Chap 11: Chỉ điểm
Chu Minh Thuần nhìn gương mặt kiêu mị của Từ Uyển, nhẹ nhếch môi mỉm cười, nữ nhân này... là đang muốn câu dẫn nàng sao?
_Ồ, vậy không biết Vạn Hoa lâu có cô nương nào có thể bầu bạn với ta, chi bằng Từ Uyển cô nương giới thiệu một chút.-Chu Minh Thuần cũng không ngại cùng với Từ Uyển bông đùa.
_Công tử cảm thấy Từ Uyển không tốt sao?-Từ Uyển càng tiến gần hơn, ngón tay nàng lúc này đã lớn mật, nhẹ chạm lên gương mặt thanh tú của Chu Minh Thuần, vuốt ve gò má nàng.
Chu Minh Thuần bị giọng nói thanh thoát kia mê hoặc, ánh mắt không rời được khỏi gương mặt của Từ Uyển, không rời được đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đang lên tiếng kia. Thân thể của Từ Uyển có một mùi thơm rất nhẹ nhàng, Chu Minh Thuần có thể ngửi được, đây là mùi hương của hoa mộc lan, là loại hoa yêu thích của nàng.
_Từ Uyển cô nương nguyện ý bồi ta sao?-Chu Minh Thuần tiếu ý hỏi lại.
_Có gì mà không nguyện ý chứ, chỉ cần công tử nói một câu mà thôi.-Từ Uyển mỉm cười đến xinh đẹp.
_Hảo ý này của Từ Uyển cô nương, Diệp Minh Thuần sẽ khắc ghi trong lòng. Nhưng hiện tại ta có việc quan trọng hơn muốn hỏi cô nương.-Chu Minh Thuần rất nhanh đã lấy lại thái độ nghiêm túc.
Từ Uyển thở dài, tiếc nuối lùi ra xa Chu Minh Thuần, thật đáng tiếc, Từ Uyển trách Chu Minh Thuần quá là khô khan.
_Thỉnh công tử cứ hỏi, nếu biết Từ Uyển sẽ không che dấu.-Từ Uyển hướng Chu Minh Thuần nói.
_Không biết Nam quận Côn Kinh này, có vị quan nào đối đầu với Trịnh Diễm không? Cô nương quen biết rộng, nhất định là sẽ rõ hơn ta.-Chu Minh Thuần hỏi.
_Biết thì có biết, nhưng công tử định làm gì vậy, muốn báo án sao?-Từ Uyển đã biết còn cố hỏi.
_Chính là có một chút chuyện, ta không tiện nói với cô nương.-Chu Minh Thuần cười trừ, ánh mắt dò xét thái độ của Từ Uyển, nhưng thật sự không nhìn ra điểm nào bất thường.
_Nếu nói về đối đầu trực diện với Trịnh Diễm thì không có ai, nhưng âm thầm phản kháng lại, thì có Chi phủ Côn Kinh, Lưu Tử Hoa Lưu đại nhân. Ngài ấy tính tình cương trực, liêm khiết, là vị quan duy nhất mà Thành Côn Kinh chúng tôi có thể nhờ vả được, tiếng lành của ngài ấy đồn khắp nơi, không tin công tử có thể đi thăm hỏi nơi khác.-Từ Uyển cố ý nhắc đến Lưu Tử Hoa.
_Là vậy sao?-Chu Minh Thuần mỉm cười nhìn Từ Uyển, trong lòng đã có tính toán, xem ra thông tin mà Từ Uyển cho nàng, khớp với những gì nàng đã điều tra trước về thành Côn Kinh. Nhưng điều này thôi vẫn chưa đủ để Chu Minh Thuần hoàn toàn tin tưởng Từ Uyển.
_Chuyện riêng của công tử, ta có lẽ cũng không nên hỏi thêm. Vậy công tử có cần biết thêm gì nữa không?-Từ Uyển lên tiếng.
_Cảm tạ cô nương, ta đã hỏi điều ta cần biết rồi.-Chu Minh Thuần nghe vậy, liền nhận ra bản thân cũng đã nên rời đi.
_Chi bằng công tử ở lại cùng dùng bữa tối, nghe Từ Uyển đàn một khúc coi như cảm tạ công tử chuyện lần trước đi.-Từ Uyển rất nhanh lên tiếng, nàng muốn giữ Chu Minh Thuần ở lại lâu một chút.
Chu Minh Thuần đang muốn từ chối, nhưng lại nhận thấy ánh mắt nồng nhiệt cùng chờ mong của Từ Uyển, nàng thật sự không nỏi ra nổi lời từ chối này. Chu Minh Thuần bối rối, nhưng đối với dáng vẻ chờ mong của Từ Uyển, nàng không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Chu Minh Thuần nhìn bàn ăn từng món từng món được đưa lên, rượu còn là Nữ nhi hồng thượng hạng. Chu Minh Thuần dù có thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, không thể hoàn toàn tin tưởng Từ Uyển, nên nhân lúc Từ Uyển không để ý đã lấy ngân châm ra lén thử độc hết tất cả bàn ăn. Sau khi xác định không có vấn đề, Chu Minh Thuần mới nhẹ thở ra một hơi.
Đàn tranh của Từ Uyển được đem đến, Từ Uyển ngồi xuống, những ngón tay nhẹ đặt lên từng dây đàn, cảm nhận từng sự rung động của những sợi dây. Nghĩ nghĩ một lúc, Từ Uyển mới quyết định đánh một phổ nhạc. Khi tiếng đàn vang lên, Chu Minh Thuần cũng vô thức ngẩng đầu, nhìn Từ Uyển, bài này là Nguyệt hạ hoạ lang.
Từng nốt nhạc, từng giai điệu vang lên trong căn phòng, Chu Minh Thuần ánh mắt không thể rời đi Từ Uyển, bàn tay của Từ Uyển lướt trên chiếc đàn, điêu luyện thành thục, toát ra một vẻ phong nhã, thanh tao vô cùng. Từng âm điệu đánh ra đề trầm luyến sâu sắc dường như muốn động tới tâm can của Chu Minh Thuần. Nhưng điều khiến cho Chu Minh Thuần cảm thấy rung động nhất, chính là bài phổ Nguyệt hạ hoạ lang này.
Quả thật bài Nguyệt hạ hoạ lang này rất phổ biển đối với con dân Đại Minh, là bài tình thi của nhà thơ Trúc Hoa. Sau vì quá được yêu mến nên sau đó đã được Cầm sư Vương Thế Lan phổ lại thành nhạc lưu truyền đến giờ đã được hơn 100 năm. Nhưng bản Nguyệt hạ hoạ lang của Vương Thế Lan nổi tiếng là bản nhạc phổ vô cùng khó, để đánh ra được bản nhạc phổ này, từng thanh âm, từng nốt nhạc đều phải chan chứa toàn bộ tâm tình của cầm sư. Vì được phổ theo một bài thơ tình, nên người đánh được bản nhạc phổ này, nhất định phải hiểu rõ ái tình là như thế nào, thì mới có thể hoàn toàn thể hiện được bản nhạc phổ qua từng nốt nhạc.
Người duy nhất mà Chu Minh Thuần biết đã đánh được bản nhạc phổ này, mà thật sự động được đến tâm của nàng, là cô mẫu đã mất của nàng Chu Mặc Yên. Cô mẫu của nàng, sau khi đàn bản nhạc này lần cuối cùng, đã tự vẫn ngay trước mặt Hoàng tổ phụ của nàng, dùng mạng để phản đối cuộc hôn sự mà Hoàng tổ phụ đã an bài, khiến cho Hoàng tổ phụ ôm hối hận suốt đời. Người mà cô mẫu yêu... cũng đã tự vẫn theo nàng không lâu sau đó, chuyện này là chuyện mà trên dưới hoàng thất, không ai dám nhắc đến cho đến hiện tại.
Khi bản nhạc kết thúc, Từ Uyển ưu nhã ngẩng lên nhìn chu Minh Thuần, thấy Chu Minh Thuần lúc này đang thất thần liền đứng dậy, tiến tới nhẹ chạm vào người của Chu Minh Thuần, kéo nàng ấy trở lại thực tại. Chu Minh Thuần lấy lại thanh tỉnh nhìn Từ Uyển, ánh mắt chứa chan quá nhiều loại cảm xúc hỗn độn.
_Thất lễ với Từ Uyển cô nương rồi, chỉ là cô nương đàn thật sự là quá tuyệt mỹ, khiến cho ta quả thật có chút miên mang trong lòng.-Chu Minh Thuần đứng dậy cúi người thi lễ.
_Công tử thích là được rồi.-Từ Uyển mỉm cười.
_Cô nương kỹ nghệ cao siêu, nhưng khi ta nghe cô nương đánh đến đoạn "Dưới trăng vẽ hình bóng tình lang, dùng nét bút bày tỏ nỗi nhớ, không biết bao giờ có thể gặp lại người." thì thanh âm trở nên âm trầm, ảm đạm, là cô nương đang nhớ đến ý trung nhân sao?-Chu Minh Thuần hỏi lại.
_Công tử học rộng hiểu nhiều, thính lực cũng vô cùng xuất chúng.-Từ Uyển giương khoé môi, nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt không rời Chu Minh Thuần, người mà nàng nhớ, còn không phải là người đang ở trước mặt nàng sao.
_...-Chu Minh Thuần bỗng chốc không biết phải nói tiếp như thế nào, vì nàng cảm thấy hiện tại giờ nói gì cũng không hợp lý.
_Công tử cảm thấy Từ Uyển đàn hay, vậy có thể cùng uống với ta một ly hay không?-Từ Uyển nâng chén rượu lên hướng về phía Chu Minh Thuần.
Chu Minh Thuần cũng không thể từ chối, dù trong lòng nàng không hoàn toàn tin tưởng Từ Uyển, nhưng cũng không muốn chối từ thiện ý của nàng. Với lại dù sao hai hộ vệ bên ngoài của nàng là ngự tiền nhất đẳng, nàng cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Nên Chu Minh Thuần nâng ly, nhẹ chạm vào chén của Từ Uyển sau đó đưa lên môi uống cạn.
Tối hôm đó, Chu Minh Thuần vừa uống rượu vừa trò chuyện, đàm luận vô số các chủ đề khác nhau, chủ đề nào Từ Uyển cũng đối đáp vô cùng thông tuệ, so với nhiều tử sĩ của triều đình cũng không hề thua kém, thậm chí nhân sinh quan của nàng còn thú vị và cao siêu hơn đám học giả nho học đó, khiến cho Chu Minh Thuần cảm thấy hứng thú không thôi. Nhưng rồi cũng đến lúc, Từ Uyển ngà ngà say, trụ không nổi nữa chống tay xuống bàn, mắt nhắm nghiền. Chu Minh Thuần cảm thấy Từ Uyển không thể tiếp tục được nữa, cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nàng tiến tới có ý tốt muốn đưa Từ Uyển về giường.
Nhưng khoảnh khắc tiến tới trước mặt của Từ Uyển, Chu Minh Thuần vô thức dừng lại, ngắm nhìn bộ dạng của Từ Uyển hiện tại, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, gương mặt kiều diễm động nhân tâm, từng đường nét trên gương mặt nàng đều kinh diễm đến mê hồn. Nhân sinh của Chu Minh Thuần, chưa từng gặp được nữ nhân như vậy xinh đẹp trước đây, hai má của Từ Uyển ửng đỏ vì say càng tô điểm cho ngũ quan của nàng thêm phớt chút hồng trần, quyến rũ. Chu Minh Thuần ngắm mãi không ngừng, mãi đến khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới lấy lại thanh tỉnh.
Chu Minh Thuần đưa tay bế Từ Uyển lên, nữ nhân này quả thật rất nhẹ, Chu Minh Thuần không dám ôm quá chặt sợ sẽ làm nàng đau, nhưng nếu ôm lỏng tay một chút lại sợ Từ Uyển sẽ ngã xuống. Chu Minh Thuần đưa Từ Uyển đến bên giường, cẩn thận đắp chăn lên cho nàng, sau đó quay người rời khỏi phòng. Lúc này cả tì nữ của Từ Uyển và hộ vệ của nàng vẫn đang chờ bên ngoài.
_Công tử.-Hộ vệ thấy Chu Minh Thuần ra liền thi lễ.
_Ừm, trở về thôi.-Chu Minh Thuần thấy tì nữ của Từ Uyển đang ngó vào trong tìm Từ Uyển, liến nhắc nhở nàng.-Từ Uyển cô nương uống say, hiện đang nằm ngủ trên giường, cẩn thận chăm sóc cho Từ Uyển cô nương, gửi lời cáo từ của ta tới nàng ấy.
Chu Minh Thuần cũng không quên rút ra một tờ ngân phiếu 500 lượng đưa cho tì nữ. Du Hoa nhận lấy tấm ngân phiếu cũng không biết nói gì, nhưng Chu Minh Thuần cũng không kịp dể nàng phản ứng, rất nhanh quay người rời đi. Chu Minh Thuần trong lòng vẫn cho rằng Từ Uyển là kỹ nữ, dành thời gian cho nàng cũng nhất định phải có cái giá của nàng, mà đối với tối hôm nay, Chu Minh Thuần mua thời gian của Từ Uyển với giá 500 lượng, cảm thấy rất đáng. Lúc cưỡi ngựa trở về khách điếm, Chu Minh Thuần quay sang nói với đám hộ vệ bên cạnh.
_Nhắc nhở Dương thống lĩnh điều tra về quan hệ của Chi huyện Lưu Tử Hoa với Trịnh Diễm, nếu đúng như những gì chúng ta điều tra trước đó, vậy Lưu Tử Hoa này nhất định sẽ là trợ thủ tốt giúp chúng ta điều tra rõ chuyện thuế muối.-Chu Minh Thuần lên tiếng.
_Dạ, công tử.-Hộ vệ lĩnh mệnh.
--------------------------------
Lời của tác giả: Sorry các nàng vì đã lặn mất tăm và bỏ dở viết lách một thời gian, nhưng vì công việc bận rộn nên au trước đây đã dừng viết một thời gian. Nhưng giờ khi đã có thời gian rảnh nhiều hơn, au quyết định sẽ viết lách trở lại và tiếp tục những bộ truyện đang dang dở.
Tự thế là bộ truyện 1 bạn đọc đã giới thiệu ý tưởng cho au và au cũng rất thích ý tưởng của câu truyện cũng như bài hát. Nên au sẽ cố gắng hoàn thiện bộ truyện sớm nhất có thể, nhưng mà au cũng mới chỉ đang viết đến chap 30 thôi huhu, và vì truyện lại là kiểu hoàng tộc đấu đá, tranh dành hoàng vị, nên có thể sẽ không ngắn được đâu các nàng ạ :( Nếu các nàng thích bộ truyện và khuyến khích tinh thần au thì đừng quên subcribe và vote like truyện cho au nhé, cảm ơn các nàng nhiều <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com