Chương 5
Khi ngoảnh đầu lên, cô đã nhìn thấy gương mặt người mà mình thương đã ướt đẫm nước mắt, vừa nhìn thấy cô cô ấy liền bỏ đi, đôi chân vẫn còn khập khiễng cố chạy nhanh về phòng.
Lúc này cô không còn do dự nữa, dứt khoát thoát ra khỏi cái ôm kia. Người trong lòng mình bị đẩy ngã ra đất cũng ngay lập tức bật khóc. Ngồi bệt dứoi sàn nhà, bác sĩ Thy cũng đã khóc rất nhiều, trong lòng cô cũng tự dưng cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng, muốn đỡ cô ấy dậy, nhưng người kia cũng đang bị tổn thương. Trước mắt cô lúc này cần giải quyết tốt cô gái kia.
- Xin lỗi cô, tôi với cô không có hy vọng đâu.
- Tôi biết.
- Vậy tại sao?
- Tôi chỉ là muốn thử thách mình một chút, muốn tìm cho mình một cơ hội, biết đâu được sẽ có bất ngờ.
- Đó là không thể. Tôi sẽ xem như hôm nay chưa xảy ra việc gì, những lời cô nói cũng như chứ từng nghe. Mong cô ngày mai, lại đến đây giúp cô ấy trị khỏi chân.
- Được.
Sau khi giải quyết xong phiền phức, cô ngay lập tức chạy đến phòng của Minh Triệu. Lúc này căn phòng đã khóa trái cửa, cô liên tục đập mạnh vào cửa gọi lớn.
- Mở cửa Minh Triệu. Nếu cô còn không mở tôi sẽ phá cửa.
"cạch" cửa được mở ra, Minh Triệu vẫn như cũ, nhẹ nhàng mà dùng chất giọng bình tĩnh hỏi.
- Có việc gì vậy Nguyễn đại tỷ? Tôi chỉ là đi tắm nên không nghe tiếng cửa, thật xin lỗi.
- Không cần khách sáo như vậy.
Nói rồi không chờ đựoc phép, cô nhanh bước chân vào trong phòng Minh Triệu.
- Có việc gì lại phải tìm tôi gấp vậy?
- Không có gì, muốn xem chân cô một chút.
- Nhờ bác sĩ Thy, chân tôi đã tốt rồi.
- Ừ.
Sau cuộc nói chuyện cả hai lại chỉ im lặng, Triệu cũng không nói gì nữa, ngồi ở một bên im lặng sấy tóc. Phút chốc căn phòng trở nên chỉ còn lại tiếng máy sấy ù ù chạy.
Dù cho cô ấy đã cố giấu đi vẻ mặt đau lòng của mình, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe kia không giúp ích được cho cô.
Bỗng dưng máy sấy trên tay bị cướp đi, tóc cũng được một bàn tay khác cầm lên.
- Để tôi giúp.
- Không cần đâu.
- Cứ ngồi im.
Cô đúng là không dám cãi, chỉ sợ cãi lại không có ích lợi gì cho bản thân. Ngồi ở đó đoạn ký ức vừa nãy cả hai ôm nhau, nói những lời thân mật, lần nữa làm cô cảm thấy ngẹn ở cổ. Nước mắt không tự chủ mà lại tự động rơi xuống.
Cô đứng ở phía sau, nhìn vào trong kính trên bàn trang điểm ngay lập tức biết tại sao người này lại khóc. Trong lòng có buồn lại có vui, có lẽ cô cảm nhận được người này vì ghen cô mà ấm ức khóc. Cô xoa xoa nhẹ tóc của Minh Triệu, sau lại ôm cô ấy ngồi ở trên giường, đặt cô ấy ngồi trên đùi mình.
- Sao lại khóc?
Cô dùng tay lau đi 2 hàng nước mắt kia, người này thì lại như gặp được thuận lợi, khóc nhiều hơn không trả lời mà vũng vẫy muốn thoát ra. Càng vũng vẫy bao nhiêu cô lại càng siết vòng tay chặt bấy nhiêu.
Kéo gương mặt người này sát với mặt của mình, nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng gầy.
- Cho tôi biết lý do?
- Tôi...hức...không có gì...chỉ là nhớ lại chuyện buồn thôi. Cô nhanh thả tôi ra.
- Không?
Nhìn cô gái này dùng đại một lý do mà muốn né tránh mình, cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Chỉ muốn đánh một cái.
Không để cô gái này kịp trả lời, cô cũng không muốn phí thời gian để giải thích, tay luồn vào tóc cô ấy, giữ chặt đầu cô ấy lại.
Hơi thở nóng dán sát vào nhau, đôi moo cũng bị cật lực dán chặt lấy. Loại cảm giác này, không như lần đầu tiên cô với cô ấy gặp nhau, lần này nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn mà lại dịu dàng hơn rất nhiều. Cảm nhận mùi hoa lài nhàn nhạt, cứ như chất gây ngiện làm cô không tài nào bỏ ra được, kéo cho nụ hôn ngày một sâu hơn.
Cảm nhận được người trên chân mình không còn chống cự, cô nhẹ nhàng dùng lưỡi mà tách ra hàm răng đó, chậm rãi tiến vào cảm nhận hương vị mới lạ, ngọt ngào mà mềm mại vô cùng.
Minh Triệu vẫn không có ý muốn đáp lại nụ hôn này, mặc cho người này làm càn trong miệng mình. Nhưng mà hương bạc hà thoang thoảng làm cho cô có chút không chú ý mà cũng từ từ hòa nhập vào.
Môi lưỡi luân phiên ma sát nhau, quắn chặt lấy nhau. Lúc này cả hai cùng nhau phối hợp, cảm nhận sự ngọt ngào của nhau. Nhẹ nhàng mà đưa đẩy, những tiếng hôn đầy ám muội cũng ngày càng lớn hơn. Đến khi Minh Triệu trên người cô khí lực ngày một mất đi, cô mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi đó.
Triệu mệt mỏi dựa vào người cô, tay choàng ra sau cổ thở mệt nhọc. Cô ở bên này đắc ý cười, tay cũng nhẹ nhàng mà xoa xoa cái lưng với cái mông đầy đặn kia.
Đến khi hô hấp có phần ổn định lại, Triệu mới nhanh chóng đẩy cô ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi.
- Lại làm sao?
- Không sao.
Cô áp chế giọng nói của mình một cách khó khăn. Chỉ là vừa qua nụ hôn khi nãy, cô lại cảm giác mình động tâm lớn hơn.
- Vậy tại sao lại chạy qua bên đó?
- Tôi chỉ là không muốn làm phiền cô.
- Không phiền.
- Ừ.
Cô có chút tức giận, chưa ai dám nói chuyện với cô bằng cái thái độ như vậy. Cũng chỉ có cô gái này, đúng là không biết sợ. Đi đến bên cửa sổ, bế Triệu trên tay cô không nhẹ nhàng nữa mà ném Triệu lên giường. Chỉ vừa xoay qua một cái thân Triệu lập tức bị áp chặt xuống giường.
Nụ hôn nóng bỗng lại một lần nữa quay lại, nhưng lần này không còn nhẹ nhàng, không còn ngọt ngào. Triệu cắn mạnh vào môi cô đến nỗi nó bật máu, mùi máu tanh từ miệng cô lan sang đến cả Triệu cũng cảm nhận được.
Sự tức giận không thể nào áp chế được nữa, nhưng cô không hề động tay với Triệu, đứng dậy phun ra một ngụm máu tươi.
Đứng ở cạnh giường nhìn cô.
- Tôi và bác sĩ Thy không có gì.
- Sao lại phải nói với tôi?
- Vì tôi muốn cô biết, không muốn cô hiểu lầm.
- Tôi không hiểu lầm, cũng càng không muốn biết.
- Được vậy tùy cô.
Cô không nói gì nữa, ngay lập tức rời khỏi phòng, tiếng cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, lực đạo rất mạnh, làm cho cô có chút thất kinh.
Nằm ở trên giường, cô đã suy nghĩ cũng đã nhớ lại chuyện vừa nãy. Đúng là bản thân có quá đáng, nhưng cô ấy không hề đánh cô dù chỉ một cái, mùi máu tanh đó nồng nặc vẫn còn lưu lại trong miệng cô cùng với mùi bạc hà.
Cô chán ghét trở về phòng, ngay lập tức tìm lấy một chai rượu, không gấp gáp lại chậm rãi uống, vừa uống vừa nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trời cũng tối rồi. Cô không biết mình đã uống bao nhiêu chai rượu. Cô muốn mình hôm nay phải thật say, say mới có thể yên tâm ngủ, say mới có thể quên đi việc của ngày hôm nay. Nhưng rượu hôm nay lại đặc biệt khác lạ, càng uống cô lại càng tỉnh táo.
Từ trước đến nay người theo đuôi cô không ít, thành phần nào cô cũng đã gặp qua rồi. Tuy nhiên, bác sĩ Thy cùng với Minh Triệu lại không giống. Một người điềm tĩnh yên lặng, một người lại vô cùng quan tâm mình. Cô đã muốn tiếp nhận bác sĩ Thy từ lâu rồi, nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến sẽ cùng Thy ở chung một chỗ, cô lại không cảm thấy thoải mái.
Nhưng ngược lại, Minh Triệu làm cho cô cảm nhận được có gì đó rất bình yên khi ở bên cạnh, lại cảm nhận được muốn bảo vệ che chở cho cô ấy. Còn Thy thì lại quá cứng rắn, quá mạnh mẽ tuy là rất quan tâm đến mình nhưng lại không làm cô cảm giác được bình yên cũng như muốn che chở. Ân tình là thứ phải trả, bao nhiêu vết thương, bao nhiêu làn suýt chết đều được Thy cứu trở về. Có ơn cô sẽ trả nhưng tuyệt đối không dùng tình cảm để đánh đổi.
Cô đã uống rất nhiều rượu với cái bao tử trống rỗng, hiện tại cũng đã hơn 2 giờ sáng. Cơ thể cô ngày một khó chịu hơn, cơn buồn nôn đến liên tục dù cô đã cố gắng nôn rất nhiều lần. Ngồi trên sàn nhà, bụng cô đau dữ dội. Gương mặt tầng tầng mồ hôi lạnh liên tục toát ra. Cô nằm xuống sàn, ôm lấy bụng mình rất lâu rất lâu cũng không biết lúc nào lại ngất đi.
---
Đến khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường, mà người bên cạnh ngay sau khi thấy cô tỉnh dậy liền liên tục trách mắng.
- Chị đã bảo uống ít rượu thôi, em xem rượu là nước lã à. Xem này bao tử em bây giờ loét hết cả rồi, còn bị xuất huyết. Muốn chết hay gì?....
Cô im lặng nằm đó, nghe người chị vô cùng thân yêu mắng nhiếc, mà trong lòng lại một tia tức giận cũng không có. Vui vẻ mà xoa xoa tay của Diệu Nhi.
- Bị làm sao à, đau ở đâu?
- Không sao, chỉ là muốn cảm ơn chị.
.
.
Mấy bà đọc xong share giúp tui với 😥 truyện đợt này tui rất rất chú tâm đến, mỗi một chương đều là viết rất dài, lại liên tục ra chương mới. Mấy bà ủng hộ tui mạnh lên để tui có động lực viết tiếp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com