Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Dấu Vết Trong Đêm

Cơn mưa đêm Moskva rả rích rơi, từng giọt nước chạm xuống mái ngói cũ kỹ của khu căn hộ nơi nạn nhân đầu tiên sinh sống. Đèn đường vàng vọt hắt xuống vũng nước loang loáng, phản chiếu thành những mảnh gương méo mó.

Aleksandr Volkov ngồi trong xe, mắt dán vào bản hồ sơ trên tay. Anh đọc đi đọc lại những dòng ghi chú từ hiện trường vụ án:

Nạn nhân: Dmitri Orlov, nam, 42 tuổi, nhân viên kế toán một công ty tư nhân.

Thời gian tử vong: khoảng 22h – 23h.

Nguyên nhân: một nhát dao chí mạng ở cổ, gây mất máu nhanh chóng.

Hiện trường: căn hộ nhỏ tầng 3, cửa không bị phá. Không có dấu vết lục soát.

Irina Morozova ngồi ghế bên cạnh, ánh mắt lo âu quan sát Volkov. Cô lên tiếng, giọng trầm:
– Anh đang nghĩ gì vậy, Aleksandr?

Volkov nhếch môi, đôi mắt ánh lên sự căng thẳng:
– Thứ làm tôi bận tâm không phải cái chết của Dmitri… mà là cách hắn ta chết. Không có dấu hiệu chống cự, không có tiếng động. Một kế toán bình thường, sống kín tiếng, không thù hằn. Hung thủ bước vào và giết anh ta gọn gàng, chính xác. Như thể nạn nhân đã biết và mở cửa cho hắn.

Irina khẽ gật đầu, đôi tay đan lại trên đùi:
– Có thể là một người quen. Nhưng tại sao lại giết anh ta?

Volkov không đáp ngay. Anh lôi trong hồ sơ ra bức ảnh hiện trường: máu loang trên sàn gỗ, nhưng góc bàn làm việc lại được lau chùi sạch sẽ.

– Hung thủ đã chạm vào bàn… rồi lau đi. - Volkov trầm giọng.
– Tại sao lại cẩn thận đến mức đó? Hắn muốn xóa dấu vết, nhưng vô tình để lại một thứ.

Anh đưa cho Irina xem ảnh phóng to: một vệt mờ mỏng, như sợi chỉ xơ vải dính trên mép bàn.

Irina cau mày:
– Một sợi vải?

– Có thể. Nhưng chất liệu thì đặc biệt… không giống vải thông thường.

Ngay lúc đó, điện thoại Volkov reo lên. Đầu dây là Viktor Baranov, cấp dưới của anh tại đội điều tra. Giọng gấp gáp vang lên:
– Volkov, anh phải đến ngay phòng giám định. Chúng tôi vừa phân tích được sợi vải ở hiện trường.

Volkov khẽ nheo mắt, trái tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực. Anh nhìn ra ngoài cửa kính, màn đêm Moskva nặng trĩu.

– Tôi tới ngay.

Phòng giám định ngập mùi hóa chất. Viktor đứng đó, đặt mẫu vải dưới kính hiển vi, giọng khàn khàn:
– Đây không phải vải quần áo thông thường. Nó được dệt từ một loại sợi tổng hợp đặc biệt, chỉ có trong đồng phục bảo hộ công nghiệp.

Volkov lặng đi vài giây. Đồng phục công nghiệp… nghĩa là hung thủ có thể liên quan đến một nhà máy, hoặc một cơ sở sản xuất nào đó. Nhưng tại sao lại giết một kế toán?

Irina bước tới, khẽ hỏi:
– Có thể nạn nhân biết bí mật nào đó liên quan đến tài chính?

Volkov không trả lời. Anh đứng lặng, đôi mắt sắc lạnh như xuyên qua bóng tối dày đặc, từng mảnh ghép trong đầu bắt đầu xoay chuyển.

Một vụ án tưởng chừng đơn giản, lại mở ra vô số ngõ cụt. Và hắn - kẻ giết người vẫn đang ngoài kia, ẩn mình trong bóng đêm Moskva, như một con thú chờ vồ mồi tiếp theo.

Volkov siết chặt nắm tay.
– Nếu hắn đã để lại manh mối… tôi sẽ kéo hắn ra ánh sáng.

Trong khoảnh khắc ấy, đồng hồ trên tường điểm 12h đêm. Ngoài trời, cơn mưa đổ nặng hạt, che giấu bước chân ai đó vừa lặng lẽ rời khỏi một khu xưởng bỏ hoang…

----

Sáng hôm sau, bầu trời Moskva phủ một màn sương dày, những ngọn đèn đường vẫn chưa kịp tắt hẳn, ánh sáng vàng vọt hắt xuống mặt đường trơn ẩm. Aleksandr Volkov bước ra khỏi căn hộ, trên tay cầm cốc cà phê nóng, mắt nhìn thẳng về phía chiếc xe của sở cảnh sát đang chờ. Đêm qua, dù đã cố gắng chợp mắt, anh chỉ ngủ chập chờn, từng mảnh ký ức về buổi khám nghiệm hiện trường cứ lặp đi lặp lại như một cuốn phim hỏng.

Tại sở, báo cáo pháp y đã được gửi tới.

Irina Morozova cũng có mặt, với tư cách là chuyên gia tư vấn tâm thần. Cô ngồi yên lặng ở một góc phòng, đôi mắt sáng sau cặp kính chăm chú quan sát Volkov. Anh đọc bản báo cáo, giọng khàn khàn:

— “Nạn nhân tử vong do mất máu cấp tính. Vết cắt ở cổ sâu khoảng bảy phân, đường lưỡi dao sắc, dứt khoát, không run tay. Hung thủ ra tay rất nhanh, gần như không cho nạn nhân cơ hội phản kháng.”

Irina khẽ nghiêng đầu, nói chậm rãi:
— Hung thủ đủ bình tĩnh để kiểm soát tình huống. Đó không phải hành vi bộc phát. Đây là kiểu hành vi đã được lên kế hoạch.

Volkov gập hồ sơ lại, gõ nhịp ngón tay lên bàn. Anh nhớ lại hiện trường: cửa sổ không bị phá, không có dấu hiệu đột nhập, nghĩa là hung thủ có thể đã ở bên trong từ trước. Nhưng tại sao lại chọn đúng lúc ấy để ra tay?

Một cảnh sát trẻ chạy vào, báo tin:
— Thưa anh Volkov, chúng tôi vừa tìm thấy đoạn ghi hình camera ở cửa sau nhà nạn nhân.

Cả phòng lập tức dồn sự chú ý. Màn hình bật lên, hiện lên cảnh lờ mờ trong đêm. Một bóng người mặc áo khoác dài, đội mũ trùm, di chuyển rất nhanh. Hắn chỉ xuất hiện thoáng qua chưa đầy vài giây rồi biến mất vào khoảng tối.

Volkov nheo mắt nhìn, cảm giác như hình bóng đó quen thuộc, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Irina cất tiếng:
— Để tôi phân tích dáng đi. Cách hắn bước, hơi khập khiễng bên trái, có thể là do chấn thương cũ hoặc thói quen cơ thể.

Volkov nhìn cô, gật nhẹ, rồi quay sang đội điều tra:
— Hãy rà soát tất cả những người quen biết với nạn nhân có đặc điểm dáng đi như vậy. Càng sớm càng tốt.

Trong lúc ấy, một chi tiết khác lại khiến Volkov bận tâm. Nạn nhân có vết trầy xước trên cánh tay phải, như thể đã bấu víu vào thứ gì đó. Anh yêu cầu giám định dấu vết trên móng tay, và vài giờ sau, kết quả hiện ra: có sợi vải dính lại, màu xám đậm, sợi len.

Irina đứng dậy, bước đến gần anh, giọng gần như thì thầm:
— Anh thấy không, tất cả mảnh ghép đang dần khớp lại. Hung thủ không chỉ quen biết nạn nhân, mà còn đủ bình tĩnh để xóa dấu vết. Nhưng hắn đã bỏ sót… và chính những chi tiết nhỏ mới là điểm yếu.

Volkov nhìn Irina. Trong đôi mắt ấy, có gì đó khiến anh thấy vừa an tâm, vừa bất an. Cô không chỉ đang phân tích hung thủ, mà dường như còn đang phân tích chính anh.

Một cuộc gọi đột ngột vang lên, phá vỡ khoảnh khắc im lặng. Người ở đầu dây báo:
— Thám tử Volkov, chúng tôi vừa tìm thấy một nhân chứng… một phụ nữ sống gần nhà nạn nhân. Cô ta khẳng định đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã vào đúng thời điểm xảy ra án mạng.

Volkov siết chặt điện thoại, ánh mắt lóe lên tia sáng quyết liệt. Vụ án đầu tiên bắt đầu hé mở một cánh cửa mới — nhưng anh biết rõ, đằng sau cánh cửa ấy, không chỉ có sự thật… mà còn có những bóng tối sâu hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com