Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chân Tướng


"Biểu tỷ, ngươi thấy không khỏe ở chổ nào?" Quách Nhược Y thấy được điều khác lạ ở Giang Nguyệt Dung, cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn.

Đôi tay run rẩy bấu chặt góc áo, Giang Nguyệt Dung trên mặt hiện rõ hốt hoảng đối diện Quách Nhược Y, tia ngờ vực càng lúc càng nồng đậm.

"Biểu tỷ, trên mặt ta có gì hay sao?" Quách Nhược Y bị Giang Nguyệt Dung nhìn đến không thoải mái.

Giang Nguyệt Dung chỉ cười cười, cố làm ra vẻ thật tự nhiên: ''A... không có, nghỉ sớm thôi."

Một đêm này trôi qua thật khó, Giang Nguyệt Dung khó khăn lắm mới chợp mắt một tí lại bị Quách Hân Nghiên làm cho mất giấc, đã tới giờ khởi hành. Nàng mệt mỏi bước xuống lầu, trùng hợp đụng mặt Chung Thi Uyển.

"Giang tiểu thư... ngươi là có ý gì? " Suốt cả buổi sáng Giang Nguyệt Dung nếu không nhìn chằm chằm vào Chung Thi Uyển, cũng là quan sát nàng từ trên xuống dưới, phải nói là phiền toái vô cùng.

"... Không có chuyện gì." Giang Nguyệt Dung vội vàng lãng tránh, liền nhanh chóng leo lên xe ngựa. Nàng chính là nhìn thấy những thứ không nên thấy, nhìn những thứ không nên nhìn. Có đôi lúc nàng cảm thấy bản tính ngông cuồng  của mình thực phiền toái, chuyện phi lý như thế cũng có thể nhìn ra a... lão thiên a. Cơ mà làm nữ nhân chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ chi phải cải nam trang ăn nhiều cực khổ như thế chứ?

Đoạn đường phía trước thật thanh vắng, người ngựa vẫn chăm chỉ bước đi, tiếng giẫm đạp lá khô thỉnh thoảng âm vang đều đặng.

Bỗng nhiên vang lên từng đạo âm thanh kim khí, hình như là tiếng đánh nhau thì phải, kèm theo đó là tiếng ngựa hí liên hồi.

Thấy lạ, Chung Thi Uyển bèn nhỏ giọng hỏi Từ Tĩnh Lôi: "Từ công tử, người có nghe thấy gì không?"

Từ Tĩnh Lôi nghe xong tinh thần không khỏi phấn khởi, hắn một cước phi khỏi xe, bất quá chưa đầy năm giây thì Từ Tĩnh Lôi đã khổ sở bò ngược vào thùng xe, gương mặt của hắn bây giờ chẳng còn lấy một giọt huyết sắc.

Nhìn bộ dạng kia của Từ Tĩnh Lôi thôi Chung Thi Uyển cũng đủ hiểu rồi, đừng nói là gặp phải sơn tặc trong truyền thuyết đi hả?

Chung Thi Uyển âm thầm nuốt nước bọt, chầm chậm vén màn che, tình cảnh bên ngoài lập tức hiện rõ trước mắt nàng.

Ngọc Hoa đàn cùng mười gia đinh ra sức chống đỡ hơn ba mươi tên hán tử, tình hình bây giờ rất chi là căng thẳng, thắng bại chẳng cần nói, nhìn thôi cũng đủ hiểu nhóm người của Ngọc Hoa đã yếu thế dần.

Lúc bấy giờ một tên sơn tặc khác bưng trên tay một bao tải to, hắn vung kiếm chém đứt miệng bao, vô số con rắn ở bên trong được dịp bò tán loạn ra bên ngoài.

Rắn, là rắn ư? Trên cuộc đời này Chung Thi Uyển ghét nhất là loài RẮN!

"Từ... Từ... Từ công tử, mau... cứu Đại... Đại... Đại... Đại tiểu thư đi kia..." Chung Thi Uyển lắc đầu thực mạnh, nàng muốn làm cho bản thân thật là tỉnh táo, cơ mà vẫn vô dụng, đôi chân của nàng từ lâu đã sớm mền nhũn ra rồi.

Từ Tĩnh Lôi tay chân run rẩy vô cùng lợi hại. Hắn lắp bắp miệng: "Ta... ngươi... ngươi ra đó chỉ có chết thôi."

Chung Thi Uyển nhìn Từ Tĩnh Lôi bây giờ thực đáng ghét, đường đường là một đại nam nhân... nhưng nhìn hắn xem, sắp sửa tè ra quần đến nơi rồi.

"Chết cái mẹ ngươi!" Chung Thi Uyển đạp bay cửa sau, chuẩn bị chạy khỏi khu vực chết chóc đó càng xa càng tốt, lấy bản thân yếu ớt như mình đâm đầu vào đấy cũng chẳng giúp ích được gì, chi bằng nhân cơ hội này tìm thêm người tới giúp đỡ đi.

Chung Thi Uyển bỏ chạy còn chưa quá năm bước chân, thì vừa hay nghe được tiếng kêu thất thanh của một nam nhân, hắn nói rằng: "Không xong rồi Ngọc Hoa tỷ! Đại tiểu thư bị rắn độc cắn trúng rồi a!"

Quách Nhược Y bị rắn độc cắn ư?

Sao cũng được, chết cũng được, Chung Thi Uyển nàng đâu có quản nhiều được đến như vậy. Chung Thi Uyển luống cuống rút thanh đao trên thi thể một đứa thổ phỉ, nàng một đường nhắm mắt bổ đao tới tấp, chạy thẳng về phía trước.

Bầy rắn kia cũng bị tiếng hét chói tay của Chung Thi Uyển làm cho giật mình, bọn chúng lần lượt bị lưỡi đao trên tay Chung Thi Uyển chém cho dứt lìa hai khúc, một số con thức thời đều tản đi nơi khác.

Cỗ xe ngựa của Quách Nhược Y đã sớm tan nát gần một nửa, Quách Hân Nghiên vì quá hoảng sợ nên đã ngất xỉu, Giang Nguyệt Dung chẳng rõ tung tích, mà Đại tiểu thư của nàng đang ở ngay bên trong chôn mặt vào đầu gối, yếu ớt khóc thút thít.

Đường đường một đại tiểu thư tôn quý cao sang, mọi thứ của nàng luôn luôn sạch sẽ và chỉn chu, trên người nàng cho dù tìm đỏ mắt cũng không thể nào nhìn được một lỗi nhỏ nào cả.

Ấy mà ngay lúc này, Quách Nhược Y nàng chật vật hơn bao giờ hết. Chung Thi Uyển đây, nhìn đến đau lòng.

Mà ở cách đó không xa, lại xuất hiện thêm một nhóm người, bọn họ đã có mặt tại đây từ sớm, chẳng làm gì cả, chỉ để quan sát đoàn người của Quách Nhược Y mà thôi.

"Trại chủ, đám vô danh tiểu tốt kia chắc là ăn gan hùm mới dám tại địa bàn của chúng ta náo loạn." A Tô gõ ngón tay lên thanh đao lớn.

Cẩn Yên ngồi trên yên ngựa, dẫn đầu một nhóm nam nhân, nàng quan sát hổn loạn bên trong rừng trúc đã rất lâu, bất quá vẫn chưa có ý định giúp đỡ cho tới khi nhìn thấy nam nhân mặt trắng đang đứng chắn trước một cổ xe ngựa... Không sai, đó là Chung Thi Uyển.

Cẩn Yên vội vàng cao giọng: "Mau, ứng cứu!"

A Tô tròn mắt nhìn sang nam nhân có gương mặt đầy râu, hắn ngơ ngác hỏi: "Trại chủ định đổi kế hoạch a?"

Nam nhân mặt râu tặc lưỡi, cũng gấp gáp thúc ngựa: "Trại chủ nói sao cứ như vậy mà làm."

Cẩn Yên một nhát lướt gươm qua cổ tên thổ phỉ, máu tung tóe bắn cao, ấy mà nét mặt của nàng không mấy biến đổi, nhẹ nhàng đáp xuống nóc kiệu. Nhìn vào Chung Thi Uyển, nàng kẽ hô: "Lại gặp nhau."

Chung Thi Uyển từ cổ chân Quách Nhược Y ngẩng đầu, môi dính đầy máu tươi phi thường chói, mông lung tự nói: "Cẩn Yên sao?"

Chốc sau tri giác mới bắt đầu phản ứng, Chung Thi Uyển quýnh quáng van xin Cẩn Yên cứu Quách Nhược Y.

Chưa bao giờ Chung Thi Uyển nghĩ rằng Quách Nhược Y lại nhỏ bé đến vậy, nàng đang nằm gọn trong vòng tay của mình, cả người nàng một lúc một lạnh, chẳng còn một chút hơi ấm nào cả.

Không biết nữa, không hiểu bằng cách thần kỳ nào đó mà Chung Thi Uyển nhận thức cái cảm giác đau lòng đến rơi lệ này. Bàn tay đều là máu, khắp nơi đều là máu, trước mắt Chung Thi Uyển đều là ảo ảnh, chỉ khi ôm Quách Nhược Y trong vòng tay, Chung Thi Uyển mới có cảm giác nàng đang tồn tại.

"Cẩn Yên cô nương, tiểu thư của ta trúng độc, mong ngươi giúp ta hỗ trợ Ngọc Hoa tới đây nhanh nhất có thể!" Trước khi ý thức mất dần, Chung Thi Uyển vẫn muốn ngoan cố thông báo thêm một lần, hy vọng vẫn còn kịp.

Cẩn Yên nhíu mày, nhìn từng vũng máu đen cô đặc nằm vương vãi, sơ ngang cũng hiểu ra được vấn đề. Chung Thi Uyển là đồ ngốc sao? Tự thân hút nọc rắn, còn chưa biết bản thân sống chết ra sao đã vội lo lắng cho người ta.

Ngay lúc ấy chẳng biết từ đâu bay ra một nữ nhân, nữ nhân không xương ấy vẫn cứ ôm chầm lấy Cẩn Yên nàng, vừa khóc lóc vừa thảm thiết cầu xin: "Vị nữ hiệp này van người cứu giúp a... Kia... Rắn... Rắn..."

Cẩn Yên cúi đầu, một cước giáng xuống đỉnh đầu con rắn ấy, sau đó nhanh chân đá con rắn mất đầu bay đi. Tuy nhiên nữ nhân không xương nọ vẫn bám cứng trên lưng nàng, mặc dù Cẩn Yên có hết lời giải thích đi chăng nữa thì nữ nhân ấy vẫn nhất quyết không chịu đặt chân xuống mặt đất.

Hết cách, thủ hạ ở bên cạnh liền ra tay đánh ngất nàng, mang nàng lên lưng ngựa, nơi có Quách Hân Nghiên đang nằm ở đấy.

Ngọc Hoa chung quy võ công cao cường là một lẽ, nhưng lấy một địch trăm, yếu thế hơn là điều hiển nhiên.

Nhờ sự giúp sức của nhóm người Cẩn Yên mới có thể xử lý hết đám thổ phỉ. Đến nơi mới phát hiện Chung Thi Uyển đang bất tỉnh nằm trên lưng ngựa, còn Quách Nhược Y y phục loang lổ vết máu cũng lâm vào hôn mê.

"Tình thế cấp bách, mau đưa các nàng tới sơn trại của ta!" Cẩn Yên mạnh mẽ vung roi, hắc mã ăn đau hí một tiếng to, chạy nhanh như gió.

Sau khi đến sơn trại, Ngọc Hoa đã ở bên trong theo dõi Quách Nhược Y hằng giờ liền, phải xác nhận Quách Nhược Y hoàn toàn qua khỏi cơn nguy kịch thì Ngọc Hoa mới có thể an tâm rời khỏi.

Cẩn Yên ở trước hành lan hết đứng lên lại ngồi xuống, nóng lòng đợi chờ Ngọc Hoa. Sơn trại của nàng không phải không có thầy lang, chẳng qua thân phận Chung Thi Uyển có chút đặc thù, chỉ có thể trông cậy ở Ngọc Hoa.

Ngọc Hoa định cởi y phục xem xét độc tố lan rộng tới đâu, bỗng nhiên tay chợt ngừng động tác. Nàng gấp gáp nói: "Thỉnh Cẩn Yên cô nương ra ngoài, ta cần tập trung chuẩn mạch."

Cẩn Yên thấp giọng trả lời: "Ta đã biết thân phận của nàng."

Ngọc Hoa ngưng một hồi cũng tiếp tục hoạt động, trãi xuống bộ kim châm  điểm vào từng huyệt đạo rồi nhanh tay viết lên giấy một số loại dược liệu: "Cái này là của tiểu thư, còn cái này là của Chung cô nương."

"Nàng có bị làm sao hay không?" Nhìn Chung Thi Uyển toàn thân đều phủ kín đủ loại kim châm như thế, làm cho Cẩn Yên không nhịn nổi lo lắng.

Ngọc Hoa định thần một lúc, sau lại khe khẽ thở dài. Nàng cho hay: "May mắn kịp thời cứu chữa, bằng không..."

"Nếu nàng không liều lĩnh hút lấy chất độc, chỉ e Quách Nhược Y định sẵn một đời tàn phế!" Cẩn Yên lạnh tựa núi băng, bắt lấy mảnh giấy trên bàn rồi rời khỏi.

Thời điểm nàng vừa mở ra cánh cửa đã chạm phải Giang Nguyệt Dung và Quách Nhược Y, chẳng hay các nàng có mặt ở đây từ lúc nào? Bất quá Cẩn Yên cảm thấy không cần chào hỏi để làm gì, Cẩn Yên cứ thế mà lướt qua hai người bọn họ.

Quách Nhược Y từ khi lấy lại tỉnh táo, liền nằng nặc muốn đi tìm Chung Thi Uyển, Giang Nguyệt Dung chẳng còn biện pháp nào khác, đành thuận theo ý biểu muội của nàng.

Cẩn thận đem cửa đóng chặt mới dìu Quách Nhược Y tiến vào bên trong, nhìn Ngọc Hoa hấp tấp kéo xuống rèm che, Giang Nguyệt Dung lúc này mới nhè nhẹ thở dài: "Ta đã biết thân phận của nàng."

Ngọc Hoa cùng Quách Nhược Y đồng loạt nhìn nhau, đủ làm đối phương thấu hiểu ý tứ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com