Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Mật thất


Từ Uyển bàn tay bắt đầu di chuyển rên dây đàn, từ đó tấu lên một khúc nhạc nàng đã chuẩn bị từ trước, thực sự thì đối với Trịnh Diễm, cho dù có tấu khúc nhạc nào thì cũng là như nhau mà thôi, nhưng mà nghĩ đến phải mua vui cho Trịnh Diễm, Từ Uyển cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Lúc vừa đàn xong, không biết là vì Từ Uyển đàn quá chú tâm hay do Trịnh Diễm quá lanh lệ, hắn từ lúc nào đã đứng ở phía sau nàng, âm nhạc vừa dứt, Trịnh Diễm đã rất nhanh ôm lấy Từ Uyển, khống chế lấy nàng, khiến Từ Uyển vô cùng hoảng hốt, tên khốn này đang muốn làm cái gì?

_Đại nhân, ngài muốn làm gì?-Từ Uyển lớn tiếng.

_Từ Uyển cô nương, làm kỹ nữ thì có gì tốt, chi bằng theo bản quan, hầu hạ bản quân thật tốt. Bản quan nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.-Trịnh Diễm vô lại lên tiếng. Bàn tay ghê tởm di chuyển trên cơ thể Từ Uyển, càng mạnh bạo hơn siết chặt lấy nàng.

_Trịnh đại nhân, Từ Uyển dù là thân phận kỹ nữ, nhưng cũng có tự tôn của bản thân. Thỉnh Trịnh đại nhân buông tay.-Từ Uyên ra sức dãy dụa, chết tiệt tên khốn kiếp này.-Nếu ngài còn tiếp tục, ta sẽ hét lên đó.

_Ta muốn xem cô nương hét thử xem, xem có ai đến cứu cô nương hay không, người ở ngoài đều bị ta điều đi toàn bộ rồi.-Trịnh Diễm càng điên cuồng hơn, nhanh chóng cưỡng chế Từ Uyển.

Từ Uyển thật hận không thể đạp tên khốn này một cái, may mà nàng đã tính trước trường hợp này, từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn tay đã được tẩm mê dược từ trước. Vừa đang định dùng để khống chế Trịnh Diễm, thì cửa tự nhiên bật mở, một thân ảnh rất nhanh đã dùng võ công một chiêu đánh vào cổ của Trịnh Diễm, khiến hắn ngất ngay tại chỗ. Từ Uyển kinh ngạc nhìn Trịnh Diễm ngã sang một bên, lại nhìn 2 hắc y nhân đang đứng trước mặt nàng.

Chu Minh Thuần lúc nãy ở bên ngoài đấu tranh nội tâm rất nhiều, vốn là định mặc kệ Từ Uyển, vẫn là đại sự thuế muối quan trọng hơn. Nhưng vừa định rời đi, lại nghe thấy tiếng Từ Uyển hét lớn, thanh âm không nhỏ. Chu Minh Thuần suy nghĩ thế nào, lại nghiến răng quay lại, cùng với hộ vệ đánh ngất mấy tì nữ canh bên ngoài, rồi lập tức lao vào phòng. Vừa nhìn thấy tên khốn kiếp Trịnh Diễm kia đang khống chế Từ Uyển, Chu Minh Thuần đã không thể nghĩ nhiều lao tới đánh cho hắn một chiêu.

Từ Uyển nhìn hai hắc y nhân trước mắt nàng, vốn là đang lo sợ, nhưng lại bắt gặp một ánh mắt quen thuộc. Hình dáng, tướng mạo của Chu Minh Thuần từ lâu đã khắc sâu trong lòng nàng, sao ánh mắt của Chu Minh Thuần, Từ Uyển lại không nhìn ra chứ.

_Diệp công tử?-Từ Uyển lên tiếng dò xét, khiến Chu Minh Thuần kinh hãi quay đi, sao nữ nhân này lại nhận ra nàng? Thấy thái độ của Chu Minh Thuần như vậy, Từ Uyển càng khẳng định người trước mắt nàng nhất định là Chu Minh Thuần.-Đã bị ta phát hiện rồi, công tử còn định giấu gì nữa chứ?

Chu Minh Thuần cắn môi, nhẹ quay người lại, kéo mặt nạ xuống. Dù sao thì với tình trạng vừa nãy của Từ Uyển bị Trịnh Diễm cưỡng ép, thì có thể phán đoán Từ Uyển không phải là người của Trịnh Diễm.

_Sao cô nương lại ở đây?-Nhưng bỏ đi sự dịu dàng hằng ngày, Chu Minh Thuần lạnh giọng dò hỏi Từ Uyển.

_Ta được Trịnh Diễm mời đến để đàn một khúc nhạc góp vui trong sinh thần của hắn.-Từ Uyển đơn giản trả lời, từ trong tay áo rút ra thiếp mời.-Ta nghĩ câu hỏi không phải là tại sao ta lại ở đây, mà tại sao công tử lại ở đây, còn ăn vận như vậy. Ta hay ngài trông đáng nghi hơn đây?

_...-Bị Từ Uyển hỏi ngược lại, Chu Minh Thuần nhất thời không trả lời được câu hỏi của nàng ấy.-Chuyện này không liên quan tới cô nương, cô nương hãy nhanh chóng trở về đi.

_Ngài đánh hắn thành ra như vậy, nếu giờ ta bước ra khỏi cửa, nhất định sẽ bị người của hắn bắt ngay lập tức. Ngài nói ta làm sao có thể trở về?-Từ Uyển chỉ vào Trịnh Diễm đang nằm trên đất kia nói.

_Vậy...-Chu Minh Thuần nghĩ lời Từ Uyển nói cũng không sai.

_Ngài còn không mau nói thật, ngài rốt cuộc đến đây là có mục đích gì?-Từ Uyển lên tiếng.

_Công tử, chuyện này chúng ta không thể để người khác biết được.-Vương hộ vệ nhắc nhỏ Chu Minh Thuần.-Nữ nhân này đã biết quá nhiều, chi bằng...

_Im miệng.-Chu Minh Thuần biết Vương Nghiêm đang định nói gì, hắn là sợ thân thế của nàng lộ ra ngoài nên muốn trừ khử Từ Uyển. Nhưng Chu Minh Thuần sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ.-Từ Uyển cô nươngt thứ tội, ta thật sự có chuyện trọng đại cần làm, đã mạo phạm rồi.

Thấy Chu Minh Thuần càng tiến gần hơn tới nàng, Chu Minh Thuần đang định làm gì, thấy Chu Minh Thuần đưa tay duỗi ra, chẳng lẽ Chu Minh Thuần có ý định đánh ngất nàng như nàng ấy đã làm với Trịnh Diễm. Từ Uyển có mức nào không muốn, nhưng mà hiện tại, để bảo toàn cả nàng và Chu Minh Thuần, đây có lẽ là cách tốt nhất.

_Dừng lại, Diệp công tử, ta có thể giúp ngài, ta biết ngài đang truy tìm đống sổ sách thương mại.-Chu Minh Thuần vừa định xuống tay, thì nghe Từ Uyển nói như vậy, Chu Minh Thuần bỗng chốc dừng lại.

_...-Chu Minh Thuần kinh ngạc nhìn Từ Uyển, nàng càng nghi ngờ nữ nhân này hơn.-Sao cô nương biết ta đang truy lùng theo đống sổ sách này.

_Là Lưu Tử Hoa nói cho ta biết, hắn và ta có giao tình, ta với hắn trước đây là cùng bắt tay, thu thập chứng cứ, muốn lật đổ Trịnh Diễm. Ta với ngài là cùng một phe, ta muốn giúp ngài điều tra chuyện thuế muối, nếu không tin, ngài có thể hỏi Lưu Tử Hoa.-Từ Uyển nói.

Chu Minh Thuần nghi hoặc nhìn Từ Uyển, sau đó quay sang nhìn Vương Nghiêm, nhưng cho dù hiện tại quyết định như thế nào, cũng chưa chắc đã gây bất lợi gì cho nàng. Chu Minh Thuần suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn tin tưởng Từ Uyển.

_Được, ta tạm thời tin tưởng cô nương, nhưng nếu cô nương dám lừa ta, ta nhất định sẽ bắt cô nương trả giá.-Chu Minh Thuần lạnh lùng lên tiếng.

_Công tử nếu tin Tử Uyển, Từ Uyển nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ công tử.-Từ Uyển bảo đảm.

_Ta đến là để tìm sổ sách thuế muối, có nguồn tin nói rằng khả năng cao là Trịnh Diễm giấu chỗ sổ sách ở trong phủ của hắn, nơi này lại là nơi được canh gác nghiêm ngặt, ta nghĩ...-Chu Minh Thuần nói ra mục đích nàng ở đây.

_Vậy thì nguồn tin của công tử giống với nguồn tin của ta, rất có khả năng cao, đống sổ sách mà chúng ta đang tìm kiếm đang ở đây.-Từ Uyển đồng tình.-Nhưng trước khi vào đây, ta đã quan sát xung quanh khuân viên, đều trông rất bình thường, vậy nếu hắn có giữ sổ sách, chỉ có thể giữ đâu đó trong phòng này.

_Đồng sổ sách đó rất nhiều, cho dù là chỉ riêng hơn 1 năm qua, cũng nhất định sẽ đến 2 rương lớn. Nếu nơi này có cất giữ sổ sách, thì đã sớm bại lộ rồi.-Chu Minh Thuần nhìn xung quanh tẩm phòng, đều không nhìn thấy thứ gì mà nàng đang tìm kiếm.

_Vậy chúng ta cứ trước chia nhau ra tìm kiếm manh mối đi.-Từ Uyển đề xuất. sau đó Chu Minh Thuần cũng với Vương Nghiêm tìm kiếm ở khu thư phòng, còn Từ Uyển tìm kiếm trong tẩm phòng, sau một hồi, vẫn là không có manh mối gì.

Từ Uyển quay lại giữa hai căn phòng nhỏ, đừng nhìn nội thất và thiết kế xung quanh căn phòng. Một lát sau, Chu Minh Thuần cùng Vương Nghiêm cũng quay trở lại.

_Vẫn là không thấy có manh mối gì cả, chẳng lẽ chúng ta đã suy đoán sai rồi sao?-Vương Nghiêm lên tiếng.

_Diệp công tử, ngài có thấy về căn phòng này, không gian có chút không đúng hay không, tại sao nếu nhìn từ bên ngoài thì ta có cảm giác rằng gian giữa của căn phòng này lại rộng hơn so với hai gian bên cạnh, nhưng khi nhìn vào thì chúng lại có kích thước giống nhau?-Từ Uyển nghi hoặc.

Lúc này Chu Minh Thuần mới để ý, quả thật kích thước của căn phòng này có vấn đề. Vương Nghiêm dường như cũng cảm nhận được, liến tiến tới bức tường của gian giữa để kiểm tra, sau khi gõ nhẹ vài cái lên tường, Vương Nghiêm liền biết đằng sau bức tường này, nhất định là có mật thất.

_Công tử, có mật thất, nhất định là có mật thất.-Vương Nghiêm là ngự tiền thị vệ trong hoàng cung, đã phụ trách bảo vệ ngự tiền từ thời tiên hoàng, ngay cả hoàng cung cũng có những mật thất riêng để bảo vệ sự an nguy của hoàng đế, những mật thất trong hoàng cung còn được che giấu kỹ lưỡng hơn nhiều so với nhân gian, cho nên mật thất này của Trịnh Diễm làm sao có thể qua mắt được hắn chứ.

_Nếu đã có mật thất, nhất định có cơ quan.-Chu Minh Thuần âm trầm, nhìn xung quanh, đều đã để ý đến một miếng ngọc như ý làm bằng phỉ thuý đặt ở trước bức tường.-Thứ Trịnh Diễm mong muốn nhất, là vinh hoa phú quý, vinh lộc một đời, kiểm tra miếng ngọc như ý đó.

Vương Nghiêm nhận lệnh, tiến lại gần miếng ngọc như ý kia, sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện quả thật có cơ quan ở dưới phía chân đỡ của miếng ngọc, Vương Nghiêm dùng sức, kéo mạnh chân đỡ, kích hoạt cơ quan, ngay sau đó có một cánh cửa bên cạnh chiếc bàn được hé mở.

Chu Minh Thuần cùng với Từ Uyển nhìn nhau, sau đó cả ba cùng với Vương Nghiêm đi vào phía mật thất kia. Vương Nghiêm vì sợ có cơ quan phòng thủ, gây thương tổn đến Chu Minh Thuần nên đã chủ động đi trước, mật thất càng đi càng sâu, mãi mới có thể tới được đến gian phòng phía dưới. Gian phòng ở dưới được đốt đuốc sáng rực, lúc tới được nơi, Chu Minh Thuần cùng với Vương Nghiêm không khỏi kinh hãi. Không ngờ gian phòng này còn rộng hơn cả nơi tẩm phòng ở phía trên, chứa đầy vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo.

Chu Minh Thuần đánh giá một hồi quy mô của gian phòng này, có thể nói so với quốc khố hiện tại của Đại Thiên trong hoàng cung, cũng không nhiều trân bảo như vậy. Trịnh Diễm tên tham quan này, rốt cuộc đã vơ vét được bao nhiêu.

_Công tử, việc này.-Vương Nghiêm cũng không biết phải nói gì.

_Trước tìm sổ sách, chờ sau khi xử lý xong chuyện thuế muối, ta sẽ xử lý Trịnh Diễm sau.-Chu Minh Thuần ra lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com