Chap 14: Cổ cầm
Chu Minh Thuần mở miệng câu nào, chính là có lý luận chặt chẽ, thậm chí cũng toả ra khí thái của người học rộng hiểu nhiều. Làm cho Ninh Tử Thế cùng với Tô Mẫn Nguyệt một câu phản bạc cũng không nói ra được.
Từ Uyển nhìn thấy khí thế của Chu Minh Thuần, trong lòng lúc này đã cảm động vô cùng. Sao trước đây nàng có thể mù mắt mà điên cuồng đem chân tình trao cho Ninh Tử Thế chứ, hắn cho dù có so, cũng không thể so sánh với được một góc của Chu Minh Thuần. Nhưng cứ để Chu Minh Thuần cùng hai kẻ này ở chốn đông người tranh cãi thế cũng không phải là cách, nàng chỉ có thể nhẹ nắm lấy tay Chu Minh Thuần.
_Được rồi, Diệp lang, không cần cùng bọn họ tiếp tục tranh luận nữa, chúng ta đi có được không?-Từ Uyển dùng ngữ khí mềm mại như nước, lời nói nhẹ nhàng, yêu kiều như rót mật đối với Chu Minh Thuần, khiến Chu Minh Thuần có chút bất ngờ. Nhưng thật sự lửa giận đã vơi đi không ít.-Ninh công tử, chi bằng ngài cũng đưa Tô cô nương tiếp tục đi chơi hội đi.
Ninh Tử Thế hiểu lúc này Từ Uyển đang cố tình chừa đường lui cho cả hắn và Tô Mẫn Nguyệt, hắn cũng rất tức thời, kéo Tô Mẫn Nguyệt rời đi. Nếu còn tiếp tục ở lại, sợ sẽ bị mắng đến mức mặt mũi không còn. Sau khi đi được đến nơi khác, Từ Uyển mới buông tay Chu Minh Thuần ra, lại lấy lại bộ dạng thanh cao vốn có.
_Công tử đã cười chê rồi, ta vừa rồi, có phải đã thất lễ với công tử không?-Từ Uyển lên tiếng.
_Không có, nếu Từ Uyển cô nương không nói ra hai chữ Diệp lang đó, ta cũng đã sẽ định diễn vở kịch giống với cô nương. Chỉ là sao cô nương lúc nãy lại cản ta chứ, ta còn chưa nói xong mà.-Chu Minh Thuần vui vẻ bật cười.
_Nếu còn để công tử tiếp tục mắng, vậy thì nhất định bọn họ sẽ không còn mặt mũi nữa. Ngài là quý nhân kinh thành, sớm muộn cũng sẽ trở về kinh thành, còn ta còn phải sống ở Côn Kinh này về lâu dài, nhỡ đắc tội hai vị đại nhân đó, ta ở Côn Kinh còn có ngày được an tịnh sao?-Từ Uyển tất nhiên rất nhanh đã nghĩ được lý do tốt.
Nghe đến đây, Chu Minh Thuần cũng chỉ nhẹ bật cười, Từ Uyển tính tình thẳng thắn ở trước mặt nàng câu nào đối đáp đúng trọng tâm câu đó, nửa điểm xu nịnh hoặc lấy lòng cũng không có, càng khiến cho Chu Minh Thuần thấy nhiều cảm xúc mới mẻ.
_Đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa có vị công tử nào đủ sức để có thể chiến thắng được chiếc Cổ cầm của Cẩm Sư Cố Mặc được truyền lại từ thời nhà Yên. Không biết còn có vị công tử nào tự tin có thể dành được chiếc cổ cầm này, cùng với trò chơi ngày hôm nay thử sức một chút không?-Lúc này chủ trì trò chơi lên tiếng nói lớn, thu hút sự chú ý của Từ Uyển.
Từ Uyển quay lại, nhìn chiếc cổ cầm mà chủ quản kia vừa nói, quả nhiên là chiếc đàn tranh cổ được truyền lại từ thời nhà Yên. Được mệnh danh là một trong những chiếc đàn tranh có thanh âm tuyệt mỹ nhất thiên hạ. Phàm là nữ tử yêu thích đàn tranh, không ai không muốn có được chiếc đàn đó chứ. Điều này khiến ánh mắt của Từ Uyển bỗng trở nên lấp lánh, nhìn ngắm không dời mắt.
Chu Minh Thuần thấy thái độ của Chu Minh Thuần như vậy, liền hiểu rõ tâm tư của Từ Uyển, nàng không nói lời nào, nhanh chóng lớn tiếng.
_Ta muốn thử sức.-Lời vừa cất lên đã khiến Từ Uyển bất ngờ quay lại, ánh mắt của những người khác cũng không nhịn được quay ra nhìn Chu Minh Thuần.
_Mời vị công tử vừa lên tiếng lên đài.-Chủ quản trò chơi cũng vô cùng hứng thú mời Chu Minh Thuần thượng đài.
Chu Minh Thuần cũng không nghĩ nhiều lập tức tiến lên phía trước, khí thái tự tin tiến lên đài. Lúc này Chu Minh Thuần mới nhìn thấy một thân ảnh quen quen, hoá ra lúc này Ninh Tử Thế cũng đang ở trên đài.
_Lúc nãy chúng ta đã có Ninh công tử là vị thiếu niên thứ nhất đăng ký thử sức, không ngờ nhanh như vậy đã có vị công tử thứ hai. Vị công tử anh tuấn này, chi bằng cho chúng ta biết quý tánh đại danh của ngài?-Chủ trò hào hứng lên tiếng, hướng Chu Minh Thuần hỏi.
_Ta họ Diệp, tên thì bỏ qua đi.-Chu Minh Thuần chỉ nói lời này.
_Vậy chúng ta đã có hai vị công tử tuổi trẻ tài cao sẵn sàng thử sức để dành lấy phần thưởng. Vậy ta hỏi thêm một chút, không biết Chu công tử lần này vì ai mà tranh đấu chiếc cổ đàn này?-Quản trò tiếp tục hỏi.
_...-Chu Minh Thuần suy nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn về phía Từ Uyển, nhân tiện đây chính là muốn làm xấu mặt Ninh Tử Thế, không ngại chọc tức hắn một phen.-Là vì vị cô nương kia mà tranh đấu, nàng ấy... là tri kỷ của ta. Là bằng hữu duy nhất của ta tại Côn Kinh này.
_Ồ... thật là một vị công tử phong lưu khoái hoạt, vị cô nương kia được công tử đối đãi như vậy, thật là có phúc khí.-Chủ quản thuận tiện tâng bốc đến tận mây xanh.
_Còn Ninh công tử, không biết là vì ai mà tranh đấu?-Chủ quản hỏi sang Ninh Tử Thế.
_Ta...!-Ninh Tử Thế bối rối, lại nghe Chu Minh Thuần nói về Từ Uyển như vậy, hắn trong lòng càng không vui. Nhưng ở Nam quận Côn Kinh này ai cũng biết mặt hắn, hắn cho dù muốn tặng cho Từ Uyển cây đàn này, vì nàng ấy mà dành, cũng không thể công khai nói hắn muốn tặng cho một kỹ nữ cây đàn này, còn vì vậy mà chơi trò này. Như vậy há chẳng phải để toàn bộ Côn Kinh này chê cười hắn, chê cười Ninh gia sao. Hắn không còn cách nào khác nhìn sang Tô Mẫn Nguyệt.-Ta cũng là vì cô nương đi cùng với ta mà tranh giành.
_Đều là hai vị công tử đều có thành ý với cô nương của mình. Quả thật là đặc sắc, vậy sau đây, ta sẽ giải thích luật chơi.-Quản trò cười lớn.
Luật chơi cũng đơn giản, mỗi người sẽ thay phiên nhau chơi trò chơi này. Mỗi người sẽ được phát một cây cung và ba mũi tên, tương đương với 3 cơ hội dành chiến thắng. Để chiến thắng, nhất định phải bắn mũi tên qua 5 chiếc vòng lớn có tốc độ di chuyển qua lại khác nhau, và cuối cùng mũi tên đó còn phải bắn trúng quả cam được treo cuối cùng mới được coi là chiến thắng. Nghe thì dễ, nhưng để thực hiện được, thật sự không đơn giản chút nào.
_Vì Ninh công tử thượng đài trước, vậy thì mời Ninh công tử thi đấu trước.-Quản trò nhìn về hướng của Ninh Tử Thế.
Từ năm Vĩnh Khang thứ 33, vì lần đó Vĩnh Khang đế đi săn cùng với một đám quan văn không biết võ nghệ, nên Vĩnh Khang đế bị hổ tấn công, không có ai có thể cứu giá, để cho tiểu công chúa là Chu Minh Thuần khi đó mới 13 tuổi phải liều mình hộ giá. Điều này khiến cho Vĩnh Khang đế vô cùng tức giận, nên từ sau năm Vĩnh Khang thứ 33, Vĩnh Khang đế đã hạ lệnh cho dù là quan văn cũng phải biết một chút võ nghệ, các sĩ tử đi thi phải qua được vòng sơ khảo về võ nghệ, bao gồm cưỡi ngựa, bắn cung và sử dụng thành thạo 1 loại vũ khí tự chọn, nếu không cũng sẽ bị đánh trượt. Vì vậy từ đó, các sĩ tử học văn chương cũng phải tìm đến các trường dạy ngoài thành học võ nghệ.
Ninh Tử Thế để phục vụ cho việc thi khoa cử, đương nhiên cũng được cha hắn đưa đến trường võ tốt nhất tại Côn Kinh, nhưng hắn vốn là một dạng tiểu bạch kiểm, chân yếu tay mềm, chỉ thích uống rượu ham vui, cho dù học võ nghệ cũng chỉ là học qua loa cho có. Cho nên khi Ninh Tử Thế cầm cung và tên lên, sức nặng của cây cung đã khiến tay hắn run lên không ngừng. Ninh Tử Thế cố gắng cầm chắc cung, giương mũi tên lên và bắn. Tất nhiên cả ba lần đều trượt, điều này khiến cho toàn bộ dân chúng đang xem kịch cùng với Chu Minh Thuần nhịn không được bật cười.
Ninh Tử Thế bị cười nhạo, tất nhiên không còn mặt mũi, chỉ có thể tức tối đi xuống đài, nhường lại cơ hội cho Chu Minh Thuần. Lúc trở về, Tô Mẫn Nguyệt vẫn an ủi Ninh Tử Thế, còn nói với hắn rằng hắn không làm được, chưa chắc Chu Minh Thuần đã làm được, điều này khiến Ninh Tử Thế cùng chờ để xem trò vui, nhưng cả hắn và Tô Mẫn Nguyệt đã quá xem thường Chu Minh Thuần.
Chu Minh Thuần cầm cung và tay, không vội vàng giơ cung lên bắn. Nàng bình tĩnh nhìn về phía những chiếc vòng và mục tiêu cuối cùng. Tâm trí tập trung cao độ, cảm nhận hướng gió, từng cử động, từng âm thanh rất nhỏ. Lúc này toàn bộ người dân tụ tập đều vô cùng yên lặng để nhìn nàng. Chu Minh Thuần rũ bỏ toàn bộ tâm trí, nghĩ đến ký ức năm đó, khi nàng đã dùng một mũi tên để cứu hoàng tổ phụ. Khi nắm bắt được thời cơ, Chu Minh Thuần sử dụng chưa đến một khắc, đưa mũi tên lên dây và thả tay. Mũi tên của nàng hoàn hảo bay qua toàn bộ 5 chiếc vòng và bắn trúng quả quýt được treo trên cao kia. Một khắc này, nhanh đến mức mà toàn bộ dân chúng đang xem đều chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra.
Lúc mọi người nhận ra Chu Minh Thuần chỉ với một mũi tên đầu tiên đã bắn trúng đích, liền reo hò ầm ĩ. Quản trò đã rất nhanh tiếp cận, chúc mừng Chu Minh Thuần, còn đưa cho nàng phần thưởng đã hứa trước đó. Chu Minh Thuần nhận được chiếc cổ đàn, sau đó tiền thẳng về phía của Từ Uyển.
_Tặng cô nương.-Chu Minh Thuần mỉm cười nhìn Từ Uyển.-Đa tạ cô nương đã giúp ta rất nhiều từ khi ta đến Côn Kinh.
Từ Uyển nhìn Chu Minh Thuần, nhịn không được cảm xúc trong lòng nàng, nàng mỉm cười đến ưu nhã, từ tay của Chu Minh Thuần nhận lấy chiếc đàn. Sau đó, Chu Minh Thuần cùng với Từ Uyển len qua đoàn người rời đi, đằng sau vẫn là ánh mắt dõi theo của Ninh Tử Thế.
_Cô nương và vị Ninh công tử kia, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?-Chu Minh Thuần trên đường, nhịn không được hỏi Từ Uyển.
_Công tử tò mò sao?-Từ Uyển tiếu ý nhìn Chu Minh Thuần.
_Chỉ là cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô nương, có phần sâu đậm.-Chu Minh Thuần tự nhiên hồi đáp, nhưng quả thật nàng là tò mò.
_Trước đây hắn là khách quen của ta tại Vạn Hoa lâu, là nhi tử duy nhất của phú hào giàu có nhất nhì tại Côn Kinh này, ta dựa vào hắn, an nhàn sống qua ngày, lại không phải tiếp ai ngoài hắn. Nhưng sau đó gia đình hắn không ít lần đến Vạn Hoa lâu quậy phá, hắn lại hất mực si tình doạ cho ta thấy sợ, nên ta liền đoạn tuyệt với hắn. Chuyện này cũng là tốt cho cả hai người.-Từ Uyển trả lời, câu trả lời đến nửa điểm sơ hở cũng không tìm ra.
_Hắn nhìn lại cũng là một nam tử hiền lành, tìm được một chỗ dựa như hắn cũng không phải dễ, sao cô nương lại đoạn tuyệt?-Chu Minh Thuần cho rằng, nữ nhân như Từ Uyển không phải chỉ chờ mong có một kẻ như Ninh Tử Thế đến cứu vớt nàng sao? Đừng nói là kỹ nữ, cho dù đổi lại là người khác, cũng sẽ muốn bám chặt lấy một kẻ như Ninh Tử Thế không buông.
_Công tử cho rằng, nữ nhân chốn thanh lâu như chúng ta, cần nhất chính là một nam nhân như hắn, hoặc như công tử đây, dựa dẫm một đời có phải không?-Từ Uyển ánh mắt sắc lạnh quay người nhìn Chu Minh Thuần, tỏ ý không vui.
_Ta chỉ cảm thấy, đừng nói là nữ nhân chốn thanh lâu, cho dù là dân nữ nhà bình thường, cũng mong muốn được dựa vào một nam nhân có tiền như hắn.-Chu Minh Thuần phản bác.
_Ta cho dù là nữ nhân chốn thanh lâu, nhưng ta cũng có lòng tự trọng của ta. Tại sao ta không chọn bám chặt lấy Ninh Tử Thế, câu trả lời rất đơn giản, vì ta không có tình cảm với hắn. Cuộc đời ta, vốn đã gặp phải vô số uỷ khuất, phải nương nhờ chốn làng chơi, mua vui cho nam nhân. Ta càng không muốn phải một lần nữa uỷ khuất bản thân mình, gả cho một nam nhân ta không yêu chỉ để đổi lại một chút vinh hoa phú quý. Ta đã gặp vô số loại nam nhân trên đời, đủ để nhìn thấu hồng trần thế sự, mà nếu đã nhìn rõ, thì vinh hoa phú quý, an nhiên một đời, đối với ta đã không còn quan trọng nữa. Thứ ta cầu, chỉ cần một người ở bên cạnh ta, hiểu ta, yêu thương ta và ta cũng sẽ dành toàn tâm toàn ý đi yêu người đó, nếu không tìm được điều này, vậy ta cả đời làm kỹ nữ, cũng đâu có hề gì.-Từ Uyển nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com