Chương 51: Tụi mình hoà nhau đi!
Trong tầm mắt lại nhìn thấy một cậu thanh niên đứng dậy từ trong góc gần nơi mà Hứa Ngôn đang ngồi đi về phía mình, Ôn Sơ Niệm nhếch nhẹ khoé môi, ngón tay xoa xoa ly rượu đang đặt trên quầy bar.
- Chào...chào chị, em...em có thể...mời chị một ly không? - Cậu thanh niên lắp bắp nói, khuôn mặt đỏ lựng lên.
Ôn Sơ Niệm nhấc ly rượu trên bàn, đưa tới trước mặt của cậu thanh niên, hơi liếc nhìn Hứa Ngôn ở đằng xa sau đó ngoắc tay:
- Lại đây, tới gần một chút, muốn uống rượu giao bôi không?
- H...hả? Được!! Tất nhiên, rất...rất hân hạnh..!!
Cậu thanh niên lộ rõ vẻ vui mừng, cầm ly rượu tới gần, một vài người đàn ông xung quanh đó có chút ghen tị bởi vì hồi nãy không có được đặc quyền này.
Hứa Ngôn từ nãy giờ vẫn không có động thái gì, cho tới khi cô nhìn thấy Ôn Sơ Niệm ghé sát vào người cậu thanh niên kia, uống rượu giao bôi với người nọ.
Cô lập tức đứng dậy, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đùng đùng đi tới quầy bar.
Dư quang nhìn thấy Hứa Ngôn đang đi về phía mình, Ôn Sơ Niệm mỉm cười, đặt ly rượu xuống quầy bar. Cậu thanh niên kia tiếp tục ấp úng:
- Em...em thêm wechat của chị được không?
- Không được đâu, chị không nhớ wechat của chị.
- Vậy...số điện thoại thì sao ạ?
- Chị cũng không nhớ nữa, dạo này trí nhớ của chị rất kém.
Cậu thanh niên ngầm hiểu nàng không muốn cho mình thông tin liên lạc, ánh mắt thất vọng rời đi.
Ôn Sơ Niệm nhìn qua Hứa Ngôn đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ. Nàng có thể nhìn thấy lửa giận bừng bừng trong đáy mắt của cô.
Dụ Cẩn Huyên được chứng kiến một màn này, cô ấy không nói gì, chỉ tiếp tục pha chế rượu cho khách, thỉnh thoảng lại trả lời tin nhắn của Triệu Tích Thành.
- Ồ, là em sao? Em ăn tối với Triệu Tích Thành ở đây hả?
Hứa Ngôn dường như muốn nói gì đó, nhưng cô bị câu nói của nàng làm cho cứng họng. Ngọn lửa vẫn hừng hực trong người, cô cuối cùng cũng lên tiếng:
- Đi về với em.
- Không về. - Nàng bướng bỉnh nói.
- Chị...
- Em cho chị 3 giây.
- Hết 3 giây thì sao?
- Em vẫn sẽ mang chị về.
Xung quanh Ôn Sơ Niệm có nhiều đàn ông, bởi vì nàng được khá nhiều người để ý nên nàng cũng không cảm thấy sợ. Nếu bị Hứa Ngôn đưa đi, chỉ cần nàng hét lên một tiếng và nói không quen, nhất định sẽ có người khác tới giải vây cho nàng.
Thế nhưng Hứa Ngôn rất tự tin vào khả năng của mình, đếm tới 3, thấy Ôn Sơ Niệm vẫn không nhúc nhích gì, cô cúi người trực tiếp ôm ngang nàng lên.
Ôn Sơ Niệm bị bất ngờ ôm lên một cách dễ dàng từ chiếc ghế tròn gần quầy bar, cánh tay theo phản xạ quàng qua cổ Hứa Ngôn.
Mấy người đứng xung quanh đó cũng bị một phen làm cho hoảng hồn, nhưng cũng tự động tránh đường cho hai người. Một số người đàn ông còn tỏ rõ sự tiếc nuối trên khuôn mặt.
Lộ Giai Ý vẫn đứng ở góc phòng, trên khuôn mặt cũng ánh lên sự bàng hoàng, nội tâm có chút mất mát. Bạn bè xung quanh cô ấy 9 phần 10 đều dường như có thể hiểu mối quan hệ của hai người kia, một người còn bước tới nâng ly rượu an ủi cô ấy.
Hứa Ngôn bế Ôn Sơ Niệm ra tới cửa quán bar.
- Em...thả chị xuống, nếu không chị sẽ hét lên đó.
- Em biết chị sẽ không hét. - Hứa Ngôn trầm mặc trả lời.
- Em tự tin quá nhỉ?
- Ừm.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêm nghị pha chút lạnh lùng của Hứa Ngôn, Ôn Sơ Niệm cũng không dám nói thêm gì nữa. Lần này nàng thực sự chọc giận cô rồi.
Nhưng mà dù sao thì Hứa Ngôn cũng nói dối nàng mà? Đáng ra nàng phải là người nên tức giận mới đúng!!
Mải suy nghĩ, chiếc xe taxi đã đưa Hứa Ngôn và Ôn Sơ Niệm trở lại căn hộ từ lúc nào. Cô mở cửa xuống xe, trả tiền sau đó nắm lấy cổ tay nàng kéo đi.
- Tiểu Ngôn, tay chị đau..
Hứa Ngôn nghe thấy, cô không đáp lại, mặc dù đang rất tức giận nhưng rõ ràng lực đạo ở tay cô cũng giảm đi rất nhiều.
Vừa vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, Hứa Ngôn đã ấn Ôn Sơ Niệm lên cánh cửa, đôi môi chuẩn xác hôn xuống môi nàng.
Cô hôn rất thô bạo, đầu lưỡi mơn trớn lấy đôi môi mềm mại kia sau đó mạnh mẽ cạy mở hàm răng tiến vào trong khoang miệng ẩm ướt, cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của nàng. Hơi thở của Ôn Sơ Niệm hơi có mùi rượu, hoà cùng hương vị của nước trái cây ngọt ngào trong miệng Hứa Ngôn.
Tiếng trao đổi nước bọt ám muội vang lên rõ ràng trong căn nhà tối tăm.
Ôn Sơ Niệm không đẩy Hứa Ngôn ra, ngón tay nắm chặt trên áo cô, có chống cự nhưng không đáng kể, cuối cùng nàng chỉ còn cách thuận theo, cánh tay ôm vòng qua cổ Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn mút lấy bờ môi nàng như đang thưởng thức một chiếc kẹo ngọt, sau đó hơi gặm cắn, đầu lưỡi mơn trớn trên nơi mềm mại ngọt ngào đó một lúc lâu.
- Ưm...
Tiếng rên rỉ tràn ra khỏi mũi Ôn Sơ Niệm, bàn tay của Hứa Ngôn không biết từ lúc nào đã chui vào bên trong vạt váy lụa của nàng, vuốt ve đùi trong mịn màng như thạch. Cảm giác kích thích bắt đầu tấn công vùng bụng dưới của Ôn Sơ Niệm, nàng run rẩy, đưa tay khẽ đẩy cánh tay cô.
Hứa Ngôn hôn tới vành tai đỏ lựng, nóng bừng của nàng, thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn:
- Chị nói chị đi ăn tối cùng với chị Trì Mẫn Văn...
Ôn Sơ Niệm cũng hừ nhẹ như bất mãn:
- Em cũng nói em đi ăn tối với Triệu Tích Thành.
- Trước đó, Lộ Giai Ý có mời em đi ăn sinh nhật cô ấy vào tối nay, em sợ nếu nói cho chị thì chị sẽ suy nghĩ.
- Chị Cẩn Huyên rủ chị tới quán bar, nói rằng có chuyện muốn thông báo. Chị nhớ rằng trước đó em không muốn chị vào quán bar, chị cũng không muốn để em lo lắng. Tối nay chị tới quán bar là để gặp chị Cẩn Huyên, chị ấy nói chị ấy và Triệu Tích Thành đang yêu đương rồi.
"..."
Bầu không khí rơi vào trầm lặng trong vài giây.
- Nhưng mà...chị thấy em ở cùng Lộ Giai Ý, em nói dối chị để đi chơi với cô ta, chị không muốn...
Nói tới đó, Ôn Sơ Niệm bỗng im bặt, vành mắt nàng dần nóng lên.
Hứa Ngôn dịu dàng hôn lên má nàng, sau đó tới mắt, mũi rồi tới trán:
- Em xin lỗi, em chỉ không muốn chị phải suy nghĩ nhiều.
- Chị chỉ muốn em thành thật với chị. Chị...cũng không có nhỏ nhen mà ghen tuông vớ vẩn, nhưng mà cô ta thực sự có ý với em!!
- Được, từ giờ em sẽ luôn thành thật với chị, cũng sẽ tránh tiếp xúc với cô ấy, được không? Mình đừng cãi nhau nữa nha?
- Ừm ừm, em nói dối, chị cũng vậy, tụi mình hoà nhau đi!
Cảm thấy tâm trạng Ôn Sơ Niệm đã vui vẻ trở lại, trong lòng Hứa Ngôn cũng cảm thấy vui lây, cô suy nghĩ một chút sau đó cúi người nhấc bổng nàng hướng về phía phòng ngủ:
- Sao lại hoà? Chị rõ ràng còn đi câu dẫn mấy tên đàn ông trong quán bar, em phải tính sổ với chị cái này.
Trái tim Ôn Sơ Niệm đập thình thịch, nàng biết bản thân sẽ không thể thoát được đêm nay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com