Chương 53: Cố Nhân
Ho mạnh vài hơi.
Nương tấm màn mỏng, bóng người thấp thoáng rồi biến mất. Nâng bàn tay làm dịu thái dương chuyển dần xoa nhẹ đôi mắt, cố định rõ vật thể quanh mình.
Sau khi ngạt thở đến bất tỉnh, Chung Thi Uyển lại lạc vào thế giới đó, thế giới tối đen không sự sống, lại là bóng trắng đó. Lối đi hẹp đỏ tía vừa đủ một người dẫm lên, hiện hữu đằng sau hắn.
Bóng trắng quả nhiên thấu triệt nhân tâm, Chung Thi Uyển lúc lâu vẫn chưa có động tĩnh, hắn phất tay thổi bay linh hồn hòa vào con đường đỏ, chung quanh vang vọng tiếng nói "Linh hồn lưu lạc, mau hồi quỷ môn quan."
Chung Thi Uyển khiếp đảm lùi bước, ngôn từ tuy ngắn gọn nhưng không có tầm thường, vô cớ lĩnh hội được một đoạn kiến thức, khó mà tin nổi hiểu hết mọi vấn đề.
Sinh vật gớm ghiếc kia chính là Dạ quỷ, là kẻ truy bắt linh hồn bằng di hài người đoản mệnh, giết lần giết mòn nỗi sợ hãi của nhân loại bằng chính hố sâu đen tối trong tâm hồn họ. Con người là vạn vật trong trời đất, Chung Thi Uyển không phải là trường hợp lưu lạc linh hồn đầu tiên, nhưng ở đây xảy ra điều ngoại lệ chính là cải tử hoàn sinh trong khi căn tận, mãn kỳ, đảo lộn vòng luân hồi, tất cả là do tinh thể được gia hộ bởi một thứ gì đó khó lý giải. Dạ quỷ truy quét một linh hồn lưu lạc, lỡ mất một vòng lại hóa ngàn năm.
Chung Thi Uyển không những không tuân theo ý hắn, ngược lại bóng trắng bị lực đẩy vô hình hất xa không biết là bao nhiêu thước.
Hắn phẫn nộ vung tay, lập tức một thanh cần câu đỏ bay lượn trên không, dây câu nhắm Chung Thi Uyển bay tới, móc câu ghim sâu giày xéo tâm can, có một loại đau đớn không thể thốt nên lời.
Bóng trắng thu dây, kéo linh hồn Chung Thi Uyển khuất phục trước hắn. Chung Thi Uyển cũng là không có nhân dạng, tồn tại dưới dạng đóm sáng nhỏ, không mắt, không tai, không chân, không thân thể, bay lững lờ, lững lờ không chạm đất.
Hắn không đích thân hành quyết, mà gián tiếp sử dụng lưỡi câu khống chế nhưng chưa được bao lâu dây câu đứt đoạn hóa hư vô. Vì lý do nào đó, hắn không có biện pháp chạm vào Chung Thi Uyển.
"Sinh lão bệnh tử là quy luật của nhân sinh! Nhanh thôi Dạ quỷ sẽ tìm đến ngươi." Hắn nói xong giáng xuống trận cuồng phong, gió lốc hình thành hàng ngàn dao găm dưới hình dạng không khí, lưỡi dao trong suốt sắc bén không tránh cũng không thể né, lốc thịt da từng mảnh, từng mảnh nhỏ. Một, hai, vô số thớ thịt tách rời thân thể... kia... thứ trắng ngà bết dính thịt tươi...đây là xương cốt của mình?
Chung Thi Uyển ở tột cùng đau đớn, không chịu nổi liền ngất xỉu, hơi gió mát thúc đẩy thần trí tỉnh táo, cơn đau tái hiện còn đau hơn gấp ngàn lần. Chung Thi Uyển như vậy ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất.
Để ý mới thấy, văn tự đỏ trên lòng bàn tay không còn nữa, thịt da không có hiện tượng nào khác biệt, dễ lầm tưởng cơn đau xẻ thịt lốc xương chỉ là ác mộng.
Loại địa phương này...
"Răng rắc"
Tiếng giẫm nát lá khô.
Chung Thi Uyển siết tấm chăn đến nhăn nhúm, thu mình sát góc tường, to giọng: "Ai?" Chẳng lẽ đứng như lời hắn nói, Dạ quỷ đang đến đây tìm mình hay sao?
Bóng đen im phăng phắc, phóng đại in hằn sau màn che, cúi người đặt xuống thứ gì đó "Rẹt" bất thình lình màn che hé lộ, Chung Thi Uyển nhắm nghiền mắt, nghĩ về Dạ quỷ lòng không khỏi buồn nôn.
"Chung quản sự."
Chung quản sự? Danh xưng này, đã bao lâu rồi không còn nghe qua nó. Chung Thi Uyển ấn tay véo bắp đùi chính mình "Đau" vậy có nghĩa không phải ảo giác.
Hóa ra bóng đen không phải Dạ quỷ mà là một thiếu phụ, nàng gầy gò phờ phạc thể trạng yếu ớt, thiếu phụ bối rối bèn nghiêng mặt bưng lên bát nước đen bốc khói.
-"Ngươi vừa kêu Chung quản sự?"
Thiếu phụ chỉ cười, cúi nhẹ đầu. Rốt cuộc nàng có nói hay không đây?
Chung Thi Uyển nhất thời chưa thông suốt, thầm nhận định lại là địa phủ China, vì người nọ sử dụng tiếng Trung.
Thiếu phụ thổi nguội thuốc kia, tự tay uy mình uống, Chung Thi Uyển không sợ ma nhưng thử hỏi hồn ma ngồi sờ sờ trước mắt vẫn là khó chấp nhận mà.
Nhập gia tùy tục, Chung Thi Uyển đoạt thìa ngọc, một hơi cạn sạch, hình thức bên ngoài tuy đen đúa rợn người, nhưng vị không hề khó uống, còn nghe được hương thơm nhẹ của hoa cúc.
E dè chuyển chiếc bát rỗng về thiếu phụ, hỏi: "Cái này là canh mạnh bà?"
Thiếu phụ ngẩn ngơ vài khắc, nàng cười lớn: "Không, thứ này là thuốc bổ thôi."
"Nương, nương." Giọng trẻ con lảnh lót, nghe thực mát tai.
Bé gái phồng đôi bá bầu bĩnh, mái tóc dài thắt kiểu dáng đơn giản, băng băng chạy vào ôm bàn tay thiếu phụ, trang phục được may bằng tơ lụa đắc tiền, nhưng thiết kế này không phải quá cổ rồi không? Nói mới thấy trang phục thiếu phụ cũng vậy, trang phục trên người mình cũng y nốt.
Vậy, đây là đồng phục của địa phủ đi?
-"Nương, tỷ tỷ kia là ai?"
Thiếu phụ vuốt mái đầu đứa trẻ, nàng nói: "Yến nhi ngoan, đi chơi một chút."
Đứa trẻ không thắc mắc, ngoan ngoãn vâng lời, nàng chủ động dẹp luôn chiếc bát rỗng, là đứa trẻ thông minh lanh lợi, khiến trưởng bối yêu thích.
Thiếu phụ cẩn thận ngó trước ngó sau, nàng khóa cửa cho thật kín đáo mới trở người. Lòng nàng chùng xuống vì Chung Thi Uyển coi nàng như ma quỷ mà xa lánh, nàng ngồi cạnh mép giường, người trên giường cũng là tỏ thái độ trốn tránh, lại càng hụt hẫng.
-"Chung quản sự, ngươi còn nhớ ta?"
Chung quản sự? Lần này Chung Thi Uyển không có nghe lầm. Lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, lật tấm chăn nhích về phía trước, khẩn trương nhìn kỹ thiếu phụ một lần nữa, nàng lạ quá, Chung Thi Uyển không nhớ mình đã gặp qua nàng.
-"Ngươi biết ta?"
Thiếu phụ chỉnh tóc tai, vuốt vuốt làn da khô sạm của mình, nàng tự giễu cười khổ. Đúng thôi, nàng bây giờ chẳng khác nào đại thẩm bốn mươi tuổi, chả trách Chung Thi Uyển không nhận ra nàng.
-"Ngươi còn nhớ nhóm thương nhân Thiệu Quốc mình từng giúp đỡ?"
Thú thật giai đoạn mình giúp đoàn thương nhân buôn rượu đến từ Thiệu Quốc may mắn được lưu trữ trong trí nhớ kém cỏi của mình, có điều mặt mũi bọn họ ra sao Chung Thi Uyển thật không nhớ nổi.
Liền nói: "Thì sao?" ngưng một chút, hỏi tiếp: "Cái gì Thiệu Quốc?"
Thiếu phụ trả lời: "Ta tên gọi Tư Mạn, một trong những thương nhân buôn rượu Niên xuân tửu, ngươi đã nhớ hay chưa?" Xưa kia gặp gỡ trong chớp nhoáng, kể cả tên nàng Chung Thi Uyển còn chưa biết, chắc đã sớm quên mất nàng.
"Kia... Chung quản sự." Tư Mạn nhấc khăn tay, chấm chấm mỹ mạo giàn giụa lệ quang.
Chung Thi Uyển tóc dài xõa bên vai, uyển chuyển động lòng người, nhan sắc vẫn như xưa không biến hóa dù là một điểm nhỏ, so với xưa kia đường nét mặn mà gấp mấy lần. Đáng tiếc bấy lâu nay, nàng đem lòng si tình ngưỡng mộ một nữ nhân.
Chung Thi Uyển chụp cổ tay gầy ốm trơ xương, hối thúc dồn dập hỏi: "Tiểu thư của ta, tiểu thư của ta nàng thế nào? Nàng có tốt không? Thương tích của nàng ra sao rồi? Hả?"
Có nghĩa thế giới của Quách Nhược Y là thật! Chung Thi Uyển thật sự không có mắc bệnh tâm thần.
Càng hỏi, Chung Thi Uyển nước mắt càng rơi nhiều, phải ngừng lại hít thở mới có thể nói tiếp. Phát cuồng túm cổ tay Tư Mạn ghì mạnh, lực siết quá cường đại, Tư Mạn van xin cỡ nào cũng không chịu buông, nếu còn chần chừ, nàng sợ tình hình còn thậm tệ hơn thế nữa.
Tư Mạn dùng hết sức bình sinh hất tay Chung Thi Uyển, nàng hô: "Chung quản sự! Ngươi bình tĩnh!"
Khủy tay đập trúng cạnh giường "Đau nhói" Chung Thi Uyển biết ý thức hơn, thu liễm đè xuống cỗ xúc động, cố kiềm tâm mình ổn định nhất.
"Tư Mạn! Ngươi ra đây cho ta!"
Trận huyên náo phía ngoài sân, giọng nữ nhân tạp nham nhỏ to bàn luận, phỏng chừng đối phương rất giận dữ.
Tư Mạn khó xử nói: "Chung quản sự cảm phiền đợi ta một chút."
Tư Mạn đi chưa bao lâu, Chung Thi Uyển cũng nối gót theo nàng. He hé cánh cửa vừa đủ tầm nhìn, theo dõi cuộc đàm thoại không hồi kết ngoài kia.
Cách một khoảng cũng có một kẻ như mình nghe lén, chính là nữ nhi của Tư Mạn. Chung Thi Uyển tặc lưỡi thương tiếc, đứa nhỏ đáng thương, đang độ tuổi khôn lớn thế mà đã lìa đời.
Chung Thi Uyển khéo chĩa ngón trỏ qua khe hở, uốn éo uốn éo ngón tay hệt con giun đất, thu hút nữ hài chú ý. Đúng như mong đợi, nữ hài lạch bạch, một đường chạy tới chổ của mình.
Chung Thi Uyển đặt ngón tay lên môi phát ra âm "Xùy xùy" ý bảo nữ hài im lặng rồi hé một cánh cửa bảo nàng chui vào cùng mình.
Cái đầu nhỏ của nữ hài gật gật, thầm ấn định tiên nữ trong câu chuyện mẫu thân hay kể chắc chắn xinh đẹp giống như vị tỷ tỷ trước mặt mình, môi hồng da mịn, hơn hết răng tỷ tỷ trắng quá, nhìn thực thích.
"Cháu gái... à không." Chung Thi Uyển đang cố vắt óc tìm cái tên mà Tư Mạn đã gọi nàng: "Yến nhi, bọn người dưới kia là ai a?"
"A" nữ hài bĩu môi bật ngón tay bé tí chỉ chỉ ba nữ nhân một già hai trẻ: "Nội tổ mẫu và a di lại đi ức hiếp mẫu thân của Yến nhi".
Nghe cách giới thiệu của tiểu Yến, Chung Thi Uyển có thể hiểu được đôi ba phần, ba nữ nhân kia chẳng phải dạng tốt đẹp chi. Nhưng có hơi bất ngờ, phàm người chết đi, bọn họ còn được đoàn tụ, sinh hoạt không khác gì dương thế sao?
"Đừng cản ta! Nếu y là nữ nhân ta sẽ đem bán làm kỹ nữ, còn nếu là nam nhân ta sẽ bán làm nô bộc. Tẩu tẩu còn cản trở, ta lập tức báo quan bắt hắn!"
Cái gì kỹ nữ? Cái gì nô bộc? Còn cái gì quan phủ? Chung Thi Uyển nhanh tay khóa trái cửa, hình ảnh cuối cùng là Tư Mạn cùng bọn họ tranh cải, một nữ nhân trong số đó nhân lúc Tư Mạn lơ là liền chạy về căn phòng này.
Tiếng dập cửa.
Chung Thi Uyển bây giờ mới thấu hiểu câu ''Ma cũ ăn hiếp ma mới" Tiểu Yến thì sợ sệt cắn ngón tay, nói đi nói lại: "Tam di rất dữ, Yến nhi sợ tam di lắm tỷ tỷ a~"
"Chết tiệt!" Lũ quỷ chết băm này còn dám bán mình vào kỹ viện, thế giới diêm đài này quá là phong phú đi.
Chung Thi Uyển bế tiểu Yến ngồi lên giường, trước là trấn an, sau là dặn dò nàng ngoan ngoãn nhắm mắt chờ mình ra hiệu lệnh.
"Ầm Ầm" lần này không chỉ chốt cửa rung rinh mà là toàn cánh cửa chấn động dữ dội.
Chung Thi Uyển trên người là bộ trung y đơn chiếc, xiêm y không chỉnh tề nếu cùng bọn họ đối chất chỉ giỏi thiệt thòi cho bản thân.
Chung Thi Uyển hành động có chút loạn, bắt đầu lục lọi, móc bới nhưng tủ nhỏ tủ lớn, hộc bé hộc to ngoài chứa không khí ra thì chẳng còn gì cả. Đám người bên ngoài mất nhẫn nại, chí chóe gọi thêm gia nhân trợ giúp, mình không còn nhiều thời gian.
Chung Thi Uyển thiếu chút muốn đem nội thất quậy banh tành, kết quả trống rỗng, thứ gì cũng trống rỗng. Mệt mỏi bợ hông hít thở, tựa sức nặng vào tủ gỗ từ từ hạ mông "Bộp" từ trên nóc tủ rơi xuống một chiếc tay nải màu nâu phủ kín bụi, chứng tỏ một thời gian dài bị lãng quên. Chung Thi Uyển ghê sợ quăng đại quăng càn chiếc tay nải dơ bẩn đi nơi khác, phủi phủi trung y trắng của mình "Bẩn chết đi được."
Nút thắt lỏng lẻo sau cú ném của Chung Thi Uyển được giải thoát, bộ y phục mới tinh loằng ngoằng bung xõa trên không.
"Ầm!" Thanh búa bổ một phát, chốt cửa gãy thành hai mảnh.
Nhóm người gồm già trẻ bé lớn, nam có, nữ có, hùng hổ tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com