Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sự Lựa Chọn Của Minh An

Mọi chuyện bắt đầu từ một cú click chuột.

Bài phản bác của Minh An tại buổi phỏng vấn thực tập không chỉ dừng lại ở việc làm rõ sự thật — mà là cú đòn phản công quyết liệt nhất từ trước đến nay.

Cô trích xuất camera nội bộ, ghi âm từ buổi họp, và lặng lẽ đưa toàn bộ bằng chứng cho bộ phận truyền thông nội bộ của trường. Không công khai ồn ào, không dùng mạng xã hội làm vũ khí. Cô chọn sự thật và sự tỉnh táo làm vũ khí.

Một tuần sau.

Bài báo tấn công cô bị gỡ. Công ty truyền thông ngầm liên quan đến Dương Thế Uy bị kiện vì thao túng tin tức và xâm phạm danh dự cá nhân.

Còn Uy? Gã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Nhưng Minh An biết — bóng tối chỉ tạm lui bước, không bao giờ tan biến hoàn toàn.

Trường Đại học Nhân Văn – ngày trao học bổng danh dự.

Sân trường rực rỡ nắng, tiếng nhạc nhẹ vang lên qua loa phát thanh. Hôm nay là ngày những sinh viên tiêu biểu được vinh danh. Và trong số đó — có Minh An.

Khi tên cô được xướng lên, nhiều ánh mắt dõi theo. Không còn là ánh nhìn hoài nghi hay ghen tị. Mà là sự thán phục chân thành.

Cô bước lên bục, nhận bằng khen từ Hiệu trưởng. Nhưng trước khi rời đi, cô xin micro.

Giọng nói của cô vang lên, không còn run rẩy như lần đầu, mà vững vàng:

– “Cảm ơn nhà trường vì danh hiệu này. Nhưng tôi không đứng đây chỉ vì mình mạnh mẽ. Tôi đứng đây… vì tôi đã từng yếu đuối, và tôi học được cách không xấu hổ vì điều đó.”

– “Mỗi sinh viên ở đây đều đang đấu tranh mỗi ngày – với thành kiến, với áp lực, với nỗi sợ của riêng mình. Nếu câu chuyện của tôi có thể giúp một ai đó dũng cảm hơn một chút, thì tôi tin — đó là phần thưởng lớn nhất mà tôi từng nhận.”

Buổi chiều hôm đó, tại nhà nhỏ cạnh trường.

Minh Hạo và Minh Khang ngồi ngoài sân, uống trà. Minh An đi ra, tay cầm một bức thư.

– “Em đã quyết định rồi.”

– “Quyết định gì?” – Minh Khang ngước lên.

Minh An ngồi xuống, hít một hơi thật sâu:

– “Em từ chối lời mời chuyển đến học tại học viện danh giá mà anh hai gợi ý. Em chọn ở lại đây.”

Minh Hạo khẽ nhướn mày:

– “Lý do?”

Cô cười nhẹ:

– “Vì đây là nơi em bắt đầu. Là nơi em đã gục ngã, và đứng lên. Em muốn đi trọn con đường này — không bằng cái bóng của anh hai, không dưới sự bảo vệ của anh ba. Mà bằng chính cái tên Minh An.”

Minh Khang bật cười, ánh mắt dịu dàng:

– “Vậy là con bé nhóc nhát ngày nào đã trưởng thành thật rồi…”

Minh Hạo không nói gì, chỉ rót thêm trà cho cả ba. Nhưng ánh mắt anh lặng lẽ lướt qua Minh An — ánh mắt chứa đầy tự hào.

Một tháng sau.

Minh An trở lại nhịp sống bình thường. Không còn những đợt khủng hoảng truyền thông, không còn đồn đoán xung quanh danh phận.

Cô là Minh An — sinh viên năm nhất khoa Truyền thông, cộng tác viên cho báo trường, người dẫn chương trình trong một podcast nhỏ về đề tài "Tâm lý học đường & vượt qua áp lực".

Người ta vẫn nhớ đến vụ việc cũ, nhưng giờ đây, khi nhắc đến Minh An, họ nhớ đến một biểu tượng của bản lĩnh và sự trưởng thành.

Một chiều mưa nhẹ – tại quán cà phê sách gần trường.

Minh An ngồi viết bản thảo cho podcast tiếp theo. Bên ngoài, tiếng mưa rơi lách tách. Một bóng người tiến lại gần.

Là Trịnh Dạ – người phụ nữ từng giúp cô phản công.

– “Nghe nói em từ chối học bổng quốc tế?”

– “Vâng. Em nghĩ... nơi cần em nhất là chính nơi em từng ngã xuống.”

Trịnh Dạ gật đầu, ánh mắt sắc sảo lấp lánh sự hài lòng.

– “Tốt. Vậy khi em sẵn sàng bước lên sân khấu lớn hơn — gọi cho tôi. Em có tiềm năng để làm truyền thông… không phải để tỏa sáng cho bản thân, mà là để khiến người khác không bị lu mờ.”

Tối hôm đó.

Minh An ngồi bên cửa sổ, mở thư tay từ mẹ gửi từ Đức.

> “Mẹ nghe nói con đã vượt qua sóng gió đầu đời. Mẹ không bất ngờ. Vì mẹ biết, con gái mẹ không sinh ra để sống dưới bóng ai cả… mà là để tạo ra ánh sáng của riêng mình.”

Cô cười, khẽ khép thư lại.

Bầu trời đêm đầy sao. Không còn là bóng tối khiến cô sợ hãi nữa. Giờ đây, mỗi ngôi sao là một điểm tựa — là lời nhắc nhở rằng cô đã lớn thật rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #anhem