Chương 39: Thân mật
Ngay sau đó, kiểm duyệt viên của kênh đã ban tài khoản Hắc Bạch Đạo Sĩ khỏi phiên live, Ôn Sơ Niệm nhìn vào màn hình, khoé miệng cong lên nụ cười:
- Cảm ơn xy7002.
Hứa Ngôn nhìn thấy nàng đọc bình luận của mình, lại tiếp tục donate. Bánh bao nhỏ chibi lại hiện lên:
"Cảm ơn xy7002 đã donate 5 tệ: Mình thích cậu, Tiểu Bánh Bao."
Ôn Sơ Niệm bật cười, trong giọng nói mang theo chút ngọt ngào:
- Được rồi, mình cũng thích cậu~
Ngay sau đó, cả kênh chat bùng nổ, có một vài người còn luyến tiếc vì tài khoản app hiện tại không còn đủ 1 tệ để donate.
"Tiểu Bánh Bao, tụi mình cũng muốn được cậu thích~~"
"Anh cũng thích em, Tiểu Bánh Baooo."
"Bánh Bao à, mới hôm trước cậu còn nói thích mình mà..."
Hứa Ngôn ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, Ôn Sơ Niệm nói thích người khác tuỳ tiện như vậy trên live sao? Mặc dù biết nàng không có ý gì nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, ngón tay cắn răng chạm vào phần donate, gửi nốt 5 tệ còn lại.
"Cảm ơn xy7002 đã donate 5 tệ: Cậu chỉ thích mình mình thôi được không Tiểu Bánh Bao?"
Điều khiển nhân vật cùng đồng đội phá trụ chính, Ôn Sơ Niệm nhìn lên màn hình máy tính, nàng lắc lắc đầu:
- Không được đâu xy7002, nếu mình chỉ thích mỗi cậu thì sẽ không công bằng cho những người khác đâu~
Hứa Ngôn nhìn vào khung chat đọc bình luận, đột nhiên cảm thấy muốn đem nàng giấu đi, mọi người trên đó đều tỏ ra khao khát Tiểu Bánh Bao đang ngồi trước màn hình.
...
Kì nghỉ đông đã trôi qua được một nửa mà Hứa Ngôn vẫn chưa thể có câu trả lời cho việc có nên đi du học hay là không. Chính bản thân cô cũng hiểu rằng đi du học đối với bản thân mà nói là việc chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng điều khiến cô băn khoăn lại là Ôn Sơ Niệm.
Đã trôi qua được một khoảng thời gian không hề ngắn nhưng Ôn Sơ Niệm vẫn thích Hứa Ngôn như vậy, cô dường như có một năng lực đặc biệt nào đó khiến nàng yêu thích cô tới mức không thể nào dứt ra được.
Cuối tuần, Ôn Sơ Niệm muốn Hứa Ngôn tới Nam Trung chơi với nàng mấy ngày. Sau khi hỏi ý kiến Lý Nghệ và Ôn Sở Dương, Hứa Ngôn chuẩn bị đồ đạc vào balo sau đó lên đường.
Khi vừa tới sân ga ở thành phố Nam Trung, Hứa Ngôn đã nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Ôn Sơ Niệm lẫn trong đám đông:
- Sơ Niệm.
Ôn Sơ Niệm chạy tới, kiễng chân ôm chầm lấy Hứa Ngôn:
- Tiểu Ngôn, chị nhớ em.
- Ừ, em biết.
Hứa Ngôn để cho nàng ôm vì quả thực cô cũng nhớ nàng tới phát điên.
- Gì mà em biết, ý gì đây hả? Tiểu Ngôn cũng nhớ chị chứ?
- Ừm.
- Ừm là sao? Là có nhớ hay không?
- Nhớ...
Chỉ một từ của Hứa Ngôn cũng đủ khiến Ôn Sơ Niệm vui vẻ cả ngày, nàng vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu quen thuộc.
Khi cả hai về tới nhà Ôn Sơ Niệm thì cũng đã gần 8 giờ tối, bởi vì trước đó Ôn Sơ Niệm và Hứa Ngôn đã đi ăn một nồi lẩu uyên ương ở tiệm lẩu. Tiết trời vào mùa đông lạnh như vậy nên nàng không muốn nấu ăn, lại càng không muốn để Tiểu Ngôn của nàng phải nấu ăn.
- Tiểu Ngôn, một lát nữa chị phải live nữa rồi, chỉ tiêu của hôm nay là 1 tiếng thôi, em phải ngoan ngoãn một chút để chị làm việc nha~
Nghe Ôn Sơ Niệm dặn dò mình như dặn một đứa trẻ, Hứa Ngôn cười mỉm:
- Em có thể ở bên cạnh chị lúc đang live không?
- Huh? Được thôi, nhưng mà em đừng có lộn xộn đó.
Hứa Ngôn bật cười, cô gật đầu, lần hiếm hoi cô nhìn thấy Ôn Sơ Niệm ra dáng người lớn như thế này với mình.
Buổi live hôm ấy diễn ra rất bình thường, ngoại trừ mấy phút cuối. Khi Ôn Sơ Niệm thông báo rằng mình sẽ off livestream trong 5 phút nữa thì một tài khoản lạ donate 100 tệ:
"Aaa, thật muốn kéo cái dây lỏng lẻo trên ngực của em đó Tiểu Bánh Bao~"
Hôm nay Ôn Sơ Niệm mặc một chiếc váy đỏ được thiết kể có dây thắt hình nơ ở trước ngực, chỉ cần một động tác nhỏ kéo cái dây ra thì chiếc váy sẽ trở nên lỏng lẻo, cởi ra dễ dàng hơn.
Hứa Ngôn dĩ nhiên cũng biết điều đó, cô nhíu mày kéo mảnh vải đen trùm lên chiếc cam máy tính của Ôn Sơ Niệm:
- Tới giờ đi ngủ rồi.
Khung chat hiện lên vô số dấu chấm hỏi, dân tình đang hỗn loạn vì nghe được giọng nói khác với giọng của Tiểu Bánh Bao.
"???"
"?!!!!!"
"Mọi người cũng nghe thấy mà phải không?"
"Những người anh em bình tĩnh, tôi nghe đó là giọng con gái."
"Đúng là con gái, giọng trầm nhưng vẫn thanh ngọt, chất giọng của con trai trầm cũng không được như vậy!"
Mặc kệ khung chat hỗn độn kia, Hứa Ngôn nhìn qua Ôn Sơ Niệm cũng đang ngẩn người, cô mấp máy môi nhưng không nói thành tiếng:
"Tắt live."
Ôn Sơ Niệm gật gật đầu, trước khi bấm tắt live còn lịch sự chào và chúc ngủ ngon tới người hâm mộ.
Sau khi màn hình hiện lên thông báo buổi live đã kết thúc, Hứa Ngôn lúc này mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ôn Sơ Niệm đang ngồi trên ghế gaming.
Trước ánh nhìn áp bức của cô, nàng cũng ngồi im thin thít, không dám cựa quậy:
- Em...em làm gì...A?!
Ôn Sơ Niệm giật mình rụt người lại khi tay của Hứa Ngôn gần như chạm tới chiếc dây nơ trên ngực mình:
- Làm gì đó? Em...ưm...
Không nói bất cứ một điều gì, Hứa Ngôn hơi cúi người hôn xuống môi của Ôn Sơ Niệm. Cô đảo lưỡi, liếm quanh môi dưới sau đó cạy mở hàm răng tiếp tục khám phá bên trong khoang miệng ẩm ướt kia.
Hô hấp của Ôn Sơ Niệm bị đình trệ, chỉ mới hôn một chút mà mặt mũi nàng đã đỏ ửng lên như bị dị ứng, đầu óc liền trở nên choáng váng.
Hứa Ngôn hôn nàng rất lâu, tới nỗi mà khi rời ra, cánh môi của Ôn Sơ Niệm dường như hơi sưng đỏ lên một chút.
- Sơ Niệm, chị thật sự thích em sao?
Không hiểu tại sao mà Hứa Ngôn lại hỏi câu hỏi đó ngay lúc này nhưng Ôn Sơ Niệm vẫn trả lời một cách dứt khoát:
- Chị thật sự rất thích em!
- Chứ không phải ngày xưa chê em thấp bé sao?
Năm ấy Hứa Ngôn mới học tới lớp 4 tiểu học, còn Ôn Sơ Niệm đã lên năm nhất sơ trung. Bởi vì lớn tuổi hơn nên Ôn Sơ Niệm phát triển trước, cơ thể nàng cao hơn một chút, lúc đó vẫn cao hơn Hứa Ngôn gần một cái đầu.
Hồi đó Hứa Ngôn vẫn chỉ là một cô bé gầy gò, thỉnh thoảng còn bị bạn bè bắt nạt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Ngoài lúc bị bắt nạt ở trường ra thì ở nhà, Hứa Ngôn cũng bị Ôn Sơ Niệm cạnh khoé đủ thứ.
"Này đồ lùn, vào kia lấy cho tôi chai nước dâu trong tủ lạnh."
"Ê đồ chân ngắn, tại sao chân của em lại ngắn như vậy? Thật buồn cười, hahaha~"
"Hứa Ngôn, mày đúng là cái đồ que củi, vừa xấu vừa lùn lại còn gầy trơ xương nữa."
Từng mảnh ký ức ùa về, Ôn Sơ Niệm nhớ lại hồi còn bé nàng đã nói gì với Hứa Ngôn, đột nhiên có chút xấu hổ:
- Chuyện...chuyện hồi bé, em nhắc làm gì chứ...
- Tiểu Niệm, chị hiện tại trông rất giống "chú lùn" trong truyện "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn".
Cái giọng điệu "thù dai" này tuyệt đối không giống với Hứa Ngôn lúc trước, Ôn Sơ Niệm mặc dù ở dưới nhưng không chịu yếu thế, nàng vòng tay qua cổ cô kéo xuống, mũi chạm mũi trong gang tấc:
- Chị thấy hiện tại chị giống nàng công chúa ngủ trong rừng hơn, em biết vì sao không?
- Vì sao?
- Bởi vì nàng công chúa nằm "ở dưới" nhưng hoàng tử vẫn nguyện ý cúi xuống hôn nàng tỉnh dậy.
Nói xong nàng lại tiếp tục kéo Hứa Ngôn vào một nụ hôn khác.
__________________________________
Mọi người đặc biệt là những bạn ở trong khu vực bị siêu bão Yagi ảnh hưởng trong mấy ngày tới nên hạn chế ra đường nha.
Mình tính viết một mạch tới chương cuối rồi mới up lên một thể nên thời lượng ra chương sẽ lâu hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com