Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Phải gọi đại mỹ nhân là A Ngôn

Ngoài trời tuyết đã hạ, những bông tuyết kết dần thành băng lạnh lẽo, nhưng cuối góc quán ăn có 2 mỹ nhân đang nhìn nhau. Cứ như muốn nuốt chửng nhau, đun nóng cả quán ăn, tan chảy cả băng bên ngoài.

Một bên bồi bàn đứng chỉ muốn quỵ xuống mà rung bần bật.

"Quý khách... Xin gọi món..."

"Cho hai tô cháo." Dương Tử Lạc quay sang nhìn bồi bàn nói.

Bồi bàn cảm thấy đại mỹ nhân vẫn chưa quay sang mà nhìn thẳng tắp Dương Tử Lạc. Hắn cảm thấy dường như họ không chung khẩu vị nên đành mở miệng hỏi.

" Vị tiểu thư này..."

" Cứ như nàng gọi." Hứa Hạ Ngôn không quay đầu mà thẳng tắp nhìn người kia lạnh giọng trả lời.

Bồi bàn cảm thấy xong nhiệm vụ nên nhanh chóng chạy vào bên trong.

" Hứa tiểu thư a... Chúng ta là đến ăn sáng bằng miệng. Chứ không phải ăn sáng bằng mắt a... Cô cứ nhìn tôi như muốn ăn tôi vậy a." Dương Tử Lạc không thể chịu được nữa, mặc dù nàng sinh ra xinh đẹp nhưng lại có một đại mỹ nhân tổng tài thẳng tắp nhìn nàng. Làm nàng cảm thấy nóng rang cả người.

" Kiếp trước nhìn người còn chưa đủ."

Hứa Hạ Ngôn cảm thấy hối hận, vì bản thân mà mất đi người này, nàng muốn người này luôn luôn trong tầm mắt nàng, sẽ không để người này rời khỏi nàng nữa.

" Kiếp trước... A ha ha... Hứa Tiểu Thư làm tổng tài chưa đủ tiền sống còn muốn làm nhà văn tiểu thuyết nữa a. Ha ha"

Dương Tử Lạc nghe được mỹ nhân nói ra những lời mê tín làm nàng bật cười. Cười tử nàng mà.

" Không cho gọi Hứa tiểu thư, gọi A ngôn." Hứa Hạ Ngôn thấy người kia không tin, bất mãn bĩu môi trách nàng.

"A... Hì hì ... Đồ ăn tới rồi. Ăn thôi... A Ngôn." Dương Tử Lạc nhìn nàng kia bĩu môi nhỏ làm nàng chỉ mún cắn một cái, ân, đáng yêu thế cơ, lại nói, tránh đề tài này đi, gọi tên nàng... Nhỏ nhẹ lại.

"Ân... Sau này phải gọi tôi là A Ngôn. Một ngày phải gọi trăm lần cho tôi, phải luôn nhớ kĩ tên tôi, tên tôi lúc nào cũng phải đầu danh bạ điện thoại, và phải đầu tiên nghĩ đến mỗi khi thức dậy. Được rồi, chúng ta ăn thôi, còn phải đi hẹn hò."

Hứa Tổng bắt đầu tra tấn bằng những biện luận, và nhanh chuyển đề tài để người kia không được phép từ chối.

Dương Tử Lạc vừa cầm chiếc muôi lên đã bị đại mỹ nhân tra tấn nàng, cái gì a. Tên thôi, có cần tra tấn nàng như thế không. Nàng không muốn sống a. Bức nàng gọi điện thoại chưa đủ, bức nàng dậy sớm vẫn chưa đủ, bức nàng đi ăn cũng chưa đủ, vẫn còn bức nàng gọi tên, bây giờ bức nàng đi hẹn hò. Aaa Dương Tử Lạc ôm đầu ngửa lên trời kêu rên. Kiếp trước nợ người vẫn chưa đủ hay sao, làm ơn tha mạng cho đồng chí nhỏ này đi.

Đứng trước công viên, Dương Tử Lạc cảm thấy mình đã quá tuổi với những thứ này. Nàng có nên kéo đại mỹ nhân đi thuỷ cung không, hay rạp chiếu phim, xem xiếc, nhà sách...

Đang mơ màng suy nghĩ thì một bàn tay thon nhỏ nắm tay nàng kéo đi phía trước.

" Chúng ta đi hẹn hò thôi."

Ân. Biết là đến đây hẹn hò, đại mỹ nhân a, cô có thể đừng nhắc đến 2 từ "Hẹn hò" không. Làm nàng khó thở với nữ nhân này quá, đã bao nhiêu tuổi rồi còn phải vào công viên hẹn hò gì trong đó, chẳng lẽ phải chơi mấy trò chơi yếu tim này hay sao.

Chơi từ trò nhỏ đến trò lớn, từ trò lớn lại đến trò nhỏ. Từ sở thú lại đến thuỷ cung, từ rạp xiếc ghé qua rạp phim. Dương Tử Lạc cảm thấy hôm nay không phải "Hẹn Hò" mà là "Hành Hạ" nàng đúng hơn. Thật khổ mệnh.

"Chúng ta lên cáp treo quay kia đi. Ngắm phong cảnh sẽ lãng mạn lắm a Tiểu Lạc."

Dương Tử Lạc dừng chân níu người chủ mưu kia, nàng nói gì, cáp treo ? mặc dù đồng chí Dương Tử Lạc nhìn qua bao nhiêu xác chết nhưng chân chính là một người sợ độ cao a. Không được nàng sẽ không để một người lạ ... À không 1 người sắp làm bạn gái của nàng biết được điểm yếu của nàng. Như vậy rất mất mặt, mất phong độ của 1 cảnh sát giỏi Nam Hải này.

" Ha ha... A Ngôn a, chúng ta qua bên kia xem thuỷ cung nha, hay bên kia đua xe điện tử, oa, Cô xem, con khỉ kia nhảy thật đáng yêu a..."

Hứa Hạ Ngôn thấy người kia níu mình lại quay sang, thì người kia một lời 2 lời từ chối nàng. Ân, không phải đã vừa đi qua hết rồi sao, chẳng lẽ cáp treo không lãng mạn, mà động vật sẽ lãng mạn chăng.

" Không được, nhanh lên tới lượt người khác bây giờ."

Nói xong Hứa Hạ Ngôn kéo cái tên sợ chết này leo lên cáp ngồi. Ân, ngước mắt lên nhìn đã thấy người kia ngồi thẳng người 2 tay nắm chặt 2 bên đùi, mắt thì ngước xuống dưới chân. Hứa Hạ Ngôn chỉ muốn cười, cái người này đây là làm sao, biết là không gian rất lãng mạn có cần phải căng thẳng như vậy không. Nàng đưa tay kéo khuôn mặt người kia lên, 2 người 4 mắt nhìn nhau. Tay nàng vuốt nhẹ khung mặt, nàng muốn chạm vào người này thật nhiều để bản thân biết rõ đây là sự thật không phải trong giấc mộng mà nhiều năm nay nàng mơ thấy, sợ rằng bản thân không để ý đến, người kia tụt tay biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Dương Tử Lạc vừa bước vào, cáp treo vì sức nặng của 2 người mà lắc lư làm nàng đặt nhanh vào ghế ngồi, nàng căng thẳng không dám nhìn lên thì có bàn tay kéo mặt nàng lên, Dương Tử Lạc đưa mắt nhìn Hứa Hạ Ngôn, cao lãnh đại mỹ nhân lại có cái nhìn ấm áp như vậy, làm tim nàng đập mạnh hơn một nhịp, muốn thoát khỏi cái nhìn nóng bỏng này, nàng vừa liếc mắt sang bên kia thì người bắt đầu run bật lên.

Ân, bên này còn đáng sợ hơn ánh mắt đại mỹ nhân a. Ngàn cân treo sợi tóc tình huống, nàng nên làm gì đây, độ cao rất đáng sợ, mà nữ nhân này cũng đáng sợ a.

Cảm thấy được khuôn mặt người kia run lên, Hứa Hạ Ngôn mới hồi ánh mắt, lo lắng hỏi nàng.

" Làm sao vậy, có chuyện gì vậy Tiểu Lạc."

Dương Tử Lạc tự nhiên là không dám mở mắt, nàng cảm thấy da gà sắp rụng xuống dưới rồi.

" A... Tôi...khô..ng..s.ao.."

Hứa Hạ Ngôn thấy không đúng, nàng quay sang bên trái rồi lại bên phải, chẵng lẽ...

" Tiểu Lạc, Lạc sợ độ cao sao?"

Trong lời nói của mỹ nhân rất lo lắng, Dương Tử Lạc làm sao dám cạy mạnh nữa, tự động mà gật đầu..

Nhìn người kia, sợ sệt rung bật mà bản thân cũng run theo nàng, Hứa Hạ Ngôn biết, người kia vốn dĩ không sợ trời sợ đất, nhưng bây giờ sợ độ cao đều là lỗi do nàng quá chủ quan, do nàng chẳng bao giờ để ý đến Tiểu Lạc.

Nàng nhanh ôm người kia vào lòng, một giọt nước mắt lặng lẽ thấm trên mái tóc của người kia. Đã lâu rồi, nàng vẫn chưa khóc, chỉ cần bên người này, nàng chỉ muốn gào khóc thật to.

"Xin lỗi... Tiểu Lạc... Đều là do ta sai."

Dương Tử Lạc vừa định mở mắt trăn trối với mỹ nhân thì đầu bản thân đã trọn vào bộ ngực đầy đặn của nàng kia... Ân, mềm, mịn cảm xúc, độ đàn hồi rất tốt, đây là nơi tốt để tựa đầu. Không đúng,đại mỹ nhân đây là làm sao? Câu dẫn nàng. Vừa mở miệng đã nghe nàng xin lỗi bản thân. Đại mỹ nhân làm gì có lỗi sao? Ân, tâm Dương Tử Lạc mềm nhũn, 2 tay choàng qua sau lưng ôm đại mỹ nhân. Một cái ôm rất ấm áp, cả 2 ôm thật lâu...

" Bíp.." " Đã hết thời gian cáp treo. Xin quý khách trước xuống cáp treo để người tiếp theo bước vào."

Giọng nói của người bán vé làm cho 2 người tỉnh mộng. Dương Tử Lạc ấp a ấp úng bước ra khỏi cáp treo đi trước.

Hứa Hạ Ngôn cũng thấy nàng đi trước mỉm cười nhanh theo đuôi nắm tay người kia.

Ân. Một ngày hẹn hò, lãng mạn như nàng mong muốn. Còn nhiều thời gian, Dương Tử Lạc, chúng ta đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com