Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33: Tâm ý


Lâm Tĩnh Uyển Dung đi trước, Chu Minh Thuần đi ở phía sau nàng, nhưng Lâm Tĩnh Uyển Dung chịu không nổi được điều này, mới cố ý đi chậm lại để có thể đi ngang hàng với Chu Minh Thuần.

_Vẫn còn giận ta sao?-Lâm Tĩnh Uyển Dung lúc này nhịn không được không khí khó xử, liền lên tiếng trước.

_Giận sao? Nếu ta giận, thì chính là đã quá để tâm đến ngươi rồi?-Chu Minh Thuần bật cười.-Lâm Tĩnh Uyển Dung, ngươi trong lòng ta không có nhiều phân lượng như vậy đâu.

_Vậy tại sao điện hạ vừa rồi, lại giúp ta giải vây khỏi mấy lời của Hoàng hậu nương nương?-Lâm Tĩnh Uyển Dung nghe Chu Minh Thuần nói những lời đau lòng, cũng không khỏi cảm thấy thương tâm.

_Ta chẳng qua không muốn mẫu hậu mang danh hà khắc với phi tần, nhưng quả thật người không thích ngươi, sau này ngươi cũng đừng nên xuất hiện nhiều trước mặt mẫu hậu ta.-Chu Minh Thuần nhếch môi.

_A Thuần, chúng ta... sao lại bị đẩy đến bước đường này.-Lâm Tĩnh Uyển Dung càng nghe càng cảm thấy đau lòng, nhớ trước đây nàng và Chu Minh Thuần có mức nào thân thiết, giờ đây tại sao lại thành ra như vậy.

_Kết cục của ngươi hiện tại, có thể nói là tốt hơn so với nhiều phi tần nhập cung rồi. Cho dù ngươi có hối hận như thế nào với những chuyện ngươi đã làm, thì con người ai cũng phải nhìn về phía trước mà sống. Nếu đã phúc mang long thai, thì ngươi nên biết quý trọng. Sau này dù tương lai có ra sao, mẫu bằng tử quý, chỉ cần có hài tử dưới gối, đời này đã không còn gì phải lo nghĩ nữa.-Chu Minh thuần vẫn làm người tốt khuyên nhủ Lâm Tĩnh Uyển Dung.

_Điện hạ biết rõ, ly rượu khi đó không phải dành cho hoàng thượng. Điện hạ biết rõ lòng ta luôn hướng về ai.-Lâm Tĩnh Uyển Dung khổ sở nói về sai lầm ngu xuẩn đó của nàng, cả đời này có lẽ nàng sẽ không ngừng hối hận.

_Biết thì đã sao, không biết thì như thế nào, ngươi phạm sai lầm, lại còn muốn lôi ta cùng xuống vũng bùn. Giờ nghĩ lại, ta cảm thấy may mắn vì người uống ly rượu đó là phụ hoàng, nếu đổi lại là người khác, kết cục và danh tiếng của ngươi sẽ còn tệ hơn bây giờ nữa.-Chu Minh Thuần thực ra cũng không tức giận với Lâm Tĩnh Uyển Dung như vậy, chỉ là thủ đoạn vô sỉ của Lâm Tĩnh Uyển Dung khiến nàng không thể dung thứ.-Lâm Tĩnh Uyển Dung, phụ hoàng uống phải ly rượu pha xuân dược đó của ngươi, nhưng ta biết ly rượu đó là dành cho ta. Lúc ngươi làm chuyện đó, ngươi vốn dĩ đã không để tâm mặt mũi của mình, càng tức giận chính là ngươi cũng không hề nghĩ đến danh tiết của ta. Nếu người uống ly rượu đó là ta, nếu người cùng ngươi phạm sai lầm là ta, đến lúc đã ta mới chính là vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.

_A Thuần... tấm lòng ái mộ người của ta, người thật sự không để vào trong mắt.-Lâm Tĩnh Uyển Dung lúc này mới bộc phát tất cả những lời muốn nói trong lòng.-Người ta yêu hận ta, kết cục của ta giờ đây chính phải chôn thân cả đời ở nơi cung cấm này, sinh con cho một nam tử đáng tuổi cha ta, một nam tử mà ta không yêu, số phận của ta chính là đã triệt để bị hủy hoại rồi.

_Lâm Tĩnh Uyển Dung, cho dù phụ hoàng có như thế nào, nhưng người sủng ái ngươi là thật, và cũng đừng quên, phụ hoàng là thiên tử, là nam nhân cao quý nhất thiên hạ này. Cho dù trong mắt ngươi là bất hạnh, thì ngoài mặt ngươi cũng phải tỏ ra là đó là ân huệ, vì sự thật nó chính là vậy.-Chu Minh Thuần tiếp tục.-Uyển Dung, ta không giận ngươi, càng không hận ngươi, sâu trong lòng ta cũng mong ngươi sống tốt. Si tâm của ngươi, sai lầm của ngươi, một phần cũng là do ta mà tạo thành. Nếu ta là hoàng tử, có lẽ tình ý của ngươi, ta sẽ có thể hồi đáp, chỉ tiếc ta là công chúa, và cũng tiếc là... ta đối với ngươi không có loại tình cảm mà ngươi mong muốn.

Lâm Tĩnh Uyển Dung nghe lời này, chính là triệt để chết tâm, Chu Minh Thuần quả thực vô tình, có thể khiến nàng, tâm tan lòng nát được đến mức độ này. Lâm Tĩnh Uyển Dung chỉ cười nhạt, nụ cười này tiếc thương cho tâm ý của nàng, càng chính là tiếc thương cho số phận nghiệt ngã của nàng. Cả hai lại rời vào trầm lặng cho đến khi trở về đến Xuân Hỉ cung, trước khi Lâm Tĩnh Uyển Dung bước vào, Chu Minh Thuẫn giữ lấy tay nàng.

_Uyển Dung, sau này, nhất định phải sống cho thật tốt. Cho dù có bất cứ ai nói gì, nghị luận gì về ngươi, cũng đừng quên ngươi là phi tử của phụ hoàng, thân phận so với bất cứ ai cao quý. Và ta càng không hy vọng, ngươi tự coi thường chính mình.-Chu Minh Thuần chỉ nói duy nhất lời này, sau đó buông tay của Lâm Tĩnh Uyển Dung mà rời đi.

Lâm Tĩnh Uyển Dung nhìn bóng dáng của Chu Minh Thuần rời đi, nữ nhân này đến lúc cuối cùng vẫn là dùng chân tâm đối xử với nàng. Là chính tay nàng hủy đi mối quan hệ tốt đẹp cả nàng và Chu Minh Thuần, chính tay nàng tự đẩy mình vào vực sâu vô đáy, có lẽ Chu Minh Thuần không dành cho nàng, vì nàng ấy xứng đáng với người tốt hơn nàng. Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh Uyển Dung chỉ cười khổ quay người bước vào Xuân Hỉ cung, bước vào nơi ngục tù mà nàng đã tự đẩy mình vào, nàng không thể oán, chỉ có thể trách chính mình mà thôi.

Chu Minh Thuần mang tâm trạng nặng trĩu trở về Túc An cung, lúc này cung nhân đã chuẩn bị xong nước nóng để Chu Minh Thuần có thể tắm rửa. Chu Minh Thuần tâm tình đang rối bời, cũng muốn đi tắm một chút để gột rửa đầu óc. Thấy Chu Minh Thuần có vẻ tâm trạng không tốt, ngay cả Quế Nhan cũng không muốn hầu hạ công chúa với tâm trạng như vậy, nên đẩy việc lên Từ Uyển. Từ Uyển cũng không ngại chuyện hầu hạ Chu Minh Thuần, liền thay Quế Nhan tiến vào dục trì.

Chu Minh Thuần lúc này đang ngâm mình trong dục trì, thân thể được nhiên là bại lộ hoàn toàn trước ánh mắt của Từ Uyển. Từ Uyển nhìn thân thể xinh đẹp kia, gương mặt bỗng chốc đỏ lên. Nàng cố nhịn xuống tâm tình rối loạn hiện tại, tiến tới cầm lấy tấm khăn, nhẹ chạm lên thân thể của Chu Minh Thuần.

_Quế Nhan, ngươi thấy bản cung, có phải đã quá khắc nghiệt đối với Uyển Dung hay không?-Chu Minh Thuần vẫn nghĩ người đang chà lưng cho mình là Quế Nhan, nên lên tiếng.

_Ta thấy điện hạ giận Dung quý nhân, nếu nói sai thì không phải, nhưng nàng ấy cũng là một người đáng thương.-Từ Uyển lên tiếng hồi đáp.

_...-Chu Minh Thuần lúc này mới quay người, nhận ra người từ nãy tới giờ đứng sau lưng mình là Từ Uyển, ban đầu là kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ uy nghiêm vốn có.-Nàng biết chuyện giữa ta và Uyển Dung sao?

_Quế Nhan có vẻ cũng không thích Lâm Tĩnh Uyển Dung, nên đã kể cho ta. Lúc nãy thấy điện hạ tâm trạng không vui trở về, Quế Nhan cũng không dám vào hầu hạ.-Từ Uyển ưu nhã mỉm cười.

_Sao nàng lại thấy Uyển Dung là người đáng thương?-Chu Minh Thuần hỏi.

_Ta chỉ là cảm nhận, có vẻ cuộc sống hiện tại không phải là điều nàng ấy mong muốn, ánh mắt của nàng ta luôn phảng phất một nỗi buồn không nói rõ được. Nếu nàng ấy là người muốn trèo cao như Quế Nhan nói, thì bộ dạng, cử chỉ và thái độ sẽ khác.-Từ Uyển âm trầm hồi đáp.

_Con mắt của nàng thật tinh tường.-Chu Minh Thuần thở dài.-Sai lầm của Lâm Tĩnh Uyển Dung có lẽ... không chỉ là của nàng ấy, mà còn là của ta. Ly rượu chứa xuân dược khi đó bị phụ hoàng uống phải, vốn dĩ là dành cho ta. Người nàng ấy luôn ái mộ, là ta.

_...-Từ Uyển kinh ngạc, nguyên nhân này nàng chưa từng nghĩ tới, thì ra người mà Lâm Tĩnh Uyển Dung muốn câu dẫn, chính là Chu Minh Thuần, nàng ấy đối với Chu Minh Thuần, cũng là loại tình cảm ái mộ giống như nàng.

_Lúc đó, ta đã biết mọi chuyện, ta biết phụ hoàng không phải là mục tiêu của Uyển Dung. Nhưng ta vẫn giận nàng ấy, vì nàng ấy dám làm chuyện đó mà không màng đến hậu quả.-Chu Minh Thuần giọng bỗng trùng xuống.-Nhưng Từ Uyển, khi gặp nàng ta mới hiểu thì ra loại tình cảm nàng ấy dành cho ta không phải là trái ngược luân thường, chỉ đơn giản là đã đem lòng yêu một người không màng đến thân phận cũng như tính giới của người đó, có lẽ nàng ấy không sai, có lẽ là do ta, đã quá bị trói buộc bởi 2 chữ luân thường.

_Nhưng điện hạ không thích Lâm Tĩnh Uyển Dung, như cách nàng ta thích người.-Từ Uyển hỏi ngược lại, nàng quá hiểu Chu Minh Thuần, nếu Chu Minh Thuần thích Lâm Tĩnh Uyển Dung, thì kiếp trước sao có thể thích nàng.

_Ta chỉ coi nàng ấy như tỷ muội mà đối đãi, là bằng hữu.-Chu Minh Thuần không cần nghĩ liền có thể trả lời.

_Vậy thì điện hạ không sai, Lâm Tĩnh Uyển Dung cũng không sai khi yêu sang điện hạ, nàng ấy không sai ở tấm lòng nhưng lại sai ở cách làm. Nàng ấy bất chấp việc điện hạ có thể sẽ cự tuyệt nàng ấy, không màng đến danh tiết của cả hai, dẫn đến hại mình hại người, âu cũng là nhân quả mà thôi.-Từ Uyển đưa ra suy nghĩ của mình.

Chu Minh Thuần nghe đấy đên, ngẩng đầu nhìn Từ Uyển, nói chuyện với nữ nhân này, thật khiến tâm tình nàng dễ chịu. Chu Minh Thuần mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi dung mạo xinh đẹp của Từ Uyển.

_Từ Uyển, cảm tạ nàng, tâm tình ta tốt hơn nhiều rồi.-Chu Minh Thuần nhẹ chạm tay lên gương mặt xinh đẹp của Từ Uyển, dùng ngón tay lướt nhẹ qua gò mà của nàng.

_Ta không cần cảm tạ hai chữ này của điện hạ.-Từ Uyển mỉm cười mị hoặc.

Bàn tay của Từ Uyển lúc này đang đưa tấm vải chạm nhẹ lên gáy của Chu Minh Thuần, nhẹ mát xa gáy của nàng, gương mặt của Chu Minh Thuần lúc này ngửa lên hoàn chỉnh nhìn lên, chạm nhau song song với ánh mắt của Từ Uyển.

_Đổi lại...-Từ Uyển chỉ nói thêm một chữ này, sau đó cúi người, chạm nhẹ cánh môi của mình lên cánh môi của Chu Minh Thuần, sau đó rất nhanh rời đi, khiến cho Chu Minh Thuần còn không kịp phản ứng.

Chu Minh Thuần kinh ngạc nhìn Từ Uyển, nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào tiếp theo, có lẽ vì nụ hôn vừa rồi quá nhanh chóng, hoặc có lẽ nụ hôn vừa rồi quá lưu luyến. Chu Minh Thuần quay người, nắm chặt lấy bàn tay của Từ Uyển.

_Từ Uyển, nàng lại quá phận rồi.-Chu Minh Thuần câu nói có vẻ như muốn cảnh cáo Từ Uyển, nhưng ngữ khí lại không có mấy phần uy nghiêm, đổi lại còn mang một chút dung túng, tán tỉnh.

_Chuyện quá phận hơn, ta còn chưa thể làm, ta từ giờ đã là người của điện hạ, muốn làm chuyện quá phận với điện hạ, còn phải chờ điện hạ đồng ý.-Từ Uyển yêu mị, ánh mắt câu nhân nhìn Chu Minh Thuần.

_...-Chu Minh Thuần tự đắc mỉm cười, chỉ cần nghe đến đoạn nữ nhân của riêng Chu Minh Thuần nàng, Chu Minh Thuần tức giận, bỗng chốc tan biến như làn khói nước.-Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau chà lưng cho ta đi.

Từ Uyển thấy Chu Minh Thuần dung túng nàng, trong lòng càng thêm vui vẻ, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc chà lưng cho Chu Minh Thuần. Nhưng cả hai đều biết, thông qua nụ hôn vừa rồi, tâm của cả hai đã gần nhau thêm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com