Chap 9: Ấn tượng
Sau khi nói chuyện một hồi lâu, tiết trời cũng đã chuyển tối, biết là không thể nán lại lâu hơn. Từ Uyển đứng dậy, có ý muốn rời đi, dù cho trong lòng nàng có mức nào không nỡ được Chu Minh Thuần, nhưng nàng cũng không thể mặt dày tiếp tục kéo dài thời gian ở với Chu Minh Thuần được, dù sao nàng cũng không thể để Chu Minh Thuần có cảm nhận không tốt về nàng.
Chu Minh Thuần thấy Từ Uyển có ý định từ biệt cũng không dám giữ nàng, nhưng mà vừa rồi nói chuyện với Từ Uyển, nhận thấy nàng là nữ nhân hiểu biết sâu rộng, cũng muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn. Nên hiện tại khi thấy Từ Uyển muốn trở về, Chu Minh Thuần có chút tiếc nuối.
_Dù sao ta cũng đang trên đường tới Côn Kinh, có thể để ta hộ tống cô nương trở về được không?-Chu Minh Thuần vô thức đề xuất, lời nói ra mới cảm thấy bản thân mình có mức nào lỗ mãng.
_...-Từ Uyển không nghĩ Chu Minh Thuần lại chủ động đề xuất như vậy, khoé môi có chút giương lên.-Ta chỉ sợ sẽ doạ sợ công tử mà thôi. Nơi ta ở, thật sự có chút ngại ngùng.
_...-Nghe đến đây, Chu Minh Thuần cũng có một chút tiếc nuối, nhưng trong lòng cũng có phần bất an. Tại sao lại có thể doạ sợ nàng cơ chứ, chẳng lẽ nàng ấy thật sự là quan quyến sao?
_Ta chỉ nói đùa một chút, nếu công tử không chê vậy chúng ta cũng nhau nhập thành thôi.-Từ Uyển nhìn dáng vẻ của Chu Minh Thuần, không khỏi có chút nở hoa trong lòng. Nàng cũng không ngại cho Chu Minh Thuần biết về thân phận của nàng, dù sao thì kiếp trước Chu Minh Thuần yêu thích nàng cũng không hề để tâm đến thân phận của nàng.
Trước khi lên xe ngựa, Từ Uyển dặn người phi ngựa trở về trước báo với nô bộc của Vạn Hoa lâu một tiếng, nói là khi gặp nàng trở về không được phép gọi nàng là bà chủ, mà bảo nói nàng chỉ là một danh kỹ có tiếng tăm tại Vạn Hoa lâu. Chu Minh Thuần trước khi lên ngựa, cũng bị mấy hộ vệ kéo lại.
_Công chúa điện hạ, thân phận của nữ nhân này chúng ta một chút cũng không biết, không thể như vậy tuỳ tiện cùng cô ta nhập thành. Nếu cô ta là quan quyến thì sao?-Một đại nội thị vệ khuyên can Chu Minh Thuần, hắn là Vương hộ vệ mà Vĩnh Hoà Đế tin tưởng để hắn đi theo bảo hộ Thuỵ An công chúa. Hắn nhất định phải làm tròn bổn phận.
_Bản cung có chừng mực, nhưng cho dù thế nào, bản cung cảm thấy, tính cách của nàng ấy, không giống là quan quyến. Nhưng nếu nói nàng ấy không phải là quan quyến, với kiến thức sâu rộng mà nàng ấy có, cũng không phải không có khả năng.-Chu Minh Thuần trầm ngâm đánh giá Từ Uyển.
_Công chúa điện hạ, sự vụ Thuế muối quan trọng, nhất định không thể để lộ tin tức, nếu thân phận của người bại lộ, chỉ sợ người sẽ gặp nguy hiểm.-Vương hộ vệ tiếp tục.
_Bản cung nhất định thận trọng, linh tính nói cho ta biết, vị Từ cô nương này, nhất định có nhiều thông tin hơn những gì nàng ấy nói. Ta phải đánh liều một phen, được rồi, đừng nói nữa, nhanh chóng chuẩn bị xuất phát đi.-Chu Minh Thuần dùng ngữ khí uy nghiêm của một hoàng thân ra lệnh.
_Dạ!-Đám hộ vệ cũng không thể khuyên can gì hơn, chỉ có thể nhận lệnh. Dù sao vị Tứ công chúa này của Vĩnh Hoà đế cũng không phải nhân vật tầm thường, Chu Minh Thuần từ năm 13 tuổi đã được tiên hoàng sủng ái vô cùng, được cùng tiên hoàng tham gia chính sự, cũng là vị công chúa duy nhất có phong hiệu do chính tiên hoàng ban cho. Mọi suy nghĩ cùng tính toán của nàng, làm sao đám nô tài như bọn chúng có thể hiểu được cơ chứ.
Trên đường trở về, đoàn người ngựa của Chu Minh Thuần cạnh xe ngựa của Từ Uyển, nhưng Từ Uyển thật sự nhịn không được muốn ngắm nhìn Chu Minh Thuần, mấy lần liền lén vén màn lên, ngắm nhìn Chu Minh Thuần ở ngay bên ngoài, khoé môi không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Nụ cười và hành động kỳ quái này của Từ Uyển thật sự không qua mắt được Du Hoa.
_Tiểu thư, người có ý với vị Diệp công tử này sao?-Du Hoa thận trọng hỏi, nhận lại chỉ là ánh nhìn tiếu ý của Từ Uyển.
_Muội nghĩ sao?-Từ Uyển hỏi lại.
_Ta chỉ cảm thấy ánh mắt của tiểu thư khi nhìn vị Diệp công tử này, giống với trước đây, người từng nhìn Ninh công tử. Thậm chí còn có vài phần mê luyến hơn.-Du Hoa cũng rất tinh ý.
_Muội quả thật rất hiểu ta, không sai, ta thích vị Diệp công tử này, thậm chí còn muốn làm nữ nhân của chàng.-Từ Uyển thẳng thắn thừa nhận, nàng đã chờ Chu Minh Thuần lâu đến như vậy, hiện tại chỉ hận không thể trực tiếp ở trước mặt Chu Minh Thuần, nói ra hết cảm xúc của nàng.
_Tiểu thư...!!-Du Hoa có chút bất ngờ, Từ Uyển sao lại có thể nhanh như vậy đã yêu thích sang nam nhân mà nàng mới gặp chứ-Tiểu thư, người chỉ mới vừa gặp vị Diệp công tử này thôi mà, mà ta có cảm giác vị Diệp công tử này, không phải là nam nhân đơn giản dễ đối phó như Ninh Tử Thế đâu.
_Muội có tin vào nhất kiến chung tình không?-Từ Uyển nhẹ mỉm cười.
_Ta không tin, tiểu thư tin vào thứ gọi là nhất kiến chung tình nực cười đó sao?-Du Hoa lắc đầu.
_Chỉ từ khi ánh mắt của ta rơi trên người của Diệp công tử, thì ta đã tin điều này.-Từ Uyển ý vị lên tiếng.
Lúc nhập thành, vì Chu Minh Thuần đi cùng với đoàn người ngựa của Từ Uyển, đám quan lại giờ đây nhận tiền từ phía của Vạn Hoa lâu cũng không ít, nên chỉ cần thấy là người ngựa từ Vạn Hoa lâu nên đã không tra hỏi kỹ lưỡng, cứ như vậy, Chu Minh Thuần cùng người của nàng thuận lợi nhập thành. Điều này càng làm dấy lên nghi hoặc trong lòng Chu Minh Thuần.
Lúc đoàn người ngựa dừng lại ở kỹ viện Vạn Hoa lâu, lúc này Chu Minh Thuần có hơi bất ngờ. Lúc Từ Uyển xuống xe ngựa, quay lại nhìn Chu Minh Thuần, Chu Minh Thuần cũng không muốn thất lễ, liền xuống ngựa tiễn nàng.
_Diệp công tử, đến nơi rồi, Diệp công tử dù sao cũng không thông thạo Côn Kinh thành, chi bằng để người của ta, dẫn công tử tìm một khách điếm nghỉ ngơi đi.-Từ Uyển mỉm cười ưu nhã.
_Cảm tạ hảo ý của Từ cô nương, nhưng không cần làm phiền cô nương như vậy, chúng ta có thể tự lo liệu được.-Chu Minh Thuần thi lễ từ chối.-Chỉ là...
_...-Nhìn thấy Chu Minh Thuần hướng mắt về phía Vạn Hoa lâu, Từ Uyển cũng hiểu ý của nàng.-Thân phận thấp kém, nhưng múa rìu qua mắt thợ, khiến công tử chê cười rồi.
_Không, ta không phải có ý chê thân phận của cô nương, chỉ là có hơi bất ngờ.-Chu Minh Thuần nhanh chóng bào chữa.
_Bất ngờ vì ta, xuất thân kỹ nữ sao?-Từ Uyển quyết cũng không buông.
_Ta... ta quả thật không có ý khinh thường cô nương.-Nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Từ Uyển tiến tới, Chu Minh Thần có chút bối rối, lời nói ra cũng không rõ ràng nữa.
Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Chu Minh Thuần, Từ Uyển trong lòng cảm thấy vô cùng thoả mãn, khoé môi nhịn không được mà giương lên. Để được gặp lại Chu Minh Thuần, nàng cũng không tiếc một chút liêm sỉ này mà trêu chọc nàng ấy. Nàng từ trong tay áo, rút ra một tấm lệnh bài bằng đồng, đưa cho Chu Minh Thuần. Chu Minh Thuần bị tay của Từ Uyển nắm lấy, vô thức rung động, nàng ngạc nhiên nhìn tấm lệnh bài trong tay, lại nhìn lên Từ Uyển.
_Thành Côn Kinh, nhìn như có vẻ an bình, nhưng bản chất thì không phải vậy. Công tử cầm lệnh bài này của ta, muốn mua hàng hoá ở đâu, cứ sử dụng lệnh bài này, người nhìn thấy nó ắt sẽ trợ giúp công tử. Coi như là trả ơn công tử, đã giúp ta nhặt lại khăn tay.-Từ Uyển lên tiếng.
_Việc này... Từ cô nương, ta...!
_Đã đưa cho công tử, liền đừng từ chối nữa, nhưng công tử phải hứa với ta, có thời gian, nhất định phải đến bầu bạn với ta đó.-Từ Uyển nở một nụ cười mị hoặc vô cùng, khiến cho Chu Minh Thuần bỗng chốc ngây người. Nữ nhân này nhất định là yêu hồ chuyển thế, chỉ một nụ cười, lại có thể nhẹ nhàng như vậy thu hút nàng.
Từ Uyển vui vẻ, sau đó không tiễn Chu Minh Thuần, quay người trở vào bên trong Vạn Hoa lâu. Hôm nay, như vậy là đủ rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa, sợ sẽ khiến Chu Minh Thuần đề phòng nàng mà thôi, thời gian còn dài, nàng không tin không thể trói chặt được Chu Minh Thuần.
Chu Minh Thuần ngơ ngác nhìn bóng dáng của Từ Uyển đi khuất, lúc này hộ vệ của Chu Minh Thuần mới đến nhắc nhở nàng.
_Công tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh chóng tìm khách điếm nghỉ ngơi thôi.-Vương hộ vệ lên tiếng.
_Uhm...-Lúc này Chu Minh Thuần mới hoàn hồn, nhanh chóng phi thân lên ngựa.-Đi thôi, tìm khách điếm.
Người ngựa của Chu Minh Thuần phải đi thêm 1 dặm nữa mới đến được một khách điếm. Lúc vào đến nơi, chủ khách điếm vì tính khí thất thường liền đã nói là hết phòng, cũng không có lòng tốt mà chỉ khách điếm gần nhất cho đoàn người của Chu Minh Thuần. Chu Minh Thuần vừa không còn cách nào khác, lại vô tình làm rơi lệnh bài mà Từ Uyển vừa đưa. Nhìn thấy lệnh bài của Vạn Hoa lâu, chủ khách điếm rất nhanh đã thay đổi thái độ, nồng nhiệt chào đón Chu Minh Thuần cùng đoàn người của nàng, còn gọi toàn bộ gia nhân dậy thu dọn 2 phòng lớn nhất cho đoàn người của Chu Minh Thuần. Chu Minh Thuần cùng đám hộ vệ khó hiểu nhìn nhau, chỉ vì một lệnh bài này mà thái độ thay đổi nhanh như vậy, rốt cuộc Vạn Hoa lâu kia của Từ Uyển, có vai vế thế nào chứ? Hay nói chính xác hơn, Từ Uyển cô nương kia, rốt cuộc là có vai vế như thế nào?
_Chỉ với một tấm lệnh bài, có thể khiến tên chủ khách điếm thay đổi thái độ. Rốt cuộc Vạn Hoa lâu này, có vai vế như thế nào chứ?-Vương hộ vệ lên tiếng nói với Chu Minh Thuần.-Công chúa, chúng ta có cần điều tra một chút không?
_Chúng ta lần này đến là để điều tra thuế muối. Tạm thời âm thầm tập trung điều tra chính sự trước, theo dõi tình hình trước đã. Vạn Hoa lâu kia, chúng ta cẩn thận một chút là được rồi.-Chu Minh Thuần âm trầm suy nghĩ.
_Tuân mệnh công chúa, chỉ là, chúng ta hiện tại nên điều tra từ đâu?-Vương hộ vệ hỏi lại.
_Tản người đi dò thám khắp nơi trong thành Côn Kinh này, tiếp cận với các thương buôn muối, cái chúng ta cần dò hỏi, chính là... từ lúc nào Thuế muối có biến động, ai là người ban lệnh tăng thuế. Từ đó chúng ta mới có thể điều tra tiếp.-Chu Minh Thuần đã có suy tính trong lòng.
_Vâng, công chúa.-Vương hộ vệ nhận mệnh, sau đó rời khỏi phòng của Chu Minh Thuần.
Chu Minh Thuần an tĩnh ngồi trong phòng, trên tay cầm tấm lệnh bài mà Từ Uyển đưa cho nàng, trong lòng không khỏi suy tính sâu xa. Từ Uyển rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, tấm lệnh bài này rốt cuộc có ý nghĩa gì, tại sao Từ Uyển lại dễ dàng như vậy đưa nó cho nàng? Nhưng mà cho dù có hàng trăm câu hỏi, Chu Minh Thuần vẫn là cảm thấy, Từ Uyển nữ nhân này, nhất định đối với nàng không có địch ý. Nhưng dù thế nào, nàng vẫn phải cẩn thận hơn mới được. Nghĩ đến Từ Uyển, Chu Minh Thuần có một thứ cảm xúc lạ lẫm, nàng cảm thấy Từ Uyển dường như biết nàng, nhưng nàng có thể đảm bảo nàng chưa từng gặp Từ Uyển, nếu đã gặp qua thì nàng nhất định sẽ nhớ gương mặt kinh diễm động nhân tâm đó, nhưng bản thân nàng một chút ký ức cũng không có, vậy thứ cảm giác thân thuộc mà Từ Uyển đem lại, rốt cuộc là từ đâu mà có chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com