Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 20

Cũng như mọi ngày, Sa luôn thức dậy trước Gill để chuẩn bị mọi thứ linh tinh từ trang phục cho tới bữa ăn sáng và cả thuốc của bác sĩ Phương đã đưa, do dạo này tâm tình của Gill đã khá hơn, cũng không cáu gắt hay khó chịu như trước, lại còn biết đùa cợt và chịu cười, nên liều thuốc của bác sĩ Phương cũng giảm đi đôi chút, bất kể lại vậy, Sa vẫn có cảm giác Gill chỉ cười khi có Sa cạnh bên và nụ cười đó không hẵn xuất phát từ trong tâm hồn mà có phần ngượng ngùng, khó hiểu

"Có những đêm, tôi giật mình thức dậy, thấy Gill đang ngồi ưu tư suy nghĩ, tôi biết Gill đang có chuyện không vui...nhưng chưa bao giờ em chịu chia sẻ cùng tôi cũng không muốn tôi. Là em không muốn tôi quan tâm lo lắng hay em không muốn tôi can dự quá nhiều vào cuộc sống của em ? "

Là sao cũng được...

Sa lủi thủi dọn dẹp phòng, luộm lại mớ đồ dưới sàn, cũng như mọi ngày, cô kiểm tra xem trong túi áo quần có còn thứ gì quan trọng trước khi mang đi giặt và thứ hôm nay cô phát hiện đã khiến cô gặp không ít bất ngờ...

"Vì sao thứ đó lại ở trong túi của Gill ?"

Sa liếc nhìn Gill rồi suy nghĩ thoáng qua rồi quay lại nhìn Gill, Gill vẫn đang chìm trong giấc ngủ, có lẽ, chỉ khi ngủ Gill mới thật sự là chính mình.

"Ít ra em không cần phải đóng kịch hay nói dối để qua mặt bất cứ ai"

Sa vẫn rất bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra. Tới lúc Gill dậy, Gill thấy Sa đang ngồi cạnh bên và nhìn mình rất chăm chú như thể trước giờ chưa bao giờ Sa được nhìn rõ gương mặt của Gill. Khẽ vuốt những lọn tóc che ngang mặt Gill, Sa mỉm cười khẽ nói

_ Em dậy rồi, để Sa nói phục vụ mang thức ăn lên, ăn xong, uống thuốc rồi em muốn làm gì thì tùy ý

Gill khẽ gật đầu, vươn vai ngồi dậy nhưng cũng hơi ngượng ngùng nên phải kéo chăn lên che ngang người dù đây không phải là lần đầu tiên Sa nhìn thấy Gill trong hiện trạng này. Gill đợi Sa ra ngoài mới đứng dậy đi vội vào nhà tắm, giờ này cô phải uống thuốc trước khi phải trải qua cái cảm giác sống còn đau khổ hơn cái chết....

"Đã suýt chết mấy lần rồi, không lẽ không biết sợ là gì sao ? "

Khi Gill trở ra, Sa đã chuẩn bị đủ mọi thứ từ thức ăn sáng và cả cử thuốc sáng nay, vẫn rất bình thản, Sa không hỏi Gill bất cứ chuyện gì để Gill phải khó chịu càng không hối thúc Gill uống thuốc như mọi khi

_ Sa nghĩ lần này về HongKong em phải đến bác sĩ Phương, uống thuốc lâu như vậy mà cũng không cải thiện được gì nhiều, không biết thuốc của YoYo là thứ thuốc gì

"Không phải em đã tốt hơn rồi sao ? Sa coi, tay em không còn run nữa"

Sa chau mày tỏ vẻ không mấy hài lòng trước câu trả lời của Gill

_ Nhưng thỉnh thoảng tâm trạng của em vẫn không được ổn, dạo gần đây Sa thấy em có vẻ không vui

"chỉ là khó chịu một chút vì công việc làm ăn của xã đoàn thôi, mấy hôm nay lại không thấy Ah Long đâu cả, nên em bực mình một chút"

Nhắc tới Ah Long mới nói, từ hôm gọi điện cho Sa ra đón Gill, Ah Long như biến mất khỏi thế gian này, nhưng Gill không cho Sa gọi Ah Long, bởi Gill biết Ah Long đang đi đâu và đang làm gì, tới lúc cần xuất hiện, tự động Ah Long sẽ xuất hiện mà thôi

_Có việc gì em cũng có thể nói cùng Sa mà

" Việc trong xã đoàn tốt nhất Sa đừng dính vào nhiều quá, em không muốn Sa bị liên lụy vào"

Không khí bỗng trùng xuống, Sa không lên tiếng, Gill lại càng không, mà có muốn nói cũng không thể nào nói được. Bây giờ chính Gill mới là người lo lắng trước thái độ bất thường của Sa. Ăn sáng xong, Gill giả vờ uống thuốc ngay trước mặt Sa nhưng thật ra cô chỉ ngậm mấy viên thuốc trong miệng, Sa vừa quay mặt đi, Gill đã nhả ra ngay. Những ngày qua Gill đều như thế, qua mặt tất cả mọi người, kể cả Sa. Thấy Sa có vẻ không vui, Gill bước lại ôm Sa, Gill muốn nói đều gì đó nhưng Sa lại không cho Gill có cơ hội chạm vào cái điện thoại đang để trên bàn

_ Khờ quá, Sa không sao

Sa khẽ đẩy Gill ra một chút rồi đứng chỉnh lại cái cổ áo cho Gill

_ Hôm nay em lại phải đi gặp bên đối tác ? Thật ra những chuyện này nếu được em nên giao cho Ah Long, Kenny hay Steven lo, em không nên xuất hiện vì Sa lo em lại gặp chuyện...

Gill xua tay

"Hôm nay em không đi gặp đối tác, em muốn tới thăm một người quen"

_ Người quen ? Em có người quen ở Thượng Hải sao ? Sao Sa không nghe em nói tới ? Sa đi cùng em được không ?

Gill phải suy nghĩ một lúc mới gật đầu

" cũng được, nhưng Sa phải hứa là sau khi gặp người đó không được giận lẫy với em"

_ Uhm...

Gill mỉm cười, nụ cười không hề tươi tắn rồi chòm lên hôn nhẹ lên má Sa một cái, dù gì thì Sa cũng rất xứng đáng được nhận cái hôn này khi đã ngoan ngoãn đồng ý mọi điều kiện Gill đưa ra.

"Em muốn đi thăm ba của Rain"

Mỗi khi nghe tới tên Rain, Sa thật lòng không vui lắm, nhưng biết sao được, Sa chấp nhận chuyện này và cũng không muốn ghen với người đã khuất nữa, dù gì Rain cũng là người tới trước và cũng có ảnh hưởng rất lớn tới Gill. Cái trí nhớ kém cỏi của Sa phải lục lọi mọi thứ liên quan tới Rain để cuối cùng mới nhớ ra chuyện ba Rain là một thương nhân nổi tiếng ở Thượng Hải nhưng cô con gái lại có tâm hồn rất lãng mạn và thích phiêu lưu nên ngày đây mai đó, không bao giờ chịu ở cố định một nơi

Suốt chặn đường đi, Sa không hề lên tiếng, tâm trạng cô đang bị ảnh hưởng bởi chuyện sáng nay và giờ thêm việc của Rain, cô đã phát hiện và nhận thức rất rõ ràng rằng Rain mãi chiếm một vị trí trong tim Gill và Sa không bao giờ có tư cách được tham gia vào câu chuyện tình đẹp của hai người. Nhưng có lẽ, Sa đã quen với việc ở cạnh Gill, chăm sóc và lo lắng cho Gill bất kể Gill đối với cô lúc gần, lúc xa, lúc lãng mạn, lúc lạnh lùng, hờ hững.Không bao lâu, ngôi nhà của Rain đã hiện ra trong mắt hai người. Biệt thự này có hơi giống một cổ bảo thế kỷ 18 của châu Âu, phía trước biệt thự là một khuôn viên lớn, xung quanh không có nhà khác, vô cùng yên ắng, có thể gọi là một đào nguyên làm sa có suy nghĩ có lẽ đây là nơi đã bắt nguồn cho sự lãng mạn và yêu nghệ thuật của Rain. Khi xe dừng hẵn lại, Gill bình thản bước xuống xe, ba của Rain đã được cô thông báo trước vì sự viếng thăm này nên cũng ra ngoài đứng đón cô.

Gill gật đầu chào cô Lâm rồi ra hiệu cho tên tài xế mang tất cả đồ để trong cốp xe vào nhà

"À phải, quên giới thiệu với bác, đây là Sa, bạn con"

Gill viết lên điện thoại, đưa cho ông Lâm xem kèm theo cả lời xin lỗi

" Lúc ở HongKong con gặp tai nạn, bây giờ nói chuyện không được tiện, mong bác không chấp nhất"

Nếu xét về khía cạnh Gill là kẻ đã giết Rain, hẵn ông Lâm sẽ rất hận kẻ đang đứng trước mặt mình, mối quan hệ giữa cô và Rain cũng chưa từng được ông chấp thuận, nhưng với cá tính của Rain, giống như một cơn gió, thổi đi khắp mọi nơi, không bao giờ dừng lại, cũng không một ai có thể cản ngăn nên khi Rain còn sống, dù có nói Rain cũng không lay chuyển, bây giờ, Rain cũng không còn, ông Lâm cũng không có lí do gì để cấm cản Gill tới đây. Những ngày đầu tiên sau khi Rain chết, ông Lâm thậm chí ra lệnh cho hạ nhân đóng cửa không tiếp vị khách tới từ HongKong nhưng Gill không bỏ cuộc, mỗi năm vẫn đều đặn sang Thượng Hải thăm ông mấy lần, mỗi tháng nếu không sang được, cô cũng cho người mang quà biếu và tới hỏi thăm nên dần dần, ác cảm của ông dành cho cô cũng vơi đi bớt.

Sa bước tới, bắt tay ông Lâm một cái

_ Chào bác

Ông Lâm gật đầu và nhìn Sa một lúc khá lâu, không biết có phải là cảm giác hay không, nhưng khi nhìn Sa, ông thấy như đang được gặp lại Rain của ngày nào...

_ Rất vui khi được gặp con, chúng ta vào nhà đi

Gill gật đầu, ra hiệu cho Sa cùng mình vào trong, gia thế của Rain thật sự không nhỏ, phòng khách đúng như những gì Sa từng tưởng tượng khi nhìn thấy bên ngoài của căn biệt thự, thật sự rất lộng lẫy, nguy nga như một tòa lâu đài phương Tây với lối kiến trúc thời Phục Hưng cùng những gam màu sáng làm không gian có phần ấm áp, dễ chịu bất kể bên ngoài tuyết vẫn đang rơi.

_ Lâu rồi con không sang Thượng Hải, ở HongKong chắc đã có nhiều chuyện xảy ra

" Chuyện trong xã đoàn có làm cũng không thể nào làm hết, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không gọi là ít, lần này con sang đây bàn chuyện làm ăn nên mới có thời gian đến thăm bác, hôm nay hình như bác rất có hứng thú thưởng trà"

Từ lúc mới bước vào, Gill đã để ý tới bộ trà đặt trên bàn, cô cũng biết ông Lâm rất thích uống trà và cũng rất thích thách đố người ta, nhưng hôm nay ông Lâm không hỏi Gill, ông quay sang hỏi Sa bằng giọng rất thân thiện

_ Giới trẻ bây giờ hình như không còn thích uống trà nữa, con chắc cũng không hứng thú với thứ thức uống này. Con biết bác pha loại trà nào không ?

Sa lấy tay vò đầu một cái làm tóc tai tự nhiên rối cả lên

_ Thật sự thì...con không biết nhiều cho lắm, không phải trà nào cũng như nhau sao ?

Gill mỉm cười, lấy tay sửa lại tóc cho Sa, gương mặt rất dịu dàng, và cũng có phần hãnh diện dù câu trả lời của Sa không vẻ vang gì. Cũng không phải là điều khó đoán lắm, giống cafe vậy thôi, Gill cũng đâu có lạ gì chuyện Sa không thể biết đâu là cafe thường, đâu là thứ cafe mắc nhất thế giới, có lẽ điều duy nhất Sa có thể phân biệt được là Gill đẹp hơn những cô gái bình thường, vậy thôi cũng đã là quá đủ. Gill viết điều gì đó rồi đưa cho Sa xem, cái nét mặt của Sa từ vẻ ngớ ngẫng chuyển sang vẻ ngạc nhiên và có chút hào hứng

_ Không ngờ bác lại nổi tiếng trong giới trà đạo Trung Quốc, thật ra trong trí nhớ của con, ba con hình như cũng rất thích uống trà, nhưng là uống trà gì, uống ra sao...con không tài nào nhớ nổi

_ Vậy ba con đâu ?

Mặt Sa hơi buồn

_ Ba con mất lúc con còn rất nhỏ

Cái vẻ thật thà và thẳng thắng của Sa không mấy chốc đã chiếm được cảm tình của ông Lâm, ông không nói gì chỉ nhìn Sa bằng ánh mắt vừa có chút hiếu kì và ngạc nhiên khi một cô gái như Sa lại có thể ở cạnh con người đầy phức tạp từ tính cách đến cuộc sống như Gil và trong ánh mắt đó, dường như cũng có chút lạc lõng, thất vọng khi chợt nghĩ về Rain.

Cái tính của Sa thì không thích ngồi yên, với lại đứng trước một căn nhà lộng lẫy, đẹp nguy nga thế này, tính hiếu kì đang kêu Sa phải đi tham quan khắp mọi nơi để nhìn một lần cho biết. Ông Lâm dường như cũng nhận ra, ông cười hiền

_ Con muốn đi tham quan quanh đây thì cứ tự nhiên

_ Vậy con không khách sáo....

Sa nhìn Gill một cái rồi đi ra ngoài tham quan khu vườn, cũng không phải là cô tham cái vẻ tráng lệ hay xinh đẹp, mà vì cô cũng biết điều muốn tạo cho Gill có không gian riêng để trò chuyện cùng ông Lâm, họ lâu ngày mới gặp lại, hẵn có rất nhiều điều muốn nói

Đợi Sa đi khỏi, ông Lâm mới quay sang nói chuyện với Gil, vẫn là cái giọng bình thản như từ nãy đến giờ nhưng có vẻ nghiêm nghị hơn

_ Bác có nghe Edmond nhắc tới chuyện hai đứa đang điều tra kẻ giết Rain, nhưng bác muốn hỏi, nếu gặp lại kẻ đó, con sẽ làm gì ?

Gill không dám trả lời câu hỏi đó, nhưng ông Lâm thì rõ ràng đã biết được câu trả lời

_ Con có giết đám người đó, có trả thù thì Rain cũng không sống lại. Cái chết của Rain vốn dĩ là một tai nạn không ai muốn, bác tin rằng Rain cũng không muốn con vì nó mà giết người và không biết quí trọng những người, những vật xung quanh.

" Sa và Rain thật sự rất giống nhau, sôi nổi, hòa đồng và cũng có những lúc rất trẻ con"

_ Nhưng Rain không thể vì con mà ngồi yên một chỗ, nó thích đi đây đi đó, làm những gì nó muốn, có khi hàng năm, hàng tháng nó cũng không xuất hiện và không cho người ta biết nó đang làm gì, đang ở đâu. Còn Sa thì khác, bác tin là dù thế nào nó cũng sẽ ở cạnh, chăm sóc cho con

Ông Lâm đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Gill

_ Ta biết con đang suy nghĩ điều gì, đừng trả thù nữa, cả con và Edmond, đứa nào có chuyện bác cũng sẽ rất đau lòng. Chắc con cũng muốn lên phòng của Rain, con cứ tự nhiên, bác ra ngoài vườn một lúc...

Gill gật đầu rồi tự mình đi, cô đã làm điều này không ít lần nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi chạm tay mở cửa phòng Rain, lòng Gill lại xúc động và đầy cảm xúc. Căn phòng vẫn không khác gì lúc trước, trên bàn sách vẫn để hình của hai người và rất nhiều tài liệu tham khảo về âm nhạc, cafe hay đơn giản là một tấm bảng đồ hay quyển nhật ký ghi lại những nơi Rain đã đi qua. Có xem mới biết Rain đã đi được nhiều nơi như thế, ở bất kì nơi nào, Rain cũng ghi lại những câu chuyện mà cô được chứng kiến và những điều thú vị xung quanh...thật đúng là một người biết tận hưởng, không giống như Gill, muốn tìm cơ hội ra ngoài cũng rất khó khăn. Từ cửa phòng nhìn ra là khuôn viên rộng lớn được trang trí theo kiểu phương Tây, Rain từng kể, lúc cô còn nhỏ, cô thích ở ngoài kia một mình tập đàn violin và tự nói sau khi lớn lên mình sẽ trở thành một tài năng vĩ cầm được mọi người biết đến, ngưỡng mộ, tôn vinh. Đáng tiếc, cuộc sống của Rain quá ngắn ngủi, Rain ra đi khi tài năng phát triển rực rỡ khiến rất nhiều người trong nhạc đàn phải thầm tiếc cho một tài năng. Nghĩ đến đây, Gill lại cầm khung ảnh lên, đó là hình mà cô và Rain chụp trong chuyến đi ngủ ở Hàn, "tuần trăng mật" đầu tiên và duy nhất, hai người đều mặc áo trắng quần jeans, điểm nổi bật nhất trong hình vẫn là nụ cười của cả hai, hình như không có bất kỳ tạp niệm, rất thuần tuý, đáng yêu. Cho đến lúc này, Gill vẫn cho rằng đây là tấm hình nhìn hai người xứng đôi nhất. Gill sờ vào Rain trong hình, thầm nghĩ: "Nếu em trả thù, Rain có giận em không ? " đương nhiên là Rain trong hình không thể nào lên tiếng, cô vẫn đang cười rất ngọt ngào, còn Gill lại phải chau mày buồn bã...

Đặt khung hình lại vị trí cũ, Gill cố nén cảm xúc của mình trước khi quá muộn, cơn đau đầu lại kéo tới như báo hiệu cho những chuyện không hay....

"Thuốc của mình đâu"

Gill lục trong túi lấy ra một hủ thuốc nhỏ, cũng như mọi lần, Gill cứ uống mà không cần biết mình đã uống bao nhiêu. Cô vịn tay vào thành bàn, từ từ ngồi bệch xuống đất, gương mặt đang hồng hào bỗng chốc tái xanh vì cơn đau, toàn thân bỗng run lên bần bậc, trán cũng đổ đầy mồ hôi

" Không được...nhất định không thể xảy ra chuyện ở đây....sẽ ổn thôi..."

Gill tự trấn an mình rồi ngồi yên cố gắng hít thở thật sâu, những mạch máu của cô như đang co nén không thể nào kiểm soát, nhịp tim cũng tăng nhanh

Sợ hãi..

Phải mất một lúc thật lâu, Gill mới có thể tự ổn định tinh thần nhưng hơi thở vẫn còn dồn dập và tay vẫn chưa bớt run

...

Sa đi ra vườn, đi vòng vòng xung quanh tới khi coi chán mọi thứ tính quay trở vào thì thấy ba của Rain đang đi tới

_ Con cũng thích cây cảnh quá chứ

Sa khừ khờ đáp

_ Thật ra con cũng chỉ nhìn qua biết là nó đẹp chứ con cũng không hiểu gì mấy

Ông Lâm nghe câu trả lời, bất giác bậc cười càng làm Sa bối rối

_ Thật sự, khi trông thấy con, bác như thấy Rain lúc xưa vậy

Lại một sự so sánh không đáng có làm Sa thấy không vui, nhưng cô vẫn phải tỏ ra là mình không để tâm lắm tới vấn đề này

_ Vậy sao, nhưng con đâu được tài giỏi như Rain với lại, con làm thế nào cũng đâu thể trở thành Rain

Ông Lâm khẽ gật đầu, cũng đã tới lúc ông chấp nhận sự thật rằng Rain không bao giờ về đây nữa

_ Những ngày ở cạnh Gill, có phải rất mệt mỏi không ? Nhìn thấy người mình yêu mỗi ngày đều nhớ tới một người khác, mùi vị đó, chắc chắn không dễ nếm chút nào

Sa thở dài

_ Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là đôi lúc cảm thấy khó chịu, nhưng con không thể buộc Gill phải quên hẵn Rain

_ Chỉ cần con nhớ, Rain đã là quá khứ, vậy thì không còn gì phải ngại, bây giờ chỉ còn con ở cạnh Gill, trước sau gì nó cũng sẽ toàn tâm, toàn ý để chấp nhận con. Gill cũng là một cô gái tốt, dù cuộc sống của nó có phức tạp nhưng bản tính không xấu như ta từng nghĩ và nó cũng rất khéo chọn lựa. Khuyết điểm lớn nhất của nó là quá cố chấp. Lần này gặp con, bác hi vọng con có thể từ từ thay đổi con người của nó và cũng đừng để nó tìm những kẻ giết Rain để trả thù

Sa nghe tới đây, tự nhiên thông minh, sáng suốt hơn hẵn

_ Bác muốn nói Gill đang tìm kẻ đã giết Rain?

_ Bác nghĩ nó đã tìm ra hoặc không lâu nữa nó sẽ tìm ra, bác không muốn nó xảy ra chuyện và chắc chắn Rain cũng không muốn nó giết thêm người nào nữa

Sa thấy hơi lo lắng, cô chợt để ý tới thái độ thất thường của Gill những lúc gần đây, cô vội hỏi ông Lâm, Gil đang ở đâu rồi chạy vội lên lầu. Lên đến lầu hai, cánh cửa phòng Rain đang khép hờ, khẽ đẩy cửa ra, Sa thấy Gill đang ngồi dưới đất, cô vội chạy vào lo lắng

_ Chuyện gì vậy ? Sao em ..

Gill ôm Sa khóc nức nỡ, cũng không biết Sa có nhận ra những giọt nước mắt này là mừng rỡ khi Sa xuất hiện chứ không phải vì khóc cho Rain hay không, nhưng rõ ràng, Sa có cảm thấy nhận được tâm trạng của Gill đang rất hỗn loạn, rất bất an. Đợi Gill khóc cho thật đã, Sa mới đỡ Gill ngồi lên giường

_ Sao tự nhiên em lại không ?

Gill lắc đầu không đáp

_ Em nhớ Rain ?

Không còn cách nào khác, Gill đành phải gật đầu vì nếu không sẽ bị Sa hỏi tới. Hơi thở của Gill vẫn còn dồn dập nhưng tay đã không còn run và gương mặt cũng bớt xanh khi Sa chạy vào phòng nên Gill cũng không có gì phải thừa nhận là mình vừa lên cơn kích động. Sa để Gill ngồi đó một lúc, mãi tới bây giờ, Sa mới thật sự được bước vào thế giới của Rain, rất ngăn nắp và cũng rất lãng mạn, nhìn tấm hình Gill và Rain chụp đang để trên bàn sách, Sa chợt nhớ về tấm hình ở nhà, nhưng khi đó gương mặt của Rain có phần nghiêm nghị hơn, không ngọt ngào, tình cảm như lúc chụp tấm hình này, không thể phủ nhận, Rain rất đẹp, cá tính và rất xứng với Gill

Gill biết Sa đang không vui, cô kéo tay Sa, gương mặt có vẻ nũng nịu làm bao giờ giận dỗi trong Sa đều tan biến hết

_ Khờ quá, làm sao Sa giận chứ, Sa đã hứa sẽ không giận khi tới đây mà, với lại...Sa biết Rain đã là quá khứ, Sa không muốn làm em khó xử càng không muốn em vì nghĩ tới Sa mà phải quên Rain...đó là một người rất tốt, rất tuyệt vời mà, đúng không ?

Không ngăn được mình, Gill chòm tới ôm Sa thật chặt, những lúc thế này, Sa thật sự là chỗ dựa tinh thần, là người Gill muốn gặp, muốn nương tựa và muốn được yêu thương.

_ Nếu em không có gì nữa thì chúng ta xuống nhà, ba của Rain muốn giữ chúng ta lại ăn cơm trưa, Sa nghĩ em không phản đối

Gill gật nhẹ đầu, nhưng trước khi cho phép Gill đứng dậy, Sa đã chỉnh lại cái áo Gill đang mặc và chảy lại tóc cho Gill, những việc này, hình như Sa rất tỷ mỹ và luôn để ý từng chút một. Đi cạnh Sa thật sự Gill giống một đứa trẻ được chăm sóc ân cần từng chút một và cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi đươc quan tâm.

Có những thứ nên quên đi, cũng có những việc nên ghi nhớ

Chỉ là...không cần nhất thiết bao giờ cũng lấy quá khứ ra để so sánh với hiện tại

Đơn giản vì đó đã là quá khứ và con người cần sống cho hiện tại và tương lai

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com