4. Bóng Người Trong Ánh Sáng
Sáng hôm sau, sân trường rộn ràng hơn thường lệ. Dưới ánh nắng đầu ngày, học sinh tập trung đông đủ theo hàng lối trước sân cờ, đứng xen giữa tiếng loa vang vọng, tiếng xì xào bàn tán và cả những tiếng ngáp lười.
"Thầy hiệu trưởng lên phát biểu," loa vang lên.
Trần Lạc Vy đứng lẫn giữa hàng học sinh lớp 11A3 – im lặng, lưng thẳng, ánh mắt nhìn lên lễ đài, nhưng tâm trí vẫn còn vương lại căn phòng trọ nhỏ nơi cô đã sống suốt hai năm qua. Căn phòng ấy, tối qua cô vừa rời đi trong im lặng, kéo theo vali và cả những tháng ngày cũ kỹ.
Hiệu trưởng – vẫn là gương mặt nghiêm nghị, dáng đi chậm rãi, nhưng lần này ánh mắt ông hướng về cô giữa đám đông.
"Trường chúng ta, trong suốt hai năm qua, có một học sinh với hoàn cảnh đặc biệt, nhưng vẫn duy trì thành tích xuất sắc nhất toàn khối, không vắng buổi học nào, không để sót một bài kiểm tra."
Tiếng bàn tán bắt đầu dâng lên. Những cái tên được thì thầm nhưng chưa ai dám khẳng định.
"Em ấy không chỉ giành được học bổng toàn phần của trường mà còn được đặc cách ở lại ký túc xá mà không cần đóng thêm khoản phí nào."
Một khoảng lặng.
"Xin chúc mừng em – Trần Lạc Vy, lớp 11A3."
Cô nghe tiếng vỗ tay, nhưng cảm giác như tất cả đều lùi xa khỏi mình. Những ánh nhìn bủa vây – một số khinh thường, một số tò mò, một số ghen ghét. Vài ánh mắt bạn học cùng lớp lộ rõ vẻ không bằng lòng, và cô biết, chuyện này... sẽ không kết thúc ở đây.
Buổi trưa, cô rời khỏi phòng học với chiếc balo gọn nhẹ, hướng thẳng về khu ký túc xá mới – nơi cô được phép dọn đến từ hôm nay. Chủ nhà trọ cũ nhìn cô rời đi mà không nói lời nào, chỉ nhét vào tay cô một bịch cháo và thì thầm: "Cố gắng nha con."
Cô gật đầu. Trái tim không dao động, như đã quen với sự tiễn đưa mà không tiễn biệt.
Ký túc xá trường sáng sủa hơn cô nghĩ, cầu thang còn thơm mùi nước lau sàn. Nhưng không khí nơi ấy chẳng ấm hơn bao nhiêu. Khi cô vừa đẩy chiếc vali nhỏ vào phòng, ba cô gái còn lại đã quay lại nhìn – ánh nhìn ngắn ngủi, rồi lại giả vờ quay đi. Trần Lạc Vy hiểu. Và cô không mong đợi gì hơn.
Chiều hôm ấy, khi cô rời phòng để đi nhận đồng phục thể dục mới tại khu hành chính, thì bất ngờ bị một bàn tay túm lấy từ phía sau.
"Đi đâu đó, con học bổng?"
Ba đứa – cũng là ba cái tên quen mặt suốt từ năm lớp 10 – đứng chắn ngang hành lang. Trước khi cô kịp nói, hai đứa đã kéo tay cô, đẩy mạnh rồi dẫn cô vòng ra phía sau khu nhà thực hành – nơi không ai đi lại, nơi mà từ năm lớp 10, nhiều học sinh từng bị bắt nạt cũng từng "được" đưa tới.
"Mày tưởng mày hơn người à?"
"Mấy cái thành tích rẻ rách đó, nhà giàu bọn tao chỉ cần tiền là có!"
"Nghe nói mày còn được ở ký túc miễn phí? Chắc giỏi... quỳ gối lắm nhỉ?"
"Hay là... mày quen mấy thầy lớn lớn trong trường rồi?"
Lạc Vy vẫn đứng yên, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Cô không hề sợ. Thậm chí nếu muốn, cô có thể gạt tay chúng ra, đẩy từng đứa ngã lăn rồi quay lưng bỏ đi mà chẳng tốn một giọt mồ hôi.
Nhưng... cô không làm.
Bởi chỉ cần một cái xô xát, một chút lời ra tiếng vào... học bổng có thể bị xem xét lại.
Cô sẽ mất chỗ ở, mất cả cơ hội học tập duy nhất mình đang có.
Những người luôn đứng ở trên kia – họ chẳng cần biết ai đúng, ai sai. Họ chỉ cần mọi thứ ổn định.
Vì thế, cô im lặng.
Im lặng để giữ một chỗ đứng mong manh giữa thế giới không có lối về.
Một cơn gió nhẹ lướt qua... và rồi như thể định mệnh bước tới.
Tiếng bước chân vang lên. Không vội vàng, không hấp tấp – mà lại vững chãi đến lạ.
Một bóng người bước vào khung cảnh đầy căng thẳng.
Người con gái ấy không mặc đồng phục. Nàng khoác áo sơ mi trắng cùng quần đen giản dị, bên ngoài là chiếc áo khoác dài xanh đen, cổ tay gập gọn, cúc áo không cài kín như thể chẳng màng đến quy chuẩn nào của ngôi trường này. Mái tóc dài đen nhánh đổ nhẹ xuống vai, ánh mắt lạnh lẽo như mặt kính – không chút cảm xúc, không một tia thương hại.
Nàng dừng lại trước cảnh tượng.
Lũ học sinh im bặt, ánh mắt lúng túng. Chẳng ai rõ nàng là ai, nhưng cái cách nàng đứng đó – như thể thuộc về một thế giới cao hơn, và không ai dám thách thức.
Lạc Vy liếc nhìn lên. Trong giây phút hỗn loạn, cô nói rất khẽ, nhưng đủ để người duy nhất kia nghe thấy:
"...Làm ơn giúp tôi với."
Nàng không hỏi gì thêm, cũng chẳng nói một lời dông dài. Nàng bước lên, gạt tay đứa đang nắm cổ tay Lạc Vy bằng một cú chạm vừa đủ mạnh để buộc đối phương phải buông ra.
Sau đó, nàng nói gì đó – giọng trầm và đều, nhưng Lạc Vy không nghe được. Cơn ù tai do căng thẳng và áp lực khiến mọi âm thanh bên ngoài như bị dìm trong nước.
Tuy vậy, hiệu quả lời nói của nàng là tức thì. Một đứa trong đám bắt nạt rùng mình, kéo tay mấy đứa còn lại, lặng lẽ rút đi.
Nàng quay sang Lạc Vy, giọng nói vẫn không hề cao lên, chỉ đơn giản và rõ ràng:
"Cô có thể đứng dậy được không?"
Lạc Vy gật đầu, hơi thở vẫn chưa ổn định:
"Có thể."
"Ký túc xá của cô ở đâu?"
Cô lắc đầu khẽ, ánh mắt không nhìn thẳng vào nàng:
"...Tôi không cần đưa đến đâu cả. Ký túc xá ngay gần đây thôi."
Nàng không nói thêm gì nữa. Chỉ gật đầu, ánh mắt không thể đọc được cảm xúc, rồi quay người bước đi.
Khi Lạc Vy trở về phòng ký túc, điều chờ đợi cô lại không phải là một sự yên bình nào đó.
"Ồ, con học bổng đặc biệt về rồi kìa."
"Chắc phải 'giỏi lắm' mới được hiệu trưởng o bế thế."
"Đừng có mà giở cái mặt cao sang ở đây. Ở phòng này, không có loại như mày đâu."
Giọng nói cất lên từ góc phòng, những cô gái son phấn nhẹ nhàng, mắt sắc như dao.
Lạc Vy đặt balo xuống, không nói gì. Cô không đáp lại, không giải thích.
Nhẫn nhịn – một lần nữa.
Bởi vì nếu cô bật lại, những lời lẽ ấy sẽ trở thành vũ khí ngược, còn cô – một kẻ nghèo, từng bị đuổi khỏi nhà, sẽ lại là người thua cuộc.
Nhưng trong trí nhớ cô... ánh mắt nàng vẫn còn in sâu như một dấu lặng, đẹp đẽ và lạ thường.
Không phải vì cứu giúp. Mà vì đó là lần đầu tiên, sau rất nhiều năm, có một người thực sự bước về phía cô – không vì thương hại, không vì trách nhiệm.
Chỉ vì một lời khẽ khàng: "Làm ơn giúp tôi với."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com