Chap 45: Chân thành
Chu Minh Lãng nghĩ đến đây lại cảm thấy chán nản, vốn dĩ hôm nay, hắn muốn làm hài tử hiếu thuận, vào cung thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng không ngờ vừa đến chỗ của mẫu hậu, bị mẫu hậu trách mắng một hồi, nói hắn sủng thiếp ngược thê, không giữ đạo làm phu quân, không biết xử lý chuyện gia sự. Khó khăn lắm mới rời đi được Khôn Ninh cung, thì lại đúng lúc gặp phụ hoàng đang đến thăm mẫu hậu, phụ hoàng gặp hắn cũng trách mắng hắn chuyện hắn lạnh nhạt thê tử, khiến cho Binh bộ Thượng thư Châu Kiệt đến cáo trạng. May mắn là lúc đang bị mắng, thì Chu Kỳ Nhược đi qua, khéo léo giải vây cho hắn, hắn mới thoát được một kiếp, không thì chỉ sợ phụ hoàng sẽ không chỉ dừng ở mắng mỏ, mà còn trừng phạt hắn nữa.
_Muội cũng đoán ra được rồi, ta nói mẫu hậu cùng phụ hoàng ưu ái Châu gia, chuyện gì ta làm có nói cùng thành sai, rốt cuộc Châu Ngọc Nhiêu đó đã chạy đến chỗ mẫu hậu cáo trạng ta những gì, khiến ta khổ sở như vậy.-Chu Minh Lãng bực tức lên tiếng.
_Là lục tẩu cáo trạng, hay là do huynh bạc đãi thê tử, nên mới thành ra như vậy?-Chu Minh thuần tiếu ý hỏi ngược lại.
_Ta bạc đãi nàng ta chỗ nào, nàng ta ở phủ đệ, ăn mặc không thiếu, ta cũng chưa từng nặng lời với nàng ta. Ta bạc đãi nàng ta ở chỗ nào chứ?-Chu Minh Lãng phản bác.
_Huynh cho rằng, lục tẩu chỉ là một nữ nhân, vì huynh đã cưới về nên huynh chỉ cần cho tẩu ấy ăn mặc không thiếu, là đủ rồi sao?-Chu Minh Thuần nhíu mày.
_Chẳng lẽ không phải sao, mối hôn sự này, vốn dĩ không có tình yêu. Ta còn phải cố gắng yêu nàng ta nữa hay sao.-Chu Minh Lãng ngồi xuống, mệt mỏi than thở.
_Không sai, mối hôn sự này của huynh chỉ là một nước đi trên bàn cờ kiểm soát quyền lực của phụ hoàng. Ta hiểu một mối nhân duyên không có tình yêu, có mức nào khổ sở và tù tùng. Nhưng huynh cũng phải hiểu, nữ nhân huynh lấy về, không chỉ là một nữ tử thông thường, nàng ấy là đích nữ của Binh bộ thượng thư, xuất thân cao quý vô cùng. Đôi khi để nhà cửa yên ấm, không cần thiết phải có tình yêu, huynh chỉ cần nhớ 3 chữ: Tin, Kính và Ái là đủ rồi.-Chu Minh Thuần âm trầm.
_Ta không hiểu.-Chu Minh Lãng vẫn còn là kẻ ngu ngơ.
_Huynh nhìn mẫu hậu và phụ hoàng, xem hai người họ phu thê ân ái nhiều năm, chỉ đơn thuần dựa vào ái tình sao. Phu thê họ, trước là quân thần sau mới là phu thê. Mẫu hậu tôn kính phụ hoàng là quân vương, phụ hoàng tin tưởng mẫu hậu là đích thê, đây mới chính là cốt yếu. Phụ hoàng đặt trọn niềm tin xử lý hậu cung nơi mẫu hậu, đây chính là Tin. Phụ hoàng kính mẫu hậu là thê tử, là chính thê, đặt trọn quyền lực vào tay mẫu hậu, đây là Kính. Phụ hoàng yêu thương mẫu hậu, thương cho người làm chính thê phải vất vả xử lý hậu cung, thông cảm cho người, dung túng người, đây chính là Ái. Cho nên trong nhân duyên, phu thê có hòa hợp, nhà cửa có an ổn hay không? Chữ Ái này, chỉ xứng xếp cuối cùng mà thôi, đôi khi không có tình yêu, thì chỉ cần phu thê tin tưởng, tôn trọng nhau, đã là quá đủ rồi.-Chu Minh Thuần giải thích.
_Ý của muội là... ta đang không tôn trọng nàng ấy, không trao cho nàng ấy đủ quyền lực mà một chính thê nên có sao?-Chu Minh Lãng nghe xong thì có vẻ cũng thông suốt ý nhiều?
_Trong phủ huynh có bao nhiêu thê thiếp, bao nhiêu nha hoàn thông phòng? Huynh cũng tự mình hiểu rõ. Những nữ nhân đó có gây khó dễ cho Lục tẩu hay không, huynh nhất định biết tường tận? Có thể huynh cho rằng, chuyện nữ nhân hậu viện có xích mích, huynh cũng không rảnh mà quản quá nhiều. Nhưng huynh không hiểu, chính sự im lặng đó của huynh, là sự coi thường về vị trí đích thê của Lục tẩu, là sự dung túng cho đám nữ nhân kia không biết trên dưới, gây khó dễ cho Lục tẩu. Sự im lặng của huynh, chính là sự trừng phạt vô cùng tàn nhẫn dành cho Lục tẩu, cho nên, huynh dù không muốn lên tiếng, thì cũng phải lên tiếng. Huynh nên nhớ, bản thân huynh là Lục hoàng tử của Đại Minh, là đích tử của phụ hoàng và mẫu hậu, thê tử huynh lấy về là Đích hoàng tức của Đại Minh vương triều, không một nam nhân hay nữ nhân nào được phép chà đạp, coi thường tỷ ấy, đặc biệt là huynh.-Chu Minh Thuần nói tiếp.
_Vậy muội thấy ta nên quan tâm Lục tẩu của muội hơn, đứng ra bảo hộ che chở cho nàng ấy?-Chu Minh Lãng nghe Chu Minh Thuần nói, quả thật cũng thấy vô cùng có lý.
_Lục tẩu đang mang thai, đây không phải là chuyện huynh nên làm sao, cần gì phải hỏi ta?-Chu Minh Thuần tiếu ý mỉm cười.-Hôm nay là Trung thu, huynh nên trở về bồi Lục tẩu đi.
Nghe vậy, Chu Minh Lãng âm trầm một lúc lâu, sau mới ngẫm ra được điều gì đó, hắn đứng dậy, chỉ gật đầu một cái với Chu Minh Thuần và Chu Kỳ Nhược, sau đó nhanh chóng rời khỏi Thụy An công chúa phủ. Chu Minnh Thuần thấy Chu Minh lãng rời khỏi rồi, sau mới nhẹ mỉm cười, chỉ mong vị ca ca này của nàng có thể hiểu được những gì nàng vừa nói.
_Tứ tỷ chưa thành thân, cũng chưa hiểu chuyện phu thê ân ái, sao có thể có nhiều đạo lý như vậy để nói Lục ca?-Chu Kỳ Nhược lúc nãy nghe những lời Chu Minh Thuần nói với Chu Minh Lãng, liền cảm thấy vị Tứ tỷ này của nàng, dường như giống như đã trải vô cùng nhiều chuyện thế sự vậy, sao đến đạo làm phu thê, cũng có thể nhìn ra tường tận như thế chứ.
_Vậy muội cảm thấy, ta nói sai sao?-Chu Minh Thuần chỉ hỏi ngược lại.
_Ta chỉ là cảm thấy, Tứ tỷ dường như, thấu tình đạt lý, nhìn rõ thế sự, không giống như là nữ nhân mới được nhị tuần.-Chu Kỳ Nhược chỉ cảm thấy vừa kính sợ, vừa xa lạ.
_Không giống với người mới nhị tuần sao?-Chu Minh Thuần bật cười.-Có thể... hoặc có thể ta chỉ tinh ý hơn nhiều người thôi, đạo làm phu thê, nếu ngẫm nghĩ nhiều, thì cũng không khó để nhìn ra như vậy.
_Vậy nếu là muội, Tứ tỷ cảm thấy, nên gả cho phu quân như thế nào mới là tốt.-Chu Kỳ Nhược nghe vậy, cũng cảm thấy Chu Minh Thuần nói có lý. Liền nghĩ đến tương lai của mình, không khỏi muốn hỏi ý kiến của vị Tứ tỷ thấu tình đạt lý này của nàng.
_Gả đi xa thì tam không nói, nhưng nếu đã gả gần, tốt nhất nên gả cho kẻ hiền lành, an phận một chút là tốt nhất. Nhưng mà trong triều đình hiện tại, làm gì có kẻ nào không có tham vọng chứ.-Chu Minh Thuần đối với câu hỏi này của Chu Kỳ Nhược, nhất thời cũng không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.-Muội đừng lo lắng, hôn sự của muội, ta nhất định sẽ không làm ngơ. Nhất định sẽ giúp muội tìm được 1 vị phò mã ưng ý.
_Cảm tạ Tứ tỷ.-Chu Kỳ Nhược nghe lời khẳng định này của Chu Minh Thuần, cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Chu Kỳ Nhược ôm lấy Chu Minh Thuần, vui vẻ dựa đầu vào lòng nàng, Chu Minh Thuần cũng mỉm cười, đưa tam vuốt nhẹ mái tóc của Chu Kỳ Nhược. Trước nay chỉ có Chu Kỳ Nhược, đối với nàng không ghen tỵ, không cẩn trọng mà nhún nhường, chỉ chân thành đối với nàng như muội muội và tỷ tỷ thân thiết trong nhà. Chu Minh Thuần không quan tâm bộ dạng này của Chu Kỳ Nhược là giả hay là thật, chỉ cần có tấm chân thành đối đãi này của Chu Kỳ Nhược, nàng nhất định sẽ không để Chu Kỳ Nhược đời này chịu nửa điểm ủy khuất.
Chu Minh Thuần rong chơi nguyên nửa ngày ở phủ Thụy An, Chu Minh Thuần vốn muốn mặc kệ nàng, nhưng nghĩ tới Chu Kỳ Nhược tính tình nghịch ngợm ham chơi, trong phủ lại nhiều đồ cổ quý giá như vậy, nếu bị Chu Kỳ Nhược đụng hỏng thì quả thật đáng tiếc, nên chỉ có thể bồi nàng thăm thú khắp nơi trong phủ. Đến xế chiều, Chu Minh Thuần đang cùng với Chu Kỳ Nhược hóng gió ở ngoài tiểu đình trong hoa viên, vừa uống trà vừa chơi cờ, thì Từ Uyển từ ngoài phủ trở về.
Chu Kỳ Nhược vốn đang chán nản với việc đánh cờ, thì đúng lúc gặp Từ Uyển đang cùng 2 thị nữ đi qua hoa viên, thấy bộ dạng xinh đẹp của Từ Uyển, với cách ăn mặc lại không giống với thị nữ hầu cận trong phủ, vô thức đã dồn mọi sự chú ý lên Từ Uyển. Lúc này Từ Uyển không để ý tới Chu Minh Thuần và Chu Kỳ Nhược ở tiểu đình, mà chỉ chú tâm căn dặn 2 tỳ nữ một vài chuyện cần xử lý, cho nên đối với ánh mắt của Chu Kỳ Nhược, Từ Uyển không có phát giác.
_Tứ tỷ, đó là ai vậy?-Chu Kỳ Nhược hỏi Chu Minh Thuần.
_...-Chu Minh Thuần quay người, phát hiện Từ Uyển đã trở về, trong lòng vô thức cảm thấy vui vẻ, liền quay lại căn dặn Quế Nhan.-Quế Nhan, ngươi ra mời Từ Uyển cô nương tới đây đi.
_Dạ, điện hạ.-Quế Nhan nhận lệnh, rất nhanh lui xuống để đi tới chỗ Từ Uyển.
Lúc này, Từ Uyển vừa vặn căn dặn xong thị nữ, vốn đang định hỏi xem Chu Minh Thuần ở chỗ nào, thì liền thấy thân ảnh Quế Nhan từ xa đi tới.
_Từ Uyển cô nương, điện hạ cho mời cô nương ra tiểu đình một chút, ra mắt Cửu công chúa.-Quế Nhan trong 1 câu nói, cũng tiện nhắc nhở Từ Uyển rằng Cửu công chúa hôm nay đến phủ làm khách.
Từ Uyển nghe đến Cửu công chúa, trong lòng có một chút dậy sóng, nhớ lại trước đây, nàng thua trước vị Cửu công chúa này, giờ nghĩ lại, nghĩ vì một kẻ tiểu nhân như Ninh Tử Thế, quả thật có không đáng. Nghĩ đến đây, Từ Uyển chỉ cười nhạt một cái, như cười vào quá khứ ngu ngốc của chính bản thân mình, sau đó bình ổn tâm tình hướng tiều đình đi tới.
Đối diện với Cửu công chúa Chu Kỳ Nhược, Từ Uyển cũng lễ độ vô cùng, đúng với phép tắc, hành lễ với Chu Kỳ Nhược.
_Tiểu nữ Từ Uyển, tham kiến Cửu công chúa, Cửu công chúa kim an.-Từ Uyển nhún người, đưa tay hành lễ y như một tiểu thư khuê các, nửa điểm sơ hở cũng không có.
_Từ Uyển, lại đây.-Chu Minh Thuần đưa tay chờ cho Từ Uyển cũng đáp lại nắm lấy tay của nàng.-Hôm nay rời phủ sớm như vậy, gia nhân nói ngoài phủ có việc gấp cần nàng, thật vất vả cho nàng.
_Từ Uyển không thấy vất vả, chỉ mong có thể hầu hạ điện hạ, thay người phân ưu.-Từ Uyển mỉm cười đến ôn nhu, nụ cười dường như muốn khuynh đảo nhân gian.
Chu Kỳ Nhược thấy vị Tứ tỷ này của nàng vốn không muốn tiếp xúc thân cận với bất kỳ ai, vậy mà lại có thể tùy tiện nắm tay của Từ Uyển, nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy, trước nay không phải Chu Minh Thuần luôn vô cùng nghiêm nghị, lúc nào cũng tỏa rõ khí thái hoàng gia sao, giờ khí thái đó trước mặt của Từ Uyển đã tiêu tán đi đâu rồi?
_Lần đầu tiên thấy, Tứ tỷ của ta quan tâm một người như vậy đó.-Chu Kỳ Nhược tiếu ý lên tiếng.-Từ Uyển đúng không, ngươi thật có phúc.
_Phúc khí sao, Từ Uyển vì ta mà lo lắng trên dưới, toàn bộ sự vụ trong ngoài phủ đều một tay nàng lo lắng. Ta còn sợ chưa cho nàng ấy đủ phúc khí đây.-Chu Minh Thuần thở dài.
_Ay... yo..., còn nói là chưa thương đủ sao? Ta thấy Quế Nhan tỷ tỷ hầu hạ tỷ bao nhiêu năm, cũng có thấy tỷ nói như vậy bao giờ đâu, đủ thấy là Từ Uyển tỷ tỷ được ưu ái mức nào rồi.-Chu Kỳ Nhược bĩu môi.
_Hai chữ tỷ tỷ này của Cửu công chúa, Từ Uyển thật sự không dám nhận.-Từ Uyển nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, liền đứng lên hành lễ.
_Có gì mà không nhận được chứ, Từ Uyển tỷ tỷ mau đứng dậy đi.-Chu Kỳ Nhược bật cười.
_Đứng lên đi, nàng hơn tuổi của Nhược nhi, con bé gọi nàng là tỷ tỷ thì cũng không sai.-Chu Minh Thuần đỡ Từ Uyển dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com