Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Làm nũng

Khi Hứa Ngôn tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đồng hồ cũng đã điểm hơn 10 giờ sáng, bởi vì đêm qua hai người đã quấn lấy nhau rất lâu, tới gần sáng thì cô mới buông tha cho nàng.

Ôn Sơ Niệm vẫn đang nằm ngủ li bì bên cạnh, không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy cả. Hứa Ngôn hôn nhẹ lên trán nàng một cái sau đó mới đứng dậy mặc quần áo.

Mãi cho tới 11 giờ trưa thì Ôn Sơ Niệm mới dậy, nàng dụi dụi mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của Hứa Ngôn đâu cả, trong lòng dâng trào cảm giác tủi thân.

Vừa lúc ấy, Hứa Ngôn mở cửa phòng khách sạn sau đó cầm một túi đồ lỉnh kỉnh đi vào:

- Chị dậy rồi sao? Em vừa mới tạt qua nhà lấy đồ cho chị và tiện thể mua đồ ăn trưa luôn.

- Vậy mà chị cứ tưởng em chơi chị chán xong rồi bỏ chứ. - Ôn Sơ Niệm ôm chăn kéo lên che kín cổ.

- Không có, chị suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?

- Em...em quát chị à?

Hứa Ngôn vội đặt túi đồ lên bàn sau đó đi tới bên giường. Hồi nãy đúng thật là cô nói có chút lớn, nhưng đó chỉ là nói to chứ không phải quát.

Lẽ nào phụ nữ sau khi làm tình đều sẽ nhạy cảm như thế này sao?

- Em không có quát chị.

- Em có, em vừa mới quát chị, em lớn tiếng với chị...

Ôn Sơ Niệm nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ thái độ giận dỗi.

- Em chỉ là hơi to tiếng một chút.

- Vậy là quát rồi!

Biết rõ tính của Ôn Sơ Niệm rất ngang ngược từ bé nên Hứa Ngôn không đôi co với nàng nữa, cô dịu giọng nói:

- Thôi được rồi, em xin lỗi.

- Thấy chưa, em xin lỗi là em có quát chị rồi, em quát chị là em không yêu chị nữa. - Ôn Sơ Niệm dùng lí lẽ vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục để nói Hứa Ngôn.

- Em...

Ôn Sơ Niệm khoanh tay trước ngực, tấm chăn đang đắp ngang cổ nàng không được giữ nên nhanh chóng tuột xuống, một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Bởi vì đêm qua, sau khi tắm xong và trở lại giường thì Ôn Sơ Niệm không còn sức để nhấc nổi cánh tay lên nữa nên nàng quyết định ngủ khoả thân.

Hứa Ngôn nhìn thấy sắc xuân hiện rõ trước mặt mình, ánh mắt đột nhiên không còn trong như bình thường nữa:

- Chị có muốn để em chứng minh xem em yêu chị tới mức nào không?

- Chứng minh như thế nào?

Không nhận thấy được tình cảnh nguy hiểm của bản thân nên Ôn Sơ Niệm vẫn ngây ngốc hỏi lại.

30 phút sau, rốt cuộc Ôn Sơ Niệm mới nhận ra hành động hồi nãy của bản thân đã kích thích tới Hứa Ngôn như thế nào, nàng mềm nhũn vô lực nằm ở trên giường, giọng nói đã khàn càng thêm khàn:

- Ngôn Ngôn, bế chị vào phòng tắm.

- Vậy chị biết em yêu chị như thế nào chưa?

- Chị...chị biết rồi mà T^T

Hứa Ngôn cũng nhận thức được khi nãy mình đã tuỳ hứng tới mức nào, cô cúi xuống bế Ôn Sơ Niệm lên, ôm nàng vào trong phòng tắm.

Cả ngày hôm ấy, Hứa Ngôn cảm thấy cô dường như đã trở thành bảo mẫu của Ôn Sơ Niệm, bất quá cô lại thích một Ôn Sơ Niệm dính người như thế này.

Bởi vì Ôn Sơ Niệm đã ở Nam Trung khá lâu rồi nên buổi tối ngày hôm sau, nàng nhận được cuộc gọi của mẹ mình:

- Bao giờ con về Thành Đông? Con ở Nam Trung cũng khá lâu rồi còn gì.

- Mẹ, con...

Ôn Sơ Niệm nhìn Hứa Ngôn đang học bài ở trên bàn, nàng có chút không nỡ trở về lúc này, khi mà tình cảm giữa hai người các nàng đang ngày càng trở lên mãnh liệt sau khi nàng khôi phục lại trí nhớ.

- Có chuyện gì sao?

Lý Nghệ ở đầu dây bên kia có chút lo lắng cho nàng.

Ôn Sơ Niệm thật lâu không lên tiếng, nàng đang suy nghĩ xem có nên nói thật cho mẹ biết rằng nàng đã lấy lại được trí nhớ hay không. Nhưng nghĩ tới viễn cảnh ba mẹ lên thành phố để cưỡng ép nàng rời xa Hứa Ngôn và trở lại Thành Đông, nàng cuối cùng cũng nhịn lại:

- Con...cuối tuần này con về.

- À, vậy mà mẹ cứ tưởng con có chuyện gì chứ, được, cuối tuần về mẹ sẽ làm nhiều món ngon cho con.

- Vậy con cúp máy nha mẹ.

Sau khi Ôn Sơ Niệm cúp máy, Hứa Ngôn ngừng bút, cô nhìn về phía nàng, rõ ràng tâm trạng có chút chùng xuống:

- Cuối tuần chị về Thành Đông sao?

- Ừ, mẹ chị nói chị đã ở đây lâu rồi nên muốn chị trở về. - Ôn Sơ Niệm nói.

- Chị có trở lại không...?

Ôn Sơ Niệm dường như có thể nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt của Hứa Ngôn, nàng bước xuống giường, đi tới gần cô:

- Em hỏi ngốc gì đó, tất nhiên là chị sẽ trở lại rồi, em năm nay mới lên năm ba mà đúng không? Chị sẽ ở cạnh em, nhìn em từ cô sinh viên ngành Y trở thành một bác sĩ ngoại khoa tài giỏi~

Hứa Ngôn vươn tay ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng. Ở tư thế này, Hứa Ngôn chôn mặt vào vùng bụng phẳng lì của Ôn Sơ Niệm, nàng cũng dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mượt của người yêu.

- Sơ Niệm, em yêu chị.

Mặc dù trước đây không phải là người hay nói lời mùi mẫn bày tỏ tình cảm nhưng hiện tại Hứa Ngôn lại có thể nói hàng ngàn lần câu nói cô yêu nàng.

Ôn Sơ Niệm trào dâng cảm xúc trong lòng, nàng cảm thấy mũi mình hơi cay cay như muốn khóc:

- Chị yêu em Ngôn Ngôn, rất yêu rất yêu em.

Hai người cứ giữ mãi tư thế này, tựa như thời gian ngưng đọng tại khoảnh khắc mà các nàng nói lời yêu với đối phương.

...

Ôn Sơ Niệm trở về Thành Đông.

Ngày nàng trở về, gia đình nhà Cao Nghĩa Đông cũng tới nhà nàng ăn tối.

Trong bữa tối, Ôn Sơ Niệm cảm thấy không được tự nhiên, nhất là khi nàng phải giả vờ như mình vẫn còn mất trí nhớ và nhận Cao Sở Tiêu là bạn trai mình. Cao Sở Tiêu rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho nàng, mà nàng lại không tiện từ chối trước mặt người lớn.

Không biết các bậc cha mẹ đang nói chuyện gì, nhưng chủ đề của câu chuyện ngay sau đó bắt đầu chuyển tới Ôn Sơ Niệm và Cao Sở Tiêu, Cao Nghĩa Đông vô cùng hào hứng nói:

- Tiểu Ôn, năm tới Tiểu Cao nhà bác sẽ học xong đại học, sau đó thằng bé cũng sẽ theo chân bác đi thực tập cảnh sát, cũng coi như là công việc ổn định rồi đi. Nhà xe gia đình bác cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi cô con dâu thôi, nếu không có gì mới thì năm sau hai đứa kết hôn là quá tốt rồi.

Cao Sở Tiêu hơi đỏ mặt, cậu ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn qua Ôn Sơ Niệm. Còn Ôn Sơ Niệm thì khác, nàng nghe Cao Nghĩa Đông nói như sét đánh ngang tai.

Lý Nghệ thấy con gái không phản đối, cũng không nhìn sắc mặt của nàng mà trả lời Cao Nghĩa Đông:

- Được vậy thì còn gì bằng, các con xem chọn ngày đẹp để đính hôn dần đi là vừa.

Ôn Sơ Niệm vốn dĩ không nuốt trôi thức ăn ở trên bàn, hiện tại nàng lại cảm thấy trong cổ họng có chút nghẹn, đồ ăn ở trong miệng dường như trở nên vô vị.

Khi vừa nghe thấy mẹ mình trả lời, Ôn Sơ Niệm nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nàng cắn răng lên tiếng:

- Con...con không muốn kết hôn...

Chỉ một lời nói của Ôn Sơ Niệm nhưng cũng khiến tất cả những người đang ngồi bên bàn ăn đứng hình mất mấy giây.

Ôn Sơ Niệm cố gắng nén đi cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng, thanh âm có chút run rẩy:

- Ba, mẹ, con đã nhớ lại tất cả. Con không muốn kết hôn với ai khác, nếu phải kết hôn, con cũng chỉ muốn kết hôn với người con yêu thôi.

Nói xong, nàng rời khỏi bàn ăn trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Hai vai Lý Nghệ hơi run lên, lúc này bà không sợ Ôn Sơ Niệm sẽ tiếp tục thích Hứa Ngôn, bà sợ chuyện mà bà nói dối Cao Sở Tiêu là bạn trai của Ôn Sơ Niệm bị nàng phát giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com