Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Thừa nhận

Tôi thích em được không?

Hồ Thụy Thủy, sở dĩ mang tên Thụy Thủy vì nước ở hồ nơi đây xanh xanh màu ngọc, tươi sáng trong veo soi tận đáy sâu. Trứ danh đệ nhất mỹ cảnh thiên nhiên đáng ngắm.

Trời ngà ngà chiều, ven hồ sáng đèn, Thanh Hà Lâu nghiêng nghiêng xiêu vẹo in bóng trên mặt hồ. Thanh Hà lâu là một trong những địa điểm nổi tiếng thu hút con nhà quyền quý thế gia, hưởng thụ thú vui tao nhã, nghe đàn ngâm thơ, thưởng ngoạn.

Chung Thi Uyển ngưng mái chèo, mặt nước nhấp nhô con thuyền. Ngước nhìn bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp, không chỉ dừng lại ở đó, vẫn còn điều tuyệt vời hơn níu lòng mình êm dịu bình yên, tiếc một điều thời khắc tốt đẹp này lại trôi quá nhanh.

-"Theo tiểu thư ta có cuốn hút hay không?"

Quách Nhược Y xem thường hừ lạnh, quạt tay tạo thành tiểu cơn sóng, hoàn toàn không có để tâm câu hỏi của Chung Thi Uyển.

Nàng lại liếc vài ba chiếc thuyền nữ nhân lân cận, các nàng cứ thích nhìn về hướng này, hay nói chính xác là lồ lộ rạo rực vây quanh Chung Thi Uyển. Nàng lại thấy Chung Thi Uyển thật chướng mắt nữa rồi.

Chung Thi Uyển nguyên buổi chặt không đứt bức không rời, lan man đeo bám, bắt nàng ăn hết món này món nọ, phiền chết đi được. Miệng nói vậy nhưng nàng món nào cũng ăn ngon lành, rất thỏa mãn là đằng khác.

-"Tôi thích em được không?"

Quách Nhược Y mơ màng nhướng mi. Nàng không hiểu cũng đúng thôi, Chung Thi Uyển là nói tiếng Việt kia mà.

Chợt hắng giọng, thẳng lưng dõng dạc phát biểu một tràng rành mạch: "Nữ nhân cùng nữ nhân phát sinh quan hệ, Quách tiểu thư người nghĩ thế nào?" Chung Thi Uyển chưa từng tỏ tình hay ưa nói lời ngọt ngào, đại loại không có kiến thức về mảng đấy.

Quách Nhược Y nàng hơi đứng hình, không ngờ Chung Thi Uyển thẳng thừng đề cập tới câu hỏi nhạy cảm, quá sức tưởng tượng. Sóng mắt lưu động, bề ngoài chẳng biểu hiện gì khác biệt: "Không phải chuyện của ta."

Hàng lông mày thư giãn một chút, Chung Thi Uyển đôi mắt sáng ngời từng phút từng giây không bỏ sót dung mạo hoàn hảo như photoshop đang ở ngay trước mặt.

- "Nếu... ừm...ta nói nếu có một nữ nhân đem lòng yêu thích người thì?"

Quách Nhược Y tia lay động duy trì chưa đầy ba giây lại hồi phục trạng thái nhạt nhòa ban đầu. Môi hé mở nhưng rồi bị Chung Thi Uyển cướp lời: "Ta cần hồi phủ, lần sau nói tiếp."

Con thuyền chập chờn lắc lư, Quách Nhược Y sức lực yếu, trọng tâm mất thăng bằng bám víu góc áo Chung Thi Uyển.

Chung Thi Uyển đương nhiên thuận thế, kéo nàng gọn gàng bế trên tay. Nàng nhẹ hơn trước nhiều lắm, ngày ngày túc trực kề cận Quách lão gia săn sóc, ăn uống đã ít nay càng ít hơn, gò má tiều tụy đi nhiều... bấy nhiêu đó thôi đủ khiến mình xót dạ đến cay khóe mắt.

Hạ nàng tiếp đất, không nhịn nổi áp tay vuốt ve sườn mặt hao gầy, ngón cái không nhịn nổi nhấn nhá bờ môi đỏ mọng.

-"Vì cái gì quan tâm người, vì cái gì năm lần bảy lượt cứu sống người, vì cái gì đối tốt với người, vì cái gì bảo hộ người? Đợi ta quay về sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng. Nhớ phải đợi ta, nhanh lắm!"

"Không" Quách Nhược Y nàng khí sắc ngày một xấu, nàng hoảng loạn đuổi theo, Chung Thi Uyển nhân ảnh lu mờ nhấp nháy, trong suốt ẩn ẩn hiện hiện, giống như sắp sửa biến mất.

Nàng cuống cuồng chen chân xô đẩy dòng người đông nghịt, dốc toàn lực gọi tên "Chung Thi Uyển!" Tại sao không ngoái đầu? Nàng đôi chân tê cứng sắp ngã quỵ may mắn được  Ngọc Hoa đón kịp, dìu nàng tới nơi trống trãi hơn.

Bá tánh trên đường thương tiếc tặc lưỡi, tiếc thay cho một tuyệt sắc giai nhân khổ nỗi là một nữ nhân điên loạn, đầu óc bất bình thường.

"Ngọc Hoa... nàng... nàng bỏ đi rồi a... Nàng sắp biến mất khỏi ta a Ngọc Hoa." Vỏn vẹn vài câu nhưng nói ra gian nan biết mấy, nàng lại tự mình chạy ra đường lớn, tìm tìm kiếm kiếm.

Ngọc Hoa cũng là bắt giữ Quách Nhược Y ngăn nàng gây náo loạn, ôn nhu từ mẫu vỗ lưng dỗ ngọt hài tử, nàng nhè nhẹ trấn an: " Không sao không sao, nàng là đi mua ít điểm tâm mà người thích, chốc lát sẽ trở về... tiểu thư yên tâm, yên tâm."

Hễ tâm lý chịu tác động cùng cực đỉnh điểm, Quách Nhược Y rất dễ bấn loạn hành vi. Biết Quách Nhược Y mắc phải chứng rối loạn tinh thần là khi nàng dự lễ mừng thọ Giang lão lão tại Giang gia.

Ngọc Hoa nhớ như tạt cái hôm nàng tạm cất món điểm tâm Quách Nhược Y yêu thích trên mái nhà, tiện bề giải cứu Thiết Nhi, ai có ngờ sau khi quay lại đĩa điểm tâm ngon lành của nàng xuất hiện thêm một bệt phân chim, hậu quả Quách Nhược Y phát hiện, nổi trận lôi đình phá tung mọi thứ, thiếu chút mất kiểm soát bóp chết nàng. Về sau căn bệnh này hiếm tái phát dần mất hẳn.

Nàng cắn chặt môi mạnh mẽ lắc đầu, không khác chi tiểu miêu đi lạc, đôi mắt ướt át ngóng chờ chủ nhân. Nàng run rẩy nài nỉ, hỏi đi hỏi lại chỉ một câu: "Nàng không như mẫu thân bỏ rơi ta một lần nữa? Ngọc Hoa đưa ta đi tìm nàng có được không? Ngọc Hoa? Làm ơn nói với mẫu thân đừng đưa nàng rời khỏi ta, được không hả Ngọc Hoa?"

Ngọc Hoa không kềm được cảm xúc mà cay cay khóe mắt. Nàng chắc nịch đảm bảo, Quách Nhược Y vẻ mặt mới bớt căng thẳng, thỏa hiệp nương tựa nàng từng bước hồi Du Xuân quán. Quách Nhược Y đi được hai ba bước thì trì trệ một cái ngoái đầu.

Hầu hết gia nhân Quách gia đều tập trung đông đủ trước cửa hiệu Du Xuân quán. Quách lão gia thể trạng tiến triển tốt, tay chân linh hoạt có thể tự mình di chuyển. Từ xa trông Quách Nhược Y đờ đẫn mất hồn, ông liền vội vội vàng vàng đỡ lấy nữ nhi.

Quách Nhược Y lấy lạy ba phần tỉnh táo, nàng gấp gáp lắc cánh tay của Quách lão gia: "Cha? Nàng trở về hay chưa?"

Xem Ngọc Hoa hàm ý thâm trầm, ông mới nhận ra Quách Nhược Y bệnh tình lâu năm lại tái phát. Quách lão gia tuy không hiểu nàng nhắc đến người nào nhưng ông cũng thuận đà làm cho Quách Nhược Y yên lòng: "Y nhi ngoan, nàng sắp về tới nơi nha."

Chung quanh đám gia nhân chưa thấy qua Đại tiểu thư thảm thại đáng thương như thế, bọn họ không nỡ nhìn tiếp, đành nín thinh cúi đầu.

Quách Nhược Y yên tịnh nằm trên giường, không nháo nhào nói năng hay hỏi hang chi nữa, mắt nhắm nghiền giống ngủ say nhưng cũng không hẳn. Nàng nói: "Ta đói."

Thần trí của Đại tiểu thư dần bình ổn Ngọc Hoa hiển nhiên ít nhiều nhẹ nhõm. Nàng chạy một mạch xuống phòng bếp, chuẩn bị biết bao nhiêu là món Quách Nhược Y ưa thích.
Trên tay là khay thức ăn nóng hổi thơm lừng, Ngọc Hoa không dám chậm trễ, tăng tốc độ đi như bay lên lầu ba.

"Xoảng" công sức của Ngọc Hoa coi như bỏ, nhiều loại thức ăn ngổn ngang vương vãi dưới chân nàng.

*

*

*

Quách gia.

Quạnh vắng tiêu điều, khó mà mường tượng một Quách gia phồn thịnh ngày nào, nơi này không hơn không kém là một ngôi phủ hoang ảm đạm đìu hiu.

Chung Thi Uyển sai nhóm hạ nhân khiêng lồng sắt to đặt giữa sân, những thanh sắt đường kính năm centimet xếp chồng nhau tạo nên nhiều lớp bộc.

Tầm này cao thủ lợi hại đến đâu muốn thoát khỏi, phải tiêu tốn kha khá thời gian.

Chung Thi Uyển vỗ vỗ chiếc lồng sắt, mới mở cánh cửa nhỏ vừa đủ một người bò vào: "Thạch đại ca vào bên trong kiểm tra độ chắc chắn hộ ta."

Thạch Đầu nghe lời chen người bò vào bên trong, lối vào kích cỡ vừa khích với hắn nên không quá khó khăn.

"Tiểu Chung, ngươi giăng bẫy không phải quá lộ liễu rồi sao? Hắn đâu đần độn dễ dàng bị ngươi lừa đâu a." Thạch Đầu gõ gõ, thanh sắt phát lên âm thanh trầm đặc, một khi rơi vào thì đừng mong thoát khỏi.

Chung Thi Uyển tung hứng chìa khóa trên tay, có vẻ tâm đắc lắm vậy:
"Thạch đại ca, ngươi đánh giá hắn quá cao."

Thạch Đầu há mồm, đồng tình cười ha hả, lắc lắc song sắt hô: "Há... ngươi mở khóa, ta đang buồn đi nhà xí a~"

Thong thả nuốt xuống một ngụm trà, Chung Thi Uyển đập tay lên mặt bàn gỗ, nhìn vào Thạch Đầu thật lâu: "Thạch đại ca còn nhớ kẻ quấy rối kho hàng?"

Thạch Đầu bất bình đập gối, hắn cao giọng: "Nhớ a, A Phúc hắn lá gan khá là phì đi."

Một tên gia nhân tách khỏi hàng ngũ, hàm râu quai nón dày cộm trên mặt hắn lỏng lẻo rồi rơi hẳn.

"A Phúc?" Thạch Đầu kinh ngạc gãi mép: "Ta chưa hiểu cho lắm."

A Phúc thuộc kiểu người nhút nhát nhưng không ngu ngốc tự gieo mình xuống cái hố sâu của kẻ khác, chẳng qua bất đắc dĩ buộc làm kẻ thế thân,  trừ phi nội tình uẩn khúc.

"Ngô~ tiểu Chung ngươi cẩn thận... bọn họ!" Thạch Đầu quýnh quáng chĩa ngón tay lên bầu trời, nơi khoảng hai mươi hắc y nhân lần lượt đáp xuống phía sau Chung Thi Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com