Chap 27: Lựa chọn
Nhiên Hà cũng không nán lại thêm, nhanh chóng rời khỏi Trịnh phủ mà trở về Vạn Hoa lâu, để lại Chu Minh Thần cùng bốn món đồ mà Từ Uyển tặng nàng. Chu Minh Thuần ngắm nhìn những vật này hồi lâu, tâm trạng rối bời vô cùng. Nàng đưa tay sờ lên những đường chỉ tinh tế trên chiếc đai lưng, lúc này Vương hộ vệ mới tiến đến.
_Điện hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta có thể khởi hành về kinh thành.-Vương hộ vệ bẩm báo. Lại thấy Chu Minh Thuần đang trầm tư nhìn chiếc đai lưng.-Thứ này của điện hạ đường nét thêu thật tinh tế, người làm thật sự đã dốc rất nhiều tâm tư, thật có lòng.
_Nàng ấy đúng là có lòng.-Chu Minh Thuần cười nhạt.
_Nếu đổi lại là nam nhân, nhất định sẽ rất vui vẻ, nếu nam nhân được nhận đai lưng do chính tay nữ nhân làm, ý nghĩa chính là biểu thị tình ý.-Vương hộ vệ vô ý nói thêm.
_Biểu thị tình ý sao?-Chu Minh Thuần nhìn lên Vương hộ vệ, hóa ra là ý tứ này. Chu Minh Thuần trong lòng càng thêm không vui, lúc này đã khó chịu vô cùng rồi.-Chuẩn bị ngựa, ta muốn đến Vạn Hoa lâu.
Chu Minh Thuần phi ngựa nhanh chóng đến Vạn Hoa lâu, lúc này nàng đã đổi nữ trang, phong thái cao quý tiến vào Vạn Hoa lâu. Nhiên Hà vừa mới gặp Chu Minh Thuần sao đã nhanh như vậy tìm đến rồi, nàng nhanh chóng tiến đến hành lễ.
_Thảo dân tham kiến điện hạ, điện hạ...?
_Ta muốn gặp Từ Uyển.-Chu Minh Thuần nhanh chóng lên tiếng.
_Cô nương đang nghỉ ngơi trên phòng, để thảo dân dẫn người đi.-Nhiên Hà hiểu ý liền đưa Chu Minh Thuần lên lầu, tìm đến phòng của Từ Uyển.
Lúc này Từ Uyển đang xem qua sổ sách, lúc cửa được mở ra, Nhiên Hà nhận lệnh của Chu Minh Thuần cũng không lên tiếng. Chỉ để Chu Minh Thuần tự mình tiến vào. Từ Uyển tưởng là Du Hoa nên cũng không phát giác kỳ lạ.
_Du Hoa, tra khát rồi, rót giúp ta một ly nước.-Từ Uyển chỉ âm trầm.
_..-Chu Minh Thuần nghe vậy, cũng tiến tới bàn, rót cho Từ Uyển một chén nước, xong đưa tới cho nàng.
Từ Uyển vẫn chăm chú xem sổ sách, không để ý đến Chu Minh Thuần đang đến gần bên cạnh nàng. Nàng tiếp nhận ly nước từ tay Chu Minh Thuần, lúc này nhận ra bàn tay tinh tế, tao nhã xinh đẹp lại thêm tay áo của Chu Minh Thuần cũng thể hiện sự sang trọng. Từ Uyển mới nhìn lên, lúc này mới nhận ra người ở trong phòng cùng nàng lúc này là Chu Minh Thuần.
_Điện... điện hạ!-Từ Uyển vô cùng ngạc nhiên, đến nói cũng không nên lời.
_Sao không nghỉ ngơi, cánh tay này, nàng không cần nữa sao?-Chu Minh Thuần ôn nhu hỏi.
_Sao... sao điện hạ lại ở đây?-Từ Uyển cố định thần, tránh né sự tiếp xúc gần của Chu Minh Thuần.-Không phải giờ điện hạ phải chuẩn bị hồi kinh sao?
_Nàng vẫn giận ta sao?-Chu Minh Thuần giọng nói lúc này đối với Từ Uyển đã nhu thuần hơn nhiều.
_Ta nào dám giận điện hạ chứ?-Từ Uyển dứng dậy, cố ý quay lưng, giả vờ như đang cất mấy quyển sách.-Điện hạ là kim chi ngọc diệp, thân phận cao quý, ta chỉ là nữ tử vô danh, nào dám có ý nghĩ oán trách.
_Rõ ràng là đang giận ta, nếu đã không quan tâm, sao còn đem lễ vật đến tặng ta?-Chu Minh Thuần bật cười. Từng bước tiến đến sau lưng Từ Uyển.-Đặc biệt là chiếc đai lưng đó, Từ Uyển, nàng có ý tứ gì vậy.
_Ta với điện hạ đều là nữ nhân, ta tặng đai lưng cũng đâu có ý nghĩa gì.-Từ Uyển chột dạ, nàng nhẹ quay người, thấy Chu Minh Thuần đã đột ngột đứng sau nàng, khiến nàng có chút giật mình, người bị ngã ra phía sau. Chu Minh Thuần cũng rất nhanh ôm lấy eo nàng, giữ nàng trong lòng.
_Nàng không có ý gì nhưng lại khiến ta cảm thấy rất khó chịu, Từ Uyển, nàng quả thật khiến bản điện hạ xao xuyến.-Chu Minh Thuần cố ý trêu trọc. Nàng nhẹ nắm lấy cằm của Từ Uyển khiến cho ánh mắt của Từ Uyển nhìn lên ánh mắt của nàng.-Nhìn ta, nói cho ta biết, nàng không có ý tứ nào khác, còn nếu có thì ý tứ đó là gì? Ta muốn nghe nàng nói.
_Điện hạ... ngài hiểu là ý tứ gì, thì chính là ý tứ đó, sao phải bắt ta phải nói ra.-Từ Uyển biết bản thân đang bị trêu chọc, cũng không kém cạnh, nàng đưa tay nhẹ chạm lên cánh môi của Chu Minh Thuần, dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Chu Minh Thuần trực diện.
_Vậy là nàng, có tình ý với ta sao?-Chu Minh Thuần hỏi.
_Ta đối với điện hạ, tâm ý như thế nào, điện hạ đến giờ còn chưa nhìn ra sao?-Từ Uyển mị hoặc mỉm cười.
_Từ Uyển, nàng sẽ không lừa gạt ta, phản bội ta chứ?-Chu Minh Thuần bật chợt hỏi đến chuyện này.
_Điện hạ, ta không thể đảm bảo với ngài bằng lời nói, ta... chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mà thôi.-Từ Uyển khôn khéo hồi đáp, nàng biết Chu Minh Thuần là hoàng nữ, là hoàng thân, nàng biết Chu Minh Thuần có thể tha thứ cho mọi chuyện, chỉ có phản bội thì không? Đối với ai, Chu Minh Thuần cũng có tâm đề phòng cảnh giác, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
_Vậy nàng có sợ không, tương lai của chính ta sau này, thành hay bại ta cũng chưa nắm rõ vì vậy ta...
_Ta sợ chứ, ta sợ đấu đá chốn quan trường, sợ sự vô tình bạc bẽo của các hoàng tử, hoàng nữ trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị, nhưng cho dù là ta sợ, cho dù là tương lai có như thế nào, nếu ta có thể được chết bên cạnh người ta yêu, ta cũng đã đủ mãn nguyện.-Từ Uyển không để cho Chu Minh Thuần nói hết đã nhanh chóng ngắt lời nàng.
Chu Minh Thuần đã bị lời nói này của Từ Uyển đánh bại, nàng thua rồi, thua tâm ý của Từ Uyển, thua sự thông minh sắc xảo của nàng ấy. Từ Uyển có một lòng một dạ với nàng hay không, nàng chưa thể nắm rõ, nhưng hiện tại Chu Minh Thuần biết nàng muốn Từ Uyển là người của nàng, sự thông minh, nhạy bén của nàng ấy, nhất định phải được sử dụng dưới trướng của nàng.
_Được, Từ Uyển, chuẩn bị hành lý của nàng đi, cùng ta hồi kinh, tương lai sau này của chúng ta, nếu ta thất bại, thì kiếp sau ta sẽ đền bù cho nàng, còn nếu ta thành công đạt được thứ mà ta muốn, vậy thì nàng sẽ ở bên cạnh ta tha hồ hưởng vinh hoa phú quý, chỉ cần ta còn 1 ngày, nhất định sẽ khiến cho nàng trở thành nữ nhân cao quý, được vạn người cúi đầu.-Chu Minh Thuần giờ đây trong lòng đã lập lời thề, nếu Từ Uyển có thể hỗ trợ nàng dành được hoàng vị, nàng nhất định sẽ hoàn thành được lời hứa ngày hôm nay.
------------------------------
Ngày hôm sau, Chu Minh Thuần đến đón Từ Uyển, dân chúng Côn Kinh đều đổ dồn đến xem, một nữ nhân được vẻ vang như vậy rời khỏi Vạn Hoa lâu, thậm chí còn chính là tài nữ của Vạn Hoa lâu, Từ Uyển cô nương. Càng ngạc nhiên hơn khi người đón nàng rời khỏi lại là một nữ nhân.
Vương hộ vệ và đám thủ hạ của Chu Minh Thuần mặc dù đã kịch liệt phản đối chuyện Chu Minh Thuần đón Từ Uyển về kinh, nhưng tâm ý của vị Tứ công chúa này đã quyết, bọn chúng cũng không dám nói nhiều hơn. Nhưng càng không nghĩ Chu Minh Thuần lại cương quyết đích thân đi đón Từ Uyển ở Vạn Hoa lâu, chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của điện hạ cùng hoàng thất còn đâu.
Chu Minh Thuần không muốn quản nhiều như vậy, cũng không lo lắng đến mặt mũi của nàng, nàng chỉ muốn Từ Uyển được vẻ vang rời khỏi nơi này. Đây là điều mà Chu Minh Thuần đã hứa với Từ Uyển, nàng nhất định sẽ làm được.
Lúc Từ Uyển xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, nữ nhân thanh tao mặc một bộ bạch y nhẹ nhàng như làn nước, bàn tay cầm quạt, tố trang xinh đẹp động lòng người. Với tư thái đó, ai có thể nghĩ Từ Uyển xuất thân từ Vạn Hoa lâu đây? Chu Minh Thuần nhìn nàng mỉm cười, nhảy xuống ngựa, đi về phía nàng.
_Chuẩn bị xong chưa?-Chu Minh Thuần ôn nhu lên tiếng hỏi Từ Uyển.
Từ Uyển không dám lên tiếng chỉ nhẹ gật đầu một cái, Chu Minh Thuần hài lòng hạ lệnh cho hạ nhân thay Từ Uyển chất đồ lên xe. Còn bản thân nắm lấy tay Từ Uyển, đỡ nàng lên xe ngựa.
_Trở về kinh thành cũng sẽ mất vài ngày, ủy khuất nàng rồi.-Chu Minh Thuần nói.
_Ta không ủy khuất, điện hạ cho ta nhiều vinh quang như vậy, ta nào dám đòi hỏi.-Từ Uyển đáp lời.
_Đây mà cũng gọi là vinh quang sao, chờ đến sau này, ta sẽ cho nàng nhiều vinh quang hơn nữa, những vinh quang mà nữ tử tầm thường sẽ không bao giờ có thể nghĩ đến.-Chu Minh Thuần nhếch môi.
Sau đó Chu Minh Thuần rời khỏi xe ngựa của Từ Uyển, chờ cho đám hộ vệ chất đồ xong, liền hạ lệnh rời khỏi Côn Kinh. Ánh mắt của những nữ tử Vạn Hoa lâu cũng nuối tiếc nhìn theo xe ngựa của Từ Uyển, như muốn tiến biệt nàng. Từ khoảnh khắc này, số phận của Từ Uyển đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác hoàn toàn mới.
Từ Uyển ngồi trên xe ngựa, nghĩ về mình của hiện tại, nếu là kiếp trước ở thời khắc này, nàng vẫn đang ngây ngốc chờ Ninh Tử Thế ở Vạn Hoa lâu, một lòng một dạ tin vào lời hứa của hắn. Nhưng giờ đây, nàng đang theo nữ nhân sau này sẽ trở thành người cao quý nhất thiên hạ rời khỏi Côn Kinh. Tương lai phía trước là bất định, nhưng nhìn bóng lưng của Chu Minh Thuần, vững chắc, an toàn, nàng cũng không sợ những gì sẽ xảy đến nữa, chỉ cần có thể ở cạnh Chu Minh Thuần, dù là thân phận gì, Từ Uyển cũng sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện: "Chu Minh thuần, kiếp trước nàng vì ta mà chết, vậy hãy để kiếp này, ta sẵn sàng dùng mạng của ta để trả lại ân tình cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com