Chương 7: Diện kiến đại tiểu thư
Trước phòng tổng quản, toàn bộ gia nhân kẻ nói người cười huyên náo như ngày lễ.
Thạch Đầu húc nhẹ vào hông Chung Thi Uyển, cười hề hề: "Tối một chút cùng bọn ta ra ngoài uống vài ly a."
"Chung Vân, tới lượt ngươi." Lưu quản gia đứng trên thềm đá cao giọng.
Chung Thi Uyển vốn không hứng thú với chủ đề Thạch Đầu vừa đề cập, qua loa lắc đầu, không dám chậm trễ lập tức phóng tới chổ Lưu quản gia. Một số gia đinh bên cạnh âm thầm xuýt xoa số bạc trên tay mình, vì bọn họ chỉ nhận được mỗi một lượng. Hóa ra bốn lượng bạc này cũng rất có giá trị đi.
Chung Thi Uyển nhu cầu chi tiêu không quá cao, nàng đang định gửi một nửa về núi cho Vương bà bà, nhưng ở chốn này thật giả khó lường, rủi người được giao phó chuyển tiền cuỗm mất của nàng hai lượng bạc thì sao?
Suy đi tính lại... Thôi thì cứ để dành, chờ ngày về núi đích thân nàng sẽ trao tận tay Vương bà bà.
Thẩm a di từ xa đi tới, bà nói đang chuẩn bị ra phố, muốn đem Chung Thi Uyển đi theo nhằm phụ bà bưng bê thực phẩm. Thẩm a di ở trù phòng là người nắm giữ nhiều quyền lực nhất, tất cả thức ăn dành cho chủ nhân đều do bà định đoạt, trong giới gia nhân rất có tiếng nói. Chung Thi Uyển hiển nhiên rất vui lòng đáp ứng, còn chủ động làm thân với bà, có quen biết một chút, vẫn là có lợi.
Dù sao có tiền trong tay vẫn tự tin hơn rất nhiều, khắp người Chung Thi Uyển bây giờ ngập tràn vầng sáng "Đại gia" ai da... Nhìn thứ gì cũng muốn mua đó mà.
Chung Thi Uyển theo chân Thẩm a di lướt ngang sạp nhỏ bày biện một ít phấn son, bất quá Chung Thi Uyển bỗng quầy đầu trở lại, hình bóng Quách Nhược Y cứ bay lượn trong đầu nàng. Có nên mua hay không đây? Người đó sẽ không chê nàng mưa đồ rẻ tiền chứ?
"Ai da...tiểu tử nhà ngươi thì ra đang định mua son tặng người trong mộng có phải không?"
Thẩm á di đến khi quay lại mới chợt nhận ra Chung Thi Uyển đã biến mất, tỉ mỉ quan sát một hồi mới nhìn ra Chung Thi Uyển đang đứng ngốc ở quầy phấn son ha.
Thẩm á di hôm nay cực kỳ cao hứng, bà cầm lên một hộp phấn màu sen tím, nhiệt tình đề xuất cùng Chung Thi Uyển: "Cái này a tiểu Chung, ta thấy nó thực quý phái nha."
Chung Thi Uyển âm thầm ghét bỏ hộp phấn quê mùa trên tay Thẩm á di, nàng rất nhanh chọn một hộp son có gam màu trong trẻo nhất trong số đấy rồi mau lẹ tính tiền.
Thẩm a di trên đường đi vẫn tiếc hùi hụi hộp phấn bà đã chọn. Bà tặc lưỡi: "Ngươi nha... Thật không hiểu tâm lý nữ nhân, son phấn phải thật Đậm... Nữ nhân mới thích nha..."
Thẩm a di dầu có nói khô nước bọt thì Chung Thi Uyển vẫn ngốc nghếch cười cười. Hết cách, bà tấp vào một quầy rau quả, bận rộn chọn chọn chọn lựa lựa, vẫn không quên nói vọng ra sau: "Ai da... Tiểu Chung ngươi tới quầy thịt kia, nói rằng Thẩm a di tới lấy thịt, hắn sẽ đưa cho ngươi."
Chung Thi Uyển nghe lời Thẩm a di, nhanh bước đi tới đấy, thuật lại y lời Thẩm a di, quả thực hắn mau chóng đưa ra tảng thịt lớn mà không hỏi han điều gì.
"Đợi đã." Hán tử cắm chặt con dao xuống tấm thớt gỗ, hùng hổ tiến lại gần Chung Thi Uyển.
"..."
Hắn chống tay vào hông, trầm giọng: "Ngươi không nhớ ra ta?"
Chung Thi Uyển lắc đầu.
"Có phải phụ mẫu ngươi mất sớm, chỉ còn duy nhất nội tổ mẫu là người thân?" Hắn nhướn mày.
Chung Thi Uyển siết chặt giỏ mây, lắc đầu rồi lại gật đầu. Hán tử kia đang nói chuyện điên khùng gì đây? Ở thế giới này, mình làm gì có phụ mẫu kia chứ.
Mặc kệ hắn, thế nhưng chỉ vừa quay đầu đi được vài bước thì Chung Thi Uyển đột ngột quay trở lại. Không khỏi cao giọng hỏi: "Mã phu?"
Hán tử hàng thịt cười ha hả, tự chỉ vào mình: "Chính là ta, gọi ta Bá Lang." Hắn kéo Chung Thi Uyển ra phía sau quầy, vỗ lên chiếc ghế gỗ ý bảo Chung Thi Uyển hãy ngồi xuống.
"Ngươi cùng Thẩm a di quan hệ như thế nào?" Bá Lang cao hứng.
Chung Thi Uyển ngượng ngùng vuốt gáy: "Haha, ta cũng làm công trong Quách gia."
Nghe tới đây Bá Lang vô cùng phấn khích: "Ngô~ Quách gia tuyển chọn gia đinh vô cùng gắt gao, không phải muốn vào là vào được đâu." Hắn trầm trồ soi khắp người Chung Thi Uyển.
Chung Thi Uyển đây còn không biết ở đợ lại tôn quý như vậy đi.
" Ta... ta có... một..." Bá Lang đôi môi chu chu, giơ ngón tay trỏ gãi gãi mép miệng, thân thể đung đưa qua lại, bộ dạng phi thường buồn nôn.
Chung Thi Uyển nhìn không nổi, quyết đoán nói ra: "Ngươi cứ nói."
Hắn thở dài, lắc đầu: "Ta có một biểu đệ, hắn qua một lần thua bạc, nợ nần chồng chất lưu lạc tới đây...không biết ngươi có thể nói giúp một tiếng, đưa hắn vào trong Quách gia hay không a? "
Chung Thi Uyển trước giờ công tư phân minh, nhưng nói đi nói lại mình chẳng phải vào Quách gia cũng nhờ mối quan hệ hay sao? Đằng này mình từng nhận sự giúp đỡ từ Bá Lang, lần này coi như không ai nợ ai.
Chung Thi Uyển chắc nịch gật đầu: "Được, mai sẽ tới gặp ngươi."
Không ngờ Chung Thi Uyển lập tức đồng ý mà chẳng hề nghĩ ngợi. Bá Lang mừng rỡ khôn thôi, tới khi Chung Thi Uyển ra về còn không quên bỏ vào giỏ của nàng thêm một cân thịt.
Thẩm a di vui vẻ ngoắc Chung Thi Uyển tới gần, sau đó nói với một vị đại thẩm bán rau: "Tiểu Chung tới rồi, muốn biết gì cứ hỏi hắn nha."
Vị đại thẩm bán rau nọ liền tươi cười với Chung Thi Uyển: "Tiểu Chung a... Chẳng hay ngươi bao nhiêu niên kỷ rồi? Đã có ý trung nhân hay chưa?" Đại thẩm nói xong, vô tình nhìn qua nữ tử khả ái đang đứng cạnh bên bà.
Chung Thi Uyển cũng nhìn tới nữ tử trạc tuổi Quách Hân Nghiên, chẳng biết ý tứ của vị đại thẩm đó có giống như ý tứ của nàng đang nghĩ tới hay không nữa.
Bất quá Chung Thi Uyển rất nhanh liền hồi đáp: "Vãn bối trong lòng đã có ý trung nhân, không biết có vấn đề gì hay không?"
"Vậy sao... Cũng không có gì." Đại thẩm bán rau cụt hứng lắc đầu.
Vị đại thẩm đó buồn bã đã đành, cớ gì nữ hài nọ gương mặt lại héo sầu đi? Con nít con nôi bày đặt muốn có chồng sớm làm gì hả? Khổ cực lắm có biết không?
Chung Thi Uyển bị hai mẫu tử bọn họ nhìn có chút mất tự nhiên. Nàng thở dài, giục Thẩm a di mau mau trở về Quách gia, dong dài cả buổi ngoài phố chợ, Chung Thi Uyển sắp đến muộn buổi học cùng Quách Nhược Y rồi.
Chung Thi Uyển một quãng đường bưng bê thực phẩm, từ phòng bếp trở ra cơ thể sớm ám mùi dầu khói, cân nhắc một hồi, nàng quyết định đi tắm trước tiên. Nàng vừa sợ Quách Nhược Y sẽ nổi giận, cũng vừa sợ cơ thể có mùi sẽ khiến Quách Nhược Y không thoải mái.
Đã rất lâu rồi chung Thi Uyển mới có lại cảm giác này, cảm giác lòng cứ bồi hồi run rẩy, lo được, lo mất như bây giờ.
Nắm chắt hộp thiết ở trong tay, Chung Thi Uyển liều mạng chạy tới mái đình lớn. Quách Nhược Y đã ngồi sẵn ở đó từ rất lâu, hình như nàng ấy không được vui thì phải.
"Làm sao bây giờ mới tới?" Quách Nhược Y nhíu mày nhưng trong lời nói không có nghe ra bất kì một tia trách cứ nào.
"Xin lỗi, vướng bận chút việc." Chung Thi Uyển cong môi để lộ lúm đồng tiền, nàng cười khẽ: "Cái này cho ngươi."
Đường bút trên trang giấy chợt ngừng, Quách Nhược Y quan sát hộp son kiểu dáng sơ sài trên tay Chung Thi Uyển. Nàng nhướn mi: "Làm sao?"
"Ta, cái này..." Chung Thi Uyển hắng giọng, nhìn hộp thiết trong tay rồi lại nhìn tới Quách Nhược Y. Nàng nhỏ giọng: "Tặng ngươi."
Quách Nhược Y nhìn vào đôi mắt sáng lại dời xuống chiếc hộp đơn bạc đầy khuyết điểm. Nàng nhạt nhẽo trả lời: "Ta không quen dùng loại son hạ đẳng."
"..."
Nhiều giây trôi qua rốt cuộc đầu Chung Thi Uyển cũng chịu nhảy số, chưa bao giờ mình sượng như bây giờ, nụ cười trên môi càng lúc càng khó coi. Đây không phải lần đầu mình tặng quà cho người khác, trước nay những món mình chọn nếu không là nhãn hàng cao cấp thì chính là thương hiệu đắt tiền, nhưng chỉ là tùy tiện tặng lấy. Đằng này bằng tất cả thành ý lại đổi về câu nói phũ phàng của Quách Nhược Y, thật đúng là tấm lòng tổn thương không nhẹ đâu.
Bầu không khí tối nay nặng nề hơn bao giờ hết, như thường lệ một người lặng im người còn lại thì luôn thao thao bất tuyệt, lần này chả ai buồn nói câu nào cả, Quách Nhược Y cảm thấy có chút không quen.
"Vậy... gặp lại ngươi sau." Cuối cùng cũng kết thúc buổi học, Chung Thi Uyển đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp giấy bút, vội đến mức làm rơi hết món này đến món khác.
Người đi cũng đã đi mất, Quách Nhược Y nhặt lên cây bút nhỏ, chần chừ đắn đo, cuối cùng vẫn là đuổi theo sau Chung Thi Uyển.
Trên đường tối, lại hớt ha hớt hải băng qua ngã ba, đồng thời hướng ngược chiều cũng có một người đang đi tới. Chung Thi Uyển vô tình húc nàng bay một khoảng xa: "Kia... cô nương này, không sao chứ?"
Tiểu Cúc mông nàng đau điến, trước mặt Chung Thi Uyển lại ngại xoa mông. Tiểu Cúc đành nhẫn nhịn, nàng lắc đầu cười tươi: "Không... sao."
Vì là trên đường tối, Chung Thi Uyển thị lực kém bởi vậy ban đầu không hề nhận ra Tiểu Cúc, cho tới khi nghe được giọng nói của nàng mới vội vàng dìu nàng đứng lên trước, sau là phủi đi bụi đất ở chân váy nàng: "Không sao thì tốt, thật có lỗi."
Tiểu Cúc vì hành động của Chung Thi Uyển mà đỏ mặt, nói không được, trả lời cũng không xong .
Chung Thi Uyển chuẩn bị rời đi thì sực nhớ ra điều gì đó, dứt khoát dúi hộp son nhỏ vào tay nàng: "Cho ngươi."
Tiểu Cúc sững sờ nhìn theo Chung Thi Uyển, chiếc hộp bạc trong lòng bàn tay phản chiếu yếu ớt qua ánh đèn lồng, gương mặt nàng càng đỏ ửng.
Nơi bụi nguyệt quế cách đó không xa, nhánh cây chuyển động mạnh mẽ rồi nhẹ nhàng dừng lại. Rõ ràng không phải gió đêm.
Quách Nhược Y trầm ổn trở về sương phòng đã gặp Ngọc Hoa đứng đấy chờ nàng. Những lúc nàng dạy Chung Thi Uyển viết chữ sẽ không lưu theo Ngọc Hoa, cho nên Ngọc Hoa sẽ đứng trước cửa sương phòng chờ nàng trở về.
"Tiểu thư người dường như không được vui?" Ngọc Hoa thấp giọng hỏi.
Quách Nhược Y ngừng động tác, bất quá lại tiếp lấy khăn lụa từ Ngọc Hoa lau khô đôi tay, bình thản hỏi ngược: "Trông ta không được vui?"
"Đúng thật, trông tiểu thư hình như không được vui." Ngọc Hoa thu lại chiếc khăn ẩm ướt, làm tròn phận sự cúi đầu bưng thau đồng thoái lui.
Lần lượt hạ xuống từng món y phục, tới khi chỉ còn lớp trung y mỏng. Quách Nhược Y chôn mình dưới tấm chăn dày, thế nhưng nàng vẫn còn chưa thấy đủ ấm áp.
Lơ đãng vô định, ánh mắt cũng nhẹ nhàng khép lại, Quách Nhược Y hình như đã ngủ rồi.
Tối xuống sương lạnh, thú thật chung Thi Uyển chẳng tài nào ngủ được, cứ hễ nhắm mắt thì y như rằng sẽ nhớ tới Quách Nhược Y, nghĩ tới Quách Nhược Y thì mặt nàng không tự chủ được liền nóng lên, nóng lên vì xấu hổ. Lẽ ra không nên mua, không nên lịch sự, không nên tài lanh như thế, đối với Quách Nhược Y có lẽ chút ngân lượng ít ỏi đó sẽ chẳng là gì nhưng đối với Chung Thi Uyển... Ai da thôi bỏ qua đi.
Thời điểm Chung Thi Uyển loạng choạng mở mắt là lúc mặt trời sắp chiếu đến mông rồi, sở dĩ giấc ngủ của nàng tự do như vậy chính là nàng đang làm hoạ sư cho Nhị tiểu thư, công việc chân tay đối với nàng từ lâu đã không còn can hệ.
Chuyện Bá Lang nhờ nàng thú thật nàng đã hỏi quá Lưu quản gia, Lưu quản gia nói rằng số lượng giá nô đã còn muốn dư, ông nhất quyết cự tuyệt.
Cực chẳng đã Chung Thi Uyển không còn biện pháp nào khác chính là nhờ vã Quách Hân Nghiên đi.
Chung Thi Uyển vừa bước đến thư phòng đã bắt gặp Quách Hân Nghiên ngồi ngay ngắn ở bàn học, vừa trông thấy Chung Thi Uyển nàng liền xán lạn chạy tới.
Chỉ vào bức tranh trong tay, Quách Hân Nghiên tự tin nói: "Ngươi ngươi xem, ta đêm qua đã hoạ nó."
Chung Thi Uyển nâng lên bức hoạ quả táo nhỏ của Quách Hân Nghiên, mặc dù vẫn còn ít nhiều lỗi bắt sáng nhưng đã có tiến bộ hơn nhiều.
Vừa ý, Chung Thi Uyển gật đầu: "Khá!"
Bất quá Chung Thi Uyển lại ngoắc nàng tới, chỉ vào một vài điểm trên bức tranh. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Có lẽ vị trí ngươi đặt quả táo này ở bên trái đi?"
Quách Hân Nghiên mới đầu cực kỳ ngạc nhiên, có điều vẫn không quên hồi đáp: "Đúng đúng... Vì sao ngươi biết?"
Chung Thi Uyển mỉm môi, nàng chậm rãi giải thích: "Do ánh sáng từ ngọn đến chiếu đến điểm này sẽ là rõ nhất nên ai cũng có thể nhìn ra được... Cho nên ngươi xem, điểm sáng bắt đầu từ nơi đây thì điểm tối phải ở đáy quả táo chứ?"
Nghĩ ngợi một hồi chẳng biết thông thật hay giả, Quách Hân Nghiên bỗng dưng "Ồ" lên một tiếng.
"Nhị tiểu thư..." Chung Thi Uyển cúi đầu, khổ não nhìn Quách Hân Nghiên.
Được gọi, Quách Hân Nghiên ngẩng đầu, cánh mô nàng vừa hay chạm tới cằm Chung Thi Uyển. Tình huống đột ngột như thế này quả thật khiến cho nàng vô cùng lúng túng.
Đúng rồi, chỉ có nàng lúng túng mà thôi, Chung Thi Uyển ngoài có một chút giật mình ra thì chẳng còn gì khác nữa. Ai da... Chả trách, Chung Thi Uyển sớm quên đi nam nữ thụ thụ bất tương thân, bởi vì thật sự nàng có phải là nam nhân đâu chớ.
Suýt nữa thì quên mất, Chung Thi Uyển lại tiếp tục nói: "Ta có một thỉnh cầu."
"Ngươi... Ngươi..." Ngươi cái gì chứ, nói mãi cũng chả xong, Quách Hân Nghiên muốn trách phạt nhưng tìm mãi chẳng thấy được nguyên nhân.
Quách Hân Nghiên đang tuổi ăn lớn vui chơi, xưa giờ chưa từng tiếp xúc thân cận tên nam tử nào cả, đối với sự kiện lần này, quả thật nàng chẳng thể nào tiếp thu nổi. Vừa xấu hổ lại tức giận, tức giận chưa xong lại trở về xấu hổ.
"Nhị tiểu thư ngươi gương mặt sao lại đỏ quá vậy hả?" Chung Thi Uyển thắc mắc, Quách Hân Nghiên này đương định làm trò gì chơi nàng đây?
"Ngươi..." Quách Hân Nghiên quẫn bách quát: "Ai da... Muốn cái gì nói mau cho ta!"
Chung Thi Uyển sau khi nói ra thỉnh cầu rồi được Quách Hân Nghiên chấp thuận quả thật vô cùng ngạc nhiên. Đứa khỉ này lý nào lại tốt bụng với nàng như thế chứ?
"Kia..." Chung Thi Uyển vội vàng kéo Quách Hân Nghiên quay trở lại: "Hướng này mới trở về thư phòng nha Nhị tiểu thư?"
Quách Hân Nghiên nhếch mép lắc đầu: "Ai nói ta muốn học? Ta chính là muốn trốn ra ngoài dạo chơi!"
Sớm viết Chung Thi Uyển chuẩn bị ngăn cản, Quách Hân Nghiên nhanh mồm hơn một chút: "Ta đáp ứng ngươi, hôm nay ngươi phải chiều ta."
Chung Thi Uyển bất quá vẫn giữ vững lập trường: "Nhưng phải tranh thủ về học vẽ nha."
Quách Hân Nghiên chỉ xem thường lườm Chung Thi Uyển một cái rồi lắc hông bỏ đi.
Bước theo Quách Hân Nghiên ở trên đường, khổ cho tấm thân già yếu này, nàng thú thật chẳng chạy theo Quách Hân Nghiên nổi nữa, Quách Hân Nghiên chỉ toàn chạy tới những nơi tập tụ đông người để hóng chuyện vui mà thôi.
Chung Thi Uyển coi như điếc như mù, mặc kệ Quách Hân Nghiên bay nhảy. Nàng một mình bước vào trà lâu gần đó.
Tiểu nhị vừa gặp nàng liền mặt mày hớn hở, hắn nhiệt thành lau lau mặt bàn, miệng vừa hỏi: "Chẳng hay khách quan muốn dùng gì?"
"Ở nơi đây có món nước gì?" Chung Thi Uyển hỏi.
Tiểu nhị liên miệng liệt kê: "Ở chỗ chúng ta có trà Long Tinh, Quan Âm, Ngân Châm, Ô Long, Lục Trà và Bân Ngân trà thưa khách quan."
Chung Thi Uyển cười sượng: "Vậy cho hỏi bình rẻ nhất là loại nào?"
Tiểu nhị thiện chí đáp: "Là Bân Ngân trà, mười hào một bình thưa khách quan."
Chung Thi Uyển gật đầu, nàng khát khô cả họng rồi.
"Ngươi đã hay tin gì về lão Thúc chưa?" Một hán tử bàn bên nói.
Một hán tử khác trả lời: "Ta biết, hắn tán gia bại sản, gia đình ly tán rồi nha."
Hán tử nọ gật gù, hắn tặc lưỡi: "Lần đó lão Thúc chỉ mạo phạm nắm tay Đại tiểu thư Quách gia, không ngờ nàng ra tay độc ác đến như thế."
Nghe hai tên nam nhân bàn bên nói chuyện, Chung Thi Uyển bên này không khỏi khinh thường bọn hắn. Cái gì gọi là "chỉ mạo phạm" chứ? Đương không nắm tay con gái nhà người ta, Đại tiểu thư của nhà nàng giải quyết như vậy là tốt lắm.
Chung Thi Uyển cố gắng uống thêm một ly trà có mùi vị yểu yểu hôi hôi khó nuốt này. Lần sau nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, dùng đồ thật tốt.
Tranh thủ thời gian Chung Thi Uyển chạy đến quầy thịt của Bá Lang báo tin. Hay tin, Bá Lang mừng rỡ suýt khóc, còn chuẩn bị gói cho Chung Thi Uyển hai cân thịt, may mắn đã bị Chung Thi Uyển từ chối.
"Hắn là ai?" Mã Ca từ trong đi ra, trên tay cầm quả dưa chuột ăn dỡ dang. Hắn chỉ vào bóng lưng Chung Thi Uyển.
Bá Lang xuân ý trên gương mặt còn chưa tan hết, cao hứng vung dao một nhát, khối xương to lăn thành hai khúc: "Ân nhân của chúng ta nha."
Mã Ca nhếch môi, không mấy quan tâm lời Bá Lang vừa nói mà quay trở ngược vào trong.
Tuyến đường này không có quá dài nhưng đang là giờ cao điểm, lữ khách thúc ngựa bay như hỏa tiễn. Nói thật, Chung Thi Uyển một mình đi bộ trên đường phố Sài Gòn còn không lo lắng cho tính mạng của mình như đi trên tuyến đường này nữa cơ đấy, phải mất một khoảng thời gian mới có thể an toàn hồi phủ
Chung Thi Uyển cuối cùng đã tìm được Quách Hân Nghiên, nàng muốn hồi phủ ngay lập tức, trời bên ngoài nắng quá, chiếu nàng sắp ngất tới nơi rồi nha!
Về đến thư phòng, Quách Hân Nghiên nói rằng có hứng vẽ tranh, nàng muốn Chung Thi Uyển phải trèo lên cây làm mẫu cho nàng.
Khá khen cái đứa nhỏ này, vẽ vật còn không xong lại muốn vẽ người. Vậy thì để Chung Thi Uyển nàng xem Quách Hân Nghiên tài cán đến đâu.
Trên cao quả thực cực kỳ mát nhưng cành cây này khiến Chung Thi Uyển thực lo lắng không thôi, nhỡ đâu xui xẻo gãy đi, có khi nào nàng chết thật hay không?
Phải mất khá nhiều thời gian, Chung Thi Uyển từ trên cao xanh mặt bò trở xuống.
"Ngươi xem." Quách Hân Nghiên vô cùng cao hứng, mang bức tranh tới trước mặt Chung Thi Uyển.
Thời điểm Chung Thi Uyển vừa trông thấy bức tranh, sắc mặt liền đỏ. Nàng giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Nhị tiểu thư ngươi chơi ta?"
Mắt thấy Chung Thi Uyển hậm hực bỏ đi vào trong thư phòng, Quách Hân Nghiên bấy giờ mới nhận ra Chung Thi Uyển là đang nổi giận thật rồi.
Quách Hân Nghiên cũng chạy vào thư phòng, để bức tranh con heo nhỏ đang ngồi hóng mát sang một bên. Nàng nhỏ giọng kêu: "Chung Vân... Ngươi không phải nổi giận rồi đó chứ?"
Chung Thi Uyển vừa thu dọn dụng cụ, vừa trả lời: "Ngươi xem, học hành chẳng ra làm sao, cứ suốt ngày đùa giỡn thôi."
Quách Hân Nghiên chưa từng được Chung Thi Uyển nghiêm túc rầy la lần nào, hôm nay quả nhiên có chút sợ nha.
Thấy Quách Hân Nghiên chẳng trả lời, Chung Thi Uyển lại chỉ vào khắp nơi trong thư phòng. Tức nước vỡ bờ nói: "Ngươi xem, thư phòng của ngươi, mỗi lần ta dọn thì hôm sau y như rằng lại bừa bộn trở lại, ta treo một vài bức tranh chữ cho đẹp cũng bị ngươi tháo xuống. Ngươi... Ai da."
Chung Thi Uyển định nói rằng nàng không muốn nhận công việc này nữa nhưng lại không có dũng khí nói ra. Thiệt tức chết nàng mà!
Quách Hân Nghiên hất mặt, phong thái bá đạo Nhị tiểu thư lại quay trở về. Nàng cao giọng: "Nơi đây là địa bàn của ta, nói cho ngươi biết chỉ có tranh hoạ người trong lòng của ta mới được phép treo ở nơi này mà thôi!"
Chung Thi Uyển vừa nghe liền bĩu môi: "Vậy thì quá xui xẻo cho hắn rồi."
Chung Thi Uyển tăng tốc độ thu dọn dụng cụ, nhưng Quách Hân Nghiên đã nhanh hơn một bước, nàng khoanh tay đứng chặn trước lối ra.
"Ngươi định đi đâu?" Quách Hân Nghiên hỏi.
Chung Thi Uyển tùy tiện trả lời: "Ta đi học chữ."
Quách Hân Nghiên nghe xong vô cùng bực bội. Nội khắp phủ này làm gì tìm được lão sư nào khác ngoài nàng đây?
Quách Hân Nghiên phồng lên đôi má: "Không phải có ta rồi hay sao?"
Chung Thi Uyển thẳng thừng đáp: "Học với nàng hiệu quả hơn."
Bị chọc tức, Quách Hân Nghiên hừ lạnh: "Hừ, người kia là cao nhân phương nào?"
Chung Thi Uyển không có ý định trả lời, nàng cứ tiếp tục đi về phía trước. Quách Hân Nghiên thấy nàng ngày một gần cũng liền bối rối né sang một bên.
Quách Hân Nghiên cơ hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng khư khư đeo bám.
Hết cách, Chung Thi Uyển đành nhún vai ngồi xuống bàn đá, thật thà trả lời nàng: "Nàng làm việc ở biệt viện của Đại tiểu thư."
"Nga~" Quách Hân Nghiên chống cằm suy tư. Hầu cận thuộc khu vực Quách Nhược Y chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có ai mình không biết đâu: "Nàng tên gì?"
Chung Thi Uyển đồng thời cũng ngưng thần vài giây, thì ra nàng chưa từng hỏi qua danh xưng của người kia là gì a.
Mặc kệ Quách Hân Nghiên ngồi ngốc ở đó, Chung Thi Uyển lại tiếp tục cước bộ tới lương đình.
Dù sao đây cũng là buổi học cuối cùng, Quách Nhược Y từng nói buổi học cuối cùng này không quá quan trọng, chỉ là ôn lại những gì đã qua, còn nói Chung Thi Uyển tới cũng được, không tới cũng không sao.
Chung Thi Uyển cứ nghĩ Quách Nhược Y sẽ chẳng có mặt đâu. Ấy mà từ xa đã thấy được nàng cũng đang tiến vào trong lương đình.
Vừa gặp Chung Thi Uyển đi tới, Quách Nhược Y liền chỉ vào cây bút nhỏ đương nằm ngay ngắn ở trên bàn: "Thứ này của ngươi làm rơi."
Đúng rồi, đúng thật là cây bút bị mất tích của nàng, ở nơi này giấy bút không rẻ, vả lại dụng cụ của chàng dùng đều là đồ thượng đẳng nàng mượn từ Quách Hân Nghiên. Hôm nay tìm được nó quả nhiên vô cùng mừng rỡ.
"Tỷ tỷ này... Tối hôm nay ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi một bữa ăn ngon nha." Chung Thi Uyển thật khó mở lời.
Thấy ánh mắt Quách Nhược Y vẫn lạnh lẽo như vậy, Chung Thi Uyển trong lòng càng hồi hộp hơn. Nàng giải thích: "Ta không có ý xấu, bởi vì buổi tối ta mới có thời gian rảnh. Ta muốn trả ơn ngươi vì đã có lòng giúp ta dạy chữ."
Không khí hiện tại có một chút ngượng ngùng. Quách Nhược Y có thể thẳng thắn từ chối, vâỵ thì cớ sao nàng lại chần chờ?
"Tỷ tỷ."
Cả Chung Thi Uyển lẫn Quách Nhược Y đều ngẩng mặt nhìn về hướng vừa phát ra tiếng kêu đấy.
Biểu cảm trên gương mặt Quách Hân Nghiên quả nhiên kỳ thú vô cùng đi. Lúc nhíu mày, lúc lại nghiến răng, khi cười phá lên, khi thì tặc lưỡi trách.
"Kia... Tỷ tỷ... Kia Chung Vân... Các người sao lại có thể thân thiết ngồi Chung một bàn như vậy?" Nhìn xuống giấy bút ở trước mặt Quách Nhược Y, Quách Hân Nghiên liền thản thốt: "Kia... Tỷ tỷ, chẳng lẽ người là...là ...là..."
"Nghiên Nhi cấm hồ nháo!" Quách Nhược Y khẽ giọng quát. Ngoài miệng cứng cỏi là vậy nhưng gò má đã sớm xuất hiện đám mây hồng. Quang minh chính đại, nàng cần gì phải căng thằng như thế đây?
Cái gì "Tỷ tỷ" cái gì "Nghiên Nhi" trời đất ơi đừng nói Chung Thi Uyển nàng đen đủi đến tận cùng như vậy đi. Vị tỷ tỷ lạnh lùng dạy nàng học chữ bấy lâu nay... Đừng nói là đỉnh đỉnh đại danh Quách Nhược Y Đại tiểu thư của Quách gia đi?
Lại nhớ ngày hôm đó còn hỏi mấy câu ngốc nghếch về Đại tiểu Thư. Chung Thi Uyển nàng đã làm bao nhiêu chuyện ác mới có thể may mắn được ba mặt một lời như thế này?
Mắt thấy Chung Thi Uyển sắc mặt không còn giọt máu, Quách Nhược Y bỗng thấy buồn cười.
Chung Thi Uyển không phải là người không hiểu đạo lý. Đợi tâm nàng dần ổn định, khi ấy mới mau lẹ thu dọn đồ đạc. Lật đật đứng thẳng người, nàng hướng Quách Nhược Y cúi đầu: "Thật có lỗi, trước kia ta không có cố ý... mong Đại tiểu thư rộng lượng bỏ qua."
Quách Nhược Y gật đầu, nàng phất tay: "Ngươi có thể lui xuống."
Nghe được một câu này, Chung Thi Uyển trong lòng âm thầm nhẹ nhõm. Xem ra Đại tiểu thư của các nàng chính là người rộng lượng, chẳng hề thù dai như bọn ngoại nhân đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com