Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 62- "ta muốn bồi ngươi"

Hôm đó, Ôn Ngữ về lại A thị. Trước khi đi, nàng gọi Hà Hà đến dặn dò chuyện chăm sóc Ôn mẹ. Nhất là chuyện cơm chiều và thuốc cho bà ấy.

Nàng không vì giận dỗi mà bỏ đi, mà nàng biết, nàng càng ở lại càng khiến mẹ nàng dễ giận. Bà ấy già rồi, tính khí nóng nảy không tránh khỏi, nàng không vì thế mà giận. Bất quá, giữa mẹ con các nàng, quan điểm quá trái chiều nhau, xung khắc như vậy, khó mà cùng nhau hòa hảo được.

Tối 7 giờ 15 phút, Ôn Ngữ về lại hộ chung cư của mình. Nàng tra chìa khóa mở cửa, bốn bề u ám lạnh lẽo chào đón nàng. Đèn trong căn hộ là loại cảm ứng hiện đại, tự động bật sáng ngay. Nhưng khi có ánh sáng, càng thấy rõ nơi này trống trãi thế nào.

Ôn Ngữ mệt mỏi đổi dép lê tiến vào trong, nàng đặt túi xách lên bàn, lại tiến vào bếp lấy chút nước. Suốt quá trình, nàng lặng lẽ như một cái bóng. Trước khi về ăn tết cùng mẹ, nàng đã dọn dẹp sơ qua căn hộ. Nơi này cơ bản không nhọc công quét dọn cho lắm. Rời đi rồi quay lại, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Ôn Ngữ sớm đã không thuộc về một nơi cố định. Nàng theo thị trưởng bôn ba quá nhiều nơi, đôi khi còn chẳng ở trong nước những dịp lễ lớn. Đột nhiên có thời gian ổn định ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy không quen.

Khi ngươi có thói quen chạy ngược chạy xuôi, lâu dần ngươi sẽ cảm thấy nó phù hợp với mình. Lúc đó, bắt ngươi chôn chân tại chỗ chẳng khác thả diều không có gió.

Ôn Ngữ ngã người xuống sô pha, bỗng dưng nàng muốn tìm ai đó để nói chuyện. Hoặc đối phương cứ nói để nàng nghe cũng được. Bật danh bạ điện thoại lên, nàng chợt nhận ra mình không có nhiều bạn bè cho lắm. Người nàng có thể gọi chỉ có thị trưởng cùng cố vấn sức khỏe của mình.

Lý tỷ hẳn còn kì nghỉ của mình, nàng không thể làm phiền. Ngón tay Ôn Ngữ dừng ở số thị trưởng một lúc lâu, nhưng cuối cùng nàng tắt điện thoại mà không gọi. Ôn Ngữ nhếch môi, như thể tự cười nhạo mình. Nàng có cảm giác đang tự thuyết phục bản thân gọi cho thị trưởng. Nhưng mà... bây giờ không phải thời gian làm việc, nàng không có lý do gì để phiền thị trưởng cả.

Ôn Ngữ từng mắc chứng rối loạn tâm lý, cảm giác thiếu an toàn sẽ khiến nàng rơi vào rối loạn. Như thể: "Cửa này đã khóa chặt chưa, sẽ không ai vào được chứ?", "Cái ly này phải được đặt vào trong, nếu rơi vỡ sẽ rất nguy hiểm", "Thiết bị chống đột nhập này dùng còn tốt không?"

Những câu hỏi này sẽ quanh quẩn trong đầu Ôn Ngữ, khiến nàng lâm vào trạng thái thù địch với mọi thứ xung quanh. Đây là di chứng để lại về cú shock tâm lý khi trông thấy ba mình bị xử tử.

Mất cả mười năm, Lãnh Ngọc Cẩn mới phần nào cải thiện tình trạng của Ôn Ngữ. Dạy cho nàng tác phong tự tin, dạy nàng cách làm chủ mọi thứ, dạy nàng kiên cường không gục ngã. Nhưng rồi lâu dần, thời gian bào mòn Ôn Ngữ thành người chai sạn với thiên hạ, duy độc mềm yếu ỷ lại vào Lãnh Ngọc Cẩn.

Ôn Ngữ thở hắt ra một hơi, nàng vẫn chưa ăn gì, nhưng lại chẳng muốn ăn. Nàng khép hờ mắt, định dưỡng thần một lúc. Có lẽ vì mệt mỏi, nàng thiếp đi mà không hay.

Được một lúc, không rõ bao lâu, mơ hồ Ôn Ngữ bị nhấc lên. Nàng ngủ rất cạn, vốn định phản kháng, lại nhận ra hơi thở quen buộc, đành không phản ứng.

Không rõ bao lâu, Ôn Ngữ bị mùi hương từ canh cá hồi nàng thích đánh thức. Mở mắt, quả nhiên trông thấy Lãnh Ngọc Cẩn đang bưng theo khay đựng chén canh còn khói nghi ngút.

Ôn Ngữ ngồi nhỏm dậy, lẳng lặng nhìn Lãnh Ngọc Cẩn, nhẹ giọng gọi: "Thị trưởng... Ngài, làm sao lại ở đây?"

Lãnh Ngọc Cẩn mỉm cười ôn nhu, ấm áp nơi nàng xua tan cả u ám bốn bề, nàng nói: "Không an tâm cho em nên đến, quả nhiên em vẫn không chăm sóc tốt được bản thân."

Ôn Ngữ cùng Lãnh Ngọc Cẩn có độ kết mùi, đây là điều không thể phủ nhận. Các nàng ở cạnh nhau nhiều năm, cọ xát dần trở nên thân thuộc với mùi của nhau. Mà kết mùi như một sợi dây vô hình liên kết hai người lại, chỉ cần một người tâm tình dao động, đối phương đều nhận ra. Lãnh Ngọc Cẩn chính là vì bất an mà đến, nàng gọi cho Ôn Ngữ hai lần, có lẽ lúc đó Ôn Ngữ đã thiếp đi nên không nghe máy.

Nàng không an tâm với Ôn Ngữ, chỉ khi nàng có thể ôm Ôn Ngữ vào lòng che chở, tự tay chăm sóc, nàng mới an tâm được. Vậy nên nàng đến đây, quả nhiên thấy nữ nhân này đang mệt mỏi và cô độc, tâm nàng đều chua.

Ôn Ngữ yên lặng nhìn Lãnh Ngọc Cẩn, có cảm động, cũng có rung động. Những khi nàng rơi vào tuyệt vọng, nữ nhân này đều đến rồi cho nàng ấm áp. Bảo nàng không động tâm, thì quá khó.

Ôn Ngữ mấp máy môi nói: "Thị trưởng... tôi có thể khóc một lúc không?"

Lãnh Ngọc Cẩn vén tóc Ôn Ngữ qua sau tai, mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Sẽ có lúc ngươi chai sạn với cuộc sống này, vì vậy hãy khóc khi còn có thể. Đến thời điểm ngươi thành sỏi đá, có muốn khóc để giải tỏa tâm tình, cũng không còn khả năng.

Ôn Ngữ lặng lẽ rơi nước mắt, không rõ vì sao mà khóc, nhưng nàng nghĩ đây là cách tốt nhất để nàng dễ chịu lúc này. Lãnh Ngọc Cẩn ôm Ôn Ngữ vào lòng, cảm nhận nữ nhân trong lòng run nhẹ.

Ôn Ngữ khóc rất khẽ, cũng không kêu gào gì cả, rất yên ắng, thi thoảng chỉ có tiếng nức nở nho nhỏ. Nàng vẫn là nữ nhân, vẫn còn biết tổn thương. Thân nhân duy nhất của nàng đối xử như vậy, nói không đau lòng là nói dối.

Lãnh Ngọc Cẩn không tiếng động thở dài, cố ôm Ôn Ngữ để nàng ấy cảm thấy không đơn độc.

Cuối cùng, Ôn Ngữ cũng ngừng khóc, nàng lau đi nước mắt, nét mặt vẫn chưa tốt đẹp lắm nhưng đã đỡ hơn lúc nãy.

"Đã khá hơn? Giờ em có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không." Lãnh Ngọc Cẩn vừa lau nước mắt cho Ôn Ngữ vừa nói.

Ôn Ngữ hạ mi mắt, dáng vẻ u buồn, nàng nói: "Tôi cùng mẹ tôi vừa có chút tranh cãi."

"Và bà ấy đánh em?" Lãnh Ngọc Cẩn hỏi.

Ôn Ngữ khó tin ngước mắt, vô thức sờ bên má bị đánh của mình, thì ra nó đã được chườm đá bớt bỏng rát. Không phải thị trưởng làm thì có thể là ai được.

Lãnh Ngọc Cẩn có cảm giác tức giận, dù đã đoán ra bảy tám phần, nhưng vẫn tức giận. Lý nào omega của nàng lại bị ức hiếp như vậy, dù là mẹ của nàng ấy, cũng không thể.

"Còn có gì nữa không?"

Ôn Ngữ nhu thuận đáp: "Không có... bà ấy chỉ là tức giận tôi trì trệ không tìm bạn tình nên lỡ tay đánh tôi..."

Lãnh Ngọc Cẩn bất giác nhíu mày, cứ kéo dài thế này, không phải là cách hay. Thiết nghĩ, nàng nên đến gặp Ôn mẹ một lần.

Lãnh Ngọc Cẩn cầm chén canh lên, thổi bớt nóng, mềm nhẹ nói: "Em chưa ăn gì phải không? Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi."

Ôn Ngữ vốn đã chịu đói nửa ngày, rất nghe lời ăn hết chén canh. Thấy Ôn Ngữ nhu thuận như vậy, tâm Lãnh Ngọc Cẩn đều nhũn ra. Ăn xong chén canh, Lãnh Ngọc Cẩn lại dùng trứng gà đã luộc giúp bên mặt Ôn Ngữ tiêu sưng. Ôn Ngữ bối rối: "Để tôi làm được rồi thị trưởng."

Lãnh Ngọc Cẩn lại nắm tay Ôn Ngữ, giữ nàng ngồi yên, nói: "Ngoan, để tôi".

Động tác của Lãnh Ngọc Cẩn rất nhẹ nhàng, từ tốn mà ôn nhu. Nghiêm túc, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Ôn Ngữ. Ôn Ngữ cơ hồ đều bị vây hãm trong sự ôn nhu của nữ nhân này.

Xong việc, Lãnh Ngọc Cẩn hỏi: "Còn đau ở đâu nữa không?"

Ôn Ngữ thành thật lắc đầu. Lãnh Ngọc Cẩn lại ấn nàng nằm xuống giường, nói: "Em nên đi ngủ, trễ rồi."

Ôn Ngữ nhu thuận nằm xuống, Lãnh Ngọc Cẩn sửa chăn cho nàng rồi ngồi cạnh bên giường. Ôn Ngữ thấy nàng không đi lại có chút lúng túng: "Cái đó... Thị trưởng, ngài không đi nghỉ sao? Tôi không sao đâu."

Lãnh Ngọc Cẩn sâu kín nhìn Ôn Ngữ, nhẹ giọng: "Tôi muốn bồi em."

Ngắn ngủi bốn chữ, Ôn Ngữ lại cảm thấy như một trời hoa đào tung bay trước mắt, từng cánh hoa một rơi vào trong lòng, gợn lên từng cơn sóng ngọt ngào.

Thế nào là trầm luân không thể dứt ra? Đó là cả mười năm bôn ba cùng nhau, cuối cùng chỉ gói gọn trong bốn chữ "ta muốn bồi ngươi". Chỉ đơn giản là vậy.

"Thị trưởng, tôi không ngủ được. Ngài cùng tôi nói chút chuyện, được không?" Ôn Ngữ nói.

Lãnh Ngọc Cẩn tất nhiên gật đầu. Nàng chen chúc cùng Ôn Ngữ trong chăn, thủ thỉ nói chút chuyện nhàm chán với nhau. Kể lại những tháng ngày còn đôi bàn tay trắng, lại nhớ những lúc cùng nhau vượt gian truân. Còn có cả lúc Lãnh Ngọc Cẩn đắc cử, mọi cảm xúc vỡ òa khi đó, vẫn còn rất mới mẻ.

Hôm ấy cả Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ đều không kiềm được mà lao vào lòng nhau. Cùng đi qua những tháng ngày gian khó, mới thấy trân trọng nhau đến mức nào.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com