Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 32- thân sinh

Trước dược quán Vân gia, tầng tầng lớp lớp người vây chặt, đơn độc bóng người bạch y đứng đó đối đầu.

Rõ ràng chỉ là một nữ hài mười hai tuổi lại mang theo uy áp kinh người. Nháy mắt áp đảo tất cả. Đồng tử xám khói tĩnh lặng như thu trì, vô hỉ vô nộ lạnh nhạt nhìn đến đâu, thì những kẻ mắng mỏ Vân gia khi nãy không tự chủ rụt cổ chột dạ.

Ả nông phụ cũng bị uy áp của Vân Du bức đến ngã ngồi trên đất. Ả ta mấp máy môi nhưng lại không phát ra được điểm âm thanh nào.

Vân Du từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt không gợn sóng, tựa tiếu phi tiếu: "Vị phu nhân này cho là phu quân mình tạ thế là do dùng dược của Vân gia?".

Nông phụ nuốt ngụm nước bọt rồi mới nói: "Còn không phải?! Các vị đại bá ở đây đều trông thấy phu quân ta vào đây bốc dược vào hôm qua. Nhưng sáng nay lại đột tử, không phải vì dược của Vân gia các ngươi thì do đâu?!".

Vân Du thản nhiên nhìn hai vị đại bá mà nông phụ chỉ đến. Hai người kia cũng vội vã trần thuật: "Đúng là vậy, trưa ngày hôm qua bọn ta có nhìn thấy vị nông phu này tiến vào bốc dược tại đây!".

Vân Du khẽ liếc quản sự dược quán, hắn hiểu ý tiến đến bẩm báo: "Bẩm tiểu chủ, hôm qua trời mưa liên tục, dược quán vắng vẻ, chỉ bốc dược cho năm khách nhân. Trong đó đúng là có vị nông phu này cũng hai vị đại bá đây". Hắn nhớ kĩ vị nông phu này là còn một lý do khác.

Vân Du khẽ gật đầu đã rõ, ả nông phụ nghe xong thì thầm đắc ý trong lòng, song ngoài mặt thì khóc đến thương tâm: "Phu quân chàng chết oan đến thế sao?! Hu... hu...".

Xung quanh lại lần nữa nổi lên ồn ào nghị luận. Vân Du không nhanh không chậm tiến tới chỗ ả nông phụ, nàng khẽ hỏi: "Xin hỏi vị phu nhân này có giữ đơn dược mà phu quân mình đã bốc chăng?".

Ả nông phụ liền móc trong người ra đơn dược, trên đó quả thật có mộc ấn đặc trưng của Vân gia. Ả ta hung hăng ném đơn dược vào người Vân Du: "Ngươi xem đó có phải là đơn dược của Vân gia các ngươi không?! Còn dám nói phu quân ta không phải do Vân gia các ngươi hại chết!!".

Vân Du liếc qua đơn dược, tiếu ý bên môi lại thâm ý không rõ. Nàng hỏi lại nông phụ "Phu nhân, đây thực sự là đơn dược của phu quân mình bốc?".

Ả nông phụ bực mình hét: "Còn có thể giả sao?! Ngươi nếu không cho ta một cái công đạo, ta liền báo quan sai đến bắt các ngươi".

Xung quanh nhìn thấy nhân chứng vật chứng đều đã đủ liền dồn dập kết tội Vân gia. Thậm chí có kẻ còn kích động dùng trứng thối ném đến chỗ Vân Du. Nhưng ám vệ Vân Nhất đã nhanh mắt chắn trước người nàng, dùng tay bắt lấy quả trứng ném trả lại cho kẻ đó.

Vân Du lại không mấy để tâm đêna, nàng quay lại hỏi quản sự: "Đơn dược này là dược quán bốc?".

Quản sự cũng không giả dối hồi đáp: "Hồi tiểu chủ, đúng là vậy". Ngay lập tức xung quanh liền một mảnh ầm ĩ không thôi. Vân gia bốc dược hại chết người đã rành rành trước mắt rồi, còn gì để chối cãi nữa?

Nông phụ khóc nháo càng lúc càng lớn: "Ta biết beta bọn ta sinh ra đã yếu hèn, có kiện lên nha phủ thì cũng chẳng đòi được chút công đạo nào!!

Ta chỉ mong phu quân ta có thể nhập thổ vi anm nhưng nông gia bọn ta nghèo hèn, chỉ mong có chút bạc để an táng phu quân!! Nhưng Vân gia các ngươi có thể bạc tình đến thế sao?! Hu... hu...".

Đám người cũng rất nhanh bị nông phụ cảm động. Phu quân mất cũng không dám đòi công đạo, chỉ cầu an táng. Đó là cỡ nào thương tâm đâu.

Vân Du đạm bạc nhìn nông phụ đang khóc nháo đến quên trời quên đất kia, thong thả nói: "Phu quân của vị phu nhân này tạ thế không phải là bởi dược của Vân gia".

Lời này như nước lạnh tràn vào chảo nóng. Đám người xem náo nhiệt đều một mực cho là Vân Du đang đổi trắng thay đen. Nháo loạn đòi mang nàng đến nha phủ.

Vân Du lại tiếp lời: "Bởi vì đơn dược mà phu quân của nàng bốc vốn là dược để phá thai".

Nàng vừa dứt lời xung quanh ngay lặp tức dừng nghị luận, đều là không thể tin. Một cái nông phu beta lại đi bốc dược phá thai, thì làm sao mà hắn dùng dược đó được. Mà không dùng thì cái chết của hắn đâu liên quan gì đến Vân gia.

Nông phụ mở lớn hai mắt, đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Lại nghe thấy Vân Du nhàn nhạt nói tiếp: "Nếu các vị không tin hoàn toàn có thể mang đơn dược này đến các dược quán khác xác minh. Đây thực chất chỉ là một đơn dược phá thai thông thường mà thôi".

Nông phụ vội hét lớn: "Không phải!! Chắc chắn các ngươi là bốc nhầm đơn dược phong hàn thành dược phá thai!! Các ngươi...".

Còn chưa để ả ta nói xong quản sự dược quán đã tiến đến nói: "Phu quân của vị phu nhân này xác thực đã đến dược quán, bảo bốc lấy một đơn dược phá thai, không phải là dược trị phong hàn".

Vân Du đứng bên lại không mặn không nhạt: "Vân gia đã có trên dưới mười đời hành y, lẽ nào lại có chuyện bốc nhầm dược phá thai với phong hàn được sao? Vị phu nhân cớ gì cứ cho là Vân gia hại chết phu quân của mình?".

Bách tính xung quanh nghe xong cũng có điểm suy tư. Từ lúc đầu đến giờ nông phụ này luôn một mực cho là Vân gia hại chết phu quân mình. Kể cả khi đơn dược đã là dược phá thai cũng luôn như vậy, cứ như cố tình gán ghép tội danh này lên cho Vân gia. Không phải là hất nước bẩn lên người khác sao. Nhất thời không ai tiến đến nói đỡ cho ả ta nữa.

Vân Du thong thả ngồi xuống bên cạnh thi thể lạnh lẽo của nông phu. Nàng cũng không ngại bẩn, cầm tay thi thể lên nhìn ngó. Đám người xung quanh thấy như vậy thì nín thở xem nàng làm gì tiếp theo. Ả nông phụ thì trong mắt xoẹt qua một đạo kinh hoảng

Chỉ nghe thấy ngữ khí thản nhiên của Vân Du: "Hẳn các vị cũng biết, trong rơm rạ ướt lâu ngày sẽ xuất hiện một loại nấm mốc,  loại nấm này rất độc. Thường được gọi là hắc đầu. Nếu chẳng may ăn phải loại hắc đầu này mà không kịp cứu chữa, chết là điều dĩ nhiên.

Dựa theo độ thâm đen trên đầu móng tay, môi cùng khóe mắt trên người phu quân của vị phu nhân này. Hẳn đã ăn phải loại độc hắc đầu này hơn một ngày rồi, tạ thế là khó tránh khỏi...

Chỉ là rõ ràng phu thê này là nông gia, thế sao lại không biết đến điều này?".

Loại hắc đầu này phổ biết biến đến nỗi ai cũng biết đến. Nhà nào cũng xem nó là bệnh dịch mà tránh, vậy sao một nông phu lại ăn nhầmchết chứ? Bách tính xem náo nhiệt bắt đầu các loại phỏng đoán vô căn cứ. Bỗng nhiên lại nghe thấy Vân Du nhẹ nhàng nói:

"Vị phu nhân này thế nào móng tay cũng thâm đen đâu, không lẽ cũng bị nhiễm độc?"

Ả nông phụ kia vội vã giấu tay mình đi nói: "Không, không phải!! Là do ta chạm vào người phu quân ta nên, nên...".

Vân Du trong mắt ẩn hiện tia lạnh lùng, nàng giả vờ kinh ngạc nói: "Sao lại thế được, loại hắc đầu này chỉ có ăn hay chạm vào mới bị nhiễm đen tay. Còn chạm qua thi thể thì làm sao mà nhiễm được đâu?".

Mọi thứ dần dần sáng tỏ, bách tính xung quanh nhìn nông phụ kia đầy kinh ngạc. Bỗng một lão nông chen lấn đám đông xuất hiện, lao đến cào cấu vào  người nông phụ miệng gào rống thê lương:

"Thì ra là ngươi, tiện phụ, ngươi lại dám độc chết trượng phu mình??! Ngươi dâm lòa xuất tường, mang trong người tiện chủng thì thôi!! Còn dám sát hại nhi tử ta?!".

Cuộc nháo hôm nay kết thúc. Nông phu chân chất vốn chỉ định phá hủy cái thai của thê tử mình rồi làm lại từ đầu. Nhưng ác phụ kia lại dám độc chết trượng phu mình. Nhìn thấy đơn dược của Vân gia trên người nông phu, liền tìm cách vu khống lên Vân gia, đám người xung quanh không ngừng mắng ả ta vô liêm sỉ...

Vân Du chẳng muốn nghe đến đoạn tiếp theo, nàng quay người bỏ vào dược quán. Chỉ mới bước được vài bước, nàng nhận thấy tầm mắt nóng rực dán vào người nàng.

Vô thức nhíu mày, nàng quay đầu nhìn về hướng kia. Đối diện là Vạn Hương lâu, ánh mắt kia cũng biến mất. Tất cả cửa sổ của trà lâu không một bóng người. Vân Du suy tư nhưng cũng không đặt chuyện này trong lòng, quay người vào trong.

Khi Vân Du đi khuất, cửa sổ nhã gian mở, chậm rãi xuất hiện thân ảnh. Chỉ thấy nữ nhân kia một đôi đồng tử xám khói lắng sâu không đáy. Sắc mặt lạnh lẽo vạn năm chậm rãi xuất hiện vết nứt. Tiệp Thiên Di từng đơn độc rơi vào vòng vây của địch. Từng chứng kiến biết bao cảnh máu tanh sa trường. Cửu tử nhất sinh nào cũng từng trải qua. Thế nhưng hôm nay mới biết sợ là thế nào.

Lúc trông thấy Vân Du, Tiệp Thiên Di cảm thấy mạch máu trên người đều đông cứng. Nàng như trông thấy chính mình hai mươi năm về trước. Từ tóc, mắt đến dung mạo, cả thái độ lạnh nhạt của Vân Du khi nãy, mười phần đều giống hệt nàng khi trẻ.

Nàng chỉ nghe thấy một giọng nói đang gào thét trong lòng: "Đó là huyết mạch của ngươi, là nữ nhi của ngươi!!".

Đúng!! Chỉ có thể là nữ nhi của nàng mới có thể giống nàng đến như vậy. Tiệp Thiên Di mất một khắc mới dằn lại được kích động. Đồng tử xám khói chậm rãi u ám, nàng xiết tay răng rắc. Nàng đến tận giờ vẫn không dám tin.

Vô tâm hữu tâm phẩm trà lại nhìn thấy huyết mạch. Huyết mạch ấy, chỉ có thể là ái nhân nàng lưu giữ. Ái nhân mà nàng mất hơn mười năm để tìm kiếm...

Vân Du ở lại dược quán đến nửa chiều mới ly khai, vừa bước ra khỏi dược quán, đột nhuên hai hắc y nhân đã đứng chắn trước mặt nàng. Cả hai cung kính ôm quyền: "Tiểu thư xin dừng bước, gia chủ mong có thể gặp tiểu thư một chút!".

Ám vệ Vân Nhất cùng Vân Nhị luôn theo bên người Vân Du liền  xuất hiện. Chắn trước hai kẻ kia, không khí nhất thời có điểm giương cung bạc kiếm.

Vân Du nhàn nhạt nhìn hai kẻ trước mắt, khí tức đều là cao đẳng tước quý. E là mười cái Vân Nhất cùng Vân Nhị cũng không là đối thủ của hai người. Nếu đã vậy, nàng không thể từ chối được rồi.

Vân Du tiếu ý ôn hòa bên môi vẫn không thay đổi, nàng hữu lễ nói: "Nếu vậy thì phiền hai vị dẫn đường rồi".

Vân Nhất cùng Vân Nhị theo nàng đã lâu, tự khắc biết chủ tử có chủ trương của nàng. Lập tức phi thân đến một góc khuất, sẵn sàng lao ra hộ chủ bất cứ lúc nào. Hai hắc y nhân kia lại thi lễ rồi liền dẫn Vân Du ly khai.

Vân Du là bị đưa vào một cỗ xe ngựa xa hoa, mang đến một ngoại trạch hẻo lánh. Suốt đường đi, hai hắc y nhân đều yên lặng đánh xe, không khó dễ cũng không nói gì với Vân Du.

Vân Du vẫn một mực thưởng cảnh bên ngoài cửa sổ, đạm nhiên thong dong. Trông qua càng giống xuất môn du ngoạn hơn là tù nhân.

...

Đến khi Vân Du đối diện với chủ tử của hai hắc y nhân. Yên tĩnh trong đáy mắt xám khói mơ hồ chấn động. Tựa như thu trì đang bị gió lớn thổi qua.

Đứng trước mắt Vân Du, một nữ nhân vận hắc bào tĩnh lặng đứng đó. Chỉ thấy nàng ta vóc người cương nghị đặc trưng của tước quý. Tóc xám vãn kim quang, đồng tử xám khói lạnh như băng, ngũ quan hài hòa sắc sảo.

Nét mặt nàng ta cự nhân vạn dặm, khí chất lạnh băng, sắc bén như một thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ. Nếu Vân Du là nhàn nhạt tĩnh lặng như nước, thì nữ nhân này chính là lạnh lẽo như băng...

Từng nghĩ, sớm muộn cũng phải gặp qua vị mẫu thân này một lần. Ngàn vạn không ngờ lại được đối phương tóm được nhanh như vậy. Cuộc gặp gỡ này là hạnh ngộ hay bi ngộ đâu. Nên vui mừng vì mẫu tử đoàn tụ, hay xót xa vì mười hai năm lạnh lùng?...

Vân Du thất thần chỉ trong nháy mắt, nàng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ung dung hữu lễ. Không nhanh không chậm thi lễ: "Tiểu nữ Vân Du thỉnh an quân gia".

Tiệp Thiên Di lại không hồi đáp mà chỉ chăm chú nhìn Vân Du.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com