Chương 3: Đề nghị
Trương Hạc hít hít mũi, phát hiện chỉ là hơi ngứa mà thôi. Ngược lại, Hạ Kỷ Nương liên tiếp hắt xì, nàng liền nói: "Ngươi sợ là mới rồi cũng nhiễm lạnh. Ta ở đây có nước ấm, ngươi có muốn... phao một chút không?"
Hạ Kỷ Nương lập tức đỏ mặt, không ngờ vừa mới khen Trương Hạc có tu dưỡng, vậy mà chưa được bao lâu nàng đã nói lời càn rỡ như vậy!
Trương Hạc dường như cũng nhận ra lời nói của mình có ý nghĩa khác, liền lúng túng sửa lại: "Ý ta là ngươi có thể lấy ít nước ấm mang về, như vậy sẽ không cần phải nấu nước lại."
Hạ Kỷ Nương vừa định từ chối, nhưng Lý đại nương đã cười nói: "Tốt lắm! Ta biết Lư ca nhi nhà ngươi có thùng nước, dời ra một chỗ rồi để nàng ngâm một chút đi. Ta quay về giết con gà ngươi tặng, nấu một nồi canh cho Lộc ca nhi bồi bổ, tiện thể để Kỷ Nương cũng uống một bát."
Trương Hạc vội vàng gật đầu: "Được, được."
"Dì, không cần đâu, ta..." Hạ Kỷ Nương chỉ cần nghĩ đến việc tắm gội trong nhà của một nam nhân xa lạ, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
"Nhà ta không có thau tắm." Lý đại nương hạ giọng nói với nàng.
Hạ Kỷ Nương còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý đại nương nhẹ nhàng đẩy lưng, bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Trương Hạc dẫn nàng đến tây sương phòng, nói: "Nơi này không có ai ở, thường ngày ta với Lộc Nhi dùng để tắm gội. Bên cạnh có giếng nước, ngươi cứ tự nhiên."
Hạ Kỷ Nương không khỏi cảm thán, nhà có đại trạch viện đúng là khác biệt, ngay cả một gian phòng riêng để tắm cũng có. Ở nông thôn, hầu hết mọi người đều chỉ nấu nước nóng, mang vào phòng rồi lau rửa sơ qua. Chỉ khi có ngày quan trọng mới thực sự tắm rửa kỹ càng. Vậy mà Trương Hạc lại dành hẳn một phòng riêng chỉ để tắm, chứng tỏ nàng rất thích sạch sẽ. Nhưng điều này đặt trên một nam nhân lại có phần kỳ lạ.
Khi nàng nhìn thấy thùng nước lớn, sạch sẽ trong veo, hơi nóng vẫn còn bốc lên, trong lòng hơi động, lại quay đầu liếc nhìn Trương Hạc.
Trương Hạc khẽ cười, nói: "Ta ở ngay phòng của Lộc Nhi, có chuyện gì thì gọi một tiếng, ta sẽ nghe thấy."
Hạ Kỷ Nương hơi ngượng ngùng gật đầu. Đợi đến khi Trương Hạc đóng cửa lại, nàng liền nhanh chóng bước tới, cài then cẩn thận.
Trương Hạc thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Giao tiếp với nữ tử đúng là phiền phức, lúc nào cũng phải cẩn thận, lỡ nói sai một câu liền thành lời bỡn cợt trong tai người khác."
Nàng bước đến kiểm tra Trương Hiển. Sau một giấc ngủ dài, đứa trẻ đã tỉnh lại. Trương Hạc cẩn thận hỏi thêm về chuyện rơi xuống nước hôm nay, phát hiện những gì nó kể không khác mấy so với lời của con trai Cao Đại Lang.
Nàng thở dài, rồi nghiêm khắc trách mắng: "Ta bảo ngươi ở nhà đọc sách, sao lại chạy ra bờ sông chơi? Nếu đã đến bờ sông, thì nên ở chỗ nước nông, vì sao lại đi vào nơi nước sâu như vậy?"
Trương Hiển ấm ức bặm môi, nhưng không dám cãi lại Trương Hạc, chỉ có thể khóc ròng nói: "Ta sẽ không ra bờ sông chơi nữa, ô ô ô... Cha, ta muốn cha..."
Trương Hạc bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng nói: "Nếu muốn ra bờ sông chơi, trước tiên phải học bơi. Nhưng học bơi không phải để ngươi xuống sông đùa giỡn, hiểu chưa?"
Trương Hiển gật đầu, cái đầu trơn bóng của hắn theo động tác mà lắc lư qua lại. Trương Hạc đưa cho hắn một chiếc khăn, nói: "Nước mắt nước mũi tự mình lau đi. Hai ngày tới đừng ra ngoài, chờ qua hai ngày nữa rồi hãy ra phơi nắng một chút."
Sắp xếp ổn thỏa cho Trương Hiển, Trương Hạc liền đi ra sân. Nàng đi qua đi lại, trong lòng suy nghĩ. Ban đêm rất có khả năng Trương Hiển sẽ bị phong hàn, mà trong thôn lại không có lang trung, nàng nhất định phải nghĩ cách mời một vị lang trung về ở lại vài ngày mới được.
Đúng lúc này, cửa tây sương phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Trương Hạc vừa vặn chạm mặt Hạ Kỷ Nương.
Hạ Kỷ Nương vừa tắm xong, nước ấm khiến sắc mặt nàng trở nên hồng hào hơn. Chỉ là mái tóc vốn nên được vấn gọn, lúc này lại chỉ được búi đơn giản, mà cây trâm cài ban đầu đã không thấy đâu.
Trương Hạc nhìn nàng chằm chằm, đến mức Hạ Kỷ Nương trong lòng không khỏi mắng thầm nàng càn rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ tỏ vẻ ngượng ngùng.
Trương Hạc chợt hoàn hồn, vội vàng tránh ánh mắt, nói: "Ta có việc cần ra ngoài một lát, không biết có thể nhờ Hạ nương tử giúp ta chăm sóc tiểu đệ một chút được không?"
Hạ Kỷ Nương vừa mới tắm rửa ở nhà người ta, còn phải giúp dọn dẹp một chút. Đằng nào cũng sẽ ở lại đây một lát, nên nàng liền gật đầu đáp: "Có thể."
Trương Hạc vui vẻ nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
Nói xong, nàng vội vàng rời khỏi nhà. Hạ Kỷ Nương chần chừ một lát rồi đi vào phòng Trương Hiển. Đứa trẻ đã tỉnh, từ trên giường bò dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng. Vừa định xuống giường, nhưng nghĩ đến lời quát lớn của Trương Hạc khi nãy, nó lập tức rụt chân lại, nghiêm chỉnh chắp tay thi lễ, nói: "Trương Hiển đa tạ Hạ tỷ tỷ ân cứu mạng."
Hạ Kỷ Nương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, bất giác nhớ đến Trương Hạc cũng thường như vậy, liền càng thêm chắc chắn rằng Trương gia được dạy dỗ rất tốt.
Nàng cười nói: "Sao ngươi lễ nghĩa nhiều như vậy? Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Trương Hiển ngoan ngoãn nằm lại, Hạ Kỷ Nương giúp hắn đắp chăn cẩn thận. Nhưng hắn cứ nhìn nàng chằm chằm, đến mức nàng có chút ngượng ngùng, hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Nhị ca ngươi mới ra ngoài, chắc còn chưa đi xa, ta giúp ngươi gọi hắn về."
Trương Hiển chợt cười rạng rỡ: "Ta biết nhị ca ra ngoài. Chỉ là cảm thấy... Hạ tỷ tỷ thật tốt!"
Hạ Kỷ Nương bật cười, trêu ghẹo: "Ngươi học ở đâu ra cái miệng nhỏ ngọt ngào thế này hả?"
Trương Hiển chu môi, nghiêm túc nói: "Ta không có nói dối Hạ tỷ tỷ đâu. Ta cảm thấy trên đời này chỉ có ba người đối xử tốt với ta. Một là cha ta, một là nhị ca, còn có Lý đại nương. Giờ lại có thêm một người nữa, chính là Hạ tỷ tỷ!"
Hạ Kỷ Nương bật cười: "Ta chẳng qua chỉ cứu ngươi một lần thôi, chúng ta còn chưa thực sự quen biết, sao ngươi đã vội kết luận ta là người tốt?"
Trương Hiển chớp mắt, lặp lại lời nhị ca: "Nhị ca nói, nếu là người quen, cứu người có thể vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng nếu là một người xa lạ, không chút do dự mà ra tay giúp đỡ, đó chính là bản năng. Bản năng ấy là thiện lương, người như vậy chính là người tốt."
Hạ Kỷ Nương nghe mà có chút ngẩn người, tuy không hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của câu nói này, nhưng nàng có thể nhận ra Trương Hiển đang khen mình. Nhưng quan trọng hơn, đây là lời của Trương Hạc... Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ cong lên, nụ cười tự nhiên nở rộ.
Trương Hiển thấy nàng cười, mắt hắn sáng lên, liền kéo tay nàng, hỏi: "Hạ tỷ tỷ, ngươi có người đính hôn chưa?"
Hạ Kỷ Nương giật mình, bị câu hỏi này làm cho hoảng sợ, một lúc sau mới trấn tĩnh lại, hỏi lại: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Trương Hiển cười tủm tỉm, trông có vẻ rất hào hứng: "Hạ tỷ tỷ, nếu ngươi còn chưa hứa gả cho ai, không bằng ở bên nhị ca ta đi! Nếu Hạ tỷ tỷ trở thành nhị tẩu của ta, vậy thì ta nhất định sẽ có ngày lành để sống."
Hạ Kỷ Nương bị câu nói này làm cho đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa không biết nên khóc hay cười, liền hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Nhị ca ta, hắn một mình quá vất vả!" Trương Hiển hậm hực nói, sau đó lại tiếp tục kể: "Lúc chúng ta mới đến nơi này, nhị ca không có lấy một xu, nhà cửa thì đổ nát đến mức không thể ở được. Chúng ta đi tìm đường thúc phụ, nhưng ông ấy lại nói trong nhà không có phòng trống, còn bắt chúng ta đưa bạc thì mới cho ở nhờ. Khi đó trời đã sắp tối, ta với nhị ca đều đói đến mức bụng lép kẹp, không còn cách nào khác, nhị ca đành phải đi khắp thôn hỏi xem có ai chịu thu nhận chúng ta tạm thời hay không. May mà đúng lúc đó Lý đại nương từ ruộng trở về, nhìn thấy hai huynh đệ chúng ta nên mới thu nhận."
Hạ Kỷ Nương nghe vậy liền cả kinh. Trước đây nàng nhìn tình cảnh của Trương gia, còn nghĩ hai huynh đệ này chắc cũng không quá khổ sở, không ngờ lúc trước lại trải qua những ngày gian nan như vậy.
Nàng lại hỏi: "Chẳng phải các ngươi không nên đến mức không có lấy một xu dính túi sao?"
Nhắc đến chuyện này, Trương Hiển lại bĩu môi, bất mãn nói: "Đại ca chỉ để chúng ta dắt theo một con trâu và một tờ khế đất, ngoài ra chỉ có một ít quần áo. Ngay cả chén ngọc mà cha tặng riêng cho ta, đại ca cũng không cho mang đi, nói đó là của hắn."
Hạ Kỷ Nương vốn nghĩ rằng gia đình nàng đã khổ sở lắm rồi khi luôn bị nhị thúc phụ và tam thúc phụ chèn ép, không ngờ vẫn còn có người còn thê thảm hơn. Nhìn dáng người gầy gò của Trương Hạc, nàng cảm thấy những ngày tháng nàng ấy trải qua chắc chắn vô cùng cực khổ. Nàng lo lắng hỏi: "Vậy sau đó thế nào?"
"Lý đại nương thu nhận chúng ta hai ngày. Sau đó nhị ca không biết vì sao đột nhiên trở nên kỳ quái, rồi chạy ra ngoài, mãi lâu sau mới quay lại. Khi trở về, hắn lấy ra mấy quan tiền. Ta hỏi hắn lấy từ đâu, hắn nói là mang ngọc bội đi cầm cố, đổi lấy."
Hạ Kỷ Nương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng trời không tuyệt đường người. Nhưng nếu miếng ngọc bội đó rất quý giá mà Trương Hạc vẫn chấp nhận cầm cố, hẳn là quyết định này cũng chẳng dễ dàng gì.
"Sau đó, chúng ta vừa ở nhờ nhà Lý đại nương, vừa tìm cách sửa sang lại ngôi nhà này. Đồng thời, nhị ca cũng cân nhắc làm thế nào để xử lý trăm mẫu ruộng kia."
Hạ Kỷ Nương nhìn quanh sân nhà, thấy đầy gà vịt chạy loạn, còn có cả con trâu kia, có thể đoán được cuộc sống của hai huynh đệ hẳn là đã dần ổn định hơn sau thời gian khó khăn. Nhưng nàng vẫn có chút khó hiểu: "Lúc trước, các ngươi không nghĩ đến việc bán bớt ruộng đất hoặc cho thuê sao?"
Trương Hiển gãi đầu, rõ ràng chính hắn cũng không hiểu lắm, rồi đáp: "Nhị ca nói, hắn muốn giữ lại một phần ruộng để 'làm nghiên cứu' gì đó. Hắn có một lý tưởng rất lớn, đó là muốn 'đề cao sản lượng lương thực, cải thiện đời sống bách tính', còn có cái gì mà 'trước phú kéo sau phú' nữa."
"......" Hạ Kỷ Nương thầm nghĩ, Trương Hạc đúng là chỗ nào cũng toát ra vẻ cổ quái, lời hắn nói thật sự khó hiểu, chẳng câu nào lọt vào tai nàng mà nghe suôn sẻ cả.
Trương Hiển lại nắm lấy tay Hạ Kỷ Nương, ánh mắt long lanh lấp lánh: "Hạ tỷ tỷ, ngươi liền gả cho nhị ca ta đi, được không?"
Lại quay về vấn đề này, Hạ Kỷ Nương có chút bất đắc dĩ. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, rốt cuộc hôn nhân không phải là thứ mà nàng có thể tự mình quyết định. Nàng liền qua loa nói: "Chuyện thành thân phải có 'lệnh của cha mẹ, lời của mai mối', lại còn cần tam thư lục lễ, sao có thể nói gả liền gả? Hơn nữa, nếu ta đồng ý bây giờ, chẳng khác nào lén lút tư định chung thân. Không chỉ ta, mà ngay cả nhị ca ngươi cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ. Vì thế, chuyện này ngươi đừng nhắc lại nữa."
Trương Hiển lập tức xụ mặt, trông rất mất mát. Nhưng đột nhiên hắn vùng vẫy một chút, như vừa nghĩ ra điều gì đó, liền reo lên: "Vậy chúng ta có thể đi tìm bà mối làm mai nha!"
Hạ Kỷ Nương không nhịn được cười, nhưng nghĩ lại, có lẽ vì hắn từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, nên mới dễ dàng thân cận với nàng như vậy, có suy nghĩ trẻ con như thế cũng không có gì lạ. Nàng cũng không phản bác thêm.
Đến tối, Lý đại nương nghe nói Trương Hạc đã ra ngoài, trong nhà chỉ có Trương Hiển, liền nấu một nồi canh, lại làm thêm ít đồ ăn rồi mang qua cùng hai huynh đệ ăn chung.
Khi trời đã hoàn toàn tối hẳn, Trương Hạc mới đánh xe bò trở về. Cùng nàng trở về còn có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, trên lưng đeo một cái túi vải. Đến lúc này, mọi người mới biết, hóa ra nàng đã đi mời lang trung từ một thôn cách đây hơn mười dặm về.
May mắn thay, Trương Hạc đã mời lang trung trở về, bởi ngay trong đêm đó, Trương Hiển sốt cao không hạ. Trương Hạc cùng lang trung vội vã chăm sóc suốt cả đêm, mãi đến gần sáng mới làm nhiệt độ cơ thể của hắn giảm xuống.
Lý đại nương cũng chạy sang giữa đêm, vừa xem xét tình trạng của Trương Hiển vừa không ngừng lẩm bẩm: "Định là hôm nay về mà không gọi hồn rồi!"
"Đại nương, ta có gọi, gọi vài lần, không tin ngươi cứ hỏi Kỷ Nương." Trương Hạc bất đắc dĩ đáp.
Lý đại nương cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi vừa rồi bảo ta hỏi ai cơ?"
Trương Hạc khựng lại, mãi một lúc sau mới nhận ra mình vừa gọi thẳng khuê danh của Hạ Kỷ Nương, vội sửa lời: "Hạ nương tử."
Lý đại nương nhìn nàng một cái, ánh mắt như chứa đựng điều gì đó sâu xa mà Trương Hạc không tài nào đoán được. Bị nhìn đến mức không thoải mái, nàng liền dời mắt đi, trong lòng thầm nghĩ: Ngay cả xưng hô cũng gọi quy củ đến vậy, đúng là cố chấp quá mức!
Sau khi Trương Hiển hạ sốt, Trương Hạc lại giữ lang trung ở lại thêm một ngày để quan sát. Đợi đến khi xác định Trương Hiển đã hoàn toàn không còn nguy hiểm, lang trung mới rời đi.
Trước khi đi, ông để lại một ít dược liệu trong túi, đồng thời viết một phương thuốc khác để Trương Hạc tự đi bốc thuốc sau.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy con bọ làm hỏng cả thời gian đăng chương của ta rồi (:з" ∠)
------
Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)
Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com