Chương 24: Mai mối.
Là vì nửa đường dâng hương gặp nạn, nên đoàn người Quách Nhược Y kẹt tại ngọn núi Linh Sơn đã được một khoảng thời gian, chỉ đợi thương thế của Chung Thi Uyển hồi phục, đoàn người liền tức tốc tiến đến Linh Sơn tự.
Sau khi bái lạy phật tổ, cũng nhanh chóng tốc hành hồi phủ, tránh Quách lão gia sinh nghi lo lắng.
Chuyện gặp phải sơn tặc, theo lệnh Quách Nhược Y tuyệt đối không được hé môi nửa lời, kẻo tới tai Quách lão gia sẽ thêm lớn chuyện. Nếu kẻ nào trái lệnh, phạt cắt lưỡi làm gương.
Tại Quách phủ.
Từ Tĩnh Lôi hai năm theo đuổi Quách Nhược Y không cho là quá nhiều nhưng không tính là quá ít. Tuy nhiên Quách Nhược Y và hắn vẫn duy trì mức độ bằng hữu không hơn không kém, nói một cách khó nghe hơn chính là trong mắt Quách Nhược Y hắn còn không bằng một đứa họa sư Chung Thi Uyển.
Tôn nghiêm của Từ Tĩnh Lôi hắn làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra?
"Trừ phi ta thành gia mới cam tâm tình nguyện ngừng theo đuổi nàng!"
Giọng nói hùng hổ chặt gãy dòng suy nghĩ của Từ Tĩnh Lôi, hắn liếc về hướng đó, hóa ra chỉ là một nhóm gia đinh tập tụ. Hắn lúc này phải nhanh chân đi tìm Quách Nhược Y ngắm nàng một chút, từ khi trở về Quách gia hắn mặt dày bất chấp xin nán lại thêm hai ngày, cũng đã đến lúc phải rời đi.
Bất quá bỏ đi chưa được bao lâu thì Từ Tĩnh Lôi đã đừng bước, trong đầu hắn liền nảy ra một sáng kiến, lời nói của tên gia đinh vừa nãy... tại sao hắn không nghĩ ra phương diện này sớm hơn.
Đợi Từ Tĩnh Lôi đi xong đám gia đinh mới dám tiếp tục cuộc nói chuyện. Một tên trong số đó đấm vào vai Thạch Đầu một cái: "Ngươi lớn miệng như vậy làm gì a? Biết đâu có người nghe được mách lẻo Lưu quản gia, nói chúng ta lười nhát trốn việc thì nguy."
Thạch Đầu ngượng ngùng gãi mép môi: "Thật ngại quá... hễ nhắc Tiểu Cúc là ta không kiểm soát nổi."
Thạch Đầu nói xong liền bỏ đi sang một nơi khác, nụ cười ngốc nghếch trên môi hắn hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Nhìn túi gấm trong lòng bàn tay, hắn lạnh lẽo nhếch môi sau đó nhanh chóng phi thân vào góc tối.
___________________
Nghe nói Quách Nhược Y đang ở sảnh phía tây cùng Quách lão gia thương thảo vấn đề gì đó. Thật đúng ý Từ Tĩnh Lôi biết bao, hắn không dám lãng phí thời cơ dù chỉ là một khắc.
Từ Tĩnh Lôi trước là cung kính, sau là hữu lễ, Quách lão gia phải nói nhìn hắn vô cùng ưng ý, ông ra hiệu cho hắn ngồi xuống cạnh Quách Nhược Y.
"Quách lão gia, Tĩnh Lôi nhận thấy Chung Vân huynh ấy đích thị là một nam nhân tốt, Tĩnh Lôi chính là có ý định kết duyên hắn cùng bào muội, không biết người thấy như thế nào?" Từ Tĩnh Lôi thản nhiên thưa.
"Đa tạ ý tốt của Từ công tử, Chung Vân hắn thân phận thấp kém, chỉ e cùng Từ tiểu thư không xứng."
Quách Nhược Y không phải không biết tới phép tắc tối thiểu rằng chớ nên vô duyên ngắt lời người khác... nhưng nếu nàng không lên tiếng, chỉ e tên Từ Tĩnh Lôi này thật sự chẳng biết điểm dừng.
"Cái này..." Quách lão gia vội vàng can ngăn câu nói của Quách Nhược Y. Ông nghiêm nghị vuốt râu rồi nói tiếp: "Từ công tử để mắt tới Chung Vân đó là niềm vinh hạnh của hắn, chỉ có điều không biết ý tứ hắn ra sao."
Quách lão gia rất xem trọng những người có tài, đặc biệt là Chung Thi Uyển, ông từ lâu đã xem Chung Thi Uyển như người thân tính. Từ gia không phải gia tộc tầm thường, xem ra Chung Thi Uyển có thể vào được Từ gia đó là một điều may mắn, nếu bỏ lỡ sẽ vô vàn tiếc nuối.
Đúng như Từ Tĩnh Lôi dự liệu, hắn đắc chí tươi cười, Quách Nhược Y vốn dĩ không có cảm tình với hắn, nay ghét thêm một chút cũng không sao.
Ít lâu sau đó Từ Tĩnh Lôi hắn đã tìm ra Chung Thi Uyển. Trong chuyện này hắn vô cùng tự tin, tiểu muội của hắn thanh tú trang nhã, gia sản của hắn thì có ăn xài cả đời cũng không lo hết, thế thì chỉ có kẻ ngốc mới từ chối cơ hội quý báu này mà thôi.
"Không được!" Tiếng kêu như đánh động bốn bề tĩnh lặng. Chung Thi Uyển mệt mỏi nhún vai, nói với Từ Tĩnh Lôi thêm một câu: "Nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước."
"Ba trăm lượng bạc!" Từ Tĩnh Lôi lời lẽ bắt đầu vội vàng, hắn mong có thể trì hoãn được bước chân của Chung Thi Uyển. Quả thật không sai, Chung Thi Uyển lập tức ngừng lại, còn xoay đầu về phía hắn.
Chung Thi Uyển thân thiện cười với hắn một cái rồi mạnh bạo điểm lên ngực hắn bốn cú đấm tay: "Ta không có hứng thú tới muội muội của ngươi, cuộc sống của ta miễn can thiệp!"
"Kia... không cần cùng muội muội ta thành thân nữa, chỉ cần ngươi đến Từ gia làm họa sư cho nàng một năm." Từ Tĩnh Lôi vứt bỏ liêm sỉ lạy lục cầu xin, còn Chung Thi Uyển trước cũng như sau quyết tâm từ chối.
Hắn đành cắn răng sử dụng hạ sách cuối cùng. Từ Tĩnh Lôi nén xuống đau thương mà hô lớn: "Sáu trăm lượng bạc, hai tháng làm hoạ sư!"
"..." Chung Thi Uyển tựa hồ như mình nghe nhầm, liền giơ ra sáu ngón tay và lặp lại câu nói của hắn: "Sáu trăm lượng bạc... hai tháng?"
Từ Tĩnh Lôi thầm lau mồ hôi, nuốt xuống một ngụm nước bọt mới gật đầu.
Chung Thi Uyển nhanh nhảu tiếp lời: "Ngươi muốn đi ngay lúc này không? Ta trở về thu dọn hành lý. Còn phải xin phép Quách lão gia nha."
Từ Tĩnh Lôi trộm lau mồi hôi trên trán, hắn cười hề hề rồi xua tay: "Không không, ngày mai mới khởi hành a. Ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta cũng đã hỏi qua Quách lão gia."
Nói tới đây mới thật là lạ, Từ Tĩnh Lôi vốn đâu phải loại người tốt lành? Lần này ra một thù lao trên trời chỉ để dạy muội muội hắn học vẽ tranh nội trong hai tháng. Cuộc làm ăn quá hời đương nhiên sẽ có không ít rủi ro... nhưng Chung Thi Uyển này chẳng ngại mạo hiểm, tốt nhất cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Chung Thi Uyển nhún vai: "Ta muốn lấy trước một nửa thù lao."
Từ Tĩnh Lôi trước tiên nhíu mày, bất quá cũng mau lẹ đồng ý, chỉ cần tách Chung Thi Uyển ra khỏi Quách Nhược Y, khoảng thời gian hai tháng đủ để hắn biến gạo trở thành cơm thì tất cả hắn bỏ ra hết thảy điều xứng đáng.
"Sáng mai sẽ có người đem tới cho ngươi."
"Tốt."
Cả hai một câu nhất trí, mỗi người một hướng, hiên ngang rẽ lối.
================
Lõi nến cháy xem phần sáp cuối từ lâu đã tắt hẳn, căn phòng sớm đã chìm vào trong bóng tối.
Chung Thi Uyển vừa bước vào bậc cửa liền cảm thấy là lạ, nàng hôm nay ra ngoài lại quên khóa cửa phòng ư?
Mà kệ đi, Chung Thi Uyển nàng bây giờ không có tâm trí để thay một lõi nến mới, một lòng tiến tới gầm giường tìm kiếm rương bạc của mình, đêm nay nàng muốn tranh thủ soạn cho xong hành lý.
Lần mò trong bóng đêm một hồi, Chung Thi Uyển không cẩn thận bị mất đà, nàng ngả lên tấm đệm giường rồi sa vào lòng ai đó... vào lòng ai đó ư?!
Có người lạ đột nhập vào phòng Chung Thi Uyển... còn hương vani quen thuộc này nữa?
"Đại tiểu thư sao?" Chung Thi Uyển mơ hồ hỏi.
Chung Thi Uyển dựa theo quán tính, nhìn thẳng vào mặt Quách Nhược Y trong bóng đêm.
Mũi Chung Thi Uyển rất cao, nhấn rồi lại nhả, đôi lúc mang theo hơi thở ấm nóng, cư nhiên phả trước ngực Quách Nhược Y.
Tư thế này không phải là quái dị lắm hay sao?
Thời tiết có vẻ hanh khô nóng bức, hoặc vì bất kì lý do nào đó mà người dưới thân ngột ngột gia tăng nhiệt khí, Chung Thi Uyển đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
"Tiểu thư có phải phát sốt rồi hay không?" Chung Thi Uyển vừa nói bàn tay vừa hoạt động, lần mò trong bóng đêm đi tìm trán của Quách Nhược Y trong lo lắng.
Chung Thi Uyển thủy chung vẫn không tìm được vần trán nào cả, chỉ tìm được thứ gì to to lại mềm mềm thế này?
"Chát"
Lão thiên a~ Chung Thi Uyển ôm đầu lăn qua một bên, đau đến tá hỏa tam tinh. Nàng lớn giọng quát: "Vì sao đánh ta?!"
Quách Nhược Y mím môi ôm ngực, hơi thở bắt đầu đứt quãng: "Lưu... manh!"
"Thế người năm lần bảy lượt đột nhập phòng ngủ của ta thì tính là cái gì?" Chung Thi Uyển đúng là đang bất mãn. Đấu khẩu cùng Quách Nhược Y, lúc nào cũng có cảm giác bản thân luôn bị nàng ức hiếp.
"Khắp Quách phủ này, kể cả hạt cát nhỏ nhoi cũng là của ta, kể cả thân xác ngươi cũng là của ta. Căn phòng bé tí này thì tính là cái gì?" Quách Nhược Y điềm nhiên cất giọng, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng âm sắc thì không hề nhẹ một chút nào.
Chung Thi Uyển còn không biết Quách Nhược Y còn có thể bá đạo vô lý tới như vậy. Bất quá không thèm đôi co, nàng khoanh tay tựa lên thành giường, miệng lầm bầm: "Ngày mai ta rời khỏi phủ, phòng ngủ này chính thức hoàn trả cho người là được."
"Ngươi sẽ đi theo Từ Tĩnh Lôi?" Chưa kết thúc tại đó, Quách Nhược Y ngày càng lớn tiếng: "Cái kia nữ nhân cùng nhau... ta không ngờ ngươi lại có tư tưởng bại hoại như thế!"
"Bại hoại?" Ngoài dạy dỗ Quách Hân Nghiên ra, từ bao giờ nhận thêm một học sinh khác lại bị cho là bại hoại. Khi không bị người ta mắng mỏ như thế, Chung Thi Uyển không phát cáu mới là lạ đó.
"Đại tiểu thư người..." Chung Thi Uyển vừa định đáp trả, lại vừa chẳng muốn đôi co. Đại tiểu thư mắng nàng bại hoại thì là bại hoại, mặc kệ đi!
Hít thở được một lúc, Chung Thi Uyển chỉ tùy tiện nói: "Ta là thích như thế."
"... Vậy sao?" Quách Nhược Y cười lạnh, nghe như dè bỉu.
Chung Thi Uyển giơ cao bàn tay, chạm tới vệt sáng yếu ớt của ánh trăng len lỏi qua khung cửa. Nàng như tự nhủ với chính mình: "Ta không thuộc về nơi này, nói cách khác cuộc sống của ta vốn dĩ là những chuỗi ngày tạm bợ mà thôi."
Chung Thi Uyển lại nói tiếp: "Dù sao không còn gặp lại nhau, ta có chuyện muốn cho người biết."
Đúng, sau khi nhận đủ số bạc của Từ Tĩnh Lôi, Chung Thi Uyển cũng sẽ xin phép Quách lão gia rời khỏi Quách gia. Chung Thi Uyển ta một mình tự do tự tại, ở cái thời đại quái quỷ này sống đến hết đời.
Quách Nhược Y vẫn là lẳng lặng ngồi nghe Chung Thi Uyển nói hết câu.
"Ta tên là Chung Thi Uyển, ở một thế giới khác... Ta trải qua một lần tai nạn, phi logic xuyên đến thế giới của người." Chung Thi Uyển khe khẽ thở dài.
Không nhận được hồi đáp của người bên cạnh, Chung Thi Uyển thừa biết nàng không tin, nói cách khác nàng ắt hẳn chẳng hiểu được mình đang nói thứ gì đâu.
"Ngay từ đầu...ta đã có cảm giác ngươi so với chúng ta không đồng nhất." Nói xong, Quách Nhược Y nàng không đậm không nhạt lại bật cười: "Không ngờ vi diệu tới như vậy."
"Coi như ta đã nhìn lầm ngươi." Quách Nhược Y hờ hững bỏ xuống một câu nói. Bóng dáng Đại tiểu thư quá thướt tha, tựa mây trôi gió thổi, thanh thoát lại uyển chuyển bỏ chạy khỏi căn phòng.
Dõi theo con đường Quách Nhược Y vừa mới đi qua. Chung Thi Uyển lại tự hỏi bản thân, tư vị này nên gọi là gì? Không đành lòng ư? Vì cái gì mà không đành lòng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com