Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Nghịch đảo

[Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu ...Hà]

Ôi trời! Nhạc chuông của baba, loại nhạc chuông này nó ám Chung Thi Uyển mọi lúc mọi nơi, đến chết đi rồi vẫn có thể nghe thấy.

"Sống chết có số, cậu trước tới chia buồn cùng cô Kim, đầu giờ chiều tôi sẽ đến đấy."

"Baba?"

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Để ý mới thấy, mình đang nằm trên giường phủ drap trắng, cơ thể chi chít đủ loại dây nối, cổ đeo nẹp thẳng đờ, toàn thân thê thảm.

Chưa hết, chiếc tivi thông minh to đùng kia, căn phòng này đầy đủ trang thiết bị hiện đại, mà hơn hết là Chung ba, Chung mẹ và cả Chung Uyển Nhu, tất cả người thân của mình đều có mặt. Ba người họ mặc quần áo dành cho bệnh nhân, còn xách bên người giá treo nước biển.

Chung mẹ là người đầu tiên phát hiện Chung Thi Uyển tỉnh lại. Nhất thời không kìm được xúc động liền rơi nước mắt, khóc đến gương mặt đỏ bừng.

Nét mặt xanh xao hốc hác kéo giãn, Chung ba đứng nhìn hạnh phúc của Chung mẹ, cũng như nhờ trời cao thương xót mà tâm can bảo bối của ông có thể bình an vô sự, khiến ông không khỏi cười ra nước mắt.

Chung Uyển Nhu vẫn là khóc nhiệt tình nhất, y tá qua lại hành lang còn bị tiếng khóc thảm thương của nàng hù dọa.

Bọn họ hết hôn rồi hít, hết hít rồi lại hôn, độ khoảng năm phút sau bác sĩ tới kiểm tra mới chịu buông tha cho Chung Thi Uyển.

Bác sĩ cho hay trường hợp chết đi sống lại của Chung Thi Uyển phải gọi là chấn động giới y khoa, thông thường các ca tai nạn nghiêm trọng tương tự khả năng sống là không thể.

Tại sao mình được cứu, vì cái gì có thể quay lại thế giới thực hay căn bản Chung Thi Uyển chưa từng rời xa thế giới này. Liệu những gì mình từng trãi qua là do cơn mê sảng nhất thời? Thế còn Quách Nhược Y, thế giới của nàng, tất thảy mọi thứ thuộc về nàng, ngần ấy thời gian cuộc hành trình tưởng như dài đằng đẵng... Đại tiểu thư của mình thì sao?

Không đúng! Chung Thi Uyển chính là mất đi sau vụ tai nạn kia mà!

Cảm giác tê rát trên môi làm Chung Thi Uyển giật mình. Cảm nhận ấm áp từ lòng bàn tay của Chung ba, chân thực tới nỗi lập trường của Chung Thi Uyển cũng bị lung lay.

Chung Thi Uyển mấp máy đôi môi khô nứt, mơ hồ hỏi: "Ba, con...còn sống?"

Chung ba xót xa xoa đầu Chung Thi Uyển, trộm lau nước mắt trên khóe mi. Ông "Ừ" nhẹ.

Thời điểm bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, cho hay Chung Thi Uyển đã qua đời, hung tin đó quá khủng khiếp, khủng khiếp tới độ cả nhà ba người đều ngất xỉu. Mãi đến khi lấy lại ý thức, bác sĩ lại báo rằng Chung Thi Uyển hiện tại đã bình an vô sự, sống sót một cách thần kì.

"Ba ơi..."

Chung ba kịp thời thoát khỏi niềm vui, lật đật chạy tới gần Chung Thi Uyển. Ông nuông chiều nói: "Ơi... ba nè con."

"Ba ơi..." Chung Thi Uyển hít sâu một hơi, đợi cơn đau nơi lồng ngực dịu xuống một chút. Giọng nàng đứt quãng, khi nói, khóe mắt còn mang theo ít hơi nước: "Ba... có biết Quách Nhược Y không ba?"

Chung ba xoa xoa thái dương, tận lực suy nghĩ thật lâu, nghĩ xem dòng dõi nhà họ Chung xa gần có từng qua lại với nhà nào họ Quách hay không, thậm chí kể cả đối tác làm ăn hay những những người ông từng tiếp xúc, chả có ai tên là Quách Nhược Y cả.

Chung ba lắc đầu, bất quá ông lại hỏi: "Bạn gái con à?"

"Ơ kìa..." Chung ba nhất thời quýnh quáng, cẩn thận lau nước mắt trên má Chung Thi Uyển, cũng không biết cô gái tên Quách Nhược Y này lợi hại bao nhiêu, mà có thể khiến con gái cưng của ông khóc thành ra như vậy.

Khóc đến chán, Chung Thi Uyển nhắm mắt, cho đôi mắt sưng húp có cơ hội nghỉ ngơi. Nàng nói trong hơi thở cạn: "Con muốn ngủ."

Mặt trời mọc rồi lặng, vần trăng treo cao cũng là mờ nhạt. Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần mà nói.

Dưới màn tuyết đầu mùa, là nụ cười của ai nổi bật ánh dương quang, ủ ấm linh hồn lạc lõng vạn năm lạnh lẽo này? Thứ tốt đẹp nhất tưởng chừng mình có được lại hóa hư vô.

Thật hay ảo, ảo hay thật đây?

Máu đỏ dọc theo sườn mặt đi qua cổ, loang lổ bộ hoa phục đẹp đẽ kia, giống như mới diễn ra thôi vậy.

"Uyển! Chị khóc?" Chung Uyển Nhu sửng sốt là có lý do. Nàng trước giờ chưa thấy qua Chung Thi Uyển rơi lệ, thuở bé thơ nàng luôn coi Chung Thi Uyển là một tượng đài nữ cường tài ba bất khuất, có khi nàng còn hoài nghi Chung Thi Uyển tuyến lệ ắt có vấn đề.

Thời điểm Chung Thi Uyển phát giác thì đôi mắt đã cay xè sưng húp. Nàng hờ hững nhìn đi nơi khác, bác bỏ câu hỏi của Chung Uyển Nhu.

["Q" tám trăm lẻ bốn tin nhắn]
Chung Uyển Nhu mở màn hình, lướt chậm các mục tin nhắn. Nàng vừa phục hồi sim điện thoại sáng nay, ồ ạt tin nhắn được gửi tới, đều do "Q".

Thấy Chung Thi Uyển có vẻ không mấy quan tâm, Chung Uyển Nhu bèn thu điện thoại, vừa nhai miếng lê ngọt nước đồng thời cười nham hiểm: "Bạn gái của chị à?"

Im lặng.

Chung Uyển Nhu một tay chống cằm, nàng cười nhe răng: "Thế có xinh xẻo như em không?"

Im lặng.

Buồn chán, Chung Uyển Nhu bĩu môi: "Giúp việc nói gần tuần nay luôn có cô gái tầm hai mươi mấy tuổi tìm chị á, nhưng baba bảo tai nạn này phải giữ bí mật, tránh đi phiền phức từ bọn moi tin."

"Gọi trợ lý D và ra ngoài hộ chị." Chung Thi Uyển như vậy mà bình bình nói, tựa cỗ máy được lập trình sẵn thì đúng hơn.

Chung Uyển Nhu cũng không nhiều lời, răm rắp làm theo. Nàng thỉnh thoảng ngó vào bên trong nhưng rất nhanh quay đầu.

Từ đằng xa xuất hiện cô gái trẻ phong cách ăn mặc khá thời trang, giày cao gót cho đến túi xách đồng hồ, đều là dùng hàng hiệu đắp trên người nhưng cô gái đó vì sao cứ trông ngóng vào phòng bệnh của Chung Thi Uyển vậy chứ?

Chung Uyển Nhu có chặn lối vào, tiếc là động tác có chậm hơn cô gái nọ một chút. Lạy trời! Nhìn kìa, chỉ vừa nhồi lên giường bệnh, đã bất chấp ôm chầm chị gái của nàng, sau đó còn ở trước mặt chị gái nàng khóc lóc, khóc một cách ngon lành.

"Cạch"

Chung Uyển Nhu giật mình, nhanh trí chạy vọt sau cuối dãy hành lang lại đảo ngược về đầu lối đi, người qua lại phần đông bệnh nhân, y tá, bác sĩ, thân nhân nuôi bệnh, lát đát chỉ vài người phụ nữ, chẳng có ai sử dụng máy ảnh. Là do nàng quá đa nghi đi.

----------------------------------

"Quỳnh à, tôi khó thở."

Ánh Quỳnh không tình nguyện buông tha Chung Thi Uyển. Nàng lần dò bàn tay bên dưới lớp chăn, miết nhẹ da thịt mềm mại: "Em không muốn sang Đức nữa. Mình hẹn hò được không?"

"Khụ khụ"

Giọng Chung ba vang dội: "Chúng ta có mặt không đúng lúc thì phải."

Ánh Quỳnh không những không bối rối, ngược lại càng lưu loát đỡ lấy chiếc bình giữ nhiệt trên tay Chung mẹ: "Chào hai bác, cháu tên Ánh Quỳnh, là bạn gái của chị Uyển ạ."

Chung ba và Chung mẹ trừng mắt nhìn nhau, bất quá liền lắc đầu cười nhẹ. Tầm mắt Chung mẹ hơi liếc sang con gái mình, nhưng Chung Thi Uyển không nói gì chỉ lơ là ngắm cảnh quan bên ngoài tấm kính.

Ở Việt Nam, vấn đề đồng tính bớt khắt khe nhiều hơn xưa. Cánh nhìn nhận dành cho người đồng tính có chiều hướng tích cực hơn, hầu như việc kì thị hay thành kiến ngày càng ít đi nhưng là chuyện tối kị đối với bậc phụ huynh, không phải nói chấp nhận liền chấp nhận.

Chung Thi Uyển từng nói rằng không thích đàn ông, những tưởng Chung ba quyết liệt phản đối hay đại loại hơn thế nữa, Chung ba chỉ nói trách nhiệm về cuộc đời Chung Thi Uyển cũng ông đã kết thúc, mọi quyết định sau này của Chung Thi Uyển ông đều ủng hộ, chỉ mong Chung Thi Uyển đừng hối tiếc. Người khổ tâm nhất là  Chung mẹ, phải mất một đoạn thời gian rất dài, bà mới có thể chấp nhận nó.

Chung ba nói vài ba câu, có việc liền rời đi.

Ánh Quỳnh ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả, trò chuyện cùng Chung mẹ, hệt một nàng dâu hiếu thuận.

Ưng ý Ánh Quỳnh nết na lễ phép, bà vui vẻ tán gẫu nhiều hơn: "Cháu quen biết Uyển nhà bác khi nào?"

"Cháu biết chị Uyển hơn một năm rồi ạ." Ánh Quỳnh xếp trái cây ra đĩa, trang trí sao cho đẹp mắt mới vui vẻ mời Chung mẹ dùng trước.

Chung mẹ hỏi thăm sâu hơn gia cảnh Ánh Quỳnh xong càng vừa ý, trò chuyện đôi câu bà rời đi vì có hẹn với bác sĩ.

Ánh Quỳnh sờ quanh bát cháo, độ ấm vừa đủ mới hài lòng đưa tới miệng Chung Thi Uyển.

Chung Thi Uyển muốn nói nhưng lại thôi, mình bây giờ chẳng khác phế nhân là mấy, tất cả đều phụ thuộc vào người khác.

Bỗng nhiên bị Chung Thi Uyển nhìn rất lâu, Ánh Quỳnh vì thế mà sinh chút ngượng ngùng.

Chung Thi Uyển hỏi: "Em có tin chuyện kiếp trước kiếp sau?"

Ánh Quỳnh hứng thú trả lời không suy nghĩ: "Em tin, tin kiếp trước chị nợ nên kiếp này phải trả nợ cho em."

Chung Thi Uyển khổ sở lắc đầu: "Chúng ta có thể làm bạn?"

Ý cười trên miệng nàng mất đi, Ánh Quỳnh nắm khư khư bàn tay Chung Thi Uyển, khẽ chau mày: "Nhưng đêm hôm đó chị..."

Chung Thi Uyển chủ động cất tiếng, chen ngang câu nói của Ánh Quỳnh: "Tôi xin lỗi, em quên nó đi được không?" Đêm hôm đó chẳng qua bản thân say rượu, có cùng Ánh Quỳnh cuồng nhiệt hôn nhau, sau đó bản thân liền bất tỉnh, ngoài chạm môi, các nàng chưa từng phát sinh bất cứ kiểu quan hệ vượt rào nào cả.

Nhưng Chung Thi Uyển không ngờ rằng Ánh Quỳnh lại luôn để nó ở trong lòng.

Gương mặt Ánh Quỳnh phóng đại, đặt nụ hôn lên môi Chung Thi Uyển. Phản kháng trong bất lực, ngoài cắn chặt răng, từ chối thứ mềm mại đang nổ lực tiếp xúc, tất cả còn lại Chung Thi Uyển đều phòng thủ bất thành.

Người bên trên vẫn rất kiên trì, nhẹ nhàng rồi bạo dạng cắn vành môi, biết Chung Thi Uyển đau, nàng lại đau lòng mút nhẹ.

Nếu không nếm được vị tanh mằn mặn, e rằng Ánh Quỳnh còn lầm tưởng mình đang hôn một cái xác chết.

Chấm vết đỏ hồng trên bờ môi ướt át, môi nàng lướt qua trán, sóng mũi, ngừng tại cánh môi. Mắt đối mắt, dịu dàng nơi đáy mắt của Chung Thi Uyển không còn nữa: "Chị mệt rồi, ngủ một giấc sẽ trở lại bình thường ngay thôi."

"Nhờ tất cả vào bác sĩ."

"Vâng, chị cứ yên tâm."

Ánh Quỳnh trộm lau khô nước mắt, chỉnh sửa mái tóc mình. Quơ túi xách trên bàn, cúi gằm mặt chào tạm biệt Chung mẹ ở cửa ra vào.

Chung mẹ tiến vào trong thì Chung Thi Uyển đã ngủ say.

Chung Uyển Nhu từ đâu xuất hiện, nàng nói nhỏ vào tai Chung mẹ, đưa Chung mẹ trở ra dãy hành lang. Nàng vốn định đổi quần áo sạch, trùng hợp nhìn thấy cảnh lẽ ra không nên nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com