả lời.

Tô ba trầm mặc như trước, trong lòng rất ủy khuất, cái này là câu hồn gì chứ, rõ ràng là đến cướp ! Tô mẹ thấy Tô ba bất động, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Lão gia tử ai, ngài hôm nay tới, chúng ta rất vinh hạnh, thế nhưng cầu hôn, hai đứa con gái thì cầu hôn cái gì, ai ~~~ "

"Ha ha, bà thông gia sao lại nói vậy, bây giờ là thế kỷ 21, sao lại không thể kết hôn, sao lại không thể đặt tên mối quan hệ này, ta là ông già đã tám mưới mấy tuổi hơn, đừng nên cổ hủ. Ông bà sui gia muốn giấy kết hôn, tôi, Lạc Ngôn và Tiểu Nhiễm liền đến nước ngoài làm giấy, nếu như ông bà không thèm để ý tờ giấy này, tôi sẽ tổ chức tiệc rượu, hai nhà ăn một bữa cơm, nếu ông bà không muốn chuyện này lộ ra ngoài, tôi sẽ biết điều làm việc, loại trình tự này, có thể sắp xếp mà, mãi đến khi hai người hài lòng mới thôi. Quan trọng nhất vẫn là hi vọng hai người gật đầu hai đứa nó cũng không phải chịu khổ, đều vui vẻ không phải sao, ha ha" Chu lão gia tươi cười nói đặt hai người Tô gia xuống một bậc.

"Ha ha, lão gia nói tới là, Lạc Ngôn là đứa trẻ tốt, đối với Tiểu Nhiễm nhà tôi cũng quan tâm săn sóc, thế nhưng chuyện này... Chuyện này..." Tô mẹ than thở, tâm tình xoắn xuýt trong lòng làm sao cũng không nói ra được.

Chu mẹ ngồi vào bên cạnh Tô mẹ, vỗ vỗ lưng bà: "Bà thông gia a, tôi hiểu tâm tình của bà, chuyện này không phải ai cũng chấp nhận được, thế nhưng Lạc Ngôn nhà tôi không phải là đứa con gái bình thương, người khác cho không được, Chu gia chúng tôi lo được. Con gái hạnh phúc, làm mẹ mới sẽ hạnh phúc, tôi chỉ có đứa con gái này, lúc đầu cũng khó chịu thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, con cái lớn lên phải tự sống cuộc đời mình, chúng ta không thể ngăn cản hai đứa cả đời, coi như có thêm đứa con gái, có thêm một cái áo bông, điều này không có gì là không tốt" Chu mẹ nói ra suy nghĩ trong lòng Tô mẹ, đúng rồi không thể cản trở cả đời

"Bà Chu, bà cũng là người từng trải, chúng tôi đều hiểu được, con gái chung quy phải có nơi trở về, tôi chỉ hi vọng nó hạnh phúc, chuyện nó cùng Lạc Ngôn tôi không ngăn cản, chỉ là ba nó... Ai..." Tô mẹ nhìn Tô ba, thở dài một hơi, sống với nhau mấy chục năm, còn có thể không biết tính nết của hắn sao, hắn lúc này trong lòng cũng là khó chịu lại mâu thuẫn a.
Chu lão gia một chút liền sáng tỏ, vấn đề này vẫn là ở trên người Tô ba: "Ông thông gia a, ta biết ông cũng khó xử, chuyện con gái chính là chuyện đại sự, không qua loa được, chúng ta cũng không cần phải dằn vặt lẫn nhau, mỗi người lui một bước không được sao?"

Tô ba ngẩng đầu lên, nhìn Chu lão gia : "Ý ông là?"

"Muốn ông đồng ý chuyện Lạc Ngôn và Tiểu Nhiễm nhi, ta sợ ông nhất thời không thể chấp nhận, ta cũng không bắt buộc, thế nhưng đây, lão già ta mặt dày khẩn cầu ông, coi như là cho Lạc Ngôn nhà ta một cơ hội, để cho cả hai đứa nó quen nhau, ngày sau, nếu ông thấy Lạc Ngôn đối xử không tốt với Tiểu Nhiễm nhi, ta lão già này sẽ là người đầu tiên chia rẻ hai đứa nó ! Ông có yêu cầu gì cứ nói, muốn bồi thường gì cứ nói. Ông thông gia, ta hi vọng ông có thể đồng ý việc này, này đã sự nhượng bộ lớn nhất của ta " Chu lão gia con mắt ép thẳng tới Tô ba, khí chất không thể xâm phạm kia lại tản ra.

Tô Nhiễm thấy Tô ba vẫn đang do dự, sợ ông thay đổi ý kiến, quỳ đến bên cạnh đầu gối của ba, chăm chú nắm lấy quần áo của ông: "Ba... Con cầu xin ba, cho chúng con một cơ hội, con sẽ cùng Ngôn chứng minh cho ba, chúng con sẽ hạnh phúc, chúng con sẽ không làm ba mất mặt "

"Tiểu Nhiễm a, vì sao một mực đi con đường này a, con không biết trong lòng ba rất đau !" Tô ba nhìn Tô Nhiễm, ông lo lắng cho đứa con gái này mỗi đêm đều trằn trọc khó ngủ, chua xót và lo lắng đều dâng lên.

Tô Nhiễm nhìn thấy trong mắt Tô ba mông lung, thần thái như bất chợt bị mây đen che khuất, lờ mờ, tối tăm, đôi mắt này ngày trước khi chị bỏ đi cũng tang thương như vậy : "Ba, xin lỗi, xin lỗi... Con không thể rời bỏ ba mẹ, nhưng là con cũng không thể không có Ngôn. Con không biết hai người phụ nữ làm sao lại yêu nhau, thế nhưng... Thế nhưng con không khống chế được bản thân, chị ấy là người duy nhất con muốn ở bên cạnh, ba! Con biết chuyện này thế tục khó có thể hiểu được, nhưng là con không để ý, con thật sự không để ý, con quan tâm chỉ có ba mẹ, con cầu xin ba, cho chúng con một cơ hội, chỉ cần cho chúng con một cơ hội..." Tô Nhiễm lệ đã rơi đầy mặt, tuôn ra viền mắt, ánh mắt cầu khẩn chứng mình rằng bản thân mình với đoạn tình cảm này là yêu một cách kiên trì và đầy say đắm.

Tô ba tâm nặng trình trịch, đôi mắt già cỗi đầy nước mắt đến đỏ lên , lắc đầu, nói không ra lời, chỉ là kêu "Tiểu Nhiễm a..."

Lạc Ngôn nắm chặt nắm tay, ngồi xuống bên cạnh Tô ba: "Ba vợ, con Chu Lạc Ngôn dùng tính mạng này bảo đảm với ba, đời này không phụ Tiểu Nhiễm, đời này hiếu thuận hai người, chỉ cầu ba cho con một cơ hội, để con cho Nhiễm Nhi cả đời hạnh phúc, sinh mệnh quá ngắn, chúng con đều không muốn bỏ qua..."

Tô ba nhìn Tô Nhiễm cùng Lạc Ngôn, ngước đầu, nếp nhăn nơi khóe mặt lại sâu thêm, chạy không thoát cái này kết a! Thật sự già rồi, không cản được cả đời a !

Tô ba lại nhìn về phía Chu lão gia : "Lão gia , tôi kính trọng ngài, cái này coi như là chúng ta thỏa thuận "

"Ha ha, được được được, chỉ cần tụi nó hạnh phúc, thỏa thuận này, tôi và ông đều không thiệt thòi " Chu lão gia cao hứng cười to lên, gừng càng già càng cay a, vuốt xuống lo lắng trên cổ, quay về Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm nói: "Hai con lại đây, gia gia có đồ cho các con"

"Dạ"

"Đây là tín vật đính ước của ta và bà của hai con, bà ấy khi mất đã cho ta, hai sợi dây chuyện ngọc này ta vẫn luôn mang theo, ngày hôm nay ngay trước mặt anh chị sui mang tới cho hai con. Chúc các con hạnh phúc, bình an" Chu lão gia cởi dây chuyền xuống, nhìn thật lâu, màu xanh biếc trong trẻo kia, ánh sáng tình yêu lộng lẫy, đó là màu sắc đã dùng bao nhiêu thời gian trải qua để đánh bóng.

"Hai con nhất định phải tương thân tương ái cả đời, ta có thể không xem hai con được bao lâu thế nhưng các con phải cho ba mẹ các con thấy cả hai hạnh phúc cả đời...", Chu lão gia có chút nghẹn ngào giúp hai người đeo lên, đây là một loại chờ đợi cũng là chứng minh cho Tô gia thấy, Chu gia tuy là danh môn nhưng cũng không phải người vô tình, hi vọng họ có thể yên tâm mang con gái giao cho cháu mình.

Tô mẹ lau khóe mắt, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa, như vậy, cũng tốt...

Sinh mệnh quá ngắn, không cho chúng ta bao nhiêu thời gian để tiếc nuối. Sinh thời, không yêu sẽ hối hận, không tranh thủ sẽ gào khóc. Yêu, không biết như thế nào cho phải, thế nhưng tuyệt không trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #xyz