Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35: Huynh muội


Lúc Chu Minh Thuần đến hoa viên, Chu Minh Lãng đang cùng các tiểu thiếp cùng nằm trên một chiếc giường lớn nơi tiểu đình, vừa vui vẻ uống rượu vừa xem kịch. Các tiểu thiếp ăn mặc lại thiếu vải, cùng Chu Minh Lãng thân mật, khung cảnh rất nóng mắt. Chu Minh Thuần lấy bộ dạng quyền uy tiến tới gần, Chu Minh Lãng thấy muội muội đến liền vui vẻ, giọng vẫn đang trong men say.

_Tứ muội đến chơi sao, ngồi đi ngồi đi, muội muốn xem vở kịch gì liền có thể yêu cầu.-Chu Minh Lãng thản nhiên lên tiếng.

_Bổn cung có chuyện cần nói với Lục ca, các vị tiểu nương lui hết đi.-Chu Minh Thuần cố nén giận ra lệnh.

_Muội muội có chuyện gì quan trọng liền để lát nữa hẵng nói đi, chứ muội đến tư gia của ta lại đuổi các tiểu thiếp của ta đi như vậy, chê phủ của ta không có lễ tắc sao.-Chu Minh Lãng lên tiếng, giọng nói còn xen chút đùa cợt cợt.

_Lễ tắc? Phủ hoàng tử? Huynh tự nhìn một chút phủ đệ của huynh có giống là phủ của hoàng tử hay không, hay trông giống thanh lâu?-Chu Minh Thuần lúc này nén không được tức giận mà buông lời khó nghe.-Huynh vô pháp vô thiên thì thôi đi, còn đám tiểu thiếp này của huynh, ăn mặc thì hở hang thiếu vải, còn cùng huynh vui hoan giữa thanh thiên bạch nhật. Các ngươi có cần bản cung nhắc các ngươi nhớ, các ngươi là tiểu thiếp của ai hay không? Cho dù có như thế nào, người các ngươi hầu hạ, cũng là đích tử của đương kim hoàng thượng, là hoàng thân quốc thích, các người không cần mặt mũi, nhưng hoàng thất thì cần, nếu còn không cút, thì đừng trách bản cung dùng quy củ của hoàng thất ra để giáo huấn các ngươi, đến lúc đó bản cung sẽ không lưu tình đâu.

_Tứ muội, đây dù sao cũng là các tẩu tẩu của ngươi, ngươi nói chuyện như vậy, chính là không coi Lục ca ra gì đúng không?-Thấy Chu Minh Thuần nói chuyện khó nghe, Chu Minh Lãng cũng chột dạ, liền ngồi dậy tử tế, chỉnh trang lại y phục.

_Ta chỉ có một Lục tẩu, đó đích thê của Lục ca, là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư, là Châu Ngọc Nhiêu. Còn muốn ta coi đám nữ nhân này của huynh là tẩu tẩu, còn phải xem bọn họ có xứng hay không?-Chu Minh Thuần nhếch môi, sau đó liếc mắt nhìn sang đám tiểu thiếp, ngữ ý cảnh cáo.-Còn không mau cút hết cho bổn cung.

Đám tiểu thiếp thấy thái độ dọa người của Chu Minh Thuần, cũng rất nhanh đứng dậy, mặc lại y phục sau đó đồng loạt rời khỏi. Lúc này Chu Minh Thuần mới thở dài, ngồi xuống đối diện Chu Minh Lãng.

_Huynh có biết, bản thân huynh là thân phận như thế nào hay không, là hy vọng duy nhất của mẫu hậu, là nhi tử duy nhất còn lại của người, sao huynh lại như vậy không biết lo nghĩ cho tương lai? Huynh có biết mẫu hậu nếu biết huynh ở phủ làm những chuyện này, người sẽ đau lòng đến mức nào không?-Chu Minh Thuần chất vấn Chu Minh Lãng.

_Tứ muội không cần phải lôi mẫu hậu ra để nói ta, ngay từ đầu ta đã nói ta không muốn tranh đoạt, càng không muốn làm hoàng đế. Những hy vọng của mẫu hậu, không nên áp đặt lên ta.-Chu Minh Lãng thản nhiên.-Với lại Tứ muội đang được thánh sủng, được phụ hoàng mẫu hậu tin tưởng, yêu thương, muội giờ mới là hy vọng của mẫu hậu, chứ không phải ta.

_Phụ hoàng mẫu hậu có mức nào sủng ái ta, thì ta cũng chỉ là thân nữ nhi, có thể làm chỗ dựa cho mẫu hậu được không, sau này nếu không phải huynh làm hoàng đế, thì huynh nghĩ ai ngồi lên ngôi vị đó có thể dung được mẫu hậu, dung được 2 đích tử là chúng ta.-Chu Minh Thuần tiếp tục.

_Ta không làm hoàng đế, thì muội làm đi, trong lịch sử đâu phải không có nữ đế! Ta tin muội làm hoàng đế sẽ tốt hơn do với đám hoàng tự khác của phụ hoàng.-Chu Minh Lãng thản nhiên nói, thậm chí còn không sợ lời nói ra có bao nhiêu khi quân vô lễ.-Nếu là muội, ta không phản đối, thậm chí còn sẽ ủng hộ muội.

_Ủng hộ? Nếu huynh muốn ủng hộ ta, thì trước trong tay huynh cũng cần phải có quyền thế trước đã, nhưng huynh tự nhìn bản thân xem, huynh có cái gì để có thể ủng hộ ta.-Chu Minh Thuần bật cười.

_Thế muội nghĩ vì sao ta lại lấy Ngọc Nhiêu? Ta là vì nghĩ cho tương lai của muội và ta, nếu không thì muội nghĩ với tính cách của ta, ta sẽ đồng ý lấy một người ta không yêu sao?-Chu Minh Lãng nói.

_Huynh phải lấy người huynh không yêu, người được hứa hôn với huynh thì lại trở thành phi tử của phụ hoàng, còn người huynh yêu thì lại không yêu huynh. Lục ca, là đích tử, huynh cũng thật quá khổ sở. Chẳng thà là huynh cứ như vậy sống buông thả, còn hơn hủy hoại cuộc sống của một nữ tử vô tội là Lục tẩu.-Chu Minh Thuần càng nghĩ càng cảm thấy số phận thật biết trêu đùa người, Lục ca của nàng cũng chỉ là nạn nhân của số phận. Không thể hoàn toàn thoát được khỏi cuộc sống tàn khốc nơi cung cấm.

_Tịch Nhan không phù hợp với cuộc sống bó buộc này, ta cũng không muốn cưỡng ép nàng ấy.-Chu Minh Lãng cười khổ.

_Quả thực Hạ Tịch Nhan là người xứng với huynh nhất, nhưng chỉ tiếc nàng ấy xuất thân cao quý, tâm tính lại hoang dã tự do, là bảo bối trong tay Bắc Bình , không ai có thể ép buộc nàng ấy làm điều mà nàng ấy không thích.-Chu Minh Thuần nghĩ đến Hạ Tịch Nhan, cũng cảm thấy nữ nhân đó rất tốt, có sự phóng khoáng tự do mà nữ nhân nào trên thế gian cũng sở cầu. Cũng chính vì lẽ đó, mà Hạ Tịch Nhan là nữ nhân duy nhất dám từ chối thánh chỉ ban hôn của phụ hoàng nàng.

Chu Minh Lãng nhớ đến Hạ Tịch Nhan, liền nhớ đến những ký ức tươi đẹp nhất khi hắn còn được ở bên nàng. Nàng và hắn quả thật hữu duyên vô phận, hoặc cũng có lẽ là vì nàng và hắn đều khao khát thứ gọi là tự do, nhưng hắn lại không thể cho nàng thứ tự do mà nàng ấy mong muốn, vì chính hắn cũng không thể thoát khỏi cái lồng được gọi là hoàng quyền.

_Tịch Nhan không thuộc về nơi này, ta yêu nàng ấy, nhưng cũng ghen tỵ với nàng ấy, vì nàng ấy có được thứ tự do mà ta luôn mơ ước, nếu có một ngày, ta nguyện từ bỏ hết tất cả những thứ này chỉ để được ở bên nàng ấy, dù chỉ là một ngày.-Chu Minh Lãng khổ sở than trách.

_Số phận đã an bài như vậy, chúng ta không thể oán, cũng không thể than, hiện tại Lục tẩu đã mang thai, huynh nên để tâm tới Lục tẩu, đừng hằng ngày chạy đến mấy chỗ vui hoan nữa, cùng đừng làm mấy trò này trong phủ. Nếu huynh muốn giúp ta, thì chờ đến khi đại nghiệp của ta thành, đến lúc đó muốn làm gì tùy ý huynh.-Chu Minh Thuần nhắc nhở Chu Minh Lãng.-Vì ta, vì mẫu hậu, huynh cố gắng nhẫn nhịn có được không?

Chu Minh Lãng không hồi đáp, chỉ cố nở một nụ cười miễn cưỡng thay cho lời đồng ý. Chu Minh Thuần hài lòng gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục làm khách ở phủ Lục hoàng tử lâu hơn nữa, nàng đứng dậy, có ý rời đi. Chu Minh Lãng cũng không tiễn nàng, hắn thở dài chờ đến khi bóng của Chu Minh Thuần đi khuất, lại quay sang uống rượu giải sầu.

Chu Minh Thuần trên đường trở về hoàng cung, liền mua một ít bánh ngân hạnh của tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, đem trở về dâng tặng cho phụ hoàng và mẫu hậu nàng mỗi người một ít. Hoàng đế thấy bánh ngân hạnh do Chu Minh Thuần dâng lên, liền vô cùng vui vẻ ăn thử, mặc dù trong hoàng cung ngự trù làm cao điển rất ngon, nhưng mà lại làm quá tỉ mỉ xa hoa, đổi lại những thứ bánh dân gian mộc mạc này, càng khiến Vĩnh Hòa đế vô cùng yêu thích.

--------------------------------

Sau khi Chu Minh Thuần rời đi từ Công chúa phủ, Từ Uyển cũng vui vẻ dẫn Du Hoa quay trở vào bên trong, Từ Uyển quay trở về Bắc Chính điện, nhờ một vài tì nữ đem đồ của nàng tới. Du Hoa cũng tất bật cùng các tì nữ chuyển đồ đạc, mãi đến gần tối mới xong, lúc này Du Hoa vừa an bài ổn ổn một chút,k liền quay trở về Chính điện tìm Từ Uyển, thấy Từ Uyển lúc này đang sắp xếp y phục, liền chạy tới giúp nàng.

_Tiểu thư, để em làm cho!-Trong mắt Du Hoa, Từ Uyển vẫn là tiểu thư cao quý, sao có thể để nàng làm những việc này.

_Không sao, chỉ có một vài bộ y phục, ta tự làm cũng được.-Từ Uyển mỉm cười.

_...-Du Hoa cũng không để tâm tới lời của Từ Uyển mà tranh gấp đồ cho nàng.-Hôm nay mới được thấy Tứ công chúa điện hạ diện hoàng y, tư thái cao quý hơn người, trước đây ở Côn Kinh, chỉ thấy công chúa thanh tao ưu nhã, giờ mới thấy rõ khí thái của hoàng thất, quả thật khiến em có chút hoảng sợ.

_Điện hạ trông vậy thôi, nhưng mà người đối xử với hạ nhân rất hòa nhã, em cũng không cần phải hoảng sợ, chỉ cần làm tốt công việc là được rồi.-Từ Uyển nói giúp Chu Minh Thuần, khổ Chu Minh Thuần dọa Du Hoa như vậy.

_Mấy ngày này, tiểu thư ở trong cung có tốt không, có ai dám bắt nạt người không?-Du Hoa cũng hỏi.

_Không có, nhưng ở trong cung cấm, là nơi ở của hoàng thượng và các vị tần phi, đi đâu cũng phải dè dặt, nên có chút cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cung nhân trong Túc An cung của điện hạ đối xử với ta rất tốt, điện hạ cũng vậy.-Từ Uyển trả lời.

_Như vậy là tốt rồi, mấy hôm trước em có nhận được thư của Nhiên Hà, nghe nói sau khi cô nương rời đi, Ninh Tử Thế có đến tìm cô nương mấy lần. Nhiên Hà cũng không nói với hắn là cô nương đi đâu, chỉ bảo cô nương không ở Côn Kinh nữa.-Du Hoa bỗng nhớ ra việc này.

_Nhiên Hà cũng thật thông minh.-Từ Uyển hài lòng.

_Nghe nói hắn dạo gần đây rất chăm chỉ đọc sách, cũng ít đi chơi bời hơn nữa, dường như rất quyết tâm thi đỗ lần này.-Du Hoa thuận tiện bình phẩm thêm.

_Hắn vốn là kẻ thông minh, chỉ có chút ham chơi lười học, nếu hắn chăm chỉ, khả năng đỗ Trạng Nguyên rất cao.-Từ Uyển nhớ lại, hình như ở kiếp trước, đợt thi năm sau chính là thời điểm Ninh Tử Thế đỗ trạng nguyên, có lẽ chuyện này cũng không thay đổi được.

_Nếu hắn đỗ trạng nguyên, như vậy sẽ phải lên kinh rồi?-Du Hoa thở dài.

_Hắn lên kinh thì sao chứ, ta không sợ hắn, ngược lại em lại sợ hắn sao?-Từ Uyển bật cười.

_Trước hắn chỉ là con của một thương gia, thân phận cũng chẳng hơn ai, nhưng nếu hắn thành trạng nguyên, thì lại khác rồi.-Du Hoa giải thích.

_Hắn cho dù có đỗ trạng nguyên, cùng lắm có thể leo tới vị trí phò mã, nhưng cho dù có được đổi đời, thì hắn cũng chỉ là một phò mã hữu danh vô thực. Từ giờ chúng ta đã là người của Thụy An điện hạ, mà thân phận của Thụy An điện hạ, em nghĩ hắn có thể so sánh được sao?-Từ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy Ninh Tử Thế quá thua kém Chu Minh Thuần.

_Em cũng nghe người trong phủ Thương tướng nói, Thụy An điện hạ là đích nữ duy nhất của hoàng thượng, được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm cùng sủng ái, trong triều lại nắm nhiều quyền lực. Đến bản thân Thương tướng, tay nắm trọng binh, cũng phải kính nể điện hạ vài phần.-Du Hoa cảm thán.

_Những gì em nghe đều là sự thật, điện hạ của chúng ta thân phận cao quý, sau này hầu hạ cẩn thận là được rồi. Chỉ cần điện hạ còn để bảo hộ chúng ta một ngày, đời này chúng ta không phải lo nghĩ gì nữa. Cho nên lợi ích của điện hạ, chính là lợi ích của chính chúng ta.-Từ Uyển nhắc nhở Du Hoa.

Du Hoa nghe xong cũng gật gật đầu đồng ý với Từ Uyển, Từ Uyển mỉm cười, nghĩ đến tương lai của nàng và Chu Minh Thuần. Dù cho Chu Minh Thuần hiện tại đang vô cùng quan tâm, chiếu cố nàng, nhưng mà đối với nàng lại khách khí có thừa. Mà trong lòng Từ Uyển hiện tại, lúc nào cũng cháy rực một ham muốn phải chinh phục được Chu Minh Thuần, muốn nàng ấy trong tim chỉ có mình nàng, vì vậy nàng phải tìm cách nắm giữ được trái tim của Chu Minh Thuần càng sớm càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com