Chương 34: Tới thôi, nương tử!
Chung Thi Uyển vung tay đóng sầm cánh cửa, ngón trỏ điểm giữa không trung, trong lòng vẫn chưa nguôi cơn giận.
"Tốt! Là ta đây bao đồng!"
Quách Nhược Y vì cái gì mà đề ra những câu hỏi cắc cớ vậy chứ? Chung Thi Uyển nàng cứu Quách Nhược Y thì có liên quan gì tới Từ Tĩnh Lôi hay không?
Vì điều gì quan tâm bảo hộ Quách Nhược Y thì có gì liên đến Từ Tĩnh Lôi chứ hả?
Bởi vì Chung Thi Uyển hiểu rất rõ Từ Tĩnh Lôi không phải là dạng nam nhân đáng tin cậy. Nàng khuyên nhủ, Quách Nhược Y không thèm để ý tới đã đành, hà cớ chi nổi trận lôi đình rồi hỏi những câu cắc cớ như thế chứ? Còn đuổi người ta ra khỏi phòng giữa tiết trời giá rét như thế này.
Chung Thi Uyển vốn định sẽ trở về căn phòng của mình để trốn màn mưa tuyết trên đỉnh đầu, thú thật giữa đêm khuya tĩnh mịch như thế này Chung Thi Uyển chẳng biết đi đâu về đâu cả. Nàng chỉ mong tiết đại hàn êm ả trôi qua, chừng đấy nàng sẽ mượn một ít ngân lượng của Ngọc Hoa để hồi phủ.
Thế nhưng ngã lưng xuống tấm đệm giường êm ái chẳng được bao lâu, Chung Thi Uyển đã bị Quách Nhược Y tới tận nơi bắt nàng trở về.
Chung Thi Uyển vẫn miễn cưỡng đi theo nàng, Quách Nhược Y cũng đã nhìn được tia phản kháng nhỏ nhoi của Chung Thi Uyển.
Đi giữa màn mưa tuyết, Quách Nhược Y chủ động giải thích: " Nếu Ni trưởng biết được ta và ngươi đêm nay mỗi người một nơi... thì e là sẽ rắc rối."
Chung Thi Uyển chỉ gật đầu, ngoài ra một câu cũng chẳng đáp.
Các nàng đặt chân vào căn phòng, hơi ấm từ than sưởi lập tức ôm lấy Chung Thi Uyển, khiến tâm trạng Chung Thi Uyển thoải mái hơn rất nhiều. Thôi thì đã giúp người, nên giúp cho trót đi.
Giờ thì cả Chung Thi Uyển hay Quách Nhược Y đã thực sự rất mệt mỏi, các nàng vốn dĩ cũng chẳng muốn nói chuyện cùng nhau, cho nên không quá lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Chẳng hay thời gian đã trôi được bao lâu, mãi đến khi tia nắng hắt xuyên ô cửa vải, chiếu thẳng lên gương mặt thanh tú ấy.
Trong cơn mê ngủ, Chung Thi Uyển cuộn tròn người trốn sâu dưới tấm chăn, bên cạnh nàng có một địa phương vừa săn chắc lại nhỏ gọn, bằng phẳng lại thơm tho, non mịn y hệt eo của nữ nhân vậy.
Thật ấm, Chung Thi Uyển muốn tựa vào nơi này ngủ lâu thêm một chút nữa.
"Đau!" cơn đau trước lồng ngực khiến Chung Thi Uyển bật người trở dậy.
Quách Nhược Y bên này cũng gượng người, tấm chăn bay đi mất làm lộ ra đôi chân thon thả, tóc dài tùy ý xõa bên vai, trung y trên người có hơi xộc xệch. Nàng một tay chống thân, nửa nằm nửa ngồi, đung bàn tay còn lại của mình mà che eo thở dốc.
Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ nên đôi mắt lạnh lẽo của Quách Nhược Y sáng hôm nay trông dụ hoặc lạ thường.
Cơ mà Chung Thi Uyển tâm trí không đặt ở tuyệt thế dung nhan của Quách Nhược Y, nàng chỉ muốn hỏi Đại tiểu thư vì sao vô cớ đá người ta chứ? Có quá đáng lắm rồi hay không?
Quách Nhược Y còn chưa kịp mở miệng trách tội thì bên ngoài Ngọc Hoa đã vừa vặn cất tiếng thưa: "Ni trưởng tìm tiểu thư và... cô gia dùng bữa sáng."
Chung Thi Uyển nhìn Quách Nhược Y, Quách Nhược Y cũng là nhìn lại Chung Thi Uyển. Cậu nhìn tớ, thì tớ cũng nhìn cậu.
Cuối cùng Quách Nhược Y nhịn không nổi liền nhỏ giọng quát: "Còn không mau thay y phục."
Tiền sảnh, hậu sảnh, cảnh sắc chung quanh đều được cây xanh hoa thơm che chở, đang là mùa đông nên khung cảnh có hơi đượm buồn, tin rằng đông đi xuân đến, ngôi viện này chắc chắn là một thiên đường hoa.
Ni trưởng muốn cùng Quách Nhược Y nói chuyện riêng tư nên bà muốn Chung Thi Uyển cùng Ngọc Hoa xuống bếp chuẩn bị.
Quần quật rất lâu, Chung Thi Uyển và Ngọc Hoa mới tới được nơi này. Mắt thấy Quách Nhược Y và Ni trưởng đang mỉm cười, dường như đang nói về điều gì đấy rất vui thì phải.
Chung Thi Uyển cho cháo nóng ra bát, đặt trước mặt Ni trưởng, nhanh miệng hỏi: "Đang nói xấu đồ nhi sao?"
"Tiểu tử ngươi có gì tốt đẹp, còn sợ kẻ khác nói xấu?" Ni trưởng ăn vào một ít cháo nóng, phi thường vui vẻ.
Chung Thi Uyển cũng ngồi xuống, nhìn chổ trống bên cạnh mình rồi đặt vào đấy một bát cháo to: "Ngọc Hoa ngồi xuống cùng ăn đi."
Ngọc Hoa dứt khoát từ chối, mặc Chung Thi Uyển có tốn bao nhiêu công sức mời mọc nhưng Quách Nhược Y chỉ cần xuất ngôn một tiếng, Ngọc Hoa liền nghe lời ngồi xuống.
Chẳng trách, Ngọc Hoa vốn làm thân tỳ nữ, tuân thủ đúng quy củ là lẽ đương nhiên.
"Nghinh Húc ngươi sắc mặt kém." Ni trưởng trong buổi ăn có để ý, Chung Thi Uyển và Quách Nhược Y hầu như không nói chuyện với nhau, thậm chí còn cố tình né tránh.
Chung Thi Uyển chớp mở đôi mắt mỏi nhừ, thành thật trả lời Ni trưởng: "Vâng, gần sáng đồ nhi mới ngủ được một chút."
Ni trưởng nhíu mày nhìn vết xướt in trên cần cổ trắng ngần và vẻ suy nhược kia, bà lắc đầu: "Đậu thai không lâu, ngươi vẫn nên thu liễm đi."
Ngưng tay một chút, Chung Thi Uyển mới ngốc nghếch nhìn lại Ni trưởng, tỏ ý thiếu hiểu biết.
Ngọc Hoa một bên húp cháo, chầm chậm giải thích: "Nghĩa là thai kỳ đầu hạn chế giao hoan quá đà, nguy hại đến thai nhi."
"Phụt"
"Khụ khụ"
Quách Nhược Y che môi ho nhẹ, mất hết tự nhiên nói qua loa dăm ba câu vô nghĩa nhanh như gió biến mất khỏi hậu sảnh.
Ni trưởng tiếc nuối quơ quơ chiếc thìa ngọc trong tay: "Ai da.. Ta ăn chưa được bao nhiêu a... Ngươi xem!" Bà rầu rĩ gõ mặt bàn toàn cháo là cháo, bát của bà là hứng chịu nhiều nhất.
*
*
*
Ni trưởng nói rằng phong thủy ngôi viện này rất tốt, bà từ ngày ở đây giấc ngủ ngon hơn hẳn. Gần tháng hơn bà tất cả đều sinh hoạt niệm kinh tại đây. Ngoài mặt là vậy, các nàng hiểu rõ bà muốn giám sát xem Chung Thi Uyển có đối tốt Quách Nhược Y hay không mà thôi.
"Đi đâu?" Quách Nhược Y hờ hững hỏi.
Chung Thi Uyển đương định bước cho thật nhanh, không ngờ lại bị Quách Nhược Y phát hiện, hại nàng xém chút đã trượt chân. Nàng có đi đâu, làm gì còn phải trình với Quách Nhược Y sao? Thiệt là mắc cười mà!
Chung Thi Uyển bèn lắc đầu, miễn cưỡng cười lòng Quách Nhược Y một cái: "Nghe đồn thôn dưới đang diễn ra lễ hội gì đó mới lạ. Ta định mở rộng tầm mắt... hay Đại tiểu thư cùng đi cho vui."
Thật ra đã tròn một tháng rưỡi Chung Thi Uyển ở nơi này trải qua trường kỳ chay tịnh rồi, thiệt tình trong lòng nàng đã quá mức nhàm chán. Mục đích chính của Chung Thi Uyển chính là muốn một mình xuống núi, nàng phải ăn một bữa đạm thật bổ dưỡng nha!
Chung Thi Uyển biết rõ Quách Nhược Y không thích nơi náo nhiệt, mời lơi cho có lệ vậy thôi, chứ nàng chắc chắn Đại tiểu thư sẽ không đòi đi theo đâu ha.
Quách Nhược Y gật đầu, nói: "Tốt, đợi ta."
"..." Chung Thi Uyển cảm thấy vẫn không đúng cho lắm, nàng miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt tươi cười: "Tiểu thư người chắc chứ? Lễ hội nông thôn cái gì, tẻ ngắt buồn chán muốn chết nha."
Quách Nhược Y tùy ý chọn lựa một chiếc áo khoác lông. Nàng ung dung đáp: "Đi cùng ngươi cho vui."
Chung Thi Uyển xua tay, trước sau lại không nhất quán. Nàng lắc đầu: "Ý ta là trời lạnh, người ở nhà ngủ một giấc chẳng phải tốt hơn sao?"
Quách Nhược Y đứng trước gương đồng, chỉnh sửa phục sức thêm một lần nữa. Nàng thản nhiên nói: "Cũng còn sớm, ta cũng chưa buồn ngủ."
Chung Thi Uyển lắc đầu, lại không cho là đúng: "Chưa kể trời tối muộn, đường xá gập ghềnh."
Quách Nhược Y tiếp theo một lời thừa thãi cũng chả buồn nói, nàng chỉ dời ánh mắt sang Chung Thi Uyển mà thôi.
Chung Thi Uyển ở bên này cũng ý thức được nguy hiểm, liền tự giác giữ im lặng.
Hiện tại Chung Thi Uyển và Quách Nhược Y đã hoàn toàn rời khỏi ngôi chùa.
Trên mặt đường nhẵn lì, Quách Nhược Y cũng đã hiểu ra rằng Chung Thi Uyển thật tình không muốn đưa nàng theo cùng. Vì cái gì chứ? Giấu giếm nữ nhân nào dưới chân núi hay sao?
Nheo đôi mắt phượng, Quách Nhược Y diệu giọng kêu: "Chung Thi Uyển."
"Ơi..." Chung Thi Uyển tay sờ hầu bao, kiểm tra số bạc còn lại của mình. Đáng trách, lúc rời phủ quá vội vã, bạc trong túi chẳng có bao nhiêu.
"Ngươi rốt cuộc muốn tới nơi này để làm gì?" Quách Nhược Y khẽ nhếch môi, nói.
"Ôi chao..." Chung Thi Uyển quyết tâm giả ngốc cho tới cùng. Nàng kéo Quách Nhược Y tấp vô sạp hàng trang sức nhỏ. Hào hứng hô: "Quao... tiểu thư xem cây trâm này thật đẹp."
Cây trâm này không đẹp một chút nào, Chung Thi Uyển chủ yếu mượn nó để phân tán lực chú ý của Quách Nhược Y mà thôi.
"Vị công tử này mua trang sức tặng ý trung nhân đi a." Đại thẩm hớn hở nhiệt tình chào hàng.
-"Xin lỗi, tiểu thư nhà ta không quen dùng đồ hạ đẳng."
Đại thẩm bán hàng: "..."
"Ai nói?" Quách Nhược Y đoạt mất cây trâm trên tay Chung Thi Uyển, nàng hơi đẩy vai, trông vô cùng kiêu kỳ, hướng đám đông đằng xa đi tới.
"Tiểu thư... đợi..."
Cao xanh ơi! Chung Thi Uyển chạy không thoát rồi, đại thẩm bán hàng béo tốt kia không những chắn đường, còn bạo dạn cấm lên mặt bàn một con dao: "Hai mươi hào."
Chung Thi Uyển nhất thời mất kiểm soát mà hô lờn: "Cái gì hai mươi hào? Loại này ở chổ chúng ta cùng lắm là năm hào mà thôi."
"Ô...ô..." Đại thẩm bán hàng bất lực đỡ trán. Lại nhìn vào tên tiểu tử có tướng hình cao quý này, thoạt nhìn là người có tiền nhưng không ngờ chính là quỷ ki bo.
Đối với Chung Thi Uyển cốt lõi ở đây không nằm ở giá tiền, mà chính là nằm ở túi tiền của Chung Thi Uyển, nàng chỉ còn lại bảy hào thôi trời ạ.
Chung Thi Uyển thầm nuốc xuống nước bọt, trước mặt đại thẩm kia vét sạch sành sanh tài khoản của mình, lại hướng bà vẫy vẫy chiếc hầu bao bẹp dí của mình. Nàng khổ sở nói: "Thật ngại quá, ta chỉ còn bây nhiêu thôi."
"Bảy hào? Ngươi đùa với ta?" Đại thẩm bán hàng liền khởi động xương cốt.
"Kia... vị đại mỹ nhân này bình tĩnh." Chung Thi Uyển dĩ hòa vi quý quạt quạt bàn tay, mong bà bớt giận. Cánh tay lực lưỡng kia nếu giáng xuống đầu nàng thì chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Đại thẩm bán hàng liền trở mặt, trở mặt ở đây là xoay chuyển theo chiều hướng tích cực. Cũng đúng thôi, phàm nữ nhân ai không muốn được khen xinh đẹp nào? Đằng này lại được một nam nhân hào hoa tuấn tú như thế khen ngợi thì còn gì phải bàn cãi nữa chứ.
Đại thẩm nọ tặc lưỡi: "Ngươi nha, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu nha."
Nghe được một câu này, Chung Thi Uyển hành động vô cùng quyết đoán, nàng đập lên mặt bàn bảy hào lẻ rồi bỏ chạy ngay sau đó, nàng sợ bà ta sẽ lại đổi ý.
Vừa chạy trong đêm vừa chấm nước mắt, hỏng bét cả rồi, hầu bao của nàng chẳng còn gì cả, Chung Thi Uyển nàng còn ăn được cái gì nữa chứ?
Quách Nhược Y sau khi đoạt mất trâm ngọc thì như thể biến mất. Giữa biển người đông nghịt này, Chung Thi Uyển biết tìm người ở đâu đây?
Bên tai Chung Thi Uyển vừa hay truyền tới một tiếng mắng, đây rõ ràng là giọng nói Đại tiểu thư của nàng kia mà.
Nhìn kỹ mới thấy hoá ra Đại tiểu thư đang bị đám đông nọ cuốn lấy, xung quanh nàng có rất nhiều nam nhân, những gã đàn ông nọ đều như nhau dáng cái nhìn dung tục lên người Quách Nhược Y. Một tên cố tình va vào nàng, một tên khác cầm thú hơn hơn nhiều, bàn tay hắn cố ý lướt qua eo, lại lởn vởn trên bả vai nàng.
"Aaa... là kẻ nào?" Tên cầm thú nam nhân nọ bỗng nhiên hét lớn, hắn ôm lấy cổ tay của mình, miệng lại không ngừng mắng chửi.
"Cẩn thận ta chặt cái tay thối này của ngươi!" Chung Thi Uyển trước khi buông tay còn cố tình tăng thêm lực, coi hắn khóc lóc van xin mới thỏa lòng tha cho.
Những tên còn lại tự biết thân phận, chẳng dại gì chuốc thêm phiền phức, không hẹn mà cùng nhau né tránh các nàng, cùng các nàng tạo ra một khoảng cách.
Chung Thi Uyển từ phía sau ôm lấy Quách Nhược Y, tận tình bảo hộ Đại tiểu thư của mình an toàn di chuyển sang nơi khác.
Đang có sẵn bực bội trong lòng, Chung Thi Uyển càng siết chặt vòng tay. Nàng lạnh giọng nói: "Người có bị ngốc không? Bị bọn chúng lợi dụng tại sao không phản kháng?"
Cổ tay khẽ động, Quách Nhược Y uyển chuyển cất đi túi bột ớt, nếu Chung Thi Uyển không xuất hiện, nàng có lẽ sẽ phải dùng đến nó. Chung Thi Uyển hiếm khi tức giận đến như thế, là vì lo lắng cho nàng ư?
Nắm lên bàn tay của Quách Nhược Y, cổ tay vừa thon lại tinh xảo, Chung Thi Uyển cẩn thận kiểm tra từng điểm một. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Người có đau ở chổ nào không? Hay chúng ta quay về đi?"
Đôi môi nhỏ ngậm chặt, chần chừ một lát, Quách Nhược Y chậm rãi trả lời: " Ta chưa từng gặp qua ai xấu xí như ngươi."
"..."
Chung Thi Uyển mới chưa từng gặp qua ai dám công khai chê bai nhan sắc của mình như Quách Nhược Y nàng. Thẩm mỹ của Đại tiểu thư có vấn đề rồi phải không vậy? Khi Chung Thi Uyển ở hiện đại oanh tạc vô số trang bình chọn hoa hậu doanh nhân hay các tờ xếp hạng nhan sắc trong nước thì lúc đó chẳng biết Quách Nhược Y nàng vẫn còn ở nơi nào kia kìa.
Đại thúc đứng giữa sân có vẻ là chủ trì, ông đang phổ biến luật và cách thức trò chơi, đại khái đội chơi già trẻ lớn bé kiểu gì cũng được nhưng nhất định phải là một cặp phu thê.
Tổng cộng có ba vòng thi:
1/ Loạn đấu. Mỗi cặp được phân phát túi vải đen chứa vô số quả cầu màu, nếu một trong hai người trúng "Đạn" đội đó sẽ bị loại.
2/ Cuộc chiến nữ nhi. Nữ nhân các nàng và phu quân của mình cách nhau chừng bảy, tám mét. Trong khi đó các nàng phải thật khéo léo thắt nút đồng tâm kết nhanh đẹp đúng chuẩn sao cho giám khảo thông qua, tiếp theo là chạy chạy và chạy, trao đồng tâm kết tận tay phu quân của mình. Nội trong số lượng quy định mười cặp, nếu hoàn thành trò chơi đủ mười cặp thì những cặp còn lại chấm rớt.
3/ Trận chiến cuối cùng. Cũng là cơ hội đấn trượng phu thể hiện, nam nhân sẽ bế thê tử mình trên tay, chân trần đi trên mặt tuyết lạnh giá, xong giữ thăng bằng đi qua một thân gỗ tầm hai mét, chiều rộng khiêm tốn bảy centimet. Trò này nếu chơi giữa tiết đại hàn lạnh giá này thì quả thật làm khó cho thí sinh rồi
Cặp vượt qua đầu tiên đích thị chiếm giải quán quân, tiếp theo là á quân và giải khuyến khích.
Sân bãi rộng rãi này lúc bấy giờ sôi nổi hơn nhiều, đếm sơ sơ thôi đã có hơn ba mươi đội chứ chẳng tệ.
Chung Thi Uyển vô tình bắt gặp đôi mắt long lanh của Quách Nhược Y, dường như Quách Nhược Y rất thích trò chơi kiểu này thì phải.
"Còn vị nào tham gia nữa không?" Đại thúc chủ trì hô.
''Chờ chút, có bọn ta!" Chung Thi Uyển hô lớn.
Bị mọi người đột ngột nhìn về hướng này, Quách Nhược Y xấu hổ kéo ống tay áo của Chung Thi Uyển. Nàng bé giọng:" Không cần."
Chung Thi Uyển lại không cho là đúng, nhìn vào ánh mắt của Quách Nhược Y rõ ràng chính là "Ta thích!" khẩu thị tâm phi.
Đại thúc chủ trì sau khi trao túi cầu màu cho tất cả đội chơi, ông hứng khởi vỗ tay chính thức tuyên bố trận loạn đấu bắt đầu.
Chung Thi Uyển trao một quả cầu màu vào tay Quách Nhược Y. Nàng mỉm mỉm đôi môi, khẽ nói: "Tới thôi nương tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com