Chương 79: Cơm trưa tình yêu
Hứa Ngôn hôn lên cổ Ôn Sơ Niệm, bờ môi mềm mại lướt dọc theo cần cổ nàng, cô phát hiện người dưới thân mình đang run rẩy sau mỗi lần cô chạm lên cơ thể nàng.
Ngón tay thon dài tiếp tục du ngoạn lên phía trên, nơi đồi núi mềm mại đang nhô lên trước ngực nàng, nhẹ nhàng bóp một cái, giọng nói đã nhiễm một tầng dục vọng:
- Nơi này của chị to lên phải không? Là do được em chăm sóc kỹ quá sao?
- Ưm...không...
Ôn Sơ Niệm như cảm nhận được có dòng điện chạy qua cơ thể mình khiến nàng tê dại, nhưng nghĩ lại những lời mà Hứa Ngôn vừa nói, nàng uỷ khuất đẩy nhẹ cô ra:
- Thả ra...
Hứa Ngôn đang chìm trong dục vọng thì đột nhiên bị nàng đẩy ra, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, lại cúi xuống gặm cắn vành tai nàng:
- Chị làm sao?
- Hồi nãy em nói chị như vậy là sao chứ? Em không tin tưởng chị à?
- Em...không phải...Chỉ là em...
- Em ghen à?
- Ừm, em ghen.
Vừa nãy quả thật Hứa Ngôn đã để cơn ghen tuông chiếm hết tâm trí, những lời lẽ của cô còn mang theo chút nóng nảy, nhưng hiện tại khi đã bình tĩnh lại thì cô lại cảm thấy hối hận vì thái độ vừa rồi của mình.
Ôn Sơ Niệm nhìn tai của Hứa Ngôn đã đỏ bừng, nàng hài lòng đưa cả hai bàn tay tay ôm lấy hai bên má của cô:
- Sao em lại phải ghen chứ? Em là chính thất cơ mà~
Hứa Ngôn cười khẽ:
- Vậy bây giờ em sẽ làm chuyện mà chỉ có chính thất mới được làm với chị nhé?
Nói rồi, cô lại kéo nàng cuốn vào một nụ hôn sâu. Một lát sau, từ trong thư phòng, tiếng rên rỉ của phụ nữ không chút kiềm chế và tiếng nước ám muội vang lên đều đều khiến người ta mặt đỏ tim đập.
- Em...đủ rồi, Ngôn...
- Suỵt, chị mới tới có hai lần thôi mà. - Hứa Ngôn bại hoại nói, ngón tay lại theo đường cũ tiến nhập vào trong thân thể nàng.
- Ưm...a...em muốn...chơi hỏng chị sao huh?
- Đúng vậy, hình như cái miệng nhỏ bên dưới của chị rất thích em, lúc nào cũng cuốn chặt lấy ngón tay của em không buông, em cũng không còn cách nào khác.
- Em...câm miệng đi, đáng ghét...ưm...
Ôn Sơ Niệm không còn kiềm chế nữa, ngón tay nàng bấu chặt lên chiếc áo thun mỏng của Hứa Ngôn, thanh âm rên rỉ càng ngày càng trở nên phóng đãng, ngay cả cơ thể cũng nhẹ đung đưa theo nhịp đẩy của cô.
- Rên lớn như vậy, chị thoải mái sao?
Hứa Ngôn còn không biết tiết chế mà càng thêm càn rỡ cắn vành tai nàng.
Không nhận lại được câu trả lời, cô có chút cụt hứng, thời điểm nàng sắp tới thêm một lần nữa thì cô lại ngang nhiên dừng lại, ngón tay chôn sâu bất động bên trong cơ thể nàng.
Ôn Sơ Niệm gấp muốn khóc, nàng cầm tay cô, nức nở cầu xin cô tiếp tục.
- Trả lời em, có sướng không?
- Ah, có...
Câu trả lời nhẹ nhàng như bông của nàng khiến Hứa Ngôn hài lòng, hai người tiếp tục bước vào một vòng hoan ái mới.
Đêm vẫn còn rất dài.
...
- Bác sĩ Trương, phòng bệnh 331 đang có ca bệnh cần phẫu thuật gấp, bệnh nhân gặp tai nạn xe cộ, mất nhiều máu.
Trương Lực gật đầu sau đó nhìn qua Hứa Ngôn, ngón tay ngoắc ngoắc:
- Hứa Ngôn, qua đây với bác.
Hứa Ngôn lúc này đã trong tư thế sẵn sàng, cô cùng với Trương Lực đi tới phòng khử trùng trước khi tiến vào phòng phẫu thuật.
Bởi vì Hứa Ngôn thể hiện rất tốt trong khoảng thời gian thực tập ở bệnh viện này nên cô là bác sĩ thực tập được Trương Lực, trưởng khoa ngoại rất tin tưởng và đánh giá cao năng lực.
Ca phẫu thuật kéo dài khoảng 4 giờ đồng hồ liên tiếp.
Sau khi xong việc ở phòng phẫu thuật, Hứa Ngôn lại trở về phòng bác sĩ nội trú để viết báo cáo về tình trạng của bệnh nhân. Cô uể oải ngáp một cái sau đó nhìn qua người bạn cũng là bác sĩ thực tập và phụ mổ trong ca phẫu thuật vừa rồi đang ngồi ở bên cạnh:
- Tiểu Đoàn, tên của bệnh nhân vừa phẫu thuật là gì?
Đoàn Vụ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Tên là Tạ Dương Dương, về lý lịch, hình như anh ta là người có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Tạ Dương Dương?
Hứa Ngôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, chưa đầy 1 phút sau, cô đã nhớ ra người này là ai. Anh ta chính là cái người tán tỉnh bạn gái cô trên sóng livestream vào hôm trước.
- Cậu sao vậy Hứa Ngôn? Có chuyện gì à? Hay là...mới phụ ca phẫu thuật có một buổi mà mê rồi?~
- Cậu có bệnh. - Hứa Ngôn dùng anh mắt khinh bỉ nhìn Đoàn Vụ.
Bởi vì Hứa Ngôn khá kín tiếng về đời tư ở nơi công cộng nên những người đồng nghiệp xã giao không biết xu hướng tính dục của cô, cũng không biết về chuyện cô có bạn gái.
Trưa ngày hôm sau, Ôn Sơ Niệm đột nhiên muốn làm cơm trưa cho Hứa Ngôn, nàng làm theo các bước trên mạng, cuối cùng cũng được một hộp cơm trưa nhỏ xinh với đầy đủ thức ăn dinh dưỡng.
Nhìn hộp cơm màu trắng có in hoạ tiết con thỏ bên ngoài, nàng mỉm cười, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hứa Ngôn.
Đồ ngốc: "Hôm nay em đừng đi ăn ngoài, chị mang cơm trưa tới cho em."
Đồ ngốc: "Cơm trưa tình yêu~"
Hứa Ngôn vừa đem báo cáo của bệnh nhân đi nộp, trở về phòng nghỉ của bác sĩ thì phát hiện tin nhắn của Ôn Sơ Niệm, cô cong khoé môi lên trả lời lại nàng:
"Được, chừng nào chị tới bệnh viện thì nhắn tin cho em, em xuống đón chị."
Chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, Ôn Sơ Niệm đeo khẩu trang đội mũ kín mít bước ra, nàng nhìn ngó xung quanh, khi chắc chắn không có paparazi thì mới nhanh chóng đi vào bên trong bệnh viện.
Ôn Sơ Niệm nghĩ rằng mình đã nguỵ trang rất kỹ để không bị nhận ra rồi, nhưng nàng không thể ngờ được rằng có một tay phóng viên đã theo dõi nàng kể từ khi nàng rời nhà.
Hứa Ngôn đã đứng sẵn ở sảnh của bệnh viện để chờ Ôn Sơ Niệm, vừa nhìn thấy nàng, cô liền kéo tay nàng đi về phía thang máy.
Bởi vì Ôn Sơ Niệm bịt kín mặt mũi nên một số bác sĩ cùng y tá đi ngang qua hành lang đều có vẻ tò mò nhìn nàng.
Cửa thang máy mở ra, theo sau Hứa Ngôn và Ôn Sơ Niệm còn một đồng nghiệp nữa của Hứa Ngôn, vừa nhìn thấy cô, anh ta nở một nụ cười tiêu chuẩn:
- Hứa Ngôn, ai đây?
Hứa Ngôn nhìn Lạc Du Tinh, chân mày hơi nhướng lên:
- Cậu hỏi làm gì?
- Bạn của cô à? Sao vào trong bệnh viện lại bịt mặt mũi kín mít thế này? - Lạc Du Tinh có vẻ hứng thú nhìn Ôn Sơ Niệm.
Không thấy Hứa Ngôn đáp lời, Lạc Du Tinh lại bắt chuyện qua Ôn Sơ Niệm:
- Em gái, anh tên là Lạc Du Tinh, bác sĩ thực tập ngoại khoa, anh chưa có bạn gái.
Hứa Ngôn kéo Ôn Sơ Niệm đứng qua một bên, chen vào đứng giữa nàng và Lạc Du Tinh, đôi lông mày nhíu chặt lại:
- Cậu không được thích cô ấy!
- Gì? Tôi đã độc thân được 23 năm rồi đó, bây giờ gặp được người hợp gu mà cô lại không cho tôi làm quen nữa. - Lạc Du Tinh đưa tay lên che mặt, làm như mình đang thất vọng.
- Cô ấy có người yêu rồi.
- À, ra là vậy. Nếu vậy thì cậu phải nói ngay từ đầu chứ.
Cửa thang máy mở ra, Lạc Du Tinh vẫy vẫy tay:
- Tôi đi trước nha.
Lạc Du Tinh ra ở tầng 4 trong khi phòng nghỉ của bác sĩ ở tầng 5.
Sau khi vào phòng nghỉ của bác sĩ, Ôn Sơ Niệm mới cởi bỏ mũ, kính râm và khẩu trang ra. Lúc này trong phòng nghỉ không có ai ngoại trừ hai người.
- Em ăn thử đi, chị có làm cơm chiên, thịt kho tàu, cá sốt chua ngọt, đậu phụ, canh khoai tây và còn cả một quả trứng tráng hình trái tim nữa, hoa quả tráng miệng là kiwi cắt lát.
Hứa Ngôn nhìn hộp đầy ắp thức ăn, bụng đã sôi ùng ục:
- Chị không phải là mua đồ ăn bên ngoài đó chứ?
- Không phải, em nghi ngờ tài nấu nướng của chị sao? - Ôn Sơ Niệm bĩu môi không hài lòng.
- Không có, chỉ là em hơi bất ngờ một chút.
Một cô nàng vụng về tới việc gói sủi cảo còn không thể làm thì sao có thể làm được những món ăn ngon và phức tạp thế này được?
Hứa Ngôn không biết rằng trong khoảng thời gian cô bận rộn, Ôn Sơ Niệm đã bí mật theo học một lớp học nấu ăn. Ban đầu còn có chút khó khăn, do bản tính vụng về nên Ôn Sơ Niệm thường xuyên bị dao làm cho chảy máu, món ăn thì hay bị cháy khét do nấu quá lửa.
Nhìn Hứa Ngôn ăn ngon miệng, trong lòng Ôn Sơ Niệm chợt cảm thấy có chút thành tựu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com